Chương 15
Nửa tháng sau.
Đại quân Thương quốc rầm rộ tiến vào Ly quốc, chiến kỳ đỏ thẫm phấp phới trong gió, như nhuộm cả bầu trời thành màu máu.
Lúc này, hoàng thành Ly quốc đã hoàn toàn sụp đổ, khói lửa bốc lên nghi ngút, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Binh sĩ Thương quốc cưỡi ngựa băng qua đường lớn, từng toán quân tràn vào hoàng cung Ly quốc, không có bất kỳ sự kháng cự nào.
Trong điện Kim Loan.
Hoàng đế Ly quốc bị binh sĩ ép quỳ dưới đất, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
Ly Luân từ từ bước vào đại điện, hắn mặc một thân triều phục hoàng hậu, chậm rãi đi về phía ngai vàng—nơi mà hắn chưa từng có tư cách chạm vào.
Hắn đứng trước mặt hoàng đế Ly quốc, nhìn kẻ từng nhốt hắn trong lãnh cung, thờ ơ nhìn hắn bị hành hạ, ánh mắt hắn lạnh băng, không chút cảm xúc.
Triệu Viễn Chu bước đến bên cạnh hắn, y cao cao tại thượng, ánh mắt nhìn xuống giống như đang nhìn một kẻ sắp chết.
"Ngươi từng là thiên tử một nước, giờ lại quỳ dưới chân hoàng hậu của trẫm, có cảm thấy thế nào?"
Giọng nói của Triệu Viễn Chu lười biếng, mang theo ý cười, nhưng từng câu từng chữ lại như lưỡi dao cắm thẳng vào tim hoàng đế Ly quốc.
Hoàng đế Ly quốc tái mặt, toàn thân run rẩy, ông ta cắn răng nhìn Ly Luân, giọng nói khàn khàn:
"Ngươi... hận trẫm đến vậy sao?"
Ly Luân cười nhạt, hắn cúi xuống, chậm rãi vươn tay nâng cằm hoàng đế Ly quốc lên, ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng tuyết:
"Năm đó khi ngươi vứt ta vào lãnh cung, khi Ngạo Nhân chết trong tay Ly Tịch, khi ta bị cung nhân giẫm đạp, ngươi có từng nghĩ đến hậu quả chưa?"
Hoàng đế Ly quốc cứng người, ông ta không thể nói gì, chỉ có thể run rẩy nhìn hắn.
Triệu Viễn Chu nhìn thấy cảnh này, nhẹ nhàng bật cười, y đưa tay ôm lấy eo Ly Luân, giọng nói ôn hòa nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể cãi:
"Hoàng hậu của trẫm muốn xử lý hắn thế nào?"
Ly Luân cúi mắt, hắn vươn tay rút thanh kiếm từ tay một binh sĩ, nhẹ nhàng đặt lên cổ hoàng đế Ly quốc.
"Ta từng cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không biết trân trọng."
Hắn cười khẽ, rồi không chút do dự vung kiếm chém xuống.
Máu tươi phun trào như suối, nhuộm đỏ cả bậc thềm ngọc trắng.
Hoàng đế Ly quốc mắt trừng lớn, cổ họng giật giật, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một thi thể lạnh băng.
Ly Luân thu kiếm lại, chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt hắn bình thản như thể vừa làm một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.
Triệu Viễn Chu cười nhẹ, y vươn tay lau vết máu trên mặt hắn, sau đó nhẹ giọng thì thầm:
"Hoàng hậu của trẫm quả nhiên là người tàn nhẫn."
Ly Luân liếc y, khóe môi khẽ cong, giọng nói nhẹ bẫng:
"Bệ hạ không phải vẫn luôn thích ta như vậy sao?"
Triệu Viễn Chu nhìn hắn một lúc lâu, sau đó bật cười, cúi xuống hôn lên trán hắn.
Bên ngoài điện, binh sĩ hô vang:
"Ly quốc... diệt vong!"
Hoàng hậu Ly quốc lao vào đại điện, tóc tai bù xù, áo quần xộc xệch, đôi mắt đỏ ngầu đầy căm hận khi nhìn thấy Ly Luân cao cao tại thượng ngồi bên cạnh Triệu Viễn Chu.
Bà ta cắn chặt răng, giọng nói đầy oán độc:
"Nghiệt chủng! Tất cả là do ngươi! Nếu không phải ngươi, Ly quốc sao có thể diệt vong?!"
Ly Luân bình thản nhấp một ngụm trà, đôi mắt lạnh nhạt liếc nhìn bà ta, không chút dao động.
Hắn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, giọng điệu chậm rãi nhưng lại mang theo sự tàn nhẫn:
"Hoàng hậu nương nương, lời này nói sai rồi. Là chính các người đã tự tay đẩy Ly quốc xuống vực thẳm, không liên quan gì đến ta."
Hoàng hậu Ly quốc sắc mặt trắng bệch, bà ta siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, nhưng cơn đau ấy không thể sánh bằng nỗi nhục nhã trong lòng.
Bà ta chỉ vào hắn, giọng nói run rẩy:
"Ngươi là con của Ly quốc, ngươi đáng lẽ phải vì Ly quốc mà chết! Vậy mà ngươi lại giúp kẻ thù tiêu diệt đất nước của mình! Ngươi đúng là đồ vong ân bội nghĩa!"
Ly Luân cười khẽ, hắn chậm rãi đứng dậy, từng bước đi xuống bậc thềm, ánh mắt lạnh băng như hồ nước đóng băng ngàn năm.
Hắn cúi người, ghé sát tai bà ta, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến người ta lạnh thấu xương:
"Khi ta bị ném vào lãnh cung, khi các ngươi bỏ mặc ta, khi ta chịu đủ mọi hành hạ... các ngươi có từng xem ta là con của Ly quốc chưa?"
Hoàng hậu Ly quốc cứng đờ người, bà ta mở miệng định phản bác, nhưng lại không thể nói nên lời.
Triệu Viễn Chu cười nhạt, y tựa người vào long ỷ, ánh mắt đầy hứng thú nhìn cảnh tượng trước mặt, như đang thưởng thức một vở kịch hay.
Y nhấc chén trà lên, nhàn nhã nói:
"Hoàng hậu Ly quốc, trẫm khuyên ngươi nên biết thân biết phận. Giờ ngươi chỉ là một tù nhân, muốn sống hay chết... đều nằm trong tay hoàng hậu của trẫm."
Hoàng hậu Ly quốc run lên, bà ta căm hận nhìn Ly Luân, nhưng cuối cùng chỉ có thể siết chặt tay, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Ly Luân khẽ cười, hắn đưa tay nâng cằm bà ta lên, giọng nói nhẹ bẫng nhưng lại như một nhát dao cứa thẳng vào tim bà ta:
"Ta sẽ không để ngươi chết nhanh như vậy đâu... Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu Ly quốc nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt, đôi mắt mở to đầy sợ hãi, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe.
Bà ta quỳ rạp xuống, giọng nói run rẩy:
"Không... Không thể nào! Ta là mẫu nghi thiên hạ! Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"
Ly Luân bình thản phủi nhẹ tay áo, ánh mắt lạnh nhạt như thể đang nhìn một con kiến hèn mọn.
Hắn chậm rãi nói, giọng điệu nhẹ như gió thoảng nhưng mang theo sự tàn nhẫn thấu xương:
"Mẫu nghi thiên hạ? Ly quốc đã không còn nữa, ngươi cũng chẳng còn là hoàng hậu. Một nữ nhân vô dụng như ngươi, thay vì lãng phí lương thực, chi bằng làm chút việc có ích hơn đi."
Triệu Viễn Chu nhìn hắn, khóe môi nhếch lên đầy hứng thú, y tựa người vào long ỷ, nhàn nhã tiếp lời:
"Trẫm thấy hoàng hậu nói có lý. Dù sao binh sĩ Thương quốc cũng vừa trải qua chiến trận, nên có chút phần thưởng để nâng cao sĩ khí."
Y cười nhạt, ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén:
"Người đâu, truyền lệnh—ban vị 'Hoàng hậu cao quý' này cho binh sĩ trong doanh trại. Hãy để bọn họ tận hưởng chiến lợi phẩm của mình."
"Không! Không! Ta không muốn!" Hoàng hậu Ly quốc gào lên thảm thiết, bà ta lao về phía Triệu Viễn Chu, định ôm chân y cầu xin, nhưng ngay lập tức bị thị vệ đá văng ra.
Bà ta lăn lộn trên nền đất lạnh lẽo, tóc tai rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, hoàn toàn mất đi dáng vẻ cao quý ngày nào.
"Ly Luân! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta là mẫu hậu của ngươi! Ta là..."
Lời chưa dứt, Ly Luân bật cười khẽ, ánh mắt tràn đầy trào phúng:
"Mẫu hậu? Khi ta bị ném vào lãnh cung, ngươi có từng xem ta là con chưa?"
Hoàng hậu Ly quốc cứng đờ, môi mấp máy, nhưng không nói nên lời.
Ly Luân thu lại nụ cười, giọng nói lạnh như băng:
"Dẫn đi."
Thị vệ kéo lê bà ta ra ngoài, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp đại điện, nhưng không một ai động lòng.
Triệu Viễn Chu bật cười, nhìn người bên cạnh, giọng điệu mang theo ý cười:
"Hoàng hậu của trẫm quả nhiên tàn nhẫn."
Ly Luân thản nhiên nhấp một ngụm trà, khóe môi khẽ cong lên, nhưng trong mắt lại chẳng có chút hơi ấm nào.
"So với bệ hạ, thần còn kém xa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro