8. Ái (8)_Đau.
Triệu Viễn Chu chỉ có thể cười khổ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ly Luân, trong lòng ngập tràn một cảm giác hạnh phúc khó tả. Dù ngoài miệng không nói ra, nhưng sự hiện diện của Ly Luân bên hắn đã là tất cả.
Ly Luân cúi đầu nhìn những vết thương trên cơ thể Triệu Viễn Chu, đôi mắt u ám lóe lên tia đau lòng pha lẫn giận dữ. Y hít sâu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng lạnh như gió đông:
-"Ngươi nói đi, vì sao lại thành ra thế này? Những vết thương này... oán khí dày đặc thế kia... Ngươi đã đi đâu? Làm cái gì?"
Triệu Viễn Chu nằm đó, ánh mắt nhìn lên trần nhà như đang trốn tránh. Hắn khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn như rút hết hơi sức:
-"Không quan trọng... Ta không sao... Ly Luân."
-"Không sao?" Ly Luân nhíu mày, giọng nói trở nên sắc bén hơn, tay y khẽ siết chặt cổ tay đầy vết thương của hắn.
-"Ngươi nhìn ta đi, Triệu Viễn Chu! Ngươi định lừa ta sao? Tại sao oán khí bao trùm thế này? "
Triệu Viễn Chu khẽ nhắm mắt, giọng nói rời rạc, mang theo chút bất lực:
-"Ta chỉ... mất khống chế chút. Nhưng ta đã giải quyết xong. Không cần bận tâm."
-" Chút? Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?" Ly Luân gằn giọng, đôi mắt nhìn hắn không giấu được sự thất vọng.
-"Ngươi nghĩ ngươi có thể che giấu ta mãi được sao? Oán khí này không phải thứ có thể nói tùy tiện! Ngươi muốn chết sao? Triệu Viễn Chu."
Triệu Viễn Chu chỉ có thể lắp bắp trả lời:
-"Ta ...ta chỉ..có chút không khống chế nổi. Ta..ta".
Từ Thanh Diễm lúc này đứng phía sau không nhịn được mà cười phá lên, nhưng ánh mắt thì đầy vẻ khó hiểu:
-"Khoan đã, khoan đã! Hai người đang nói cái gì vậy? Oán khí? Chết chóc? Ta chẳng hiểu nổi! Này Triệu Viễn Chu, ngươi không định giải thích sao?"
Triệu Viễn Chu hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng qua Từ Thanh Diễm, nhưng vẫn im lặng. Từ Thanh Diễm hất cằm, giọng châm chọc:
-"Ngươi không nói, có phải vì xấu hổ không? Hay là sợ Ly Luân biết ngươi lại làm chuyện ngu ngốc? Để ta kể thay ngươi nhé. Ly Luân đã vất vả thế nào để cứu ngươi, ngươi có biết không?"
Ly Luân khẽ nhíu mày, quay đầu nói khẽ:
-"Từ Thanh Diễm à, đủ rồi."
Triệu Viễn Chu khẽ nhíu mày, môi hắn mấp máy, đôi mắt mệt mỏi hướng về phía Từ Thanh Diễm.
Hắn cố rướn người lên, nhưng vết thương trên cơ thể khiến hắn hít sâu một hơi đau đớn. Ly Luân đỡ lấy vai hắn, giọng lạnh lùng nhưng đầy lo lắng:
-"Nằm yên. Ngươi không cần cố sức như vậy."
Triệu Viễn Chu mỉm cười nhạt, hít một hơi rồi rặn từng chữ, giọng khàn đặc:
-"Ta... là yêu quái. Đại yêu... Chu Yếm... thứ mang oán khí thiên địa."
Câu nói vừa dứt, Từ Thanh Diễm trừng lớn mắt, bất giác lùi hẳn về phía sau, giọng hốt hoảng lắp bắp:
-"Yêu...quái? Ngươi... ngươi vừa nói cái gì? Đại yêu? Oán khí thiên địa?"
Triệu Viễn Chu cố nén cơn đau, tiếp tục:
-"Ta... không phải người. Ta là yêu quái... sinh ra ở Đại Hoang... Đã sống qua vạn năm..."
Từ Thanh Diễm vẫn không thể tin nổi, mắt hắn đảo qua lại giữa Triệu Viễn Chu và Ly Luân, như muốn tìm một dấu hiệu phủ nhận. Hắn gượng cười, chỉ tay vào Triệu Viễn Chu, giọng run run:
-"Ngươi đùa đúng không? Đây là một trò đùa của hai người đúng không? Lừa ta à, tên thối kia."
Ly Luân khẽ nhắm mắt, ánh mắt y khi mở ra mang theo sự nghiêm túc và một chút buồn bã. Y tiến một bước về phía Từ Thanh Diễm, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo sức nặng:
-"Hắn không đùa. Ta cũng là yêu quái. Đại yêu... Hoè quỷ."
Câu nói của y như sấm vang giữa trời quang, khiến Từ Thanh Diễm cứng ngắc tại chỗ. Hắn nuốt khan, lùi thêm một bước, ánh mắt chao đảo:
-"Không thể nào... Cả hai người... đều là yêu quái? Đại yêu sao? Ta..ta không tin!."
Ly Luân nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, đôi môi mím lại như muốn nói điều gì đó nhưng không dám. Cuối cùng, y hạ giọng, từng từ như rơi từ đáy lòng:
-"Ta không muốn giấu ngươi, nhưng nếu ta nói ra... ngươi có bỏ lại ta không? Như cách hắn đã bỏ ta năm đó?"
Câu hỏi của y khiến Từ Thanh Diễm sững người. Hắn nhìn Ly Luân, rồi lại nhìn Triệu Viễn Chu đang nằm bất động trên giường. Sự hoảng loạn trong mắt hắn dần dịu lại, thay vào đó là một chút đau lòng và sự bối rối. Hắn hít sâu, đưa tay xoa trán, cố gắng bình tĩnh lại.
Hắn ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Ly Luân, giọng chắc nịch:
-"Ta không quan tâm ngươi là gì. Yêu quái hay con người, ngươi vẫn là Ly Luân. Là bạch nguyệt quang trong lòng ta."
Ly Luân ngẩn người, đôi mắt y thoáng ánh lên sự bất ngờ, nhưng nhanh chóng dịu lại. Y khẽ quay mặt đi, giấu đi sự rung động trong ánh mắt, chỉ thấp giọng nói:
-"Ngươi... ngươi không sợ sao?"
Từ Thanh Diễm thở dài, mỉm cười khổ sở:
-"Sợ thì có ích gì? Ta không như hắn. Nếu sợ mà mất ngươi, ta thà không sợ gì cả."
Triệu Viễn Chu khẽ nhắm mắt, giọng nói yếu ớt vang lên, mang theo chút chế nhạo:
-"Tiểu tử thối... ngươi cũng gan lớn... nhưng tốt lắm..."
-"Ngươi im miệng!" Từ Thanh Diễm trừng mắt nhìn hắn.
Từ Thanh Diễm kể lại:
-"Khi còn là một hài tử, ta đã từng nghe các cụ kể về hai đại yêu quái, tình cảm thắm thiết. Họ thường xuyên tay đan tay dạo chơi nhân gian, với dung nhan tuyệt thế khiến mọi ánh nhìn phải ngẩn ngơ mỗi khi họ đi qua."
-"Là hai người? Có phải không? Ly Luân".
Ly Luân chợt nhìn sang Triệu Viễn Chu, trong lòng y dâng trào nỗi nhớ:
-"Đúng vậy, nhưng kẻ bên cạnh ta khi đó chính là Chu Yếm, vượn trắng nhỏ của ta..chứ không phải...Triệu Viễn Chu."
Ký ức như sống dậy trong tâm trí y, hình ảnh cả hai tay trong tay dưới ánh trăng huyền ảo, thân vận bạch y thướt tha. Chu Yếm với mái tóc trắng dài thắt bím lung linh trong gió, đôi mắt rực rỡ như vì sao sáng trên bầu trời đêm, nụ cười của hắn như ánh mặt trời sưởi ấm trái tim y.
-"Ta thật nhớ A Yếm.."
Ly Luân khẽ cười, nhưng nỗi buồn trong giọng nói không thể che giấu.
-"A Yếm của ta đâu rồi? Tại sao A Yếm lại bỏ rơi ta?"
Nghe những lời ấy, nước mắt Triệu Viễn Chu không ngừng rơi. Rõ ràng hắn chính là Chu Yếm trong câu chuyện, nhưng giờ đây hắn mang tên một nhân loại -Triệu Viễn Chu.
-"A Ly.."
Từ Thanh Diễm bỉu môi dè bỉu:
-"Ngươi đâu phải Chu Yếm, đâu còn là ái nhân của y, ngươi xứng gọi A Ly sao?".
Ly Luân mệt mỏi: "Các ngươi ở đây, ta ra ngoài chút".
Triệu Viễn Chu ngả người từ từ trên giường, gương mặt nhợt nhạt và ánh mắt mờ mịt.
Từ Thanh Diễm khoanh tay đứng trước mặt hắn, ánh mắt chế giễu:
-"Triệu Viễn Chu, ngươi đúng là tên đần thảm hại. Già từng này tuổi rồi mà còn để người ta đá cho một cú đau thấu xương. Chậc, là đại yêu thì sao chứ? Đại yêu cũng biết đau tim cơ à?"
Triệu Viễn Chu cười nhạt, ánh mắt rơi vào khoảng không. Hắn gặng từng chữ, giọng nói khàn đục mang theo cơn đau từ thể xác đến tận sâu trong tâm hồn:
-"Đau... không phải vì tim... mà là... vì người kia... ái nhân ta yêu nhất... lạnh nhạt nhìn ta... như thể... ta chỉ là một kẻ xa lạ."
Từ Thanh Diễm nhướng mày, giọng vẫn không bớt mỉa mai:
-"Ồ? Ngươi còn nghĩ y yêu ngươi sao? Ly Luân nói rõ rồi, ngươi là 'quá khứ.' Ngươi nghĩ có cách nào để quay về quá khứ à? Mơ đi."
Triệu Viễn Chu khẽ rùng mình, nắm tay siết chặt, đôi mắt đỏ ngầu nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, thậm chí tự chế giễu chính mình:
-"Quá khứ... Đúng... là quá khứ rồi... nhưng ta... vẫn không buông được... Cả đời này... có lẽ không thể..."
Ly Luân đứng ngoài cửa, đôi mắt y tối sầm lại khi nghe thấy những lời đó. Y mím môi, bàn tay khẽ run lên, nhưng y chỉ quay mặt đi, giọng nói lạnh nhạt:
-"Từ Thanh Diễm, chúng ta ra ngoài mua đồ. Để hắn ở lại một mình yên tĩnh chút đi."
Từ Thanh Diễm liếc nhìn Ly Luân, rồi quay sang Triệu Viễn Chu một lần cuối trước khi bước ra ngoài, miệng vẫn không quên buông một câu:
-"Triệu Viễn Chu, ngươi nằm đấy mà suy nghĩ kỹ vào. Có lẽ nằm thêm vài hôm ngươi sẽ sáng suốt hơn."
Đêm buông xuống, trong căn phòng vắng lặng, Triệu Viễn Chu co người trên giường.
Cơn đau nhức từ vết thương khiến hắn nhăn nhó, nhưng điều đau đớn nhất không phải từ thể xác mà là từ trái tim. Hắn cười khẽ, nụ cười méo mó đầy khổ sở. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, thấm ướt gối.
-"Ly Luân... ngươi thực sự... đã không còn yêu ta nữa sao?" Hắn thì thầm, giọng lạc đi.
Hắn cười, rồi lại khóc, cả cơ thể như vỡ vụn.
-"Ta... chỉ là một kẻ ngu ư?. Đến giờ... vẫn không thể từ bỏ y được... Hóa ra... ta thảm hại đến thế..."
Bên ngoài, Ly Luân và Từ Thanh Diễm lại vừa trở về, bước chân dừng lại trước cửa phòng. Từ Thanh Diễm định đẩy cửa bước vào, nhưng bàn tay lạnh lẽo giữ hắn lại.
Ly Luân đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo nhưng trong đáy mắt lại ánh lên nỗi đau không thể che giấu. Y nhìn qua khe cửa, thấy bóng lưng khom run rẩy của Triệu Viễn Chu, tiếng khóc tiếng cười điên dại xen lẫn khẽ vang lên trong không gian.
Từ Thanh Diễm hạ giọng, thì thầm:
-"Ngươi không vào sao? Rõ ràng ngươi vẫn còn rất quan tâm hắn."
Ly Luân quay mặt đi, giọng nói lạnh lùng như phủ sương:
-"Không cần. Để ta nhìn."
Nhưng bàn tay siết chặt của y đã phản bội lại lời nói. Từ Thanh Diễm nhìn y, khẽ thở dài, không nói gì thêm.
Qua khe cửa khép hờ, họ nhìn thấy thân ảnh Triệu Viễn Chu đang quằn quại trên giường. Hắn nằm nghiêng, cơ thể co lại như muốn thu mình vào một góc, đôi vai gầy run rẩy theo từng tiếng khóc bị nén lại.
-"Ly Luân...A Ly à."
Hắn thì thầm, giọng khản đặc như dao cứa vào tim, từng từ như nấc lên trong không khí.
-"Ngươi... thực sự... không còn yêu ta nữa sao?"
Hắn cười, một nụ cười méo mó tràn ngập sự khổ sở, nước mắt không ngừng chảy xuống, hòa lẫn với cơn đau đớn từ những vết thương trên cơ thể. Hắn lẩm bẩm, tiếng nói nhỏ đến mức như tự nói với chính mình:
-"Ta đáng chết... Đến cả ngươi cũng không cần ta nữa... Ta sống... còn có ý nghĩa? A Ly.."
Từ Thanh Diễm đứng ngoài, nghe những lời đó mà nhíu mày. Hắn quay sang Ly Luân, thì thầm:
-" Hắn khóc đến vậy mà ngươi không thấy đau lòng sao? Nếu không định buông bỏ, sao ngươi không vào đi?"
Ly Luân đứng im, ánh mắt y nhìn qua khe cửa, lặng lẽ dõi theo thân ảnh Triệu Viễn Chu. Đôi mắt y lạnh lẽo, nhưng bàn tay đang siết chặt đã tiết lộ nỗi đau ẩn sâu trong lòng.
-"Ta đã nói rồi.."
Ly Luân đáp, giọng trầm thấp, như đang cố kìm nén điều gì đó,
-" Để ta nhìn, ta đã buông rồi, ngươi hiểu chứ?."
Từ Thanh Diễm cười nhạt, ánh mắt đầy châm chọc:
-" Buông? Ngươi nghĩ ngươi lừa được ai? Bản thân ngươi cũng không buông được, vậy mà vẫn đứng đây giả vờ lạnh lùng. Nếu thật sự không quan tâm, sao ngươi còn đứng đây nhìn hắn?"
Ly Luân không trả lời, chỉ quay mặt đi, ánh mắt cố giấu đi sự dao động. Nhưng Từ Thanh Diễm lại tiến thêm một bước, nói tiếp, giọng càng thêm châm biếm:
-"Đừng nói với ta là ngươi sợ. Ngươi sợ nếu vào đó, ngươi không còn cứng rắn được nữa. Ngươi sợ bản thân mình vẫn còn yêu hắn, đúng không?."
Tiếng cười dại vang lên từ bên trong phòng, phá tan sự yên lặng. Triệu Viễn Chu cười, tiếng cười trầm thấp, điên dại, như chứa đựng sự tuyệt vọng không đáy:
-"Ly Luân... Ngươi ghét ta đến vậy... Đến nhìn, ta không còn xứng sao?"
Ly Luân siết chặt nắm tay, đôi mắt nhắm lại, như muốn ngăn bản thân khỏi dao động. Y quay lưng, giọng nói khẽ vang lên, nhưng không biết là đang nói với Từ Thanh Diễm hay với chính mình:
-"Đi thôi."
Từ Thanh Diễm nhìn theo bóng lưng y, đôi mày nhíu chặt, rồi quay lại nhìn vào phòng. Hắn thấy Triệu Viễn Chu đang giơ tay ra, như muốn chạm tới hình bóng không tồn tại của Ly Luân, nhưng lại chỉ chạm vào khoảng không trống rỗng.
Từ Thanh Diễm khẽ thở dài, lẩm bẩm:
-"Cả hai người các ngươi... đúng là đáng thương.. đáng trách..."
Hắn quay lưng đi theo Ly Luân, để lại Triệu Viễn Chu một mình trong căn phòng, vẫn quằn quại giữa cơn đau cả về thể xác lẫn tâm hồn, tiếng cười và tiếng khóc hòa vào bóng đêm.
Ngày hôm sau, Triệu Viễn Chu vẫn nằm co ro trên giường, cơ thể đau đớn như những vết thương chưa kịp lành, tâm hồn càng thêm nặng nề.
Mọi thứ xung quanh hắn trở nên mờ mịt. Hắn không nói lời nào, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, im lặng như đã mất hết hi vọng. Ly Luân ngồi bên cạnh, cẩn thận lau vết thương trên người hắn, tay run nhẹ, nhưng không nói gì. Từ Thanh Diễm đứng ở góc phòng, ánh mắt chăm chú dõi theo cả hai, đôi môi mím lại như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
-"Lúc này ngươi vẫn muốn giả vờ mạnh mẽ sao?" Từ Thanh Diễm không kiềm chế được, bước tới gần, ánh mắt đầy chế giễu.
-"Ngươi thật sự nghĩ rằng Ly Luân chỉ chăm sóc ngươi vì cái nghĩa ba vạn năm đó sao? Y đã yêu ngươi bao nhiêu, mà ngươi lại khiến y tổn thương thế này?"
Triệu Viễn Chu không đáp, chỉ im lặng nhìn về phía Ly Luân, đôi mắt hắn mờ đi như đã kiệt quệ.
-"Ta... chỉ là một cơn gió thoảng qua trong đời y, một quá khứ không thể níu kéo được nữa." Hắn thì thầm, giọng yếu ớt như không còn sức sống.
Ly Luân không nhìn hắn, chỉ lặng lẽ tiếp tục công việc, nhưng ánh mắt y thoáng chút dao động. Y biết Triệu Viễn Chu nghĩ rằng tất cả những gì y làm chỉ là vì nghĩa vụ, vì sự quen biết lâu dài. Nhưng y lại không có dũng khí để thổ lộ điều đó, không dám đối diện với nỗi đau khi phải nhận ra rằng, trái tim mình vẫn dành cho kẻ đã bỏ rơi mình. Y im lặng, không nói gì, chỉ khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt Triệu Viễn Chu.
Từ Thanh Diễm nhìn cảnh tượng đó, ngậm ngùi thở dài, nhưng rồi lại lên tiếng với vẻ hơi châm chọc:
-"Cứ nhìn đi, Ly Luân đã dành bao nhiêu thời gian chăm sóc ngươi, mà ngươi lại chỉ nghĩ hắn làm thế vì cái nghĩa xưa cũ sao? Ngươi thật không hiểu hắn chút nào, ta gọi ngươi là tên đần thối cũng đúng!."
Triệu Viễn Chu chậm rãi quay đầu, ánh mắt lướt qua Từ Thanh Diễm rồi lại nhìn vào Ly Luân, nỗi đau trong lòng hắn càng thêm sâu sắc. Hắn chỉ có thể thì thầm lắp bắp, giọng đầy ngậm ngùi,
-"Ta... thật sự..ta..."
Ly Luân nghe được, nhưng chỉ im lặng không trả lời, mặc cho lời nói ấy cứ văng vẳng trong không khí. Y không muốn nhìn thấy sự yếu đuối của Triệu Viễn Chu, nhưng cũng không thể làm ngơ trước sự đau đớn mà hắn phải chịu đựng. Y chỉ hy vọng, một ngày nào đó, Triệu Viễn Chu sẽ hiểu được những gì đã mất, sẽ nhận ra rằng tình yêu của y vẫn luôn hiện hữu, dù hắn không còn có thể cảm nhận được nữa.
-"Vậy ngươi vẫn muốn tiếp tục như thế này?"
Từ Thanh Diễm lại lên tiếng, giọng nói nghiêm túc, nhưng pha chút giễu cợt.
-"Chỉ nhìn hắn mãi thế này? Nếu ngươi thực sự yêu, thì đừng để y tiếp tục chịu đựng nữa, ngươi thật chướng mắt."
Ly Luân im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt buồn bã nhìn xuống.
-"Được rồi, nói với hắn vô ích."
Triệu Viễn Chu nghe được những lời ấy, ngực hắn nghẹn lại. Hắn hiểu, mặc dù Ly Luân vẫn ở đây chăm sóc hắn, nhưng tình yêu đã không còn như xưa.
Triệu Viễn Chu nằm đó, đôi mắt u buồn, ánh mắt đẫm lệ nhìn chăm chú vào Ly Luân.
Cả căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của hắn và tiếng thở nhẹ nhàng của Ly Luân.
Khi Ly Luân cúi xuống lau vết thương cho hắn, từng giọt nước mắt bất chợt rơi ra từ khóe mắt Triệu Viễn Chu. Đôi mắt hắn ngấn lệ, môi mím lại như cố kiềm chế cơn đau đớn đang dâng lên trong lòng.
Ly Luân khẽ dừng lại. Đôi tay của y khẽ run lên, rồi y nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa rơi khỏi khuôn mặt Triệu Viễn Chu.
-"Đừng khóc," Ly Luân nói, giọng mềm mại nhưng đầy lo lắng.
-"Ta sẽ không để ngươi chịu đựng quá nhiều đâu."
Nhưng Triệu Viễn Chu, trái tim đã đổ vỡ, chỉ im lặng. Yên lặng trong đau đớn.
Một lúc sau, khi Ly Luân và Từ Thanh Diễm rời đi để mua thêm băng gạc và thuốc, Triệu Viễn Chu không thể chịu thêm được nữa.
Hắn đau đớn nhấc người lên, cố gắng đứng dậy dù thân thể yếu ớt, chân tay bủn rủn. Hắn không muốn là gánh nặng cho Ly Luân, không muốn thêm lần nữa nhìn thấy ánh mắt lo lắng và chăm sóc của y.
Với từng bước chân nặng nề, hắn bắt đầu lặng lẽ rời khỏi giường, cố gắng không phát ra tiếng động. Mỗi bước đi của hắn đều đau đớn, cơ thể nhức nhối, nhưng hắn vẫn không dừng lại.
-"Ta không thể cứ như vậy... làm khổ ngươi..." Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm, lời nói như thể bị nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn lê lết ra ngoài, đôi mắt mờ đục vì nước mắt, mỗi bước đi đều khiến trái tim hắn đau nhói. Mỗi lần chân hắn chạm xuống đất, như có cái gì đó trong lòng vỡ vụn.
-"Ly Luân... xin lỗi...ta xin lỗi A Ly" hắn thì thầm, đôi vai run lên, và bước chân càng lúc càng chậm hơn.
Triệu Viễn Chu vừa đi vừa khóc, những giọt nước mắt không thể ngừng rơi, lăn dài trên gương mặt hắn. Cả cơ thể như đang kiệt quệ, nhưng nỗi đau trong tim lại càng dâng lên mãnh liệt.
-"Ngươi không còn yêu ta, phải không? Ly Luân." hắn tự hỏi, tự trả lời trong lặng thinh.
-"Làm sao ta có thể ở lại... làm gánh nặng cho ngươi?"
-"Cái oán khí chết tiệt...khống chế sao?..Ta có thể khống chế nó sao?".
-"Oán khí...ta không thể để...ta sẽ..tổn thương ngươi mất..A Ly..huhuu".
Ly Luân và Từ Thanh Diễm quay lại sau khi đã mua xong băng gạc, nhưng khi vào phòng, họ không thấy Triệu Viễn Chu đâu. Ly Luân nhíu mày, ánh mắt lướt qua căn phòng, không thấy hắn.
-"Hắn đi đâu rồi?" y hỏi, lo lắng.
Từ Thanh Diễm nhìn quanh một lúc, rồi cười nhẹ, nhưng không có chút vui vẻ nào.
-"Ngươi cũng phải biết hắn là người như thế nào."
Hắn chế giễu.
-"Có lẽ dù hắn đau đến thế, hắn vẫn rời đi, không muốn là gánh nặng của ngươi."
Ly Luân không trả lời, chỉ cảm thấy lòng mình thắt lại. Y vội vàng chạy ra ngoài, không kịp nghe thêm gì từ Từ Thanh Diễm, chỉ mong tìm thấy Triệu Viễn Chu.
Cảnh vật ngoài cửa tối mờ, Triệu Viễn Chu đã đi khá xa, đôi chân yếu ớt của hắn không thể tiếp tục dài thêm nữa.
Hắn dừng lại một chút, thút thít khóc thầm trong đêm, đôi vai khẽ run lên. Cả thế giới dường như bỏ mặc hắn, nhưng trong nỗi đau ấy, hắn lại chỉ có thể nghĩ về Ly Luân, người mà hắn đã từng yêu.
Triệu Viễn Chu lảo đảo lê từng bước trong cơn đau xé thịt, những dải băng trắng trên người hắn đã nhuốm máu đỏ sẫm. Mỗi lần nhấc chân, vết thương lại nhói buốt, như muốn nhắc nhở hắn về cái giá của sự ngu ngốc và tàn nhẫn mà hắn từng gây ra. Hơi thở hắn nặng nề, bám vào bức tường đá lạnh lẽo để không ngã quỵ.
Bên ngoài, trời đã tối mịt, những đám mây đen u ám phủ kín bầu trời. Gió rít từng hồi, như tiếng than khóc của những linh hồn lạc lối. Xa xa, tiếng quạ kêu khàn đặc vang lên, càng làm tăng thêm sự rợn người của màn đêm. Hắn nhìn quanh, đôi mắt mờ mịt vì kiệt sức, cho đến khi phát hiện một ngôi nhà hoang đứng lặng lẽ giữa bóng tối.
Ngôi nhà đổ nát, mái hiên mục nát kêu cọt kẹt theo từng cơn gió. Cửa sổ vỡ toang, những mảnh kính còn lại phản chiếu ánh sáng mờ mờ của ánh trăng bị che khuất. Triệu Viễn Chu gần như kéo lê cơ thể mình vào trong, mỗi bước chân in dấu máu trên nền đất lạnh. Hắn ngã quỵ trước ngưỡng cửa, đôi tay run rẩy bám lấy khung cửa mục nát mà lết vào trong.
Không gian bên trong ẩm thấp và lạnh lẽo, thoang thoảng mùi gỗ mục và đất ẩm. Những mạng nhện giăng kín góc nhà, và tiếng nước nhỏ giọt từ mái dột càng làm cho không khí thêm phần đáng sợ. Triệu Viễn Chu dựa lưng vào bức tường loang lổ, ánh mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà tối om.
Hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc như từ sâu trong cổ họng:
-"Ly Luân... Nếu ngươi ở đây... có phải ngươi sẽ mắng ta không? Mắng ta là kẻ vô dụng, kẻ chẳng làm được gì ngoài việc khiến ngươi đau..."
Hắn đưa tay lên che mắt, bàn tay run rẩy không che nổi ánh mắt ướt đẫm.
- "Ngươi không cần ta nữa, phải không? Nếu ta biến mất... có lẽ ngươi sẽ không phải đau khổ như vậy..." Giọng hắn nhỏ dần, như bị nghẹn lại bởi nỗi day dứt.
Cơn gió lạnh lùa qua những khe hở, quét vào cơ thể hắn như hàng ngàn mũi kim. Hắn rùng mình, cảm nhận được sự cô độc bao trùm lấy mình. Trong phút chốc, Triệu Viễn Chu chỉ muốn buông xuôi, để cơn đau và lạnh lẽo này cuốn đi tất cả. Nhưng hình bóng của y vẫn hiện lên trong đầu hắn, đôi mắt sáng nhưng lại đượm buồn, đôi tay từng dịu dàng nắm lấy hắn, dù hắn đã làm y tổn thương biết bao.
Hắn siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến rướm máu.
- "Không... Ta không thể chết... Không, khi ngươi còn ở đó... chờ ta...A Ly" Hắn tự nhủ, giọng nói vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Triệu Viễn Chu ngả đầu ra tường, ánh mắt khép hờ. Bóng tối dần dần nuốt chửng lấy hắn, nhưng sâu trong tâm, một ngọn lửa nhỏ bé vẫn cháy âm ỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro