Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Ái (2).


Từng chữ, từng lời của Ly Luân thốt ra như những mũi dao sắc bén, đâm sâu vào trái tim Triệu Viễn Chu. Hắn không thể không cảm nhận được sự đau đớn dâng lên trong lòng, như thể chính hắn đang bị cắt xé, từng mảnh từng mảnh một.

Mỗi câu nói của Ly Luân không chỉ là lời trách móc, mà còn là lời tuyên án, khiến trái tim hắn tan nát, không thể hàn gắn lại.
-"Ta đã sai... Sai đến mức không còn đường cứu vãn."

Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân, nhưng không thể thốt nên lời. Đôi mắt hắn đẫm lệ, sự hối hận và tự trách tràn ngập trong lòng, như một ngọn lửa thiêu rụi mọi suy nghĩ. Hắn đã từng nghĩ rằng mình có thể bảo vệ y, rằng mình có thể làm cho y an toàn. Nhưng giờ, hắn nhận ra, những gì hắn làm chỉ khiến Ly Luân đau đớn hơn. Cái mà hắn tưởng là bảo vệ lại chính là sự gông cùm, là ngọn lửa vĩnh cửu không thể dập tắt, là những vết thương sâu hoắm trong tim y.

Ly Luân nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng nhưng đau đớn, như thể những từ ngữ ấy không chỉ là lời trách móc mà còn là nỗi đau cắt sâu vào trong tim y.

-"Vậy thì ngươi hiểu rồi sao? Hiểu rằng ngay từ đầu, ta đã không thể trốn thoát khỏi nỗi đau này, phải không?"

Y không hề bước lại gần hắn, chỉ đứng đó, nhìn hắn, như thể đã buông bỏ hết tất cả.

-"Ngươi muốn cứu ta, nhưng lại đẩy ta vào trong địa ngục...Địa ngục do chính tay ngươi tạo ra!".

Triệu Viễn Châu im lặng, nỗi đau đớn như một mảng tối bao trùm lấy hắn.

Ba vạn năm qua, tiểu Chu Yếm nhỏ nhắn từng bước dìu dắt Ly Luân, dạy cho Ly Luân biết ngoài Đại Hoang rộng lớn và hùng vĩ, còn có cả một thế gian mênh mông, đầy ắp những điều chưa từng thấy.

Ly Luân còn hiểu được rằng, dù có thể không sợ mưa gió, nhưng cảm giác được che chở dưới một tán ô ấm áp cũng không phải là điều gì đáng xấu hổ.

Y còn hiểu rằng nếu có kẻ muốn tổn thương y, Chu Yếm sẽ luôn đứng về phía y, che chắn cho y, bảo vệ y bằng tất cả những gì hắn có.

Y học được cái gọi là "tình ái" của nhân gian - thứ tình cảm dịu dàng và ấm áp mà chỉ có Chu Yếm mới có thể cho y cảm nhận trọn vẹn. Và rồi, hôm nay, chính Chu Yếm lại một lần nữa dạy cho y biết, vì sao lại rơi lệ.

Chính Chu Yếm là kẻ luôn ở bên y, luôn chở che, luôn là bến đỗ bình yên giữa bao bão táp, vậy mà giờ đây... trong khoảnh khắc ấy, y mới hiểu, chỉ vì một câu nói, chỉ vì một quyết định của hắn, tất cả những gì họ đã cùng nhau trong mấy vạn năm lại có thể tan vỡ trong chớp mắt.

Y nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ xa nhau, rằng tình yêu này sẽ luôn vững vàng vượt qua sóng gió, nhưng giờ, y mới thấy được sự thật tàn nhẫn của thế gian.

-"Tại sao lại phải rơi lệ ư?"

Chính Chu Yếm đã khiến y hiểu được câu trả lời đau đớn này.

Chính là vì thế gian này quá vô thường, vì tình yêu vốn dĩ không thể nào đoán trước. Vì ngay cả tình yêu lớn lao, vĩnh hằng nhất, cũng không thể chống lại được sự tàn nhẫn của thời gian và số phận. Chu Yếm luôn nói yêu thương sẽ bảo vệ Ly Luân, nhưng có một ngày, chính sự yêu thương của hắn lại trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa.

Bây giờ, Ly Luân mới hiểu, nước mắt chẳng phải là dấu hiệu của yếu đuối, mà là sự tan vỡ của tất cả những gì y từng tin tưởng, từng đặt hy vọng vào. Trong suốt ba vạn năm ấy, y đã nhìn thấy thế giới qua ánh mắt của Chu Yếm, đã cảm nhận niềm hạnh phúc của tình yêu, mà giờ đây, y lại phải đối diện với sự thật rằng, ngay cả Chu Yếm cũng có thể rời xa, cũng có thể làm tổn thương y, chính là điều y sợ nhất trong cuộc đời.

Tất cả những gì y đã học, tất cả những gì y đã tin tưởng, giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng và đau đớn, như vết thương không bao giờ lành.

Ly Luân không thể ngừng cười, cười điên dại, từng vết xước rạch sâu rỉ máu trong tim.

Ly Luân nhìn Triệu Viễn Chu, ánh mắt chỉ là một khoảng trống vô định, nơi mọi hy vọng và yêu thương đều đã tan biến. Mỗi câu hỏi y buộc phải thốt ra như một nhát dao cắt sâu vào tim mình, nhưng không thể ngừng lại, như thể đó là thứ duy nhất có thể giúp y tìm ra lý do.

-"Triệu Viễn Chu... Ta có thể hỏi ngươi ba câu không?"

Giọng Ly Luân vang lên, nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, như thể nó được ép ra từ một trái tim đã chết. Y không cần đợi câu trả lời, bởi từ lâu, chính y đã biết rằng câu hỏi của mình sẽ không bao giờ có câu trả lời thỏa đáng.

Triệu Viễn Chu đứng đó, chân như bị đóng chặt vào đất, mỗi nhịp tim như đập vào lồng ngực với một sức mạnh không thể chịu đựng nổi. Hắn nhìn vào Ly Luân, đôi mắt tràn đầy sự đau đớn không thể diễn tả bằng lời. Những lời của Ly Luân cứ lặp lại trong đầu hắn, mỗi câu như một mũi dao đâm vào trái tim hắn, đau đớn, dày vò.

-"Vì sao trong tám năm qua, ngươi chưa từng nhìn lấy ta đến một lần?"

Ly Luân hỏi, giọng run rẩy nhưng đầy chua chát. Câu hỏi ấy giống như một bản án, kết tội hắn trong nỗi tủi nhục không thể chối cãi. Hắn đã tránh mặt y, đã để y một mình trong bóng tối lạnh lẽo, mà không một lần đến gần, không một lần chia sẻ nỗi đau của y.

Triệu Viễn Chu không thể trả lời, không thể lên tiếng, chỉ biết đứng đó với đôi tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt đến mức máu rỉ ra, nhưng hắn chẳng cảm thấy gì ngoài sự trống rỗng đến tột cùng. Cảnh tượng này khiến hắn như sắp sụp đổ, lòng hắn chao đảo, như thể mọi thứ quanh hắn đang tan biến. Cái giá phải trả cho tám năm giam cầm bỏ rơi Ly Luân giờ đây dâng lên trước mặt hắn, không thể nào chạy trốn.

-"Bởi vì..."

Giọng Triệu Viễn Chu yếu ớt, không đủ sức để thốt ra hết câu. Mỗi chữ như một vết thương mới, một phần hồn hắn bị xé rách. Hắn biết rõ, những lời này không thể biện minh cho sự tội lỗi của mình.

-"Ta sợ..."

-"Ta sợ sẽ nhìn thấy ngươi khốn khổ... và sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt căm hận từ ngươi."

Ly Luân khẽ nhắm mắt lại, nhưng không có chút yên bình nào trong đó. Một nụ cười nhạt hiện lên trên môi y, nhưng lạnh lẽo đến vô cùng. Y không khóc, không la hét, chỉ là một sự im lặng đến tàn nhẫn.

-"Sợ ta hận ngươi?"

Y bật cười, nhưng trong đó chỉ có sự đau đớn không thể tả.

-"Ngươi có biết rằng chính sự im lặng của ngươi, sự bỏ rơi của ngươi, mới khiến ta cảm thấy mình bị lãng quên sao? Chính vì ngươi không nhìn ta, không đến bên ta, mà ta mới hiểu rằng ta chỉ là một kẻ vô hình trong mắt ngươi."

Lời nói của Ly Luân như những ngọn lửa thiêu đốt trái tim Triệu Viễn Chu, mỗi từ mỗi chữ như một mũi dao đâm vào tâm can hắn, khiến hắn không thể cử động, không thể thốt lên lời. Y đã cảm thấy sự lạnh lẽo trong tâm hồn mình, đã cảm nhận được sự vắng mặt của hắn suốt tám năm qua, nhưng hắn lại không đủ sức để đối mặt với điều đó. Chính hắn đã để cho Ly Luân rơi vào tuyệt vọng, đã để y cảm thấy mình không còn quan trọng với hắn nữa.

-"Ngươi yêu Văn Tiêu sao?"

Câu hỏi của Ly Luân thốt ra, như một mũi dao cắm sâu vào trái tim Triệu Viễn Chu, khiến hắn không thể thở nổi. Câu hỏi đó vang lên trong không gian tĩnh lặng, cắt đứt hết thảy những hy vọng mong manh còn sót lại trong lòng hắn. Lần này, hắn không thể nào nhìn vào đôi mắt của Ly Luân, ánh mắt mà trước kia luôn là nơi hắn tìm thấy sự bình yên, sự tin tưởng, nhưng giờ lại như vực thẳm đen tối, lạnh lẽo và vô cùng xa cách.

Triệu Viễn Chu cố gắng quay đi, mắt vội liếc sang Văn Tiêu đang được Trác Dực Thần nâng đỡ, đôi mắt của nàng nhìn hắn như muốn tìm kiếm một câu trả lời, một câu giải thích mà chính hắn cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Văn Tiêu sao?... Nàng là người đã thắp lên tia hy vọng trong hắn sau bao năm dài chìm trong lỗi lầm và dằn vặt. Nàng như một tia nắng ấm áp giữa mùa đông giá lạnh, không sợ hãi, không giận dữ, chỉ lặng lẽ mang đến cho hắn sự ấm áp mà hắn đã tưởng đã mất đi từ lâu. Nàng là người đã thấy được những mảnh vỡ trong trái tim hắn và không quay lưng lại. Nàng đã tha thứ cho hắn, điều mà hắn tưởng chừng không bao giờ có thể nhận lại. Nhưng lại chính là nàng khiến hắn nhận ra rằng, không phải tội lỗi hay áy náy khiến hắn phải sống, mà chính là tình cảm mà hắn dần dần nảy nở với nàng, một tình cảm không thể gọi tên, nhưng lại mạnh mẽ và chân thật.

Triệu Viễn Chu muốn nói gì đó, nhưng cổ họng hắn nghẹn lại, không thể thốt ra lời. Lúc này, chỉ còn một từ trong lòng hắn, một từ mà hắn không thể chối từ.

-"Yêu..."

Một chữ duy nhất, nhưng lại như một đòn chí mạng. Ly Luân không cần nghe thêm gì nữa, từng chữ "Yêu" ấy đã khiến y rơi vào vực thẳm sâu hun hút.

Từng dòng ký ức về những ngày tháng bên nhau ùa về, và trong khoảnh khắc đó, Ly Luân hiểu rõ một điều - cái y đã chờ đợi suốt bao năm, không phải là tình yêu, mà là sự dịu dàng, sự che chở mà Triệu Viễn Chu chưa bao giờ dành cho y.

Cái gọi là tình yêu chết tiệt này, rốt cuộc chỉ là một lời nói, một sự đáp lại của lòng tội lỗi mà hắn dành cho Văn Tiêu, không phải cho y.

Ly Luân đứng đó, mệt mỏi, đôi mắt ngấn lệ không thể ngừng rơi. Y cười, nhưng nụ cười ấy đầy xót xa và đau đớn. Câu trả lời này, dù không cần nói, y cũng đã đoán được từ lâu. Nhưng giờ đây, khi chính hắn thừa nhận, từng lời thốt ra ấy như mảnh thủy tinh vỡ, đâm sâu vào trái tim y. Một phần linh hồn của y như tàn lụi.

-"Ta đã sai, phải không?"

Ly Luân cười nhạt, rồi khẽ hỏi,

-"Chỉ là vì sao lại là nàng, mà không phải ta? Triệu Viễn Chu."

Trong khoảnh khắc đó, Triệu Viễn Chu cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc ra, máu tuôn trào không ngừng. Ly Luân không cần sự thương xót, không cần một câu giải thích. Điều y muốn chính là sự thật, và sự thật đó, dù tàn nhẫn đến đâu, hắn cũng không thể chối bỏ.

Ly Luân nhìn Triệu Viễn Chu thật lâu, ánh mắt ấy như thể muốn bóc tách từng lớp vỏ bọc xung quanh hắn, nhìn thấu vào tận sâu thẳm trái tim hắn. Một cảm giác đau đớn, như bị vặn xoắn, không thể thở nổi.

Y đã không còn nhìn thấy Triệu Viễn Chu nữa, mà là nhìn thấy bóng dáng của Chu Yếm ngày xưa, kẻ mà y đã từng yêu hết lòng, kẻ mà y đã dành tất cả sự tin tưởng và tình cảm của mình.

-"Câu cuối.."

-"A Yếm của ta..không thể quay về nữa sao?"

Giọng nói của Ly Luân nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng lại như mũi dao cứa vào trái tim Triệu Viễn Chu. Câu hỏi mà y không hề muốn thốt ra, nhưng lại không thể ngừng, như một sự tuyệt vọng chưa thể dứt bỏ.

Lần này, Triệu Viễn Chu không thể tiếp tục trốn tránh, không thể gạt bỏ tất cả những gì mình đã làm. Hắn đứng yên, như thể mọi sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn, không thể thốt ra một lời. Bóng tối và nỗi đau bao trùm lấy hắn, khiến hắn cảm thấy như mình đang chìm dần vào vực thẳm không đáy.

Không thể quay về nữa. Câu trả lời ấy như một tiếng thở dài trong lòng Triệu Viễn Chu. Chu Yếm đã không còn là người trước kia, và hắn biết rõ lý do tại sao. Hai tay hắn đã nhuốm máu của hàng trăm sinh mạng vô tội, những tội lỗi không thể xóa nhòa. Mọi thứ mà hắn từng yêu, từng tin tưởng, đều đã vụn vỡ, vì chính tay hắn đã phá hủy tất cả.

-"Ngươi đã thấy rồi đó, Ly Luân..."

Hắn thì thầm, giọng khản đặc.
-"A Yếm... đã không còn là kẻ ngươi biết nữa."

Ly Luân đứng đó, đôi mắt y trống rỗng, nhưng mỗi lời nói của Triệu Viễn Chu lại như một nhát dao cắt vào lòng.

Những ký ức ngày xưa ùa về, những ngày tháng y và Chu Yếm bên nhau, khi mà con vượn trắng nhỏ lúc nào cũng ngồi trên cây Hoè ăn đào. Lúc đó, y chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, chính những lời hứa con vượn ấy thốt ra bây giờ lại đau đớn, trở thành sự xa cách không thể cứu vãn.

Triệu Viễn Chu không thể đối diện với Ly Luân nữa. Hắn lùi lại một bước, đôi mắt tối sầm.

-"Ta... đã yêu lấy nhân gian. Nhưng đồng thời cũng biết rằng, đại hoang rộng lớn ấy không thể đem lại cho ta niềm vui như thế. Những thứ ta làm, những lỗi lầm ta đã gây ra... không thể quay lại."

Ly Luân im lặng, một sự im lặng kéo dài, ánh mắt y không còn phẫn nộ, không còn đau đớn, chỉ còn lại trống rỗng. Giọng y, nhẹ như gió thoảng:

-"Ta hiểu rồi... A Yếm của ta đã chết từ lâu, chết từ ngày hắn buông tay ta để đi theo thứ ánh sáng mà hắn chọn. Ta... chỉ là kẻ bại hoại bám víu vào một hồi ức, vào một ảo vọng không còn tồn tại."

Ly Luân nhìn hắn, ánh mắt không thay đổi, nhưng bên trong lại dâng trào những cảm xúc không thể tả.

-"Vậy nên... ngươi để ta chôn vùi trong nỗi đau này sao? Ngươi muốn ta quên đi tất cả, như chính ngươi đã quên đi chính mình?"

Câu hỏi đó như một cú tát, như một cái tát vỡ vụn tất cả. Triệu Viễn Chu không thể trả lời, vì chính hắn cũng không biết mình đang làm gì, chỉ biết nỗi đau trong lòng ngày càng tăng lên. Hắn không thể quay lại, và càng không thể quay lại với Ly Luân. Tình yêu mà hắn đã từng có, giờ đây chỉ còn là một bóng ma ám ảnh.

Ly Luân tiếp tục, giọng nói nghẹn ngào.

-"Ngươi có biết không? A Yếm đối với ta là tất cả sinh mạng. Là kẻ mà ta tìm thấy sự ấm áp ngọt ngào, là ái nhân duy nhất khiến ta cảm thấy không cô đơn trong cái thế giới rộng lớn này. Nhưng giờ đây, ngay cả cái tên ấy, ngươi cũng không còn xứng nữa, phải không? Triệu...Viễn...Chu!"

Triệu Viễn Chu lặng lẽ cúi đầu, nỗi dằn vặt trong lòng ngày càng lớn dần, như một vết thương không thể lành lại. Cái giá phải trả cho những sai lầm của hắn là quá lớn, và ngay cả khi hắn muốn quay lại, hắn cũng biết mình không thể.

Hắn nhớ lại.

Có một hôm, Anh Chiêu nhìn hắn, ánh mắt vừa thất vọng vừa chua xót, giọng ôn tồn mắng hắn:

-"Ngươi là một con vượn ngốc ư? Sao đầu óc lại gỗ hơn cả cái cây hoè kia vậy! Ngươi thực sự không hiểu hay ngươi cố tình không hiểu?"

Hắn đứng lặng, không nói nổi một lời. Trái tim như bị bóp nghẹt. Câu nói ấy không chỉ là lời trách móc, mà còn là một hồi chuông đánh thức.

Hắn hiểu. Hắn hiểu tất cả. Ly Luân... Làm sao có thể chỉ là bạn được? Làm sao thứ tình cảm này có thể gói gọn trong hai chữ "bằng hữu"?

Bởi vì hắn đối với Ly Luân, chưa bao giờ chỉ là bạn.

Tình bạn ư? Tình bạn sẽ không chỉ vì một cái nắm tay mà cả ngày ngẩn ngơ, trái tim nhảy múa như thể thế gian này không còn gì quan trọng hơn.

Tình bạn sẽ không khiến hắn, trong một buổi trưa hè rực nắng, ngồi bên gốc hoè, để mặc kẻ kia tựa đầu vào vai mình mà ngủ, trái tim hắn lặng yên nhưng ngập tràn hạnh phúc, như thể chỉ cần có người ở bên, cả thế gian đều rực rỡ.

Tình bạn sẽ không khiến hắn, trong đêm đông lạnh giá, ôm chặt lấy người, không phải vì hắn sợ lạnh, mà vì hắn sợ khoảng trống vô tận ấy. Một khoảng trống vĩnh viễn mà nếu buông tay, hắn sẽ không bao giờ gặp lại người.

Hắn nhớ lần đầu tiên thấy Ly Luân rơi nước mắt. Không phải là khi đau đớn, không phải vì sợ hãi, mà vì một nỗi tổn thương sâu tận đáy lòng. Ánh mắt đó như cào xé từng ngóc ngách trong tim hắn, khiến hắn không thể chịu nổi. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không biết phải nói gì, không biết phải làm sao.

Hắn nhớ giọng nói run rẩy của Ly Luân ngày hôm ấy, khi đứng trước hắn, đôi mắt đỏ hoe, môi mím chặt như đang cố gắng kìm nén từng đợt sóng dữ dội trong lòng:

-"A Yếm... ngươi có từng nghĩ, ta quan trọng với ngươi không? Hay ta chỉ là cái cây mà ngươi thích trèo, thích dựa vào mỗi khi cần?"

Hắn muốn đáp, muốn nói rằng người kia không chỉ quan trọng, mà là tất cả đối với hắn. Nhưng những lời ấy như mắc nghẹn trong cổ họng, không cách nào thoát ra được.

Anh Chiêu gia gia đã đúng. Hắn là một con vượn ngu ngốc. Một con vượn không nhận ra hắn đã làm đau chính ái nhân hắn yêu nhất. Một con vượn đầu gỗ, đến mức không biết cách giữ lấy ái nhân quan trọng nhất trong đời.

Nhưng hắn đã hiểu khi nào chứ? Ba vạn bốn ngàn năm dài dằng dặc, hắn lại chỉ nhận ra tình cảm của mình khi đã quá muộn, khi đã đánh mất chính mình trong tám năm tháng ấy.

Nhưng cho đến giờ, hắn mới thật sự hiểu ra rằng hắn yêu Ly Luân, yêu bằng một tình yêu không thể tả thành lời, mà từ lâu đã trở thành một phần trong linh hồn hắn.

Nhưng giờ thì sao? Chỉ còn lại sự hối hận và đau đớn không thể gột rửa. Muộn màng ư?

Trong ba vạn bốn ngàn năm, tám năm là cái thá gì chứ? Một phần nhỏ bé, như giọt nước trong đại dương mênh mông? Nhưng tám năm ấy lại là vết thương sâu hoắm không thể chữa lành, là cái giá quá đắt mà hắn phải trả. Tám năm là khoảng thời gian quá ngắn ngủi, nhưng để lại cả một đời đầy khổ đau.

Trong tám năm đó, Chu Yếm ngây thơ, tinh khiết đã chết đi ư?.

Và cuối cùng, tất cả mọi đau khổ, tất cả mọi sự tan vỡ đều là do hắn gây ra. Hắn đã cố gắng để bảo vệ, để giữ Ly Luân bên mình, nhưng cuối cùng lại đẩy người đó ra xa hơn bao giờ hết. Hắn đã yêu, nhưng lại khiến ái nhân mình đau đớn đến tận cùng. Những lời mà Anh Chiêu mắng, giờ đây hắn cảm nhận được trong từng nhịp đập của trái tim, từng cơn đau như dao cắt vào lòng.

Cuối cùng, Triệu Viễn Chu chỉ có thể thốt lên hai chữ, khẽ như thì thầm trong cơn gió lạnh:

-"A Ly..."

Khi âm thanh ấy vỡ ra trong không gian, Ly Luân không nói gì thêm. Y đã tìm được câu trả lời từ lâu rồi, nhưng hai chữ đó... lại giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim y, rỉ máu.

"A Ly" - cái tên mà A Yếm của y từng gọi y hàng trăm ngàn vạn lần, cái tên ấy giờ đây lại mang đến nỗi đau không thể tả, cứ như tim đã bị hắn xé rách một lần nữa.

Ly Luân khẽ cười, nhưng nụ cười ấy trống rỗng. Nó như ánh sáng yếu ớt trong đêm tối, không đủ sức xua tan nỗi cô đơn. Y đứng đó, nhìn về phía Triệu Viễn Châu, ánh mắt đầy vết thương, đầy thất vọng. "Chu Yếm"... cái tên ấy đã trở thành bóng ma trong tâm hồn y. Ly Luân không còn là ái nhân của Chu Yếm nữa, không còn là cái tên mà người đó cất lên trong từng hơi thở.

"A Ly?" Cái tên ấy giờ như một tiếng sét đánh thẳng vào vết thương sâu thẳm trong tâm . Những kỷ niệm, những gì đã từng đẹp đẽ và tươi sáng, giờ chỉ còn lại sự trống rỗng, lạnh giá.

Ly Luân nhìn Triệu Viễn Chu, ánh mắt của y không còn là sự giận dữ, mà là một khoảng không vô tận, nơi không có hy vọng, không có tương lai, chỉ có quá khứ nhức nhối. Y cười, nhưng tiếng cười ấy chẳng có chút vui mừng nào. Nó như một lời tiễn biệt, một lần cuối cùng y cất lên những lời không còn thuộc về cả hai nữa.

-"Triệu Viễn Chu.. ngươi không phải A Yếm..đừng gọi ta là A Ly".

Giọng y khàn đi, đau đớn đến mức không thể tiếp tục.

Triệu Viễn Chu đứng chết lặng, ánh mắt như rơi vào biển nước mắt vô tận, không có điểm dừng. Hắn muốn bước tới, muốn níu giữ lại tất cả những gì đã từng là của nhau.

-"A Ly, ngươi không thể đi..."

Triệu Viễn Chu thốt lên, giọng nghẹn lại, cố gắng kìm nén những cảm xúc đang bùng nổ trong lòng.

-"Ha..không thể đi sao.. Ngươi còn có thể cản sao? Triệu Viễn Chu..Ngươi đi mà quan tâm bằng hữu của ngươi..ta, Ly Luân không cần sự thương hại!".

Ly Luân lắc đầu, không phải vì y không còn yêu hắn, mà là vì y biết rằng những gì y đã từng làm không còn ý nghĩa gì nữa.

Triệu Viễn Chu đứng đó, ánh mắt trống rỗng nhìn bóng lưng Ly Luân đang dần khuất xa. Từng lời nói của y như những lưỡi dao bén ngót, cắt sâu vào lòng hắn. Mỗi bước chân của Ly Luân rời đi, dường như mang theo từng mảnh linh hồn hắn tan vỡ.

Hắn nuốt nước mắt, bước lên vài bước, nhưng Ly Luân quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh:

- "Ngươi muốn níu kéo ư? Triệu Viễn Chu, ta đã mệt mỏi lắm rồi. Ngươi cho rằng chỉ cần nói vài câu đau lòng, ta sẽ quay lại? Đừng đùa. Ta không cần ngươi nữa."

Trái tim Triệu Viễn Chu như bị ai bóp nghẹt. Hắn vươn tay ra, nhưng cánh tay chỉ chạm vào khoảng không.

- "A Ly... Ta sai rồi... Là ta sai... Ta biết ta đã làm ngươi tổn thương, nhưng xin ngươi... xin ngươi đừng bỏ ta lại..."

Ly Luân nhếch môi cười, nụ cười trào phúng đầy lạnh lẽo:

- "Ngươi sai? Ha..! Sai thì sửa, nhưng đừng mong sửa lại đối với ta. Triệu Viễn Chu, ngươi nói ngươi yêu ta, nhưng những gì ngươi làm là gì? Để ta kể ngươi nghe nhé: lừa dối, nói yêu Văn Tiêu, tổn thương, xem ta là con rối trong tay ngươi. Giờ lại nói ngươi yêu ta ư? Ta không cần thứ đó!"

Ly Luân quay đi, nhưng vẫn nói, giọng y lần này nhẹ bẫng, không mang theo chút cảm xúc nào:

- "Ngươi biết không, Triệu Viễn Chu? Ta từng yêu ngươi hơn chính bản thân mình, từng vì ngươi mà bất chấp số phận. Nhưng ngươi... Ngươi chỉ khiến ta đau. Giờ ta buông rồi. Ngươi hãy quay về làm Triệu Viễn Chu của Văn Tiêu đi. Đừng cố nữa."

Triệu Viễn Chu quỵ xuống, bàn tay hắn siết chặt lấy lớp đất lạnh lẽo, nước mắt rơi xuống hòa vào những cơn gió rét buốt.

- "A Ly... Ngươi muốn ta làm gì, ta cũng sẽ làm... Chỉ cần ngươi đừng rời xa ta..."

-"Đã không còn là A Yếm, thì đừng mong ta nhìn ngươi, Triệu Viễn Chu!".

Ly Luân không quay lại, chỉ bỏ đi, dáng vẻ y thẳng tắp, nhưng đôi mắt ẩn dưới tấm màn tóc đen ấy đã đỏ hoe. Y vẫn yêu hắn, nhưng y đã cạn kiệt sức lực để tiếp tục.

-"A Ly, dù ngươi có ghét ta đến đâu, ta vẫn sẽ ở đây. Ta nợ ngươi quá nhiều, và ta sẽ dùng cả đời để chuộc lại. Ngươi mệt rồi... nhưng ta sẽ không mệt. Ngươi không cần ta, nhưng ta chỉ cần ngươi." Hắn lẩm bẩm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro