Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Trong đại điện, các quan viên bắt đầu dâng tấu, bàn bạc chuyện triều chính.

Triệu Viễn Chu tuy đến muộn, nhưng một khi đã ngồi lên long ỷ, hắn liền trở lại dáng vẻ đế vương uy nghiêm, không ai dám chậm trễ.

Nhưng dù vậy, vẫn có người không kìm được mà thỉnh thoảng liếc nhìn hắn.

Rốt cuộc cũng có kẻ bạo gan thấp giọng nói:

"Bệ hạ, hôm nay ngài có vẻ rất vui?"

Trác Dực Thần đứng một bên, nửa cười nửa không, giọng điệu đầy hàm ý:

"Bệ hạ đêm qua viên mãn, tất nhiên là vui rồi."

Lời vừa dứt, mấy vị đại thần lén cười, nhưng không ai dám cười quá lớn.

Triệu Viễn Chu liếc nhìn Trác Dực Thần một cái, đặt chén trà xuống, giọng điệu thản nhiên:

"Nếu khanh rảnh rỗi đến mức quan tâm chuyện này, vậy trẫm có thể giao thêm việc cho khanh."

Trác Dực Thần lập tức nghiêm mặt cúi đầu:

"Thần không dám."

Mọi người nhịn cười, vội vàng thu lại tâm tư, tiếp tục bàn chuyện quốc sự.

Sau khi buổi triều kết thúc, Triệu Viễn Chu thong thả rời khỏi điện.

Bùi Tư Tịnh đi bên cạnh, vẻ mặt có chút vội vàng.

Triệu Viễn Chu liếc nhìn nàng, thản nhiên hỏi:

"Muốn về nhà?"

Bùi Tư Tịnh lập tức gật đầu, không hề che giấu:

"Đúng vậy. Bệ hạ đêm qua có mỹ nhân, vậy có thể cho thần về với phu nhân của thần không?"

Triệu Viễn Chu khẽ nhếch môi, phất tay áo:

"Đi đi."

Bùi Tư Tịnh lập tức vui vẻ cáo lui, xoay người bước đi nhanh như gió.

Trác Dực Thần nhìn theo, lắc đầu cảm thán:

"Nữ nhân vừa thành thân đúng là khác hẳn, chỉ mong sớm về nhà."

Hắn quay lại nhìn Triệu Viễn Chu, ánh mắt lóe lên chút ý cười.

"Bệ hạ, vậy còn ngài? Có muốn sớm về tẩm cung với mỹ nhân không?"

Triệu Viễn Chu cười nhạt, không trả lời ngay, chỉ chắp tay thong thả bước về phía trước.

Nhưng ánh mắt hắn... lại vô thức nghĩ đến Ly Luân trong điện.

Trong tẩm cung, ánh nắng sớm chiếu vào qua khe rèm, phủ lên bóng dáng người nằm trên giường.

Ly Luân vẫn chưa dậy.

Hắn hơi nghiêng người, lưng tựa vào đệm gấm mềm mại, đôi mắt khẽ khép như đang ngủ say.

Nhưng thực ra hắn đã tỉnh từ lâu.

Hắn không phải người dễ ngủ, nhất là khi ở trong lãnh cung bao năm, hắn đã quen với việc luôn phải cảnh giác. Nhưng hôm nay, hắn không muốn động đậy.

Mỏi mệt thật.

Ly Luân khẽ nhếch môi, cười nhạt một tiếng.

Nhớ lại đêm qua...

Triệu Viễn Chu hoàn toàn không phải là một đế vương ôn hòa như vẻ ngoài.

Mà là một kẻ bá đạo đến đáng sợ.

Hắn nhớ rất rõ những lời Triệu Viễn Chu thì thầm bên tai mình—vừa dịu dàng, lại vừa giống như một lời tuyên bố sở hữu.

"Ly Luân, ngươi là của trẫm."

Hắn không biết Triệu Viễn Chu có thực sự coi hắn như hoàng hậu không, hay chỉ đơn giản là muốn chiếm đoạt một món đồ chơi mới lạ.

Nhưng bất kể thế nào...

Ly Luân cũng không dễ bị trói buộc.

Cửa điện khẽ mở, một cung nhân bước vào, cúi đầu cung kính nói:

"Hoàng hậu nương nương, bệ hạ đã thượng triều. Người có muốn dùng bữa không ạ?"

Ly Luân chậm rãi mở mắt, giọng nói lười biếng:

"Dọn lên đi."

Cung nhân lập tức mang thức ăn vào, bày biện trên bàn.

Ly Luân nhìn thoáng qua, trong lòng không khỏi cười nhạt.

Món ăn đều là những món hắn thích.

Hiển nhiên, Triệu Viễn Chu đã cho người chuẩn bị kỹ càng.

Hắn cầm đũa, gắp một miếng đưa lên miệng, nhai chậm rãi, nhưng trong đầu lại không khỏi suy nghĩ.

Triệu Viễn Chu... rốt cuộc muốn gì từ hắn?

Một cuộc hôn nhân chính trị? Một món đồ chơi mới lạ? Hay có ý đồ sâu xa hơn?

Ly Luân cười nhạt, tự rót một chén trà.

Bất kể Triệu Viễn Chu có ý gì, hắn cũng sẽ không ngoan ngoãn làm một hoàng hậu bị giam cầm trong cung này.

Ly Luân khẽ híp mắt, ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ miệng chén trà.

Hắn sinh ra ở Ly quốc.

Nhưng từ nhỏ đã bị ruồng bỏ, bị ném vào lãnh cung như một kẻ dư thừa.

Bọn họ không cần hắn, không quan tâm sống chết của hắn.

Vậy mà đến khi chiến bại, lại lôi hắn ra làm vật hy sinh, đem hắn gả đến nước Thương, mong dùng hắn để đổi lấy hòa bình.

Hắn cười lạnh.

Ly quốc... chưa từng xem hắn là người nhà, vậy hắn còn lý do gì để trung thành?

Từ khoảnh khắc bị ép bước lên kiệu hoa, hắn đã thề...

Ly quốc nhất định phải diệt vong.

Hắn muốn những kẻ đã vứt bỏ hắn, chà đạp hắn... trả giá đắt.

Ly Luân vừa uống xong chén trà thì cửa điện chợt mở ra.

Cung nhân vội vàng cúi đầu hành lễ: "Bệ hạ giá lâm!"

Ly Luân không đứng dậy, cũng chẳng vội hành lễ, chỉ lười biếng nghiêng người dựa vào ghế, ánh mắt bình thản nhìn Triệu Viễn Chu.

"Hoàng thượng về sớm vậy?"

Triệu Viễn Chu cởi bỏ long bào ngoài, chậm rãi tiến đến gần, ánh mắt rơi xuống người hắn, mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Trẫm sợ ngươi một mình trong cung sẽ buồn."

Ly Luân cười nhẹ, ánh mắt lạnh lẽo nhưng giọng nói lại có chút trào phúng:

"Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, còn quan tâm đến thần thật sao?"

Triệu Viễn Chu không đáp, chỉ ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt sâu thẳm.

"Ly Luân." Hắn gọi thẳng tên đối phương, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Ly Luân lên, ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình.

Hơi thở của hai người gần trong gang tấc.

Ly Luân không né tránh, cũng không phản kháng, chỉ nhếch môi cười như có như không.

"Hoàng thượng lại muốn gì đây?"

Triệu Viễn Chu nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên cười khẽ.

"Trẫm muốn nhìn xem... ngươi thật sự cam tâm ở bên trẫm, hay đang toan tính điều gì khác."

Ánh mắt hắn sắc bén như thể có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng Ly Luân.

Nhưng Ly Luân cũng không dễ bị dò xét.

Hắn chậm rãi vươn tay, chủ động vòng qua cổ Triệu Viễn Chu, nhẹ giọng cười:

"Bệ hạ đã có mỹ nhân bên cạnh, vậy hà tất phải nghi ngờ lòng trung thành của mỹ nhân?"

Giọng hắn mềm mại, nhưng lại không mang theo chút thành ý nào.

Triệu Viễn Chu híp mắt, nắm lấy tay hắn, giọng nói trầm thấp mà nguy hiểm:

"Ly Luân, đừng để trẫm phát hiện ngươi có ý đồ khác."

Ly Luân chỉ mỉm cười, không đáp.

Ý đồ khác?

Hắn đúng là có.

Chỉ là, Triệu Viễn Chu... có đoán ra được không?

Triệu Viễn Chu nhìn vào đôi mắt Ly Luân, ánh mắt hắn bình tĩnh, nhưng sâu trong đó... lại ẩn giấu một cơn bão lớn.

Ly Luân nghĩ rằng mình che giấu rất tốt.

Nhưng Triệu Viễn Chu đã nhìn thấu tất cả.

Hắn muốn mượn tay y để diệt Ly quốc.

Thật thú vị.

Một hoàng hậu hòa thân, đáng lẽ phải trung thành với tổ quốc, lại mang dã tâm muốn tận diệt quê hương mình.

Triệu Viễn Chu cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thẳng vào tâm can hắn.

Nhưng y không nói gì cả.

Không vạch trần, không chất vấn, cũng không tức giận.

Y chỉ khẽ cười, giọng nói dịu dàng như gió thoảng:

"Ly Luân, trẫm rất mong chờ xem... ngươi sẽ làm gì tiếp theo."

Ly Luân khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại che giấu đi.

Hắn biết... Triệu Viễn Chu không hề đơn giản.

Nhưng dù sao thì... mục tiêu của hắn và y có lẽ không khác nhau quá nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro