7. Ái (7)_ Kẻ ngốc.
Rừng trúc chìm trong bóng tối, chỉ còn tiếng gió rít qua những tán lá khô héo. Ly Luân cúi xuống đỡ lấy Triệu Viễn Chu - cơ thể hắn nặng trĩu, đẫm mùi máu, mỗi bước đi như muốn rút cạn sức lực của y.
Máu từ những vết thương chi chít trên cơ thể hắn nhỏ xuống, từng giọt từng giọt hòa vào mặt đất lạnh lẽo. Y không nói gì, chỉ cố siết chặt hai tay để cố nâng hắn lên.
-"Triệu Viễn Chu... ngươi đúng là một kẻ ngu ngốc." y thì thầm, giọng nói lẫn trong hơi thở nặng nề.
Ly Luân lê lết thân thể cả hai về đến quán trọ. Khi y vừa bước vào, Từ Thanh Diễm đang ngồi trên ghế, nhâm nhi nhấp một ngụm trà nóng. Hắn lập tức đứng bật dậy khi thấy Ly Luân xuất hiện, mang theo một người đầy máu.
-"Ly Luân! Ngươi làm gì thế? Người này là ai?"
Từ Thanh Diễm kinh ngạc, ánh mắt dán chặt vào thân hình người đàn ông bất tỉnh trên vai Ly Luân.
Người đó mặc bộ hắc y dài, rách nát, thân thể hắn chi chít những vết thương sâu hoắm, máu khô cứng đọng lại trên làn da trắng nhợt nhạt.
Trên khuôn mặt hắn, những vệt đen kỳ dị - lan dần như mạng nhện, toát ra sự đáng sợ. Nhưng ngay cả trong tình trạng thê thảm ấy, vẻ đẹp của hắn vẫn khiến Từ Thanh Diễm phải sững sờ.
Ly Luân cắn răng, không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng đặt Triệu Viễn Chu lên giường. Động tác của y rất cẩn thận, như sợ làm hắn đau thêm.
-"Ngươi... giúp ta rửa vết thương cho hắn, Từ Thanh Diễm."
Ly Luân nói, giọng nhẹ mà trầm thấp, nhưng không để lộ cảm xúc.
Từ Thanh Diễm ngập ngừng, nhưng vẫn đến gần, giúp Ly Luân lau rửa cơ thể đầy máu của Triệu Viễn Chu. Hắn không khỏi nhíu mày khi thấy những vết cắt tự tạo, đầy đau đớn: từ cổ đến ngực, từ vai xuống tay, thậm chí trên cả lòng bàn tay và cả chân, cả thân thể.
-"Ngươi chắc chứ, Ly Luân? Người này... thật sự là ai? Tại sao đầy vết thương thế này?".
Ly Luân đáp khẽ, không nhìn Từ Thanh Diễm:
-"Hắn là Triệu Viễn Chu."
Từ Thanh Diễm giật mình, tay run lên, suýt làm rơi chiếc khăn đang cầm.
-"Cái gì? Hắn là... tên đần thối đó? Là hắn thật sao?!"
Hắn không tin nổi vào tai mình. Triệu Viễn Chu trong trí nhớ của hắn là kẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, hoàn toàn không giống người đầy máu me tàn tạ nằm trên giường bất tỉnh trước mắt.
Ly Luân không trả lời thêm, chỉ lặng lẽ tiếp tục lau rửa những vết thương sâu hoắm trên cơ thể Triệu Viễn Chu.
Mỗi lần tay y chạm vào da thịt hắn, trái tim y lại nhói đau. Ánh mắt y thấp thoáng sự dịu dàng và xót xa mà Từ Thanh Diễm chưa bao giờ thấy.
Sau khi cả hai khó khăn băng bó quanh thân cho Triệu Viễn Chu xong, Từ Thanh Diễm định nói thêm gì đó, nhưng Ly Luân khẽ phẩy tay.
-"Ngươi ra ngoài đi, Từ Thanh Diễm. Ta muốn ở lại đây một chút, được không?."
Từ Thanh Diễm ngạc nhiên, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Ly Luân, hắn không dám cãi.
-"Được rồi, nhưng nếu có gì... ngươi gọi ta ngay, được không? Ly Luân".
Hắn nói, rồi chậm rãi rời khỏi phòng.
Căn phòng tối trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở đứt quãng yếu ớt của Triệu Viễn Chu và ánh đèn dầu yếu ớt, mờ nhạt trên bàn. Ly Luân ngồi bên giường, nhìn kẻ ngu ngốc trước mặt, lòng như bị dao cứa.
Y biết, những vết thương trên người hắn không chỉ là tổn hại về thể xác - đó là kết quả của sự giằng xé giữa oán khí và chút lý trí còn sót lại.
-"Triệu Viễn Chu, ngươi thật ngốc... Ngươi làm tất cả điều này để giữ lấy chút lý trí đó sao? Vì cái gì chứ?"
Y thì thầm, giọng khẽ run, như trách móc mà cũng như tự hỏi chính mình.
Hình ảnh của Triệu Viễn Chu trong cơn điên loạn cứ lặp lại trong đầu y - đôi mắt hắn đỏ rực, cơ thể tàn tạ, nhưng ánh mắt hắn khi nhìn thấy y lại sáng rực lên một cách điên cuồng, như thể y là ánh sáng duy nhất trong lý trí của hắn.
-"Ngươi đã chịu đựng như thế này suốt bao lâu? Để làm gì...? Là vì ta sao? Thật không A Yếm?".
Y tự hỏi, trái tim đau đến mức không thở nổi.
Cuối cùng, Ly Luân gục đầu xuống cạnh giường, mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Trong cơn mộng, y lại thấy Triệu Viễn Chu, một kẻ từng kiêu hãnh, mạnh mẽ, giờ đây chỉ còn là một bóng dáng yếu ớt và tan vỡ.
-"Ta phải làm gì đây, A Yếm..." Y thì thầm trong giấc ngủ, bàn tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của hắn.
Ba ngày trôi qua, Triệu Viễn Chu vẫn chìm trong mộng mị, không tỉnh lại.
Hơi thở của hắn càng yếu ớt, thân thể thấm đẫm mồ hôi, mỗi cơn co giật nhẹ đều khiến vết thương băng bó trên người hắn rỉ máu.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hòa với từng lời lẩm bẩm đầy đau khổ:
-"Ly Luân...A Ly... ta sai rồi... xin ngươi... tha thứ cho ta..."
Hắn nói trong mơ, giọng nói run rẩy như một kẻ dần tuyệt vọng đang cố gắng níu giữ ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời.
Ly Luân ngồi bên giường, bàn tay khẽ chạm lên khuôn mặt nhòe nước mắt của hắn, từng cử chỉ dịu dàng như sợ làm đau thêm kẻ trước mặt.
Ánh mắt y nhuốm đầy mệt mỏi và đau lòng, nhưng vẫn không rời khỏi hắn một giây nào.
Y dùng khăn lau tay đi những giọt nước mắt, những vệt mồ hôi, từng động tác như thể muốn xóa sạch nỗi đau mà hắn đang phải chịu đựng.
Từ Thanh Diễm ngồi bên cạnh, nhìn tất cả, lòng ngổn ngang trăm mối. Hắn chưa từng thấy Ly Luân dịu dàng đến mức này. Đôi mắt tràn đầy sự quan tâm của y khiến hắn không khỏi đau lòng thay.
-" Ly Luân.."
Từ Thanh Diễm khẽ gọi, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo sự an ủi.
-"Ngươi không cần tự ép bản thân như vậy. Hắn... dù sao cũng là người đã làm tổn thương ngươi. Không phải ngươi đã quyết định buông bỏ rồi sao?".
Ly Luân không đáp, ánh mắt y vẫn dừng lại trên gương mặt đầy đau khổ của Triệu Viễn Chu. Cuối cùng, y khẽ thở dài, giọng nói như mang cả nỗi niềm chôn giấu bấy lâu.
-"Ta đã thử rồi, nhưng ta không làm được, Từ Thanh Diễm. Ngươi không hiểu được đâu!".
Từ Thanh Diễm im lặng, không biết phải nói gì. Hắn ngồi xuống bên cạnh Ly Luân, ánh mắt dịu dàng hơn trước.
-"Ly Luân, là ngươi quá nhân từ. Ta không hiểu hết chuyện của hai người, nhưng nếu ngươi đã chọn hắn... vậy cứ làm theo những gì trái tim ngươi mách bảo. Ta chỉ mong ngươi đừng quên tự chăm sóc bản thân mình."
Ly Luân quay sang nhìn Từ Thanh Diễm, một chút bất ngờ thoáng qua trong ánh mắt y. Cuối cùng, y khẽ gật đầu, môi mấp máy:
-"Từ Thanh Diễm, đa tạ ngươi".
Triệu Viễn Chu trong mộng vẫn tiếp tục dằn vặt.
Hắn nhìn thấy những ký ức đau thương ùa về: ánh mắt đau đớn của Ly Luân khi hắn thốt ra những lời tổn thương y, những tiếng cười chát chúa văng vẳng bên tai khi hắn thốt lên "Yêu..Văn Tiêu", hình bóng y mờ dần trong mắt. Hắn gào thét trong giấc mơ, tay vươn ra như muốn giữ lấy bóng dáng mơ hồ kia.
-"Ly Luân! Ta sai rồi! Ta xin ngươi... đừng rời xa ta..."
Tiếng gào thét đó đầy tuyệt vọng, đến mức khiến Ly Luân khẽ run rẩy.
-"A Yếm.."
Y khẽ gọi, giọng nói gần như tan vào không gian. Y vươn tay, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, áp vào má mình.
-"Ngươi phải tỉnh lại. Ta vẫn ở đây, ngươi không cần phải xin lỗi nữa..."
Từ Thanh Diễm nhìn cảnh tượng đó, lòng như thắt lại. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ly Luân an ủi y, giọng nói dịu dàng như muốn chia sẻ nỗi đau cùng y:
-"Ngươi không một mình đâu, Ly Luân. Ta ở đây, dù chỉ là người ngoài cuộc, ta cũng sẽ giúp ngươi."
Ly Luân ngước lên nhìn Từ Thanh Diễm, ánh mắt y cảm kích:
- "Đa tạ".
Cả đêm đó, Ly Luân vẫn không rời khỏi giường Triệu Viễn Chu. Từng vết thương lại rỉ máu, từng giọt mồ hôi của hắn đều do y lau sạch. Khi trời gần sáng, y tựa vào cạnh giường, đôi mắt khép lại, cuối cùng cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Hắn thấy y mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, bàn tay run rẩy khi lau những giọt mồ hôi trên trán Triệu Viễn Chu. Hắn biết y đang gắng sức, nhưng hắn sợ rằng Ly Luân sẽ mệt mỏi vì phải lo cho người khác mà quên đi chính mình.
Với suy nghĩ ấy, Từ Thanh Diễm quyết định ra ngoài một chút. Một lát sau khi Ly Luân thức giấc, hắn quay lại với một chén nước trà và một đĩa bánh ngọt. Hắn bước vào nhẹ nhàng, tránh làm ồn, rồi đặt chúng xuống gần Ly Luân.
-"Ly Luân, ngươi phải ăn chút gì đó, nếu không sẽ kiệt sức mất,"
Từ Thanh Diễm nhẹ nhàng nói, giọng điệu ấm áp.
Ly Luân nhìn hắn, cảm thấy trong lòng ấm áp lạ kỳ. Y gật đầu nhẹ, vươn tay cầm lấy chén nước, nhấp một ngụm rồi nhìn Từ Thanh Diễm.
-"Thật là cảm ơn ngươi, Từ Thanh Diễm. Ngươi rất tốt với ta," Ly Luân nói, đôi mắt y dịu dàng như muốn biểu lộ tất cả sự cảm kích.
Từ Thanh Diễm cười khẽ, ánh mắt sáng lên một chút khi nghe lời khen ấy. Hắn không nói gì mà chỉ lắc đầu, đáp lại một cách khiêm tốn:
-"Ta chỉ muốn bên cạnh ngươi thôi. Chỉ cần ngươi cần, ta sẽ làm bất cứ điều gì."
Hắn cười nhẹ, cố gắng tạo không khí vui vẻ, muốn làm cho Ly Luân bớt nặng nề hơn.
-"Ngươi không cần lo cho ta. Mà... chúng ta cùng chăm sóc cho cái tên đần thối Triệu Viễn Chu kia đi, có lẽ hắn sẽ tỉnh lại sớm thôi."
Ly Luân nghe thế không nhịn được cười khẽ, một nụ cười mệt mỏi.
-"Đúng vậy, hắn thật là... không biết tự chăm sóc mình. Nhưng ta không thể bỏ mặc hắn."
Từ Thanh Diễm nhìn y, trong lòng cảm thấy một nỗi xót xa lẫn thấu hiểu.
-"Được rồi, chúng ta sẽ cùng chăm sóc hắn. Còn ngươi thì nhớ ăn một chút bánh nhé. Đừng quá lo lắng về hắn, ta sẽ ở đây cùng ngươi."
Ly Luân mỉm cười, mắt sáng lên, cảm nhận sự quan tâm của Từ Thanh Diễm. Y gật đầu, nhận lấy bánh ngọt, dù không thực sự thèm ăn nhưng sự chăm sóc của Từ Thanh Diễm khiến y cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cả hai ngồi cạnh nhau, trong sự im lặng ấm áp, chỉ có âm thanh của bánh giòn rụm và tiếng thở của Triệu Viễn Chu.
Từ Thanh Diễm nhìn Ly Luân, trong lòng cảm thấy an lòng vì dù có khó khăn, dù có đau lòng đến đâu, họ vẫn ở bên nhau, cùng vượt qua tất cả.
Đêm thứ tư.
Trong bóng tối tĩnh lặng của đêm khuya, căn phòng dường như ngưng lại trong nỗi đau đớn và sự mê man của Triệu Viễn Chu.
Hắn nằm đó, cơ thể nóng đến bỏng vì sốt, đôi môi khô khốc đỏ rực và giọng khản đặc, nhưng vẫn không ngừng khẽ nỉ non trong giấc mơ.
-"Ly Luân... xin ngươi... đừng bỏ ta... đừng xa ta.."
Mỗi lời nói của hắn như một vết dao cứa sâu vào tim Ly Luân, làm tim y đau nhói từng hồi. Dù Triệu Viễn Chu không thể tỉnh lại, nhưng trong giấc mơ, hắn vẫn không ngừng níu kéo bóng dáng y, như thể chỉ cần có Ly Luân, hắn mới có thể tiếp tục sống.
Ly Luân im lặng ngồi bên giường, một tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Triệu Viễn Chu, tay kia nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi từ khóe mắt hắn.
Những giọt nước mắt ấy lăn xuống, nhưng Ly Luân không thể lau đi hết nỗi đau trong trái tim hắn, cũng không thể hiểu hết được nỗi thống khổ mà hắn đang phải chịu đựng. Y chỉ biết rằng mỗi khi lau đi nước mắt của Triệu Viễn Chu, chính là lau đi những gì còn lại của mình, những ký ức đứt đoạn và những tình cảm không thể dứt ra.
-"Ngươi còn khóc, còn van nài đến bao giờ... Triệu Viễn Chu."
Ly Luân tự hỏi trong lòng, ánh mắt buồn bã nhìn vào khuôn mặt đang run lên của Triệu Viễn Chu. Y không thể trả lời hắn, không biết phải làm sao. Y không biết liệu có thể quay lại, có thể tha thứ cho tất cả những vết thương mà Triệu Viễn Chu đã gây ra cho y. Những câu xin lỗi, những lời van nài trong giấc mơ của Triệu Viễn Chu càng khiến Ly Luân thêm đau lòng.
Triệu Viễn Chu vẫn không tỉnh lại, giọng hắn khàn đi từng chút một, như thể càng khóc càng xa vời, càng không thể níu giữ được Ly Luân. Nhưng hắn vẫn cố chấp, vẫn kiên quyết van xin trong từng cơn mê sảng.
-"Không có ngươi, ta không muốn sống... đừng đi... đừng bỏ ta..."
Ly Luân không thể làm gì ngoài việc nắm chặt tay hắn, cảm nhận từng hơi thở yếu ớt của Triệu Viễn Chu. Y lau đi nước mắt của hắn, như muốn vớt vát lại chút hy vọng cho chính mình, mặc dù y biết rằng những vết thương trong lòng khó mà lành lại được.
Từ Thanh Diễm đứng lặng lẽ ở góc phòng, mắt hắn dõi theo hai người trong cảnh tượng này. Hắn không hiểu hết tất cả, không biết Triệu Viễn Chu rốt cuộc là người thế nào, nhưng hắn nhìn thấy rõ nỗi đau mà Ly Luân đang phải chịu đựng. Trong lòng hắn, một cảm giác xót xa dâng lên, muốn bước lại an ủi Ly Luân, nhưng lại không biết nói gì. Cảnh tượng trước mắt quá đỗi phức tạp, khiến hắn cảm thấy mơ hồ về mọi thứ.
Từ Thanh Diễm biết rằng Ly Luân rất đau, nhưng hắn không biết cách nào để chia sẻ nỗi đau ấy. Chỉ biết đứng đó, lặng lẽ nhìn, chỉ muốn giúp y vượt qua được những giây phút này, nhưng lại cảm thấy mình quá nhỏ bé trước những gì đang xảy ra.
Ly Luân thở dài một hơi, rồi lại nhẹ nhàng vuốt tóc Triệu Viễn Chu, đôi mắt vẫn không rời khỏi người hắn. Y không thể nói ra, nhưng trong lòng, nỗi đau ấy như một cơn sóng ngầm, không thể dừng lại.
Trong đêm khuya vắng lặng, tất cả những gì Ly Luân có thể làm, là chăm sóc hắn, lau đi những giọt nước mắt của một người mà y không thể bỏ lại, dù trong lòng không biết liệu có thể quay lại với hắn hay không.
Sau những ngày dài hôn mê bất tỉnh, Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng mở mắt.
Ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt tái nhợt của hắn.
Mơ hồ nhìn xung quanh, hắn bỗng bắt gặp gương mặt tinh xảo của ái nhân trong lòng, đôi mắt y dịu dàng nhìn hắn như chứa cả bầu trời mà hắn ngày đêm mong nhớ. Hắn ngỡ rằng đây chỉ là một giấc mộng, trái tim run rẩy, đôi tay đầy vết thương không tự chủ được mà vươn lên, muốn chạm vào gương mặt đó.
-"Ly Luân...A Ly?...hức..A Ly...hức..hức".
Ly Luân im lặng, đôi mắt vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, áp nhẹ đến đặt lên má mình. Cảm giác ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay khiến Triệu Viễn Chu không thể kiềm được, khoé mắt hắn cay xè.
Giọng nói của Ly Luân vang lên, nhẹ như cơn gió thoảng, mang theo sự an ủi nhưng cũng như một lời nhắc nhở:
-"Ngươi thật ngốc, luôn làm ta lo lắng. Ngươi có biết nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ làm gì không?"
Triệu Viễn Chu cố gắng nặn ra một nụ cười, cười ra cả nước mắt, giọng khàn khàn vì mệt mỏi:
-"Ta sợ... đây chỉ là một giấc mơ."
Ly Luân khẽ lắc đầu, ngón tay nhẹ lướt qua vết thương trên tay hắn, giọng nói mang chút trách cứ:
-"Nếu là mộng, ngươi định ngủ thêm bao lâu?."
Triệu Viễn Chu khựng lại, chỉ biết lặng lẽ nhìn y, ánh mắt đầy áy náy xen lẫn sự nhẹ nhõm khi thấy y vẫn ở đây, vẫn chăm sóc hắn.
Phía sau, Từ Thanh Diễm đứng khoanh tay tựa cửa, trên môi nở nụ cười nửa đùa nửa thật. Dù giọng nói có chút hài hước, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự lo lắng:
-"Này, nếu tỉnh rồi thì đừng có làm bộ đáng thương nữa, tên đần. Ngươi không thấy tay Ly Luân nắm tay ngươi sao? Muốn thêm chút đau khổ để lấy lòng thương hả?"
Triệu Viễn Chu khẽ nhíu mày, cố gắng nhổm dậy nhưng bị Ly Luân ấn xuống giường, y nghiêm giọng:
-"Đừng động đậy. Ta đã vất vả mới băng bó xong đấy."
Từ Thanh Diễm bật cười, giọng điệu trêu chọc nhưng vẫn đầy ấm áp:
-"Xem kìa, có người quan tâm ngươi như vậy, ngươi còn biết không quý trọng sao? Nếu không, ta sẽ thay Ly Luân cho ngươi thêm một bài học nhớ đời, ngươi liệu hồn!."
Triệu Viễn Chu khép mắt lại, cảm giác mệt mỏi từ cơ thể lẫn tâm trí khiến hắn như chìm sâu vào một loại đau đớn khó tả. Hắn biết mình đã làm sai, biết sự tổn thương mà hắn gây ra cho Ly Luân là không thể xóa nhòa. Hắn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt y, ánh mắt từng trong veo như mặt hồ, giờ đây chỉ còn lại vẻ trầm mặc đầy đau thương.
-"Ly Luân..." Giọng hắn khàn đặc, từng chữ như bị ghim chặt vào tim.
-"Ngươi... ngươi không cần phải chăm sóc ta. Ta đáng bị như vậy... không đáng được ngươi bận lòng."
Ly Luân khựng lại. Bàn tay y siết chặt hơn tay hắn, đầu hơi cúi thấp để che đi ánh mắt thoáng run rẩy.
-"Ngươi còn nói nữa ư?"
Y ngước lên, giọng trầm nhưng từng chữ đầy kiên quyết, pha chút run rẩy vì kìm nén.
-"Ngươi nghĩ ta sẽ như ngươi ư? Hay ta sẽ bỏ rơi ngươi như cách ngươi đã vứt bỏ ta?."
Triệu Viễn Chu nghe mà ngực như thắt lại, từng lời của y tựa lưỡi dao sắc bén cắt vào lớp vỏ bọc mạnh mẽ mà hắn luôn cố gắng dựng lên. Hắn muốn nói gì đó, nhưng họng như nghẹn lại. Hắn biết y đang đau, biết rằng nỗi đau của y cũng chỉ vì không thể buông bỏ.
Từ Thanh Diễm lúc này cười nhạt, bước tới gần hơn, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn mang chút dịu dàng khó nhận ra.
- "Triệu Viễn Chu, ngươi không thấy xấu hổ sao? Để người như Ly Luân phải vì ngươi mà chịu đựng đến thế này?"
Hắn khoanh tay, giọng điệu như một lời trách móc: -"Ngươi đã tàn nhẫn như vậy, giờ còn dám làm bộ đáng thương để mong được tha thứ sao?"
Triệu Viễn Chu nhắm nghiền mắt, từng câu nói của Từ Thanh Diễm như đổ thêm dầu vào vết thương đang rỉ máu trong lòng hắn. Hắn cố gắng mở miệng, giọng nói gần như đứt quãng.
-"Ta không muốn như vậy... Ta không muốn làm y tổn thương... Nhưng ta đã không thể.... Là ta sai..."
-"Đúng, ngươi sai." Ly Luân đáp, giọng nhẹ nhưng đầy sức nặng.
- "Ngươi sai rất nhiều. Nhưng ngươi không có quyền tự hủy hoại bản thân. Ngươi không có quyền làm vậy vì..."
Y nghẹn lời, nhưng cuối cùng vẫn nói tiếp: "Vì ta."
Triệu Viễn Chu mở bừng mắt, ánh nhìn chạm vào đôi mắt đỏ hoe của y, trong đó không chỉ có đau đớn mà còn có cả chấp niệm sâu đến tận xương tủy. Hắn đưa tay run rẩy chạm vào tay y, đôi môi khẽ run:
-"Ly Luân... Nếu có thể, ta thà chết đi để ngươi không phải đau đớn vì ta nữa..."
-"Vậy ngươi chết thử xem."
Ly Luân đột ngột nói, ánh mắt sắc lạnh như dao. -"Ngươi dám chết, ta sẽ kéo ngươi trở lại, dù có phải xuống tận địa ngục. Ngươi nợ ta, Triệu Viễn Chu. Đời này, ngươi không được trốn chạy, hiểu không?"
Triệu Viễn Chu im lặng, chỉ có tiếng thở gấp của hắn và tiếng gió ngoài cửa sổ lùa vào. Từ Thanh Diễm lắc đầu, giọng pha chút mỉa mai nhưng vẫn ấm áp: -"Hai người các ngươi đúng là phiền phức. Một kẻ thì cố chấp, một kẻ thì ngu ngốc. Nhưng ít ra, cũng đã chịu đối mặt với nhau."
Ly Luân không đáp, chỉ cúi đầu tiếp tục chỉnh lại băng vải trên người Triệu Viễn Chu. Hành động của y vẫn dịu dàng như ngày đầu, dù giọng nói khi nãy vẫn còn đọng lại dư âm của sự đau đớn đến nghẹt thở. Triệu Viễn Chu nhìn y, trong lòng đau đến mức không thở nổi.
_________
Hóng trên 30 vote ạ, iu mọi người.
Gửi mụt anh pé Hạo cùng đón Giáng Sinh vv.
🎄🎄🎄
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro