9. Ái (9)_ Kí ức.
Trong góc tối om của ngôi nhà hoang mục nát, Triệu Viễn Chu ngồi co ro, thân thể băng bó tả tơi, tay ôm lấy đầu gối, cả người thu mình như muốn biến mất khỏi thế giới.
Tiếng khóc của hắn vang lên khẽ khàng lại đầy nức nở, mỗi tiếng khóc như cào xé vào không gian tĩnh mịch. Mắt hắn sưng húp, đỏ hoe vì những giọt nước mắt không ngừng rơi suốt quãng đường lê lết đến đây.
Hắn gục đầu vào đầu gối, tiếng nấc nghẹn ngào hòa vào bóng tối.
-"A Ly... A Ly..." hắn gọi tên y trong đau đớn, giọng nói run rẩy như sắp vỡ thành từng mảnh.
-"Ngươi còn nhớ không? Nhớ ngày chúng ta còn là hai đứa nhỏ trong Đại Hoang, nhớ những ngày yên bình dưới tán cây không? Ngươi có còn nhớ ta không, A Ly?"
Bàn tay run rẩy của hắn cầm một que củi khô, vẽ những hình thù nguệch ngoạc trên nền đất đầy bụi bẩn.
Đầu tiên là hình một con vượn nhỏ ôm lấy thân cây hoè lớn, hình ảnh gợi nhắc về những ngày đầu tiên chúng ta đã gặp nhau.
-"Ngươi nói ngươi không thích ai, không cần ai..." hắn thì thầm, giọng lạc đi.
-"Nhưng ta vẫn cứ trèo lên, vẫn cứ làm phiền ngươi. A Ly, khi đó ngươi có thấy ghét ta không?"
Que củi lại khẽ nhích, vẽ nên hình hai thiếu niên, tóc dài tung bay trong gió, nắm chặt tay nhau như thể cả thế giới chẳng còn điều gì quan trọng hơn.
-"Ngươi nói ngươi không thích nhân gian, nhưng vẫn đi cùng ta... Là vì ta, đúng không?"
Hắn cười khẽ, một nụ cười méo mó, nhưng rồi lại bật khóc lớn hơn, vai run lên từng hồi.
-"Ngươi làm tất cả... chỉ vì ta... mà ta, lại làm tổn thương ngươi."
Hình vẽ tiếp theo hiện lên: hai người dưới tán ô giấy dầu, gương mặt mơ hồ nhưng rõ ràng ánh lên nét dịu dàng và sự thân thuộc.
-"Chiếc ô này... ngươi đã mua cho ta. Ngươi nói chỉ cần ta thích, ngươi sẽ làm. Nhưng ta lại..."
Hắn không thể tiếp tục nói, lời lẽ bị cắt đứt bởi cơn nấc nghẹn.
-"Hức...hức..ta nhớ ngươi A Ly..A Yếm rất..hức...rất nhớ A Ly..hức..hu..huhu"
Hắn vẽ thêm một dáng hình một thiếu niên với mái tóc đen dài, đứng lặng lẽ trong gió.
-"Ta nhớ... từng ánh mắt, từng nụ cười của ngươi, A Ly. Ta nhớ tất cả. Nhưng giờ đây... ngươi không còn nhìn ta như vậy nữa. Ta đã mất ngươi rồi, phải không?"
Triệu Viễn Chu gục đầu xuống đất, bàn tay buông rơi que củi, khóc không thành tiếng.
-"Ta sai rồi... A Ly, ta sai rồi..hức.. hức... Nhưng ngươi sẽ không tha thứ cho ta, đúng không? Ta không xứng... không xứng với ngươi nữa..."
Tiếng khóc của hắn vang vọng trong ngôi nhà hoang, hòa lẫn vào bóng tối, chẳng ai nghe thấy, chẳng ai biết đến, ngoại trừ những ký ức đau buồn của hắn vẫn đè nặng lên trái tim run rẩy
Triệu Viễn Chu chìm trong nỗi đau của chính mình, mỗi hơi thở như một nhát dao cứa vào tim. Thân thể hắn, dù đang bị thương, cũng không đau bằng nỗi day dứt trong lòng. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ nhìn lên bầu trời đêm qua ô cửa vỡ nát của ngôi nhà hoang, ánh trăng lạnh lẽo hắt xuống, soi rõ khuôn mặt đầy nước mắt và bùn đất.
-"Ngươi còn nhớ không, A Ly? Chúng ta từng hứa sẽ không rời xa nhau..."
Hắn khẽ cười, nụ cười méo mó chứa đầy sự tự giễu. -"Nhưng chính ta... là kẻ phá vỡ tất cả."
Bất giác, Triệu Viễn Chu vươn tay về phía ánh trăng, như thể muốn chạm tới hình bóng mơ hồ của Ly Luân trong tâm trí.
-"Ngươi giờ chắc hạnh phúc, đúng không? Có Từ Thanh Diễm bên cạnh, ngươi không cần một kẻ ngu ngốc như ta nữa..." Giọng hắn trầm xuống, như tiếng gió thoảng, nhưng đầy nỗi xót xa.
Hắn gục đầu xuống lần nữa, thân thể tàn tạ co rúm lại như một con thú bị thương.
-"Ta thật ngu ngốc... Đến giờ còn mong ngươi quay lại... Nhưng ta không còn tư cách nữa."
Giọng hắn nhỏ dần, ánh mắt mờ đi vì kiệt sức. Những vết thương trên người hắn bắt đầu rỉ máu vì hành trình lê lết đến đây, nhưng hắn không quan tâm. Hắn ngả người ra phía sau, cả thân thể rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy mọi thứ như chìm vào hư vô.
Trong mộng.
Khi hắn mở mắt, không gian xung quanh mờ mịt như sương mù. Triệu Viễn Chu nhìn quanh, đôi mắt đầy hoang mang.
-"Đây là đâu? Ta chết rồi sao?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, như một làn gió nhẹ thoảng qua:
-"A Yếm."
Triệu Viễn Chu giật mình, quay đầu lại, không có gì ngoài làn sương mờ.
-"A Ly..." Hắn lại lẩm bẩm, giọng khàn đi vì khóc quá nhiều.
-"Nếu ta có thể quay lại... nếu ta có thể sửa sai... liệu ta còn có thể không?"
Ly Luân bước vào trong, ánh mắt không rời khỏi Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu bất chợt nhận ra có người, ánh mắt hắn ngước lên, bắt gặp hình bóng của Ly Luân dưới ánh trăng. Đôi mắt hắn đỏ hoe, đầy nước, nhưng lại nhanh chóng hạ xuống, né tránh ánh nhìn.
-"Ngươi... không cần phải tới đây đâu. Ta sẽ đi. Ta sẽ không làm phiền ngươi nữa."
Ly Luân không đáp. Y ngồi xuống trước mặt hắn, đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt hắn. Nhưng bàn tay y vừa chạm vào, Triệu Viễn Chu đã nghiêng đầu tránh đi, như sợ y lại bị thương chỉ vì hắn.
-"Ngươi không cần phải giả vờ quan tâm ta nữa..."
Giọng hắn nghẹn ngào, nhưng ánh mắt đầy sự quyết tuyệt.
-"Ngươi đã nói ta là quá khứ. Ta đã hiểu ra rồi. Ta không ép ngươi."
Ly Luân siết chặt bàn tay. Y không nói gì, chỉ nhìn hắn thật lâu, rồi đứng dậy, kéo Từ Thanh Diễm rời đi. Y không muốn giải thích, không muốn nói.
Chỉ còn lại Triệu Viễn Chu, cô độc trong bóng tối, những giọt nước mắt cứ rơi mãi không dừng.
Triệu Viễn Chu thấy bóng dáng Ly Luân ngày càng xa rời hắn. Thân ảnh y, với mái tóc dài đen nhánh và ánh mắt vừa quen thuộc vừa lạnh nhạt, dần mờ nhạt trong màn sương trắng. Hắn muốn chạy theo, nhưng đôi chân như bị níu chặt, không thể nhúc nhích. "A Ly!" Hắn hét lên, nhưng tiếng gọi chỉ vang vọng trong hư vô.
Ly Luân quay lại, nhìn hắn một lần cuối, ánh mắt ẩn chứa nỗi đau sâu thẳm.
-"Ngươi đã chọn như thế. Ta không còn thuộc về ngươi nữa."
-"Không! Đừng đi! A Ly, ta sai rồi! Ta xin lỗi! Đừng bỏ ta..." Triệu Viễn Chu gào lên, nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
Hắn choàng tỉnh, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, hơi thở dồn dập như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng. Đôi mắt hắn đỏ hoe, vẫn đọng lại những giọt nước mắt chưa kịp khô. Đầu hắn đau như búa bổ, từng cơn nhức nhối lan khắp thân thể băng bó đầy vết thương.
-"Ly Luân... ta xin lỗi..."
Hắn rặn từng chữ, giọng khàn đặc, yếu ớt. Cả người mệt lả, hắn dựa vào góc tường của ngôi nhà hoang, mắt trống rỗng nhìn về phía khoảng không tối tăm trước mặt. Trong lòng, nỗi đau vẫn âm ỉ thiêu đốt, không cách nào dập tắt.
Ở phía bên kia, Ly Luân không ngừng tìm kiếm. Y lướt qua từng khu rừng, từng con đường, ánh mắt lo lắng hằn rõ trên gương mặt lạnh lùng.
-"A Yếm... ngươi rốt cuộc đang ở đâu?"
Từ Thanh Diễm đi phía sau, cũng sốt ruột nhưng lại không kiềm được buông lời:
-"Hắn đang đau như thế, có thể đi đâu được? Hay lại ở đâu tự hành hạ bản thân rồi?"
Ly Luân nhớ đến ánh mắt Triệu Viễn Chu lúc chưa rời đi, đôi mắt đỏ hoe tràn ngập nỗi tuyệt vọng và đau đớn, như thể hắn đã tự từ bỏ chính mình.
Y siết chặt bàn tay, lòng thầm trách:
-"Ngươi ngốc như vậy sao, A Yếm? Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi một mình chịu đau khổ à?".
Từ Thanh Diễm thở dài, chậm rãi nói:
-"Nếu ngươi còn do dự, không nói rõ lòng mình với hắn, ngươi sẽ hối hận cả đời, Ly Luân."
Ly Luân im lặng, không đáp, ánh mắt tiếp tục quét qua bóng tối mịt mù, lòng y chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "A Yếm, chờ ta. Ta nhất định sẽ tìm được ngươi."
Ánh sáng ban mai le lói chiếu qua khe cửa sổ nứt nẻ của ngôi nhà hoang, ánh nắng nhạt nhòa phủ lên thân thể tàn tạ của Triệu Viễn Chu. Hắn từ từ mở mắt, cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể như hàng ngàn mũi kim đâm. Chống tay ngồi dậy, từng cử động nhỏ cũng khiến hắn nhíu mày vì đau, nhưng ánh mắt hắn vẫn quyết tâm.
-"Dù sao cũng phải rời khỏi đây... Ta không thể ở lại..." Hắn lẩm bẩm, giọng khàn đặc, yếu ớt như sắp tắt.
Tựa vào bức tường đầy rêu, hắn gắng gượng đứng dậy. Đôi chân run rẩy không ngừng, từng bước đi như kéo theo cả khối nặng ngàn cân. Cả người hắn băng bó chằng chịt, vài vết thương vẫn rỉ máu thấm qua lớp vải. Dù vậy, hắn không dừng lại, ánh mắt chỉ hướng về phía trước, chẳng cần biết mình sẽ đi đâu.
Khi đến khu chợ, sự nhộn nhịp nơi đây lập tức dừng lại. Người ta đều quay lại nhìn hắn, những ánh mắt tràn ngập tò mò, thương hại, xen lẫn kinh ngạc.
-"Trời ơi, nhìn hắn kìa! Đẹp như vậy mà lại... sót thế."
-"Nhìn xem, toàn thân đầy vết thương, máu còn chảy thế kia!"
-"Là ai mà lại để bản thân ra nông nỗi này? Chắc bị người ta đánh đuổi..."
Triệu Viễn Chu lê từng bước khập khiễng qua đám đông, hơi thở nặng nhọc, đôi mắt mệt mỏi không buồn ngẩng lên nhìn những ánh mắt xung quanh.
-"Các ngươi nhìn cái gì..." Hắn lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe thấy. Nhưng những lời xì xào vẫn vang lên.
Một tiểu thương gần đó rụt rè tiến lại gần, cầm một chén nước đưa cho hắn.
-"Công tử, uống chút nước đi. Nhìn ngài như thế... có cần giúp gì không?"
Hắn khẽ dừng lại, ánh mắt thoáng sự ngạc nhiên. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lắc đầu, giọng lạnh nhạt:
-"Không cần."
Tiểu thương nhìn theo bóng lưng hắn, vừa lo lắng vừa cảm thấy xa lạ.
-"Người như thế này... sao lại đi một mình?"
Triệu Viễn Chu không buồn bận tâm, tiếp tục lê bước, lòng tràn đầy suy nghĩ hỗn loạn. Mỗi bước đi là một cơn đau dội lên, nhưng không gì đau bằng trái tim hắn.
-"A Ly..." Hắn lại lẩm bẩm cái tên ấy, như một thói quen không thể từ bỏ.
-"Ngươi có biết... ta thực sự chỉ muốn ngươi hạnh phúc... Nhưng tại sao, ta lại không thể ngừng yêu ngươi?"
Đám đông tiếp tục xì xào, bàn tán, nhưng hắn mặc kệ. Hắn chỉ muốn đi, đi mãi, xa khỏi tất cả, xa khỏi những gì có thể khiến hắn nhớ đến bóng hình ấy. Nhưng dù đi đâu, hình ảnh Ly Luân vẫn luôn bám chặt trong tâm trí hắn, không thể xóa nhòa.
Ly Luân không tìm thấy Triệu Viễn Chu, gương mặt vốn trầm tĩnh nay lại hừng hực khí thế, thẳng đường xông vào Tập Yêu Ti. Ánh mắt sắc lạnh của y quét qua mọi người, giọng nói trầm thấp nhưng đanh thép vang lên:
-"Triệu Viễn Chu. Hắn mất tích rồi, các ngươi mau đi tìm hắn, lập tức!"
Trác Dực Thần nhíu mày, tay cầm chặt lấy Vân Quang kiếm, bước lên một bước chắn trước mặt Ly Luân, giọng nghiêm nghị:
-"Ly Luân, ngươi đột nhiên xông vào Tập Yêu Ti như vậy là có ý gì? Ngươi nghĩ nơi này để ngươi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao?"
Bùi Tư Tịnh cũng giương cung lên, ánh mắt cảnh giác. Anh Lỗi nắm chặt dao bếp, Bạch Cửu lúng túng nhìn lọ độc dược trên tay, không dám lại gần. Văn Tiêu từ phía sau cầm cây tiêu, đôi mắt thoáng qua vẻ phức tạp.
Ly Luân lạnh lùng liếc nhìn Trác Dực Thần, không chút để ý đến thế trận trước mặt. Y nhắc lại, giọng như băng:
-"Ta không có thời gian đôi co với các ngươi. Ta đến đây để nói rằng Triệu Viễn Chu mất tích."
Không ai dám đối diện trực tiếp với ánh mắt bức người của y. Cuối cùng, Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi, dẫn theo Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi ra ngoài tìm Triệu Viễn Chu. Văn Tiêu nhìn Ly Luân, môi mím chặt nhưng không nói gì, lặng lẽ đứng trong góc quan sát.
Bạch Cửu nuốt nước bọt, cầm lọ độc dược giấu sau lưng, rón rén bước lại gần Ly Luân. Nhóc lắp bắp hỏi nhỏ:
-"Huynh... huynh có muốn vào trong ngồi đợi không? Bên ngoài... đứng lâu như vậy không tiện."
Ly Luân khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua Bạch Cửu, khiến nhóc run rẩy. Nhưng cuối cùng y cũng gật đầu, nhẹ giọng đáp:
-"Dẫn đường đi."
Bạch Cửu mừng rỡ chạy trước dẫn y vào trong. Nhóc ngoan ngoãn rót một ly trà, hai tay nâng chén trà đưa tới trước mặt Ly Luân.
-"Huynh... huynh uống trà đi."
Ly Luân liếc nhìn chén trà, ánh mắt dịu lại đôi chút. Y nhẹ giọng: "Đa tạ." Uống một ngụm trà, y đặt chén xuống bàn, ánh mắt hướng xa xăm.
Y nhìn Bạch Cửu, giọng nhàn nhạt nhưng đầy ý tứ: -"Ta phải đi ngay. Ở đây lâu không tiện. Các ngươi ai cũng chỉ muốn ta chết đi. Nếu ngồi thêm chút nữa, không chừng lại bị nhốt thêm vài năm."
Y ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào Bạch Cửu. Đôi mắt lạnh lùng giờ đây thoáng hiện nét mệt mỏi nhưng vẫn sâu thẳm và kiên định.
-"Nhưng ngươi, ngươi không giống bọn họ."
Y cười nhẹ, nụ cười chỉ thoáng qua nhưng lại mang theo cảm giác kỳ lạ, khiến Bạch Cửu bất giác đỏ mặt.
Giọng nói của y châm chọc nhưng bình tĩnh đến đáng sợ, rõ ràng là nhắm vào những người ở Tập Yêu Ti. Bạch Cửu giật mình, không biết phải nói gì. Ly Luân đứng dậy, trước khi đi y cúi xuống nhìn nhóc, khẽ cười nhạt:
-"Nhóc ngoan, cảm ơn trà của ngươi. Nhưng hãy nhớ, trong Tập Yêu Ti này, không phải ai cũng đáng tin."
Ly Luân đứng dậy, chuẩn bị rời đi, Văn Tiêu từ một góc khuất bước ra, nét mặt phức tạp. Nàng đã nghe rõ từng lời y nói. Ánh mắt nàng dao động khi nhận ra sự căm hận trong giọng nói của y, sự châm chọc rõ ràng hướng đến nàng và cả Tập Yêu Ti.
Ly Luân khựng lại khi bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Cửu khẽ giật nhẹ tay áo y. Y quay lại, đôi mắt sắc lạnh thoáng dịu đi một chút, nhìn nhóc con đang cúi gằm mặt, run rẩy. Bạch Cửu lí nhí, giọng nói có phần lắp bắp:
-"Ly Luân ca... ngươi có thể... ở lại nói chuyện với ta một chút được không? Ta chỉ... chỉ tò mò thôi, không phải hỏi dùm ai cả..."
Ánh mắt của y thoáng một tia mềm mại, dù rất nhỏ nhưng vẫn đủ để khiến Bạch Cửu thấy nhẹ nhõm. Sau vài giây im lặng, y khẽ gật đầu.
Ly Luân ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ, ánh mắt xa xăm như chìm vào một ký ức đau đớn. Giọng y chậm rãi vang lên, lạnh lẽo nhưng nặng nề:
-"Ngươi tò mò tại sao ta ghét Triệu Viễn Chu đến vậy? Ta ghét hắn... nhưng ngươi không hiểu đâu."
Y thở dài:
-"Trước khi mang tên Triệu Viễn Chu, hắn là Chu Yếm - con vượn trắng nhỏ hay leo lên cành cây Hoè của ta. Chúng ta từng sống ở Đại Hoang, chỗ ta, hắn không ngừng quậy phá, cười đùa. Ta là cây hoè, hắn là con vượn nhỏ. Chúng ta là tất cả của nhau..."
Nhóc Bạch Cửu im lặng lắng nghe, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Ly Luân tiếp tục, từng lời như khắc sâu thêm vào nỗi đau không thể xóa nhòa:
-"Khi hắn hóa hình, hắn là một đứa nhóc nghịch ngợm nhưng ấm áp. Còn ta, ta hóa hình thành người, chỉ để có thể bên cạnh hắn. Ta ghét nhân gian, nhưng vì hắn thích, ta đi. Ta ghét những vật vô dụng như ô hay trống bỏi, nhưng vì hắn thích, ta tặng. Ngươi biết không, cái trống bỏi ấy, ta đã biến nó thành pháp khí của mình, nhưng rồi..."
Nhóc Bạch Cửu ngập ngừng một lúc, ánh mắt đầy vẻ tò mò nhưng cũng xen lẫn chút lo lắng. Nhóc ngước nhìn Ly Luân, lắp bắp hỏi:
-"Ly Luân ca... cái trống mà ngươi nói... có phải chính là cái trống mà ngươi dùng làm pháp khí không?"
Ly Luân khẽ gật đầu. Đôi mắt lạnh lùng của y bỗng trở nên mờ đi, như những ký ức đau đớn ùa về. Giọng y trầm xuống, chậm rãi từng chữ một:
-"Đúng... chính là nó. Cái trống ấy... ta đã nâng niu biết bao nhiêu. Nó không phải là vật vô tri vô giác, mà là tất cả của ta. Là hi vọng của ta trong tám năm bị giam cầm. Ngươi biết không, mỗi lần ta nhớ đến Chu Yếm, ta sẽ gõ nhẹ lên mặt trống. Âm thanh ấy như một tiếng gọi, như muốn kéo về nơi tâm hồn hắn... Nhưng..."
Giọng y đột nhiên nghẹn lại. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lăn dài trên gò má xanh xao. Ly Luân cắn chặt môi, cố gắng tiếp tục, nhưng từng lời như một vết dao cứa vào chính lòng mình:
-"Nhưng cái trống ấy... đã bị Văn Tiêu đâm hỏng rồi. Nó... hỏng rồi. Ngươi hiểu không? Đối với ta, nó không phải chỉ là một món đồ. Nó là bảo bối, là báu vật, là sinh mệnh của ta. Mà giờ đây... nó hỏng, như nửa linh hồn ta cũng đã hỏng. Ta... ta thực sự không thể chịu nổi..."
Những giọt nước mắt không ngừng rơi, làm mờ đi ánh nhìn vốn đã quá đỗi đau thương. Ly Luân đưa tay lên lau mắt, nhưng nước mắt cứ thế trào ra, không cách nào dừng lại được. Nhóc Bạch Cửu, từ sự sợ hãi ban đầu, giờ đây chỉ cảm thấy lòng mình nghẹn lại. Nhóc vội lấy chiếc khăn tay nhỏ nhắn của mình, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Ly Luân.
-"Ly Luân ca... đừng khóc nữa..."
Nhóc nói, giọng nhỏ nhẹ, vừa run rẩy vừa cố gắng trấn an.
- "Ta không biết phải làm gì để giúp ngươi, nhưng... ta ở đây, ngươi không cô đơn đâu. Đừng khóc nữa, được không?"
Ly Luân ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn nhóc Bạch Cửu. Y cười khẽ, nhưng nụ cười ấy chẳng khác nào một vết rạn nứt trên khuôn mặt vốn đã quá lạnh lùng. Giọng y run rẩy, yếu ớt như thể từng từ đều phải gắng gượng:
-"Ta đã cố mạnh mẽ, đã cố không khóc... Nhưng càng cố, ta lại càng đau. Ngươi không hiểu được cảm giác mất đi thứ duy nhất giúp ta bám víu vào sự sống đâu. Ta tưởng rằng mình đã quen với cô đơn, nhưng thực ra... ta chưa bao giờ chịu nổi."
Nhóc Bạch Cửu siết chặt tay Ly Luân, như muốn truyền chút hơi ấm nhỏ bé của mình.
-"Ngươi không một mình, Ly Luân ca. Dù ta nhỏ bé, nhưng ta vẫn muốn ở đây bên cạnh ngươi. Ta không thể thay thế những gì ngươi đã mất, nhưng... nếu ngươi muốn, ta sẽ nghe ngươi nói, ta sẽ ở đây."
Ly Luân lặng đi, ánh mắt thoáng hiện lên một tia xúc động. Y không nói gì thêm, chỉ để mặc nước mắt rơi, để mặc nhóc Bạch Cửu lau đi từng giọt một, như một sự vỗ về nhỏ bé nhưng chân thành.
Ly Luân cầm lấy chiếc khăn, nhưng nước mắt y vẫn không ngừng rơi. Giọng y lại vang lên, đau đớn hơn:
-"Ngươi biết không, cái ô ta mua cho hắn dưới hiên nhà ngày mưa... hắn thích nó, nên ta mua. Nhưng hắn lại đem nó che cho Văn Tiêu. Và rồi, chính hắn dùng chiếc ô ấy... đâm vào tim ta. Ngươi có hiểu cảm giác ấy không? Cái ô hắn đã nâng niu, cái ô ta nghĩ sẽ là vật định tình giữa chúng ta, lại là thứ xuyên qua tim ta..."
Nhóc Bạch Cửu lặng đi, chỉ biết ôm lấy vai Ly Luân, để y tựa vào ngực nhóc mà khóc. Giọng Ly Luân nghẹn ngào, từng lời như lưỡi dao cắt vào tim người nghe:
-"Hắn nói yêu Văn Tiêu, nhưng rồi lại quay lại, nói yêu ta. Hắn làm tổn thương ta, rồi tự tổn thương chính hắn. Hắn biết ta chịu không nổi khi thấy hắn đau, nhưng hắn vẫn làm. Ta không hiểu nổi. Ta không muốn đau nữa, nhưng sao ta không thể buông được?"
Bạch Cửu dịu dàng xoa lưng y, không nói gì thêm, chỉ im lặng an ủi. Phía sau, Văn Tiêu từ từ bước ra, trên tay là đĩa bánh ngọt. Nàng đứng đó, đôi mắt tràn đầy hối hận, giọng nói run rẩy:
-"Ly Luân... ta... ta thực sự xin lỗi. Ta không biết những gì ta làm lại khiến ngươi tổn thương đến vậy. Ta chỉ nghĩ..."
Ly Luân ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn đầy mệt mỏi:
-"Ta không cần biết. Ta cũng không muốn biết. Hiện tại, ta mệt mỏi rồi."
Văn Tiêu tiến lại gần, run rẩy nắm lấy đôi tay đang lạnh ngắt của Ly Luân. Nàng cúi đầu, giọng chân thành:
-"Ta không biết chuyện giữa ngươi và Triệu Viễn Chu. Ta chỉ nghĩ ngươi là kẻ xấu bị phong ấn... Nhưng giờ ta hiểu rồi. Ta thật sự xin lỗi, Ly Luân."
Ly Luân không trả lời, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt trống rỗng, như không còn sức để bộc lộ bất cứ cảm xúc nào.
_______
🍃Bonus tấm hình xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro