5. Ái (5).
Từ sau cuộc gặp gỡ với nhóm bằng hữu của Triệu Viễn Chu, Từ Thanh Diễm càng quyết tâm sủng ái Ly Luân hơn nữa, như muốn dùng sự dịu dàng và tận tâm của mình để chữa lành tất cả tổn thương mà y từng chịu.
Hắn dẫn Ly Luân đến từng nơi đẹp nhất nhân gian, từ núi xanh nước biếc đến những cánh đồng hoa trải dài bất tận. Mỗi nơi, hắn đều cố gắng chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo nhất, chỉ để nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên gương mặt lạnh lùng của Ly Luân.
Một buổi sáng, Từ Thanh Diễm đưa Ly Luân đến một thung lũng hoa bách hợp đang vào mùa nở rộ. Những cánh hoa trắng tinh khôi đung đưa trong gió, ánh sáng dịu dàng phủ lên không gian một vẻ đẹp thần tiên.
Ly Luân đứng giữa biển hoa, bộ bạch y thướt tha khẽ lay động trong làn gió nhẹ. Khuôn mặt diễm lệ của y phản chiếu dưới ánh mặt trời, khiến ngay cả hoa cỏ cũng phải ghen tị.
- "Ngươi đưa ta đến đây làm gì?" y hỏi, giọng lạnh lùng nhưng không che giấu được chút tò mò.
- "Vì ta muốn ngươi biết, dù là biển hoa này hay bất kỳ vẻ đẹp nào khác trên thế gian, trong mắt ta, đều không bằng ngươi."
Từ Thanh Diễm không ngần ngại bày tỏ, đôi mắt nhìn y đầy chân thành. Hắn bước đến gần, nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại một lọn tóc bị gió làm rối trên vai y.
- "Ngươi thật phiền phức," Ly Luân khẽ trách, nhưng đôi má trắng nõn thoáng ửng đỏ.
Tối hôm đó, Từ Thanh Diễm lại dẫn Ly Luân ra hồ bích ngọc, nơi mặt nước phẳng lặng phản chiếu ánh trăng tròn. Một chiếc thuyền nhỏ đã được chuẩn bị sẵn, trên đó trải đầy đệm lụa mềm mại và những chiếc đèn lồng nhỏ tỏa ánh sáng ấm áp.
- "Ngươi lại muốn làm trò gì nữa đây? Từ Thanh Diễm"
Ly Luân hỏi, giọng có chút bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn mà bước lên thuyền.
- "Ta chỉ muốn ngươi thư giãn một chút."
Từ Thanh Diễm nói, tay cầm mái chèo đẩy thuyền ra giữa hồ.
-"Ly Luân, cả đời ngươi đã chịu quá nhiều thiệt thòi, ta chỉ muốn ngươi có được những giây phút yên bình như thế này."
Ly Luân ngồi tựa lưng vào đệm, ánh mắt y lơ đãng nhìn lên mặt trăng. Ánh sáng bạc rải xuống, phủ lên người y một vẻ đẹp thoát tục, khiến Từ Thanh Diễm không thể nào rời mắt.
Hắn rót một chén rượu nhẹ đưa cho y.
- "Thử chút đi, rượu này là loại ta tìm được từ một ngôi làng nhỏ. Nghe nói uống vào sẽ khiến người ta quên hết phiền muộn."
Ly Luân nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ. Rượu thơm lan tỏa trong miệng, khiến y hơi ngẩn người.
- "Ngươi lúc nào cũng chu đáo như vậy sao?" y hỏi, giọng pha chút chế giễu.
- "Chỉ với mỗi ngươi thôi" Từ Thanh Diễm đáp, nụ cười dịu dàng như ánh trăng sáng.
Sau khi dạo chơi trên hồ, Từ Thanh Diễm bất ngờ bế bổng Ly Luân lên, khiến y giật mình.
- "Ngươi làm gì vậy?" Ly Luân hờ hững hỏi, nhưng đôi tay khẽ bám vào vai hắn.
- "Ngươi mệt rồi, để ta đưa ngươi về nghỉ," Từ Thanh Diễm đáp, giọng đầy yêu chiều.
Hắn bế y đi qua một con đường mòn nhỏ, dẫn về căn nhà gỗ ấm cúng mà hắn đã chuẩn bị từ trước. Bên trong, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, trên bàn còn bày sẵn một đĩa bánh ngọt và trà nóng.
Ly Luân được đặt xuống giường, ánh mắt thoáng lướt qua căn phòng.
- "Sao ngươi lúc nào cũng chu đáo như vậy?" y hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn hẳn lúc trước.
- "Vì ta muốn ngươi biết, dù chỉ là một giấc ngủ hay một bữa ăn, ta đều muốn ngươi cảm thấy thoải mái nhất."
Từ Thanh Diễm cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn y.
- " Ly Luân, ngươi biết không, nếu có thể, ta muốn cả đời này chỉ dành để chăm sóc ngươi, bảo vệ ngươi khỏi mọi tổn thương."
Ly Luân không nói gì, chỉ khẽ quay mặt đi, nhưng đôi tai đỏ ửng đã tố cáo cảm xúc của y.
-"Chút nữa ta có việc muốn nói, Ly Luân!"
-"Ừmm".
Những ngày này, Triệu Viễn Chu vẫn âm thầm theo dõi từ xa. Hắn nhìn thấy Ly Luân dần mở lòng với Từ Thanh Diễm, nhìn thấy y mỉm cười khi đứng giữa biển hoa rực rỡ, nhìn thấy ánh mắt y dịu lại mỗi khi Từ Thanh Diễm chăm sóc.
Trái tim hắn như bị xé toạc, từng chút, từng chút một.
- "A Ly... ta đã từng nghĩ rằng, không ai có thể thay thế ta trong lòng ngươi."
hắn tự lẩm bẩm, giọng khàn đặc.
-"Nhưng giờ, ta nhận ra... ta đã sai."
Hắn không dám bước tới, không dám đối diện với y. Hắn sợ rằng ánh mắt của Ly Luân giờ đây đã không còn dành cho hắn nữa.
Nhưng dù đau đớn thế nào, hắn vẫn không thể buông tay. Từng đêm, hắn chỉ có thể đứng trong bóng tối, dõi theo bóng hình diễm lệ của y, hy vọng một ngày nào đó, y sẽ quay lại nhìn hắn dù chỉ một lần.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời, bao phủ lên ngọn đồi nơi Ly Luân và Từ Thanh Diễm đang đứng. Những cánh hoa rơi lả tả trong gió, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng, đẹp đến nao lòng. Ly Luân khoác bộ bạch y thướt tha, tựa như tiên nhân thoát tục, đôi mắt nhìn xa xăm về phía chân trời mà không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Từ Thanh Diễm đứng bên cạnh, ánh mắt hắn dán chặt lên gương mặt diễm lệ ấy. Hắn biết rằng, đây là lúc hắn không thể chần chừ thêm nữa.
- "Ly Luân..."
Từ Thanh Diễm gọi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự nghiêm túc hiếm thấy.
Ly Luân quay lại, đôi mày khẽ nhíu.
- "Chuyện gì thế?" y hỏi, giọng hờ hững như mọi khi.
Từ Thanh Diễm hít sâu một hơi, rồi bước lên một bước, đứng ngay trước mặt y.
- "Ta có điều muốn nói với ngươi."
Ly Luân thoáng ngạc nhiên, nhưng y vẫn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
- "Ly Luân, ngươi biết không... từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã biết ngươi là người mà ta không thể buông bỏ. Mỗi ngày ở bên ngươi, nhìn ngươi cười, nhìn ngươi lạnh lùng với ta... ta đều không thể dừng lại trái tim mình liên hồi."
Từng lời của Từ Thanh Diễm như gió thoảng, nhẹ nhàng nhưng khắc sâu vào không gian. Ly Luân vẫn im lặng, ánh mắt y không có lấy một gợn sóng, như thể những lời ấy chẳng hề chạm tới y.
- "Ta biết..." Từ Thanh Diễm tiếp tục, giọng nói trầm hơn. "....Ta biết rằng trái tim ngươi đã từng đầy ắp hình bóng của một người khác. Ta biết ngươi đã đau, đã mệt mỏi. Nhưng Ly Luân, ta vẫn muốn thử, dù chỉ là một lần... Ngươi có thể để ta bước vào tim ngươi không?"
Lời nói của hắn dừng lại, không gian như lặng đi. Ly Luân nhìn hắn, ánh mắt như một vực sâu không đáy, khiến người ta không thể đoán được y đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, y mới khẽ lên tiếng, giọng nói bình thản đến đau lòng:
- "Từ Thanh Diễm... tim ta đã không còn chỗ để chứa thêm ai nữa."
Câu nói ấy như một nhát dao sắc bén, nhưng Từ Thanh Diễm không tỏ vẻ đau đớn. Hắn chỉ mỉm cười, nụ cười mang theo sự thấu hiểu lẫn chấp nhận.
- "Ta đã đoán trước câu trả lời này từ lâu rồi," hắn nói, giọng nhẹ như gió. "Nhưng Ly Luân, ngươi không cần phải áy náy. Không là ái nhân cũng chẳng sao, chỉ cần có thể ở bên ngươi, làm bằng hữu của ngươi... là ta đã mãn nguyện rồi."
Ly Luân thoáng giật mình, ánh mắt nhìn hắn có chút biến đổi.
- "Ngươi không cần phải hạ mình vì ta như vậy," y nói, giọng nói thấp hơn thường ngày.
- "Không phải hạ mình," Từ Thanh Diễm lắc đầu, nụ cười vẫn dịu dàng. "Chỉ là... ta không muốn mất ngươi. Nếu không thể bước vào tim ngươi, thì hãy để ta đứng bên cạnh ngươi, như một người bằng hữu, như một người có thể bảo vệ ngươi, được không?"
Ly Luân quay mặt đi, ánh mắt y trống rỗng nhìn về phía xa. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tóc y bay khẽ, như hòa cùng sự tĩnh lặng trong lòng y.
- "Ngươi thật ngu ngốc," y khẽ nói, nhưng giọng nói ấy không còn sự lạnh lùng như trước.
Từ Thanh Diễm bật cười, không hề phủ nhận.
- "Phải, ta ngu ngốc," hắn đáp, ánh mắt sáng lên. "Nhưng dù ngu ngốc thế nào, ta cũng sẽ luôn ở bên ngươi. Cảm ơn ngươi!"
Nơi góc khuất, Triệu Viễn Chu đứng lặng người, bàn tay hắn siết chặt đến mức gân xanh nổi lên. Hắn đã nghe hết, từng câu từng chữ của Từ Thanh Diễm như mũi dao cứa vào tim hắn.
-"A Ly... đến cả từ chối, ngươi cũng dành sự dịu dàng cho hắn..."
Hắn nghĩ, đôi mắt đỏ ngầu như muốn phát điên. Nhưng hắn không bước ra, không đối diện, chỉ có thể đứng đó nhìn bóng lưng của Ly Luân và Từ Thanh Diễm, hai con người dường như đang cùng nhau bước đến một thế giới mà hắn không còn cách nào chạm tới.
Tối hôm ấy, dưới ánh trăng mờ nhạt, Từ Thanh Diễm và Ly Luân cùng dừng chân bên bờ suối nhỏ. Nước chảy róc rách, ánh trăng soi bóng lên làn nước trong veo, tựa như những mảnh gương vỡ lấp lánh.
Ly Luân đứng im, đôi mắt xa xăm, thần sắc lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại như đọng lại chút mơ hồ, không rõ là nhớ nhung hay trống rỗng.
Từ Thanh Diễm quan sát y từ phía sau.
Ánh trăng chiếu lên dáng người mảnh khảnh trong bộ bạch y thướt tha của Ly Luân, tựa như một tiên nhân lạc xuống trần gian. Hắn tiến lên một bước, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo chút khẩn thiết:
- "A Ly, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."
Ly Luân không quay lại, chỉ khẽ gật đầu, biểu thị rằng y đang lắng nghe.
- "Ngươi... vẫn còn yêu tên Triệu Viễn Chu đó, đúng không?"
Câu hỏi vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng của đêm. Ly Luân không đáp, đôi mắt vẫn hướng về mặt nước gợn sóng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa dại thoang thoảng, nhưng không thể che giấu được bầu không khí ngột ngạt giữa hai người.
Từ Thanh Diễm cười khẽ, nhưng trong giọng cười ấy lại phảng phất sự cay đắng. Hắn bước tới gần hơn, ánh mắt nhìn sâu vào gương mặt nghiêng nghiêng của Ly Luân:
- "Ngươi không cần trả lời, ta nghĩ ta đã biết rồi. Ánh mắt ngươi mỗi khi nhắc đến hắn... vẫn chưa từng thay đổi."
Ly Luân hơi cúi đầu, đôi môi mím lại. Y không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận.
Từ Thanh Diễm nhìn y, ánh mắt dịu dàng nhưng lại chất chứa sự đau lòng không thể nói thành lời. Hắn hít một hơi sâu, rồi tiếp tục:
- "Vậy nếu hắn cố chấp muốn hàn gắn lại với ngươi, ngươi có đồng ý không?"
Lần này, Ly Luân ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào Từ Thanh Diễm. Một lúc lâu sau, y mới khẽ đáp, giọng nói trầm thấp như gió thoảng:
- "Ta không biết."
Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng như một mũi dao xuyên qua lòng Từ Thanh Diễm. Hắn khẽ cười, nụ cười ấy mang theo sự bất lực lẫn chua xót.
- "Ngươi thật khiến người ta đau lòng, Ly Luân."
Ly Luân quay mặt đi, không nói thêm gì. Từ Thanh Diễm biết y không cố ý, nhưng chính sự hờ hững của y lại khiến hắn càng thêm đau khổ. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười tươi, dù trong lòng như bị xé nát:
- "Nhưng ngươi biết không? Chỉ cần ngươi hạnh phúc, ta cũng sẽ hạnh phúc. Nếu việc ở bên hắn có thể khiến ngươi mỉm cười, ta sẽ không ngăn cản. Thậm chí..." Hắn dừng lại một chút, ánh mắt kiên định: "Ta sẽ giúp ngươi."
Ly Luân quay lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên. Y nhìn thẳng vào Từ Thanh Diễm, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Từ Thanh Diễm bật cười, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng đêm:
- "Ngươi không cần cảm thấy áy náy. Dù là ái nhân, bằng hữu, hay chỉ là một người đồng hành, ta đều không quan tâm. Ta chỉ cần biết rằng, trong quãng thời gian này, ta có thể bảo vệ ngươi, che chở cho ngươi. Ngươi không cần lo lắng bất cứ điều gì."
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng phủ lên bờ vai của Ly Luân, như muốn truyền cho y chút ấm áp.
- "Ngươi là người ta quý trọng nhất, Ly Luân. Đừng tự ép mình phải đưa ra lựa chọn ngay bây giờ. Nếu ngươi không biết, ta sẽ chờ. Chờ đến ngày ngươi tìm được câu trả lời, dù câu trả lời đó không phải ta."
Ly Luân không đáp, nhưng ánh mắt y trở nên phức tạp. Một cảm xúc khó tả thoáng qua, nhưng nhanh chóng bị y che giấu đi. Y khẽ gật đầu, như một lời cảm ơn không nói thành lời.
Dưới ánh trăng, bóng hai người đổ dài trên mặt đất, nhưng trong lòng mỗi người lại là một cơn sóng ngầm. Từ Thanh Diễm mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại phảng phất nỗi cô đơn. Ly Luân đứng lặng, nhưng trong ánh mắt y, bóng hình của Triệu Viễn Chu vẫn như một vết khắc không thể xóa nhòa.
Từ Thanh Diễm đã sớm nhận ra rằng Triệu Viễn Chu luôn lén lút theo dõi họ từ xa, đôi mắt sắc bén của hắn không bỏ sót bất kỳ cử chỉ nào giữa Từ Thanh Diễm và Ly Luân.
Hắn biết rõ, dù Triệu Viễn Chu có cố gắng giấu giếm tình cảm của mình, thì tình yêu mà y dành cho Ly Luân không thể nào che giấu mãi được. Nhưng càng nhìn thấy tình cảm đó dần trở thành gánh nặng, đè lên tâm hồn Ly Luân, Từ Thanh Diễm càng không thể nhẫn nhịn được.
Hắn quyết tâm phải làm điều gì đó, không thể để Ly Luân phải chịu đựng thêm nữa.
-"Yêu mà không dám thừa nhận, đó là hèn nhát"
Từ Thanh Diễm nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên những trang sách, nhưng trong lòng không ngừng gợn sóng.
-"Yêu mà trốn tránh, lại càng yếu đuối. Để người mình yêu phải chịu đựng khổ sở chỉ vì sự lẩn tránh của chính mình... thì đó là một sự tàn nhẫn không thể tha thứ."
Hắn càng nghĩ, càng cảm thấy quyết tâm phải giúp Ly Luân nhận ra rằng không chỉ y đang chịu đựng sự đau khổ, mà cả tên đần Triệu Viễn Chu cũng vậy. Y cần phải thức tỉnh, phải đối diện với cảm xúc của mình một cách thật lòng. Và Từ Thanh Diễm, với tất cả sự kiên nhẫn và lòng quyết tâm, sẽ là người giúp Ly Luân làm rõ mọi nỗi niềm.
Hắn chăm sóc Ly Luân nhiều hơn, mỗi một cử chỉ đều tràn đầy sự dịu dàng, quan tâm.
- "Ly Luân..."
Từ Thanh Diễm nhẹ nhàng gọi, mắt nhìn chăm chú vào Ly Luân đang ngồi bên cửa sổ, tâm trí dường như còn đang vướng mắc với những suy nghĩ về Triệu Viễn Chu.
-"Ngươi không cần phải lo lắng quá nhiều. Hãy để ta giúp ngươi."
Ly Luân quay lại nhìn Từ Thanh Diễm, trong ánh mắt có một chút ngỡ ngàng nhưng cũng không khỏi cảm thấy ấm lòng.
-"Từ Thanh Diễm, ngươi... ngươi thật sự sẽ làm vậy sao?"
Từ Thanh Diễm mỉm cười, một nụ cười ấm áp nhưng không kém phần kiên quyết.
-"Với ngươi, ta sẽ không bao giờ để ai làm ngươi đau. Cho dù là kẻ nào."
Ly Luân khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn. Từ Thanh Diễm lại tiếp tục, giọng hắn mềm mỏng nhưng kiên định:
- "Ta sẽ giúp ngươi hiểu rõ hơn, không chỉ về bản thân, mà còn về người ngươi yêu. Bởi vì, tình yêu không phải là sự trốn tránh, cũng không phải là tự dằn vặt chính mình."
Từ Thanh Diễm nói xong, bước lại gần Ly Luân, khẽ vỗ vai y một cái an ủi.
______
Từ Thanh Diễm hoàn toàn nhận thức được rằng việc Triệu Viễn Chu lẩn tránh không phải là điều tốt, nhưng hắn không thể trực tiếp đối đầu với hắn. Hắn quyết định sẽ sử dụng một cách khác - đó là khiến Triệu Viễn Chu không thể im lặng thêm được nữa, để hắn ta phải đối mặt với sự thật về tình cảm của chính mình.
Một buổi sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống, Từ Thanh Diễm lại dẫn Ly Luân ra ngoài sân.
Lúc này, hắn không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là ngồi xuống bên cạnh y, lặng lẽ giúp y chỉnh lại chiếc áo choàng, đôi tay của Từ Thanh Diễm di chuyển nhẹ nhàng, chăm sóc từng chi tiết nhỏ nhặt như thể muốn thể hiện sự quan tâm vô hạn của mình.
-"Ly Luân, ngươi trông thật đẹp hôm nay,"
Từ Thanh Diễm nhẹ nhàng nói, giọng hắn ấm áp, đầy âu yếm.
- "xinh đẹp thế này, chắc chắn ngươi sẽ thu hút không ít ánh nhìn của những người xung quanh."
Ly Luân, mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cười nhẹ.
-"Ngươi làm gì mà nói như vậy?"
-"Vì ta biết, không ai có thể cưỡng lại được vẻ đẹp của ngươi cả."
Từ Thanh Diễm tiếp tục, đôi mắt hắn dường như tràn đầy sự sủng ái. Hắn chạm nhẹ vào tóc Ly Luân, vuốt ve như thể chăm sóc một vật quý giá nhất trên đời.
- "Mỗi lần nhìn ngươi, ta lại cảm thấy như tất cả những điều đẹp nhất trên thế gian này đều thuộc về ngươi."
Ly Luân không thể không cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của Từ Thanh Diễm, nhưng trong lòng y vẫn không khỏi dấy lên cảm giác lạ lẫm. Y ngước lên nhìn hắn, ánh mắt thoáng chút ngập ngừng.
-"Từ Thanh Diễm, ngươi làm vậy... ngươi thật sự muốn giúp ta sao?"
Từ Thanh Diễm nhẹ nhàng trả lời.
- "Có những điều không thể chỉ dùng lời nói mà giải quyết được. Ta muốn ngươi thấy rằng có những người luôn sẵn sàng quan tâm, yêu thương ngươi mà không chút chần chừ."
Từ Thanh Diễm có vẻ như cố tình để Triệu Viễn Chu nhìn thấy tất cả những cảnh tượng này. Hắn cố ý âu yếm từng cử chỉ với Ly Luân, không chỉ đơn giản là chăm sóc mà còn là sự sủng ái rõ rệt, hoàn toàn không che giấu.
Những động tác của hắn nhẹ nhàng, nhưng mỗi cái chạm vào người Ly Luân lại mang theo một sự yêu thương thầm lặng, một sự chiếm hữu không lời.
Từ Thanh Diễm không bao giờ tỏ ra vội vàng, nhưng mỗi lần ở gần Ly Luân, hắn lại không thể kìm nén được sự sủng ái dành cho y.
Buổi sáng trong rừng, khi Ly Luân lặng lẽ đứng nhìn cảnh vật xung quanh với ánh mắt lạnh lùng quen thuộc, Từ Thanh Diễm bước tới gần, nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc rối của y, khuôn mặt không chút vướng bận.
Hắn mỉm cười, cử chỉ dịu dàng nhưng vô cùng kiên định.
-"Ly Luân, hôm nay trời lạnh, ngươi phải cẩn thận."
Hắn nhẹ nhàng cởi áo ngoài khoác lên người Ly Luân.
Ly Luân chỉ quay sang nhìn hắn một cái, đôi mắt vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng đôi môi vẫn khẽ mở:
-"Không cần đâu."
Từ Thanh Diễm chỉ mỉm cười, không đáp lại. Hắn không vội vã, cũng không chấp nhận từ chối của Ly Luân. Hắn biết rằng Ly Luân vốn lạnh lùng, không dễ bày tỏ tình cảm, nhưng sự quan tâm của hắn vẫn không hề thay đổi. Những cử chỉ ấy cứ lặp lại như một vòng tuần hoàn, không một chút mệt mỏi.
Khi cả hai ngồi xuống nghỉ ngơi dưới tán cây, Từ Thanh Diễm rót cho y một chén trà ấm. Hắn nhẹ nhàng cầm tay Ly Luân, ngón tay mềm mại nhưng kiên định, đưa lên miệng nhẹ nhàng thổi vào, để hơi ấm truyền từ tay hắn sang tay Ly Luân.
-" Ly Luân.."
Từ Thanh Diễm thì thầm, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng.
-"Ngươi có biết rằng những việc nhỏ nhặt này là tất cả những gì ta muốn làm cho ngươi không?"
Ly Luân vẫn không đáp. Nhưng Từ Thanh Diễm không để ý, hắn tiếp tục sắp xếp lại gối nhỏ cho y. Thậm chí, khi Ly Luân cảm thấy mệt mỏi và dựa vào vai hắn, hắn liền lấy tay vuốt nhẹ mái tóc dài của y, ngón tay di chuyển rất chậm, để Ly Luân cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay mình.
Triệu Viễn Chu đứng trong bóng tối, khuôn mặt hắn nhăn nhó, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Từ Thanh Diễm và Ly Luân.
Mỗi cử chỉ ân cần, mỗi lời nói dịu dàng của Từ Thanh Diễm đối với Ly Luân như những nhát dao đâm vào tim hắn. Cơn tức giận dâng lên mạnh mẽ, không sao kìm nén được. Hắn hận Từ Thanh Diễm, nhưng đồng thời cũng hận bản thân.
Mắt hắn nhìn vào cảnh tượng trước mắt: Từ Thanh Diễm nhẹ nhàng vuốt tóc Ly Luân, dịu dàng giúp y sửa lại chiếc áo, rồi lại lặng lẽ nắm tay y, như thể tất cả mọi thứ chỉ là một phần trong tình yêu ấm áp mà hắn dành cho y. Mà hắn, Triệu Viễn Chu, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, bất lực và tê liệt trong sự tức giận và đau đớn của chính hắn.
-"Một kẻ như ta... lại cứ mãi sống trong cái bóng của chính mình."
Hắn nhắm chặt mắt, nắm chặt tay đến mức các khớp tay trắng bệch
-"Không dám đối diện, không dám thừa nhận... và giờ thì sao? Để hắn sà vào, để hắn chiếm mất Ly Luân...ta..ta không chịu nổi..."
Cơn giận của hắn lại càng bùng lên khi nhớ lại từng hành động của Từ Thanh Diễm. Những lần vuốt ve, những lời dịu dàng dành cho Ly Luân, những cử chỉ quan tâm như thể y là tất cả với hắn. Còn hắn thì sao? Mỗi lần đứng trước Ly Luân, hắn lại chỉ có thể im lặng, chỉ có thể giữ cái vẻ lạnh lùng và xa cách mà không thể tiến lại gần.
-"Đều tại ta..."
Hắn lẩm bẩm, giọng nói đầy đau đớn.
-"Tại sao ta lại không thể giống như hắn, yêu một cách dứt khoát, yêu không... giấu diếm? Ta... ta chỉ là một kẻ hèn, tại sao...ta không thừa nhận yêu y..?."
Hắn tựa người vào một gốc cây, hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự đau đớn tột cùng dâng lên trong ngực. Mỗi cử chỉ của Từ Thanh Diễm với Ly Luân lại như đang nhắc nhở hắn. Và hắn, trong lòng tràn ngập sự hối hận và giận dữ, chỉ có thể đứng đó, nhìn họ với ánh mắt đau đớn tột cùng, không thể tiến, cũng không thể quay đầu.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro