3. Ái (3).
Nhân gian - một ngày đầu xuân.
Ly Luân thong dong dạo bước trên con đường nhỏ dẫn tới một khu chợ tấp nập. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa đào thoang thoảng.
Y vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, xa cách như thường ngày, nhưng đôi mắt sắc bén không khỏi bị cuốn hút bởi cảnh tượng đông vui trước mắt. Y đã rời xa Triệu Viễn Chu, và đây là lần đầu tiên y cảm thấy tâm hồn mình thoải mái đôi chút sau chuỗi ngày đầy đau khổ.
Trong lúc Ly Luân đang đứng ngắm một gian hàng nhỏ bán bút lông và giấy viết, một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng:
- "Công tử, người đứng đây lâu như vậy, chẳng lẽ định mua hết cả gian hàng này sao?"
Ly Luân quay lại, bắt gặp một nam tử lãng tử với mái tóc dài buộc hờ hững, y phục đơn giản nhưng toát lên khí chất phiêu dật. Gương mặt người này khẽ cong lên một nụ cười, đôi mắt sáng như chứa cả vầng trăng.
- "Ta chỉ đang nhìn."
Ly Luân đáp, giọng vẫn lạnh như băng, nhưng người đối diện không hề có chút khó chịu.
Nam tử cúi đầu chắp tay, giọng điệu vẫn mang nét trêu chọc:
- "Nếu công tử không ngại, tại hạ, Từ Thanh Diễm, xin được làm người dẫn đường. Nhân gian này vốn không chỉ có mực giấy, mà còn có rất nhiều thứ đáng để người chiêm ngưỡng."
Ly Luân không đáp, nhưng cũng không từ chối. Y xoay người bước đi, mặc cho Từ Thanh Diễm đi theo.
Tại quán trà bên đường.
Hai người ngồi dưới gốc cây hoa đào nở rộ. Từ Thanh Diễm đưa cho Ly Luân một chén trà, giọng nói vẫn mang vẻ hài hước:
- "Công tử, trà này là đặc sản nơi đây, nhưng nhìn dáng vẻ người có vẻ không màng thế tục, chẳng hay có hợp khẩu vị không?"
Ly Luân nhấp một ngụm, khẽ nhíu mày:
- "Đắng."
Từ Thanh Diễm bật cười, như thể tìm được niềm vui trong phản ứng của Ly Luân:
- "Trà đắng để ngẫm, đời đắng để yêu. Nếu công tử không thích, lần sau tại hạ sẽ mời rượu hoa đào, ngọt hơn nhiều."
Ly Luân liếc mắt nhìn hắn, không đáp, nhưng ánh mắt y có phần dịu lại. Từ Thanh Diễm như không để ý đến sự lạnh lùng ấy, hắn tiếp tục bày trò, dẫn Ly Luân đi xem đèn lồng, mua mứt quả, thậm chí còn giành lấy chiếc quạt mà Ly Luân thích trong một gian hàng bằng cách trả giá khéo léo.
Tối hôm đó, bên bờ sông.
Ánh đèn lồng phản chiếu trên mặt nước lung linh. Ly Luân ngồi bên bờ sông, tay cầm chiếc quạt mà Từ Thanh Diễm vừa đưa. Từ xa, hắn mang theo một bầu rượu, bước đến cạnh y.
- "Công tử, nhân gian là nơi ai cũng có thể mơ mộng, nhưng ta chưa từng thấy ai lạnh lùng như ngươi. Chẳng hay, lòng ngươi đã từng rung động vì ai chưa?"
Ly Luân khựng lại. Hình ảnh Triệu Viễn Chu bất giác hiện lên trong tâm trí y. Y đặt chiếc quạt xuống, khẽ đáp:
- "Rung động? Từng có, nhưng giờ không còn."
Từ Thanh Diễm không hỏi thêm, chỉ nhấc bầu rượu, rót một chén đưa cho y:
- "Vậy thì hôm nay, ngươi chỉ cần nhớ đến hiện tại. Hãy để kẻ phàm tục như ta thay thế quá khứ của ngươi, dù chỉ một ngày."
Ly Luân không đáp, chỉ im lặng nhận lấy chén rượu. Hắn không nói nữa, chỉ ngồi cạnh y, bình thản như thể cả thế giới chỉ gói gọn trong khoảnh khắc này.
Ở phía xa, Triệu Viễn Chu đang lặng lẽ nhìn.
Triệu Viễn Chu đã lần theo dấu vết của Ly Luân đến nhân gian. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn như bị giáng một đòn nặng nề.
Ly Luân cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng, nhưng đủ để đâm sâu vào trái tim hắn. Người ngồi cạnh Ly Luân lại là một nam tử khác, khí chất ung dung, ánh mắt tràn đầy sự sủng nịch.
Hắn lùi lại vài bước, tay run lên. Trong đầu hắn chỉ còn vang lên lời nói ngày trước của Ly Luân:
- "Ngươi yêu ta ư? Tình yêu của ngươi chỉ khiến ta mệt mỏi."
Triệu Viễn Chu khẽ thở dài, lòng ngập tràn nỗi đau đớn. Hắn thì thầm như tự nói với mình:
- "A Ly... Ngươi đã tìm được người khiến ngươi cười rồi sao?"
Hắn biết mình không có tư cách bước tới. Hắn chỉ có thể đứng từ xa, lặng lẽ bảo vệ y, dù điều đó khiến hắn đau đớn hơn bất cứ hình phạt nào.
Tuy được Từ Thanh Diễm quan tâm, lòng Ly Luân vẫn không yên. Y không biết rằng, trong lúc y quay đầu lại nhìn dòng sông, bóng hình Triệu Viễn Chu đã khuất sau rặng cây xa xa.
Y khẽ siết chặt chiếc quạt trong tay, trái tim y vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ, nhưng y mệt rồi. Từ Thanh Diễm cho y cảm giác được sủng ái, nhưng y biết rõ, không ai thay thế được Triệu Viễn Chu.
Nhân gian - Một ngày mới rực rỡ.
Ánh nắng nhẹ rải xuống khu chợ ven sông, chiếu rọi lên một bóng dáng thanh tao trong bộ bạch y thướt tha.
Ly Luân, với dung nhan diễm lệ tựa hoa đào, khiến người qua đường không khỏi ngoái lại nhìn. Gương mặt y trắng trẻo, đường nét sắc sảo, đôi mắt phượng lạnh lùng như thể không màng thế sự, khiến nữ nhân nơi đây phải cúi đầu tự ti, nam nhân lại không dám vọng tưởng.
Từ Thanh Diễm vẫn lẽo đẽo theo sau y, chẳng màng ánh mắt ngưỡng mộ hay ghen tị từ xung quanh.
Hắn nhếch miệng cười, bước lên song song với Ly Luân, tay cầm một chiếc ô giấy dầu được trang trí tinh xảo.
- "Ly Luân, trời hôm nay nắng thế này, ta thấy không thể để làn da như bạch ngọc của ngươi bị tổn hại được. Ta che cho ngươi nhé?"
Ly Luân liếc mắt nhìn, giọng lạnh nhạt:
- "Ta không cần."
Từ Thanh Diễm vẫn tỏ vẻ không để tâm, tự nhiên mở ô, đứng sát cạnh y:
- "Không cần? Nhưng ta lại muốn. Ngươi xinh đẹp thế này, để nắng chiếu vào, ta sẽ đau lòng mất."
Ly Luân khẽ cau mày, định quay người bước đi nhanh hơn, nhưng không ngờ bước chân lại bị chậm lại bởi một đám trẻ nhỏ đang chơi đùa trước mặt. Một trong số chúng bất cẩn đụng vào y, khiến vạt áo bạch y vấy chút bụi bẩn.
Từ Thanh Diễm lập tức tiến lên, đỡ lấy y, ánh mắt lo lắng như thể Ly Luân vừa bị thương:
- "Ngươi có sao không? Trúng chỗ nào à? Ta đã bảo ngươi đừng đi vào chỗ đông người mà."
Ly Luân hất tay hắn ra, tự phủi bụi trên áo mình:
- "Chỉ là vết bẩn nhỏ, ngươi làm quá rồi."
Nhưng Từ Thanh Diễm không buông tha, hắn vươn tay lấy khăn, cẩn thận lau từng chút trên ống tay áo Ly Luân, giọng vẫn nhẹ nhàng:
- "Dù là một hạt bụi cũng không được phép làm bẩn ngươi. Ly Luân của ta phải luôn sạch sẽ, không tì vết."
Câu nói ấy khiến đám người xung quanh không khỏi kinh ngạc. Một vài nữ nhân thì thầm với nhau:
- "Nam tử này thật sự si tình. Công tử bạch y kia đúng là may mắn."
Buổi tối, trong một quán trọ nhỏ.
Ly Luân dựa lưng vào khung cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên dung nhan thanh tú của y. Từ Thanh Diễm bưng một bát canh nóng bước vào, giọng nói thoáng vẻ hài hước:
- "Ngươi không ăn gì cả ngày, bây giờ có chịu để ta chăm sóc chút không?"
Ly Luân không đáp, chỉ lặng lẽ nhận lấy bát canh. Y cúi đầu uống từng ngụm nhỏ, không ngăn được sự ấm áp len lỏi trong lòng. Từ Thanh Diễm nhìn y, ánh mắt đầy sự sủng nịch.
- "Ta thật không hiểu. Trên đời này có ai lại để một người như ngươi cô đơn được chứ?"
Hắn cười nhẹ, rót thêm rượu cho mình, ánh mắt thấp thoáng ý vị sâu xa.
Ly Luân khẽ đặt bát canh xuống, đôi mắt sắc lạnh nhìn hắn:
- "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Từ Thanh Diễm nghiêng đầu, giọng nói vẫn thong dong nhưng lại như lưỡi dao sắc bén:
- "Ý ta là kẻ từng khiến ngươi tổn thương hẳn là một kẻ ngốc. Ta sẽ không như hắn."
Ly Luân khựng lại, tay y siết nhẹ lấy chiếc quạt đang đặt bên cạnh. Y không trả lời, chỉ xoay người ra ngoài, tránh ánh mắt đầy thâm tình của hắn.
Triệu Viễn Chu vẫn còn đứng trên mái nhà đối diện, đôi mắt đau đớn dõi theo từng cử chỉ, từng ánh mắt của Ly Luân. Hắn không thể bước tới, không thể gọi tên y, bởi hắn biết rõ, mình không còn tư cách.
Khi nhìn thấy Từ Thanh Diễm chăm sóc Ly Luân như vậy, trái tim hắn như bị bóp nghẹt. Hắn nhớ lại những ngày còn bên nhau, khi y cũng từng mỉm cười với hắn, nhưng nụ cười ấy giờ không còn dành cho hắn nữa.
Triệu Viễn Chu thầm nghĩ:
- "A Ly, ngươi thật sự mệt đến mức không còn muốn nhìn ta nữa sao? Ngươi... đã buông bỏ ta rồi sao?"
Ánh mắt hắn như phủ đầy sương mù, nhưng không ai biết được, đêm đó, hắn đã đứng lặng suốt cả đêm, chỉ để nhìn thấy bóng dáng Ly Luân một lần nữa trước khi biến mất vào màn đêm.
Gió lạnh xuyên qua khe cửa sổ, thổi vào lòng Triệu Viễn Chu một nỗi cô đơn thấm tận xương. Hắn vẫn đứng đó, mắt không rời khỏi bóng dáng của Ly Luân và Từ Thanh Diễm trong quán trọ phía xa.
Mỗi khi Ly Luân mỉm cười, một vết thương mới lại rạch vào tim hắn, làm sao có thể xóa nhòa được. Hắn đã từng là người duy nhất khiến Ly Luân cười, nhưng giờ, nụ cười ấy lại dành cho kẻ khác.
Một nỗi đau như chạm vào trái tim hắn, dày vò hắn từng chút một. Triệu Viễn Chu khẽ cắn môi, đôi mắt tối sầm lại. Hắn biết, mình đã sai. Sai khi không giữ được Ly Luân, sai khi để sự kiêu ngạo và tự tôn che lấp tình yêu chân thành.
Hắn thở dài, đưa tay lên vuốt mặt, tự giễu mình.
-"A Ly, nếu ngươi đã quyết định buông tay, ta còn có thể làm gì nữa? Nhưng sao ta lại không thể buông bỏ ngươi?"
Trong quán trọ.
Ly Luân ngồi cạnh bàn, lặng lẽ uống trà, đôi mắt vẫn không rời khỏi cửa sổ. Từ Thanh Diễm không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống cạnh y, ánh mắt dịu dàng, nhưng cũng có chút bồn chồn. Hắn muốn nói gì đó, nhưng lại sợ làm phiền y.
Rốt cuộc, Từ Thanh Diễm không nhịn được, lên tiếng:
- " Ly Luân, ngươi đã buông bỏ hắn thật sao?"
Ly Luân chậm rãi đặt ly trà xuống, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa nỗi u uất khó nói thành lời.
- "Ta đã buông bỏ từ lâu rồi."
Từ Thanh Diễm khẽ thở dài, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ly Luân, như muốn tìm thấy một chút tình cảm cũ. Hắn thầm hiểu, Ly Luân có thể nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn còn một mảnh vỡ của Triệu Viễn Chu.
- "Nếu ngươi thật sự buông bỏ, vậy ta..."
Từ Thanh Diễm dừng lại, ngập ngừng, nhưng rồi vẫn nói tiếp:
- "Ta sẽ ở bên ngươi. Mãi mãi."
Ly Luân không đáp lời, chỉ lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm tối đã bao trùm, nhưng những ánh đèn trong quán trọ vẫn chiếu sáng gương mặt y.
-"Ly Luân, để ta dẫn ngươi đi dạo phố cho khuây khoả".
-"Được..."
Dưới ánh sáng dịu dàng của những chiếc đèn lồng treo lơ lửng, Từ Thanh Diễm dẫn Ly Luân dạo qua khu chợ nhỏ nằm ở chân núi.
Những gian hàng chen chúc, mùi hương của thảo dược, lụa là và đồ ăn nóng hổi tỏa ra khắp nơi. Ly Luân, trong bộ bạch y thướt tha, dung nhan tuyệt đẹp đến mức mọi ánh mắt đều bị hút chặt.
Từ Thanh Diễm luôn đi sát bên cạnh, ánh mắt hắn chăm chú như muốn che chở y khỏi bất kỳ điều gì dù nhỏ nhặt nhất. Hắn mỉm cười, tay khẽ đẩy một chiếc quạt lụa về phía y.
- "Ly Luân, nhìn này, ngươi thấy quạt này có hợp với ngươi không? Ta thấy hoa văn này đẹp, giống như nét thanh thoát của ngươi vậy."
Ly Luân cầm chiếc quạt, lật qua lật lại, ánh mắt thoáng chút rung động nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lãnh đạm.
- "Ngươi lúc nào cũng tìm những thứ vô dụng." - Y đáp nhẹ, nhưng giọng nói không hề có chút khó chịu.
Từ Thanh Diễm cười, một nụ cười ấm áp như ánh nắng cuối ngày.
- "Ngươi không thích thì ta sẽ tìm cái khác. Chỉ cần ngươi vui, ta có thể làm mọi thứ."
Câu nói này khiến Ly Luân khựng lại. Trái tim y bỗng dao động, nhưng y chỉ lặng lẽ quay đi, bước tới một gian hàng khác.
Từ Thanh Diễm lại không phiền lòng, hắn chỉ theo sau, ánh mắt như mang cả thế giới đặt lên người Ly Luân.
Khi cả hai đến một quầy bán đồ ăn vặt, Từ Thanh Diễm nhanh chóng mua một túi bánh ngọt mà hắn biết Ly Luân thích.
- "A Ly, ngươi nếm thử đi, ta nhớ lần trước ngươi bảo bánh ở đây không tệ."
Ly Luân liếc nhìn hắn, định từ chối nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy một miếng. Y đưa lên miệng, đôi môi hồng khẽ mở, hương vị ngọt ngào tan ra trong khoang miệng.
- "Cũng không tệ."
- "Chỉ cần ngươi chịu ăn là ta vui rồi." - Từ Thanh Diễm bật cười, ánh mắt dịu dàng nhìn y, như thể việc y ăn một miếng bánh cũng là một điều quan trọng nhất trên đời.
Hắn tiếp tục dẫn y đi khắp nơi, từ những khu chợ đông đúc đến những con đường vắng vẻ ven sông. Mỗi nơi, hắn đều tìm cách khiến y thoải mái, dù là bằng một câu nói bông đùa hay một món quà nhỏ.
Đêm hôm đó, khi gió thổi nhẹ qua khe cửa, Ly Luân nằm trên giường, ánh mắt nhìn ra khoảng trời đầy sao ngoài cửa sổ. Bên cạnh, Từ Thanh Diễm ngồi lặng lẽ, tay cầm một cuốn sách nhưng mắt thì không rời khỏi y.
- "Ly Luân, ngươi có lạnh không? Ta lấy thêm chăn cho ngươi nhé."
- "Không cần."
- "Vậy có khát không? Ta pha trà nóng cho ngươi."
- "Không cần làm phiền ngươi."
- "Không phiền." - Hắn mỉm cười, đặt cuốn sách xuống, đôi mắt đầy sự kiên nhẫn.
- "Chăm sóc ngươi chưa bao giờ là phiền, Ly Luân. Ngươi chỉ cần nghỉ ngơi, những việc khác cứ để ta lo."
Ly Luân im lặng, đôi mắt khép hờ nhưng trái tim y lại dấy lên những cảm xúc phức tạp. Y không thể yêu Từ Thanh Diễm, y biết điều đó. Nhưng sự quan tâm không điều kiện của hắn khiến y không thể nào lạnh lùng tuyệt đối được.
Đêm dài trôi qua, Từ Thanh Diễm vẫn ngồi đó, lặng lẽ như một cái bóng, bảo vệ y khỏi những giấc mộng không lành. Dù biết rõ trái tim Ly Luân đã thuộc về người khác, hắn vẫn chọn ở bên y, bởi với hắn, chỉ cần được chăm sóc cho người mình yêu, dù là trong im lặng, cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Triệu Viễn Chu - Trái tim vỡ nát.
Triệu Viễn Chu không thể ngừng suy nghĩ về Ly Luân. Mỗi lần hắn nhắm mắt, hình ảnh của Ly Luân lại hiện lên, đôi mắt lạnh lùng ấy, dáng vẻ thờ ơ ấy, tất cả khiến trái tim hắn như vỡ nát.
Hắn quay lại Tập Yêu Ti, nơi những người bằng hữu vẫn đang cố gắng giúp hắn tìm cách đưa ái nhân trở về.
Vừa bước vào cửa, Trác Dực Thần nhìn hắn với ánh mắt có chút lo lắng, nhưng không dám hỏi. Văn Tiêu ngồi ở một góc phòng, mắt nhìn vào những dòng chữ trong cuốn sách cổ, không nói gì.
Bạch Cửu lại ngẩng đầu lên, khẽ cười một tiếng:
- "Cũng không biết nên vui hay nên buồn. Hình như ngươi có vẻ đã tìm thấy một cách khác, phải không?"
Triệu Viễn Chu không trả lời, chỉ gật đầu rồi bước ra ngoài, hắn biết mình cần thời gian, nhưng hắn không thể để thời gian trôi đi vô ích.
Ngày qua ngày, Ly Luân vẫn luôn ở bên Từ Thanh Diễm. Hắn chăm sóc y, nói những lời ngọt ngào, nhưng trong lòng Ly Luân, không có chỗ cho tình yêu mới. Y chỉ cảm thấy an lòng khi ở bên Từ Thanh Diễm, nhưng trái tim y không bao giờ trở lại như trước. Ly Luân biết rõ điều đó.
Mỗi khi Từ Thanh Diễm muốn ôm y, y cảm nhận được sự ấm áp nhưng không thể đáp lại, y cảm thấy một nỗi trống vắng sâu thẳm. Y không thể quên Triệu Viễn Chu, không thể quên những lời hứa xưa kia, dù hắn đã thay đổi.
Ly Luân tự hỏi, liệu tình yêu có thể quay lại, hay liệu có phải y đã quá mệt mỏi để tiếp tục đấu tranh?
Đêm, khi gió thổi qua khe cửa, Ly Luân nằm lặng trong phòng, nghe tiếng Từ Thanh Diễm ngồi bên cạnh, không rời. Hắn khẽ gọi:
- "Ly Luân, ngươi có mệt không?"
Ly Luân không trả lời, chỉ khép mắt lại, nhưng trái tim y lại không thể ngừng rung động. Y không biết phải làm gì, không biết có thể yêu Từ Thanh Diễm hay không, nhưng một phần trong y vẫn không thể ngừng nghĩ về Triệu Viễn Chu.
Ánh trăng nhợt nhạt trải dài trên nền đất, soi rõ bóng dáng Ly Luân đang ngồi lặng bên cửa sổ. Y khoác bộ bạch y như tuyết, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trời sao, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó đã mất từ lâu.
Từ Thanh Diễm từ bên ngoài lại bước vào, động tác nhẹ nhàng để không làm y giật mình. Thấy bóng dáng gầy guộc ấy, trái tim hắn không khỏi se lại. Hắn đặt chén trà nóng lên bàn gần y, ngồi xuống đối diện, không nói lời nào.
Một lúc sau, khi cảm nhận được ánh mắt của Từ Thanh Diễm vẫn chăm chú trên người mình, Ly Luân khẽ thở dài:
- "Ngươi cứ nhìn như vậy làm gì? Ta chẳng có gì đáng để ngươi bận tâm."
Từ Thanh Diễm cười nhạt, giọng nói trầm ấm mang theo chút dịu dàng:
- "Ngươi không đáng để bận tâm, vậy trên đời này còn ai đáng nữa? Ly Luân, ta biết ngươi đang buồn, dù không nói ra nhưng ta cảm nhận được."
Ly Luân khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh lướt qua hắn:
- "Ta không buồn, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Từ Thanh Diễm không cãi lại, chỉ lẳng lặng rót thêm trà, hơi nóng từ chén trà bốc lên như làm dịu đi không khí lạnh lẽo trong phòng.
- " Ly Luân, ngươi có biết vì sao ta luôn ở bên cạnh ngươi không?"
Ly Luân im lặng, không đáp. Từ Thanh Diễm tiếp tục, giọng nói trầm ấm nhưng đầy chân thành:
- "Bởi vì ngươi xứng đáng được yêu thương, được che chở. Ta không dám mong ngươi sẽ yêu ta, nhưng chỉ cần ngươi cảm thấy nhẹ lòng, ta nguyện làm tất cả."
Ly Luân nhắm mắt, đôi vai y khẽ run lên, nhưng không rõ là vì cảm động hay vì những ký ức trong lòng đang gợn sóng. Y khẽ cất giọng, lạnh lùng như thường lệ nhưng mang theo chút mềm yếu:
- "Ngươi thật ngốc, Từ Thanh Diễm. Ta không cần ngươi làm tất cả cho ta."
- "Nhưng ta muốn." - Hắn ngắt lời, ánh mắt kiên định.
- "Ngươi không cần, nhưng ta muốn. Ly Luân, nếu không thể khiến ngươi quên đi những điều khiến ngươi buồn, vậy hãy để ta là người ở bên, giúp ngươi gánh lấy."
Câu nói này như một mũi tên cắm sâu vào trái tim Ly Luân. Y quay mặt đi, không muốn để Từ Thanh Diễm thấy đôi mắt đã bắt đầu ướt.
- "Ngươi làm vậy là vì cái gì chứ? Ta không thể yêu ngươi."
Từ Thanh Diễm cười nhẹ, nụ cười ấy dịu dàng như ánh trăng ngoài cửa:
- "Không sao. Yêu hay không yêu, với ta không quan trọng. Quan trọng là ngươi không còn buồn."
Ly Luân không đáp, nhưng y biết, từng lời nói của hắn đang dần làm ấm lên trái tim vốn tưởng như đã chết lặng của mình.
Hắn đứng dậy, lấy chiếc áo choàng khoác lên vai y, động tác tự nhiên như gió thoảng qua.
- "Đêm nay trời lạnh. Ngươi nghỉ sớm đi, ta ở ngoài canh cho ngươi."
Ly Luân quay lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, nhưng cuối cùng y chỉ đáp khẽ:
- "Tùy ngươi."
Bóng dáng Từ Thanh Diễm khuất dần sau cánh cửa, nhưng hương trà còn lưu lại trong không khí như sự hiện diện lặng lẽ và bền bỉ của hắn. Ly Luân ngồi đó, lòng y như được an ủi, dù y không nói ra.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro