10. Ái (10)_Nhớ y.
Bạch Cửu nhìn cảnh trước mắt, đôi mắt nhóc ngập tràn xót xa. Nhóc dịu dàng vỗ vai Ly Luân, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng kiên định:
-" Ly Luân ca, nếu không muốn nói gì thêm thì thôi, đừng để bản thân kiệt sức vì những điều đã qua."
Ly Luân khẽ rùng mình, đôi mắt đỏ hoe khẽ chớp, nhìn xuống bàn tay đang siết chặt của Văn Tiêu. Y không rút tay ra, nhưng cũng không đáp lại. Ánh mắt y vẫn xa xăm, giọng nói cất lên lạnh lùng nhưng không còn gai góc:
-"Ngươi xin lỗi, ta nhận. Nhưng mọi thứ đã như vậy, không gì có thể quay lại như trước."
Văn Tiêu nghẹn ngào, những giọt nước mắt lại lăn dài trên gò má. Nàng cắn môi, cố nén tiếng nấc nhưng không thể. Nàng khẽ gật đầu, giọng nói run rẩy như tơ:
-"Ta hiểu. Ta không dám mong ngươi tha thứ...Đa tạ ngươi!."
Ly Luân lặng im, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đầy nước mắt của Văn Tiêu. Một tia mềm lòng lóe lên trong đôi mắt y, nhưng rất nhanh, y lại cúi đầu, giọng nói khàn khàn:
-"Ta không ghét ngươi, Văn Tiêu. Ta không còn đủ sức để ghét ai nữa."
Văn Tiêu sững người, nhìn Ly Luân thật lâu. Ánh mắt nàng đầy sự day dứt, nhưng cuối cùng, nàng vẫn khẽ cúi đầu, từ từ buông tay y ra. Trước khi quay người rời đi, nàng lí nhí nói một câu, như thể nói với chính mình:
-" Đa tạ ngươi, Ly Luân. Thật sự đa tạ... ngươi."
Khi bóng lưng Văn Tiêu khuất dần, Bạch Cửu mới khẽ thở dài, nhóc kéo ghế ngồi cạnh Ly Luân, tay vẫn nắm chặt vai y.
-"Ly Luân ca, tha thứ cho tỷ ấy rồi, nhưng chính huynh thì sao? Có khi nào huynh sẽ nghĩ cho bản thân mình không?"
Ly Luân nghe vậy, khẽ cười nhạt. Nụ cười y lạnh lẽo và trống rỗng. Y đáp, giọng nói yếu ớt như gió thoảng:
-"Nghĩ cho bản thân? Tiểu Cửu, ta ngay cả tư cách để tồn tại còn không có, thì nói gì đến tha thứ, nghĩ ngợi..."
Bạch Cửu nhìn y, đôi mắt nhóc đỏ hoe. Nhưng nhóc không nói thêm gì, chỉ kéo nhẹ tay y, để đầu y tựa vào vai nhóc. Cả hai ngồi đó trong im lặng, để nỗi đau từng chút một trôi qua giữa khoảng không trống rỗng và lạnh lẽo.
Bầu không khí trong phòng trở nên trầm mặc khi Từ Thanh Diễm chậm rãi bước vào. Dáng vẻ của hắn vẫn như ngày thường, điềm tĩnh và nho nhã, nhưng ánh mắt nhìn Ly Luân lại ngập tràn sự lưu luyến.
Hắn dừng chân trước mặt y, cúi đầu khẽ chào, rồi lên tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo chút nghẹn ngào:
-"Ly Luân, ta... mẫu thân ta ở quê đang gặp bạo bệnh. Ta phải trở lại quê nhà, không biết bao lâu mới có thể quay lại... có lẽ... sẽ là rất lâu."
Ly Luân ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt vẫn còn hơi sưng đỏ vì khóc. Ánh mắt y thoáng hiện lên sự bất ngờ, nhưng rất nhanh, y thu lại biểu cảm, chỉ đáp ngắn gọn:
-"Đi đường bình an, Từ Thanh Diễm."
Từ Thanh Diễm nhìn y, ánh mắt hắn dịu dàng nhưng cũng đầy nỗi buồn. Hắn tiến thêm một bước, giọng nói trở nên nhẹ nhàng nhưng chân thành:
-"Ly Luân, thời gian qua được ở bên cạnh ngươi là những ngày ta trân quý nhất. Ngươi có thể không muốn nhận ra, nhưng trong lòng ta, ngươi mãi là bạch nguyệt quang, là ánh sáng đẹp nhất mà ta từng thấy. Ta sẽ luôn ghi nhớ từng khoảnh khắc, từng kỉ niệm bên ngươi."
Ly Luân hơi sững lại. Y không nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt Từ Thanh Diễm. Đôi mắt hắn không hề che giấu tình cảm chân thật, điều này khiến lòng y thoáng dao động.
Nhưng y chỉ khẽ thở dài, vươn tay ôm hắn, một cái ôm không quá chặt, không mang theo tình yêu mà là sự trân trọng, như một lời chào tạm biệt giữa hai người huynh đệ, bằng hữu thân thiết nhất.
-"Ngươi cũng là người ta rất quý trọng, Từ Thanh Diễm. Đa tạ ngươi vì tất cả. Hãy chăm sóc tốt cho bản thân và mẫu thân của ngươi. Tạm biệt."
Từ Thanh Diễm đáp lại cái ôm, cảm nhận sự lạnh lẽo nhưng không xa cách từ Ly Luân. Hắn cười nhạt, như tự trấn an mình, rồi buông nhẹ tay, nhìn y lần cuối trước khi xoay người bước đi.
Bước chân hắn chậm rãi rời khỏi phòng, nhưng mỗi bước đều nặng nề như mang theo cả trái tim bị bóp nghẹt. Đứng ở ngưỡng cửa, hắn dừng lại một lúc, không quay đầu, chỉ nói:
-"Bảo trọng, Ly Luân. Nếu có ngày gặp lại, hy vọng ngươi sẽ tìm thấy hạnh phúc thực sự."
Lời nói như một cơn gió thoảng qua, để lại một khoảng lặng khó tả. Ly Luân vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng lưng hắn cho đến khi khuất dạng.
Bạch Cửu khẽ siết tay Ly Luân, giọng nói nhỏ nhẹ:
-"Ly Luân ca... người đó thật lòng với huynh."
Ly Luân khẽ nhắm mắt, giọng y trầm xuống, như một tiếng thở dài sâu lắng:
-"Nhưng ta không thể đáp lại. Với ta, tình cảm chân thành nhất đời này của ta... đã bị chôn vùi trong quá khứ."
Bạch Cửu không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh y, để sự im lặng lấp đầy không gian, như một lời an ủi không lời.
Bạch Cửu cúi đầu, giọng lí nhí, gần như không dám ngẩng lên nhìn Ly Luân, sợ lời nói ra sẽ làm y nổi giận. Nhóc nhỏ giọng nói, từng chữ như nghẹn lại:
-"Ly Luân ca... có thể ở lại không? Bây giờ Từ Thanh Diễm đã về quê rồi, một mình huynh bên ngoài... thật sự, thật sự làm ta lo lắng. Dù huynh có hận tất cả mọi người ở đây, nhưng... nhưng Bạch Cửu sẽ luôn quan tâm huynh, sẽ luôn ở bên huynh, nói chuyện với huynh. Đừng đi, được không?"
Ly Luân nghe vậy, đôi mắt hơi khựng lại. Y im lặng một lúc lâu, đôi tay buông thõng khẽ siết lại. Y muốn mở miệng từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nhóc con trước mặt, ánh mắt trong trẻo đó không hề chứa chút oán hận nào, chỉ có sự chân thành. Y thở dài, cuối cùng gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn:
-"Được... ta sẽ ở lại. Nhưng..."
Y ngừng lại, ánh mắt nhìn ra xa, như đang cân nhắc điều gì đó. Giọng nói của y chậm rãi, đầy trăn trở:
-"Nhưng... còn Triệu Viễn Chu... ta không muốn hắn biết ta ở đây. Nếu hắn phát hiện, ta e mọi chuyện sẽ lại rắc rối. Hơn nữa, còn Trác Dực Thần và những người kia thì sao? Liệu họ có chấp nhận để ta ở lại không? Hay rồi một ngày, khi hắn biết ta ở đây, hắn sẽ nổi điên và giết ta chăng? Ai ở đây mà không căm thù ta cơ chứ..."
Lời nói của Ly Luân đầy bi thương và hoài nghi, nhưng cũng không giấu được sự mỏi mệt. Y đã chịu quá nhiều tổn thương, đến mức không còn tin tưởng bất kỳ ai ngoài những lời dịu dàng của nhóc Bạch Cửu.
Bạch Cửu nghe vậy, vội lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn y:
-"Không đâu, Ly Luân ca! Trác Dực Thần và mọi người sẽ không làm hại huynh đâu! Dù ban đầu họ có hiểu lầm huynh, nhưng bây giờ họ biết huynh không phải người như họ nghĩ. Bạch Cửu sẽ nói giúp huynh, sẽ bảo vệ huynh. Dù thế nào, ta cũng không để ai tổn thương huynh nữa!"
Ly Luân nhìn nhóc, ánh mắt hơi dao động. Một lúc lâu sau, y mới chậm rãi gật đầu, giọng nói khẽ khàng:
-"Được rồi... nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ tin ngươi lần này. Nhưng nhớ, nếu có bất cứ điều gì... ngươi phải cho ta biết ngay, đừng giấu ta."
Bạch Cửu mỉm cười, đôi mắt sáng lên, vội vàng gật đầu, như muốn khẳng định thêm lời hứa của mình. Nhóc nắm lấy tay Ly Luân, giọng nói vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm:
-"Ta hứa mà! Ly Luân ca cứ ở lại, có ta ở đây, huynh sẽ không còn một mình nữa!"
Ly Luân nhìn bàn tay nhỏ đang nắm lấy tay mình, lòng thoáng ấm áp, nhưng sự trống rỗng trong tâm hồn y vẫn không thể lấp đầy. Y chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên chút mỏi mệt nhưng cũng không còn sự lạnh lùng như trước.
Văn Tiêu nấp sau cánh cửa, từng lời của Bạch Cửu và Ly Luân lọt vào tai nàng không sót chữ nào. Nàng siết chặt hai tay, trái tim đập loạn lên khi nghe thấy Ly Luân chịu ở lại. Sự vui sướng trào dâng trong lòng khiến nàng không thể kìm nén được.
Đột nhiên, nàng nhào ra khỏi chỗ nấp, ánh mắt sáng rực, giọng nói run rẩy vì xúc động:
-"Ly Luân! Ngươi... ngươi thực sự chịu ở lại sao? Ngươi thật sự không đi nữa?"
Nàng chạy đến, nước mắt lăn dài trên gương mặt, nhưng lần này không phải vì đau khổ, mà là vì vui mừng. Nàng cúi người, nắm lấy tay Ly Luân, không ngừng lắc lắc, giọng nói nghẹn ngào:
-"Ta thật sự không thể tin được! Ngươi... dễ dỗ như vậy sao? Ngươi thực sự chịu ở lại rồi? Ta... ta vui quá, ta không biết nói gì nữa!"
Ly Luân hơi giật mình trước hành động bất ngờ của nàng. Y khẽ cau mày, đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi xen lẫn chút bất lực. Y rút tay lại, giọng nói trầm thấp, có chút lạnh lùng:
-"Ta ở lại... không phải vì ngươi. Ngươi không cần vui đến mức như vậy."
Nhưng Văn Tiêu không hề bận tâm đến giọng điệu lạnh lùng ấy. Nàng lau nước mắt, ánh mắt vẫn tràn đầy sự vui sướng:
-"Ta biết! Ta biết ngươi không phải vì ta mà ở lại. Nhưng chỉ cần ngươi không đi nữa, chỉ cần ngươi ở đây, ta đã vui rồi!".
Bạch Cửu đứng bên cạnh, nhìn Văn Tiêu vừa khóc vừa cười, không khỏi nhíu mày. Nhóc khẽ kéo tay áo Ly Luân, giọng nhỏ nhẹ:
-"Ly Luân ca, hay là... Huynh cứ để mặc tỷ ấy đi. Dù sao tỷ ấy cũng đang vui, không phải sao?"
Ly Luân liếc nhìn Bạch Cửu, rồi lại nhìn Văn Tiêu. Y khẽ thở dài, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ:
-"Nếu ngươi vui như vậy thì cứ vui đi. Nhưng ta nói rồi, ta không phải ở lại vì ngươi đâu.."
Nàng gật đầu, nước mắt vẫn rơi, nhưng ánh mắt lại ngập tràn sự vui mừng:
-"Được! Được. Ta biết mà."
Ly Luân im lặng một lúc, ánh mắt lướt qua Bạch Cửu rồi dừng lại trên người Văn Tiêu. Giọng y lạnh lùng, nhưng không giấu được sự mệt mỏi:
&"Ở đây có chỗ nào tách biệt với những người khác không? Ta không muốn gặp bọn họ, cũng không muốn có bất cứ liên hệ gì với Triệu Viễn Chu. Nếu có, dẫn ta đến đó."
Bạch Cửu gật đầu, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc. Nhóc chỉ tay về phía sau, giọng lí nhí:
-"Phía gần nhà kho đằng sau có một căn phòng nhỏ, không ai ở đó cả. Chắc là... cũng được."
Văn Tiêu nghe vậy liền hớn hở đáp lời:
-"Được rồi! Để ta và Bạch Cửu dọn dẹp cho ngươi! Căn phòng đó tuy nhỏ nhưng ta sẽ làm cho nó thật sạch sẽ. Ngươi yên tâm!"
Ly Luân nhíu mày, định từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt háo hức của Văn Tiêu và Bạch Cửu, y chỉ thở dài, giọng nói không chút cảm xúc:
-"Ta không cần nhiều, chỉ cần không bị làm phiền. Nhưng nếu các ngươi đã muốn làm, ta không cản. Ta sẽ tự mình dọn chung, tránh các ngươi làm loạn thêm."
Văn Tiêu mỉm cười, vui vẻ dẫn đường. Khi đến căn phòng phía sau, cả ba cùng nhìn vào bên trong. Căn phòng nhỏ, tối tăm, phủ đầy bụi, nhưng đối với Ly Luân, nó đã là quá đủ. Y đứng trước cửa, khẽ gật đầu.
-"Như vậy là được rồi. Ta không cần gì hơn."
Bạch Cửu xắn tay áo, nhóc hăng hái:
-"Để đó cho Bạch Cửu! Ta sẽ dọn sạch cho huynh. Ly Luân ca cứ nghỉ ngơi đi!"
Nhưng Văn Tiêu không chịu, nàng bước vào nhanh hơn, tranh lấy cây chổi:
-"Không! Ta làm! Ta sẽ dọn thật sạch sẽ, ngươi không cần động tay vào đâu, Ly Luân!"
Ly Luân bất lực nhìn hai người tranh giành nhau, cuối cùng y nhấc cây chổi khác lên, giọng nói trầm thấp:
-"Đừng cãi nữa. Muốn làm thì cùng làm. Ta không có thời gian đứng đây nhìn các ngươi cãi nhau vì dọn một căn phòng."
Cả ba cùng dọn dẹp, không khí trong phòng dần trở nên ấm áp hơn dù Ly Luân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Sau một hồi, căn phòng đã sạch sẽ, gọn gàng hơn rất nhiều. Ánh sáng từ ô cửa nhỏ chiếu vào, làm cho không gian có chút sinh khí.
Ly Luân đứng giữa phòng, ánh mắt lướt qua mọi thứ. Y khẽ nói:
-"Như vậy là được rồi. Các ngươi không cần làm thêm gì nữa. Từ nay ta sẽ ở đây. Nhưng nhớ kỹ..."
Y quay sang nhìn Văn Tiêu và Bạch Cửu, ánh mắt sắc bén:
-"Không được nói với bất kỳ ai, đặc biệt là Triệu Viễn Chu. Ta không muốn hắn biết ta đang ở đây. Ta cũng không muốn gặp bất kỳ ai khác. Nếu có ra ngoài, ta sẽ tự cẩn thận để không ai nhìn thấy. Ta cần sự yên tĩnh, các ngươi hiểu chứ?"
Bạch Cửu gật đầu, ánh mắt nghiêm túc:
-"Dạ, Ly Luân ca cứ yên tâm. Bạch Cửu sẽ không nói gì đâu."
Văn Tiêu cũng cúi đầu, giọng chắc nịch:
-"Ta hứa! Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi. Ngươi muốn yên tĩnh, ta sẽ không làm phiền. Nhưng... nếu ngươi cần gì, cứ nói với ta."
Ly Luân không đáp, chỉ xoay người nhìn ra ô cửa nhỏ, ánh mắt trống rỗng như đang chìm vào những suy nghĩ của riêng mình.
Lúc này, Triệu Viễn Chu lê bước qua con đường hoang vu, thân hình cao lớn nhưng xiêu vẹo, bộ áo choàng đen bám đầy bùn đất và máu khô. Hắn đi mà không có mục đích, chỉ cảm nhận từng luồng oán khí réo rắt gào bên tai, tựa như hàng ngàn lưỡi dao cắt sâu vào tâm trí. Đôi mắt đỏ ngầu ánh lên vẻ cuồng loạn, móng tay sắc nhọn đen kịt cắm sâu vào lòng bàn tay, từng dòng máu tươi nhỏ giọt xuống nền đất lạnh.
Hắn bất giác dừng lại trước một ngôi miếu hoang, cánh cửa gỗ mục nát phát ra âm thanh rợn người khi bị gió đẩy khẽ. Triệu Viễn Chu thở dốc, toàn thân run rẩy, rồi lao vào bên trong như một con thú bị săn đuổi. Miếu hoang đổ nát, chỉ còn một bức tượng thần mờ nhạt, đôi mắt tượng phủ đầy bụi nhưng dường như đang nhìn xoáy sâu vào hắn.
Hắn ngồi bệt xuống góc miếu, tay ôm lấy đầu, gương mặt đầy đau khổ. Những hình ảnh của Ly Luân cứ hiện lên rồi tan biến, như trò đùa tàn nhẫn của số phận. Triệu Viễn Chu gào lên, âm thanh khản đặc như tiếng kêu của một con quỷ bị giam cầm:
- "A Ly... đừng đi... đừng bỏ ta mà...".
Hắn lặp đi lặp lại, giọng mỗi lúc một nhỏ hơn, tựa như trái tim hắn đang bị nghiền nát từng chút một. Tay hắn siết chặt tóc, đầu gục xuống nền đất lạnh. Cảm giác mất mát như cơn thủy triều cuốn trôi mọi lí trí còn sót lại.
Máu từ khoé môi hắn chảy ra, đen đặc và tanh tưởi, nhỏ thành từng giọt xuống tay áo. Hắn bất giác đập mạnh tay vào đầu, từng cú va chạm khiến âm thanh trầm đục vang vọng khắp không gian nhỏ bé.
- "Đừng rời bỏ ta, A Ly... Đừng mà...Ly Luân."
Giọng hắn lí nhí, môi run rẩy, đôi mắt đỏ sưng như muốn khóc mà chẳng còn giọt nước mắt nào. Hắn vừa gọi tên Ly Luân vừa cào vào tường đá miếu, để lại những vết xước sâu hoắm.
Trời dần sáng, ánh sáng mờ nhạt chiếu qua khe hở trên mái miếu, rọi xuống thân hình thê thảm của Triệu Viễn Chu. Bộ dạng hắn lúc này chẳng khác nào một con quỷ đang gào khóc giữa nhân gian. Thân thể hắn co rúm lại trong góc tối, nhưng trong lòng hắn, cái tên "A Ly" vẫn cháy rực như một ngọn lửa âm ỉ.
Hắn mỉm cười khẽ, nụ cười đầy cay đắng:
- "Ta làm tất cả... Vì cái gì?... A Ly..ta sai rồi..ta điên rồi..ta điên khi ta làm đau ngươi..A Ly"
Rồi hắn khụy xuống, thở hổn hển, những lời nói cuối cùng như hòa vào tiếng gió:
- "Ly Luân.."
-"Ly Luân...ta nhớ ngươi".
-"Nhớ...đến...điên dại!".
Trác Dực Thần, Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi dừng lại trước ngôi miếu hoang nằm sâu trong cánh rừng, nơi âm khí dày đặc đến mức khiến người ta rợn gáy. Bên trong, ánh sáng le lói từ những kẽ hở không đủ để xua đi bóng tối u ám, chỉ để lộ một không gian lạnh lẽo, phủ đầy mùi tanh của máu. Tiếng cười vang vọng ra ngoài, khi trầm thấp, khi the thé như tiếng thét rú lên đau đớn, sau đó lại chuyển thành tiếng khóc nức nở, thút thít.
Anh Lỗi nuốt nước bọt, hạ giọng:
- "Nghe ghê rợn quá. Có khi nào... hắn thật sự hóa quỷ rồi không?".
Bùi Tư Tịnh cau mày:
- "Cho dù có là quỷ, chúng ta cũng phải lôi hắn về".
Trác Dực Thần đưa tay ra hiệu:
- "Cẩn thận. Không được manh động. Nếu để hắn kích động hơn, mọi chuyện sẽ khó kiểm soát."
Cả ba đánh bạo bước vào miếu. Không gian bên trong lạnh lẽo, tối mịt, nhưng họ có thể cảm nhận được một ánh mắt rực lửa đang dõi theo từ hốc tối của căn phòng.
Triệu Viễn Chu ngồi co ro trong góc, thân hình gầy gò run rẩy. Đôi mắt hắn đỏ rực, quầng thâm in hằn như thể đã mất ngủ hàng tuần, môi khô nứt nẻ, một dòng máu đen chảy dài từ khóe miệng xuống dưới cằm. Hắn cười khẩy, giọng điệu như tự nói với chính mình:
- "A Ly... Ngươi có nghe ta không? Ta không muốn ngươi biến mất... Không muốn..."
Tiếng hắn vừa dứt, đầu ngẩng lên, đôi mắt đỏ lóe sáng như hai hòn than đang cháy. Nhìn thấy ba kẻ vừa tiến vào, Triệu Viễn Chu chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn phủ đầy sát khí. Hắn nở nụ cười nhếch môi lạnh lẽo, giọng trầm thấp đến mức gai người:
- "Các ngươi muốn... chết à?".
Cả ba thoáng rùng mình trước ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao của hắn.
Anh Lỗi gắng gượng đáp:
- "Triệu Viễn Chu, chúng ta đến để giúp ngươi."
Triệu Viễn Chu bước tới gần, giọng khàn đặc:
- "Giúp ta ư? Bằng cách giết ta sao?"
Hắn lao tới, móng tay đen kịt vung ra, suýt nữa cắm thẳng vào ngực Anh Lỗi. Trác Dực Thần vội rút kiếm chắn trước, lưỡi kiếm lóe sáng tạo thành một vầng hào quang yếu ớt.
Bùi Tư Tịnh cắn răng, hét lớn:
- "Triệu Viễn Chu! Ngươi tỉnh táo lại đi! Ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Triệu Viễn Chu cười khẩy, tấn công mạnh hơn:
-" Biết chứ. Nhưng ta thích nhìn các ngươi sợ hãi, nhìn các ngươi..chết."
Hắn di chuyển như cơn gió, ra đòn thực tàn nhẫn, nhưng trong mắt hắn vẫn hiện lên vẻ đau khổ khó giấu. Trác Dực Thần nhận ra điều đó, vừa giao đấu vừa hét lên:
- "Ngươi đã gặp Ly Luân chưa?".
Câu nói như một mũi tên xuyên thẳng vào tâm trí của Triệu Viễn Chu. Hắn khựng lại, bàn tay đang vung xuống cũng dừng giữa không trung. Trong đầu hắn, ba luồng sức mạnh đang giằng xé, một bên là lí trí yếu ớt, một bên là lệ khí cuồng loạn, và bên còn lại là tâm ma đang gào thét đau đớn. Hắn rùng mình, lồng ngực phập phồng dữ dội, đôi môi khô khốc run lên:
-" A Ly ư?...A Ly... Ta nhớ rất ngươi..."
Trác Dực Thần thấy cơ hội, lập tức tiến tới, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn:
-" Ly Luân đang ở Tập Yêu Ti chờ ngươi. Nếu ngươi không đi, chẳng phải ngươi sẽ bỏ lỡ y sao? "
Đôi mắt đỏ của Triệu Viễn Chu thoáng dịu lại, nhưng vẫn ẩn chứa sự cảnh giác. Hắn nhìn chằm chằm Trác Dực Thần, giọng khàn khàn:
- "Ngươi nói thật? "
Trác Dực Thần gật đầu chắc nịch:
- "Đúng vậy. Y đang đợi ngươi. Nhưng ngươi phải tỉnh táo. Nếu không, ngươi nghĩ y muốn gặp một kẻ điên như thế này sao? ".
Triệu Viễn Chu hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế lệ khí trong cơ thể. Hắn nhếch môi, ánh mắt vẫn đáng sợ nhưng giọng nói đã kiềm chế hơn:
- "Được. Ta đi. Nhưng nếu các ngươi lừa ta, đừng trách ta không nương tay."
Nói rồi, hắn xoay người bước đi, bóng lưng to lớn nhưng trĩu nặng nỗi đau. Trác Dực Thần, Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi nhìn theo, thở phào nhẹ nhõm nhưng không khỏi lo lắng trước cơn thịnh nộ của hắn.
Trên con đường mòn dẫn về Tập Yêu Ti, không khí nặng nề như bị lệ khí đỏ rực của Triệu Viễn Chu phủ kín. Hắn bước đi phía trước, thân hình cao lớn sừng sững, nhưng bóng lưng lại cô độc đáng thương đến lạ thường. Đôi mắt đỏ ngầu vẫn chưa dịu đi hoàn toàn, ánh nhìn sắc lẹm như muốn xuyên thấu mọi thứ. Hắn lên tiếng, giọng khàn khàn nhưng từng chữ như đinh đóng cột:
- "Ly Luân đến Tập Yêu Ti làm gì?".
Bùi Tư Tịnh đáp, cố giữ giọng bình tĩnh:
- "Y đến bảo bọn ta đi tìm ngươi."
Triệu Viễn Chu khựng lại một chút, rồi bước tiếp, giọng đầy hoài nghi:
- "Tìm ta? Là y bảo các ngươi?"
Trác Dực Thần vội chen vào:
- "Phải, chính y muốn ngươi trở về. Y nói không thể để ngươi ở ngoài thế này được nữa."
Đôi mắt Triệu Viễn Chu hơi dao động, nhưng vẻ lạnh lùng nhanh chóng trở lại. Hắn hỏi tiếp, giọng đầy chất vấn:
- "Y có nói gì về ta không?".
Anh Lỗi nhìn Trác Dực Thần như xin ý, rồi trả lời:
- "Y chỉ nói... ngươi cần được cứu".
Triệu Viễn Chu nhếch môi, nụ cười đầy giễu cợt:
- "Cứu? Hừ... Ta không cần ai cứu. Nhưng... y thật lo lắng cho ta sao?"
Không ai dám trả lời câu hỏi này, sợ rằng bất kỳ câu nói nào cũng có thể châm ngòi cho cơn thịnh nộ của hắn. Không khí im lặng trong giây lát trước khi Triệu Viễn Chu lại tiếp tục:
- "Y có... ghét ta không?"
Lần này, giọng hắn trầm thấp, gần như lạc đi. Trác Dực Thần liếc nhìn hai người còn lại, rồi hít sâu trả lời:
- "Không. Y không ghét ngươi. Nếu ghét, y đã không bảo chúng ta tìm ngươi."
Triệu Viễn Chu cười khẩy, tiếng cười lạnh lẽo khiến cả ba rợn tóc gáy. Hắn lẩm bẩm như tự nói với mình:
-" Không ghét... Nhưng không ghét là đủ sao?"
Bỗng nhiên, hắn quay phắt lại, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào ba người:
- "Y còn nói gì nữa? Các ngươi có giấu ta điều gì không?"
Anh Lỗi lắp bắp:
- "Không... Không có gì. Chỉ có thế thôi".
Triệu Viễn Chu tiến thêm một bước, giọng gằn xuống, nguy hiểm hơn:
- "Thật sao? Các ngươi không giấu ta?".
Bùi Tư Tịnh cố gắng giữ bình tĩnh, lên tiếng:
- "Chúng ta không giấu ngươi. Y chỉ muốn ngươi về, chỉ vậy thôi. "
Hắn nhìn họ một hồi lâu, ánh mắt đầy sát khí, rồi quay đi tiếp tục bước. Dù hắn không nói gì thêm, nhưng mỗi bước chân đều tỏa ra áp lực nặng nề.
Cả ba nhìn nhau, không ai dám chắc người đang đi bên cạnh mình lúc này là Triệu Viễn Chu, hay tâm ma và thứ lệ khí kia đang điều khiển hắn. Trác Dực Thần khẽ thì thào với Bùi Tư Tịnh:
- "Ngươi nghĩ sao? Hắn... vẫn còn là chính hắn chứ?".
Bùi Tư Tịnh lắc đầu, mắt không rời khỏi bóng lưng cao lớn phía trước:
- "Ta không biết. Nhưng chỉ cần nhắc đến Ly Luân, hắn mới chịu dịu lại một chút."
Anh Lỗi cau mày, giọng thì thầm đầy lo lắng:
- "Hy vọng chúng ta không nói sai điều gì. Nếu hắn mất kiểm soát... "
Cả ba không ai dám nói thêm, chỉ lặng lẽ đi theo Triệu Viễn Chu, lòng trĩu nặng bởi nỗi bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro