birthday.
• Các mốc thời gian và sự kiện dưới đây hoàn toàn là hư cấu, chỉ có Chu Du Tư Giới là thật.
___________________________
Hôm nay Châu Kha Vũ luôn cảm thấy vô cùng, vô cùng kì lạ.
Bốn giờ rưỡi sáng bảnh mắt, bé bự của cả nhà lê cái thây mét chín xuống phòng bếp, định kiếm thứ gì bỏ vào bụng. Tất cả những cô gái phát cuồng vì Châu Kha Vũ ngoài kia thực sự nên nhìn bộ dạng bây giờ của tên nhóc này. Dưới mặc quần đùi, trên tròng hoodie, style đã trên đông dưới hè còn thêm cái đầu bù xù chưa thèm chải, phong thái tổng tài gia tộc Lãnh Hàn như xúc đất đổ đi.
Hồi còn ở đảo Hải Hoa, khắp phòng kí túc xá đâu đâu cũng là camera, bất kì lúc nào cũng có thể bị lôi ra làm trò cười cho thiên hạ, nên có thức dậy trông cũng vẫn phải đẹp trai. Nhưng từ khi Châu Kha Vũ cùng INTO1 chuyển vào nơi ở mới tới nay, thằng bé thực sự bung lụa hết cỡ. Lúc trước bừa bộn một, bây giờ bừa gấp mười. Ngoại trừ quá trình skincare đủ bước như năm quy tắc chống dịch COVID thì đồng hồ sinh học của Châu Kha Vũ cực kì qua loa, anh em chung nhà không ai nhắc được. Thằng bé sẽ chỉ gật đầu cười hề hề rồi sau lại đâu vào đấy thôi, huynh đệ trên dưới đều bất lực với nó rồi. Chú-rất không cam tâm khi bị gọi là chú-Viễn chắt lưỡi than vãn em nhỏ Kha Vũ đang ở thời kì phản nghịch, gọi là tuổi nổi loạn, không thích nghe lời ai cả. Điều này làm chú mệt mỏi sâu sắc.
Sau rồi anh Lưu nội hàm ngồi bên cạnh chép miệng, "Thế là anh không biết đấy, chẳng qua anh em mình không phải người nó muốn nghe lời thôi." Trừ mấy ông người Nhật tiếng Trung còn bập bõm, do Lưu Vũ nói nhanh quá mà nghe chữ được chữ mất, thì cả phòng khách lúc đó rất đồng lòng ném cho Châu Kha Vũ một ánh nhìn thâm thúy. Thằng bé trông cao lãnh nhưng thực ra rất dễ ngượng, bị anh em nhìn thì liền đỏ tai trốn về phòng. Xì, Châu Kha Vũ vẫn chỉ là nhóc con thôi.
Quay trở lại câu chuyện, Châu Kha Vũ lại mang style áo hoodie quần đùi ngang trái của ẻm, ôm cái bụng đói lê thân vào bếp. Tuy mắt còn nheo nheo vì ngái ngủ, nhưng Kha Vũ nhìn ra cái đầu vàng vàng cũng đang chung chí hướng như mình - đi lục đồ ăn trong tủ lạnh là ai. AK Lưu Chương một tay vói vào trong cánh cửa tủ lạnh đang mở, một tay cầm điện thoại áp lên tai. Hình như mải mê nói chuyện lắm, còn không để ý đến em cơ mà. Tới khi ông ấy sờ đến cái hộp dâu tây cắt lát để tuốt ở ngăn trong cùng, Châu Kha Vũ mới lên tiếng.
"Dâu tây của tiểu Cửu đấy anh, anh ăn rồi coi chừng ảnh nhai đầu anh thay cho dâu tây luôn á."
"ÚI DỒI ÔI!!!"
Lưu-loa phường-Chương tận dụng hết mức có thể cái biệt danh của mình. Ảnh gào lên bằng chất giọng của một con vịt rồi lùi ra xa cả mét như cách ông anh Tán Đa trốn chạy con gián gặp trong nhà tắm hôm nọ. Kha Vũ - người vô tình chạm phải công tắc của cái loa - cũng giật mình theo. Má nó giờ là bốn giờ rưỡi sáng đấy nhé, nhà vẫn có bô lão đang ngủ đấy, cứ thử lôi các ông ấy dậy mà xem.
"Anh nhỏ tiếng thôi, là em mà."
"Chòi má Châu Kha Vũ, cậu làm anh đứng tim mà chết mất thiệt cái tình!" Lưu Chương vuốt vuốt ngực, sau đó hình như nhận ra điều gì mới vội vã nói vào điện thoại, đại ý là sẽ gọi lại sau, rồi mải mốt dập máy. Bộ dạng cực kì mờ ám này làm sao qua nổi mắt của Lãnh Hàn Kha Vũ được.
"Ai gọi mà anh lén lén lút lút như rình ăn trộm thế?"
"Hả- à, làm gì có ai, là người quen của anh thôi ấy mà."
Nhìn đôi mắt tròn xoe như hai viên bi của ông anh đảo đều một vòng, Kha Vũ biết ngay ảnh mồm điêu. Vì Lưu Chương tính tình vốn thẳng thắn, trước giờ không giỏi nói dối. Ông ấy tiện tay vơ luôn bịch snack đang ăn dở nhét trong góc tủ lạnh rồi lươn lẹo đánh bài chuồn, "Thôi anh lên viết tiếp lời bài hát đây, khi nào nhà mình xuống ăn sáng đi làm thì cậu gọi anh nhé."
Lưu Chương biến mất vào bóng đêm nhanh như một cơn gió, mà kể cả ông ấy có không làm thế thì Kha Vũ cũng sẽ chẳng hỏi thêm nữa đâu, em không thích tra hỏi người khác về bí mật của họ. Kha Vũ xoa xoa cái đầu đen óng bù xù rồi bắt đầu công cuộc lục đồ ăn trong tủ lạnh, đang tuổi ăn tuổi lớn, nạp đầy cái bụng trước đã rồi làm gì thì làm.
Kết quả hôm đó trong lúc ngồi trên xe tới công ty Châu Kha Vũ phát hiện ra không chỉ có mình ông anh loa phường kì lạ. Em trai sao biển Pai Pai đang yên đang lành cũng tự dưng từ hàng ghế bên kia nhìn Châu Kha Vũ rồi cười tủm tỉm. Cười đã rồi lúc bị em nhìn thì nó mím môi tảng lờ, rồi lại chụm đầu cười hí hí hí với Nine bên cạnh. Hai người cười rung cả ghế, đến mức chú Viễn phải kí đầu mỗi đứa một cái thì mới chịu dừng.
Châu Kha Vũ: ???? Nhân sinh bị gì kì cục kẹo vậy????
Patrick là đứa ngoan ngoãn, rất nghe lời, rất hiểu chuyện, thế qué nào hôm nay nó cũng về hùa với mấy anh giấu diếm em cái gì thế? Nếu cả nó mà cũng bị đồng hóa thì tương lai Châu Kha Vũ còn biết trông chờ vào ai? Em quay sang Rikimaru ngồi cạnh - lúc này đang lơ đãng nhìn ra cửa sổ.
"Anh, anh có thấy Patrick hôm nay cứ là lạ không?"
Rikimaru quay lại, đôi mắt to tròn lấp lánh. Anh ấy nhìn em, rồi lại nhìn Patrick phía đối diện (vẫn đang bụm miệng cười), nở một nụ cười vô hại, sau đó dùng vốn tiếng Trung gãy làm đôi của mình đáp lại, "Vậy hả? Sao anh lại không thấy thế?."
Không cạy được miệng Rikimaru tức là cũng chẳng có hi vọng cạy được miệng ai trong tất cả, Châu Kha Vũ thở dài. Em quyết định mặc kệ đứa nhóc dở hơi kia, đeo tai nghe lặng lẽ chìm vào giấc ngủ ngắn ngủi trên quãng đường đi làm.
Và trong cơn mơ ghé ngang qua, dường như em thấy khóe môi ai mỉm cười.
...
INTO1 hiện tại đang tập trung cho sản phẩm âm nhạc đầu tiên, đánh dấu mốc chính thức ra mắt trên quãng đường hai năm hoạt động. Gần cả tuần nay, hôm nào mười một người cũng nai lưng ở phòng tập từ sáng tới tối. Đến tầm chiều chiều là lũ nhỏ xem chừng đã díu lắm rồi, thường cũng chỉ nghỉ ngơi ăn cơm rồi lại tập tiếp. Nhưng hôm nay không biết trở trời thế nào mà giáo viên vũ đạo lại cho cả đám nghỉ tập sớm, về nhà ăn uống ngủ nghỉ làm em bé ngoan. Vậy là hiện tại bọn họ đang trên xe để về kí túc.
Dù là một thanh niên năm tốt trẻ khỏe tràn đầy nhiệt huyết tuổi thanh xuân, nhưng Châu Kha Vũ sớm đã bị mười mấy tiếng một ngày chôn chân trong phòng tập làm cho héo mòn. Giờ em chỉ muốn về nhà kiếm gì đó ăn, tắm rửa sạch sẽ rồi đánh một giấc tới sáng thôi, chẳng thiết làm gì nữa cả. Nghe như giờ giấc của mấy bậc lão thành cách mạng về hưu, nhưng sự thực là Châu Kha Vũ hiếm khi sống và làm việc quy củ thế lắm, hôm nào nó mệt mỏi quá rồi thì mới thế thôi.
Kí túc xá mờ mờ hiện ra, Châu Kha Vũ lé mắt nhìn qua cửa kính xe, lập tức phát hiện có điều bất thường. Tuy cửa sổ lớn đã kéo rèm, nhưng vẫn có ánh sáng của đèn điện từ bên trong hắt ra. Bọn họ đi suốt từ sáng, mà buổi sáng thì có ai bật đèn phòng làm gì? Em nhíu mày nghĩ lại, có khi Trương Gia Nguyên, hay là Santa bật rồi để quên không, hai người này hay như thế lắm. Dù sao cũng chưa nên vội vàng hốt hoảng, kinh động đến mọi người. Ai cũng mệt rời ra rồi, không có tâm trạng để đấu trí hay suy luận gì đó đâu.
Khi họ về tới cửa kí túc xá, Châu Kha Vũ muốn đi lên trước kiểm tra, mà mọi người thấy em vội vàng như thế cũng không hỏi gì cả. Em ngó sang phía cửa sổ khi nãy, đèn bên trong tắt rồi, rõ ràng khi nãy còn sáng, chứng tỏ là bên trong nhà có người. Mà là ai được? Staff? Hay là fan tư sinh? Gáy Châu Kha Vũ lạnh buốt, lỡ là fan tư sinh đột nhập vào chỗ ở của họ thật thì sao?
Bên trong kí túc xá tối đen như mực, em lần đến công tắc đèn rồi nhấn nút. Dãy đèn quanh hành lang dẫn từ phòng khách ra phòng bếp sáng choang, khi mắt quen với ánh sáng đột ngột, Châu Kha Vũ ngớ người.
Băng rôn đầy màu sắc, bóng bay cùng kim tuyến lấp lánh giăng đầy trên tường. Trên bàn ăn bày la liệt nào pizza, nào gà cay, nào đủ mọi món trên trời dưới bể mà lũ thanh niên chuộng kiểu sống không lành mạnh sẽ thích (vì nó ngon). Cảnh tượng quá hoành tráng này khiến em bé ngẩn cả người, cứ đứng đực ra không biết làm thế nào. Hôm nay là ngày gì đặc biệt hả? Hàng đống thông tin chạy vòng vòng trong não Châu Kha Vũ. Em nhớ là bình thường em cũng thông minh lắm mà, sao hôm nay là ngày gì trọng đại em cũng không nhớ ra được nhỉ?
"Happy birthday to you
Happy birthday to you"
Khi Châu Kha Vũ định thần lại, thì mười người đồng đội từ lúc nào đã vây quanh em, cùng vỗ tay hát to bài hát chúc mừng sinh nhật quen thuộc. Ai cũng cười thật tươi, và nhìn em với ánh mắt vô cùng, vô cùng trìu mến. Chú Viễn bước tới, cầm trên tay chiếc bánh sinh nhật có vẽ hình dải sao và mô hình phi hành gia be bé xinh xẻo. Dòng chữ trên bánh đập vào mắt em.
Và rồi cuối cùng, Châu Kha Vũ cũng nhớ ra hôm nay là ngày gì.
"Happy birthday Zhou Keyu
Happy birthday to you."
"CHÚC MỪNG SINH NHẬT CHÂU KHA VŨ!!!!"
Lâm Mặc và Nine không biết từ bao giờ đã thủ sẵn pháo giấy, tận dụng cả chất giọng khỏe thiên phú của mình để gào lên. Ngày thường thì Châu Kha Vũ đã bị hai quả loa phường này dọa đến da đầu cũng tê rần rần rồi. Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao em lại thấy loa phường hóa ra cũng không tệ chút nào. Châu Kha Vũ nhìn chiếc bánh, rồi lại nhìn anh em đứng vây quanh, trong ngực em cuộn lên một cảm xúc khó nói thành lời, ấp úng mãi mà không biết nói thế nào cho đúng. Em không hay khóc đâu, em vốn nghĩ không cần thiết thì không cần khóc, nhưng chẳng hiểu tại sao lúc này, một dòng sương mờ lại cứ dâng lên, che phủ mất tầm nhìn của em.
Châu Kha Vũ nhớ lại những biểu cảm kì lạ của Lưu Chương, của Patrick, của anh Rikimaru, đến cả việc bỗng dưng giáo viên vũ đạo lại cho về sớm. Hóa ra mọi người đều biết. Hóa ra mọi người đều đã có chuẩn bị từ trước để mừng sinh nhật em. Điều này càng làm cổ họng Châu Kha Vũ nghẹn lại vì xúc động.
"Các anh... Mọi người..." Lắp bắp mãi không được một câu, Châu Kha Vũ miệng cười mà như mếu, khiến cho anh em không nhịn được liền đè ra chọc quê.
"Ây dà thằng bé này, sao lại khóc! Là ngày vui của em mà, phải cười thật tươi lên!!" Lưu Vũ mãnh nam vỗ lưng em bồm bộp, nở nụ cười tươi roi rói. Trong lòng lại nghĩ đứa trẻ này ngày càng có thể bộc lộ nhiều cảm xúc ra ngoài mặt rồi, thật là tốt.
"Đúng rồi, phải vui lên chứ." Mika bên cạnh ngược lại chỉ dịu dàng xoa xoa vai Kha Vũ, người anh này lúc nào cũng nhẹ nhàng như dòng nước vậy. Châu Kha Vũ đã muốn khóc rồi, nghe anh em dỗ "đừng khóc" thì nước mắt càng tuôn ra. Còn có Santa vốn nhạy cảm, thấy em khóc thì đỏ mắt khóc theo.
"Châu Kha Vũ thổi nến đi này!" Bá Viễn giục, cứ để chúng nó khóc nháo trêu nhau, trêu nhau đến hoa cũng tàn rồi, nến mà cháy hết thì còn gì là ước vọng tuổi mười chín nữa. Anh em ừ ờ bảo Kha Vũ ước đi em, ước đi. Mà Châu Kha Vũ thì đã quá tuổi để tin rằng điều ước vào sinh nhật rồi sẽ thành sự thật. Nhưng hôm nay, em nguyện trở về làm đứa trẻ, ngây thơ đặt niềm tin vào những cây nến vẫn đang bập bùng cháy kia.
Châu Kha Vũ khép hờ mắt, vô cùng nghiêm túc mà ước, sau đó thổi phù một cái. Xung quanh lại rộ lện những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Mà với em, đó đã là hạnh phúc.
"Nào nào cả nhà, đến chuyên mục tặng quà!" Trương Gia Nguyên mào đầu, rất nhanh nhảy tới dúi vào tay Kha Vũ một cái túi xinh xinh, cười hì hì như trẻ nhỏ, "Đây nhá, phần của em! Mong rằng sau này anh mỗi ngày đều vui vẻ, mỗi ngày đều sẽ tận hưởng cuộc sống hạnh phúc khi được ở bên những người anh em tuyệt vời như chúng em đây!"
Châu Kha Vũ phì cười, "Được, anh nhất định sẽ nghiêm túc tận hưởng!"
Mọi người ai cũng có quà riêng, Châu Kha Vũ sớm đã cầm đến chật cả tay. Khi Patrick cười tươi như nắng đưa quà, em còn giả bộ lườm út tì một cái, "Bảo làm sao sáng nay cứ thấy em là lạ, hóa ra là cùng mọi người giấu anh!"
Em trai sao biển vẫn giữ nguyên nụ cười vạn năm không tắt, sau đó dùng cái giọng Thái lơi lới của nó để nhăn nhở với Châu Kha Vũ, "Đúng là em cùng mọi người giữ bí mật với anh thật, nhưng em cười hổng phải vì chuyện đó đâu anh."
"Hở-"
"Nào, mọi người dạt ra! Trùm cuối tới rồi đây!" Lưu Chương một lần nữa tận dụng hết công suất biệt danh loa phường của mình, rất hào sảng đi lên trước, "Kha Vũ, hôm nay anh đây vì cậu chuẩn bị một phần phúc lợi cực kì lớn, đảm bảo đống quà nãy giờ cậu nhận được cũng chơi không lại quà của anh!"
Châu Kha Vũ thì đã quá quen với lối ăn nói ngông nghênh của ông anh này, "Em đang đợi đây."
Lưu Chương làm ra vẻ thần bí lắm, "Món quà này rất lớn, anh không mang ra được nên để ở trong bếp. Hay là cậu tự mình vào xem đi?"
Ở trong bếp à? Châu Kha Vũ vô thức quay lại nhìn căn bếp vẫn đang sáng đèn, sau rồi lại nhận ra không chỉ Lưu Chương, mà chín người còn lại ai cũng đeo lên mặt nụ cười thần thần bí bí làm em rợn cả sống lưng. Hôm nay là sinh nhật em, chắc mấy ông ấy cũng không ác đến mức bày trò chơi khăm gì đâu ha? Nên Châu Kha Vũ làm đứa trẻ nghe lời, răm rắp xoay người đi vào bếp theo ý Lưu Chương.
Tới khi đặt chân đến cửa bếp rồi, bỗng dưng Châu Kha Vũ lại cảm thấy may. May vì lúc nãy Mika có nhắc em để quà trên ghế rồi hãy đi vào, nếu như lúc này trên tay em mà còn cầm gì chắc cũng đã rơi bể hết.
Dáng người mảnh gầy trong chiếc sơ mi rộng, cổ áo buông lỏng hai nút, lộ ra đường cổ và xương quai xanh tinh xảo. Ánh điện trần rọi xuống, khiến làn da vốn trắng nõn ngời lên mịn hệt ngọc trai. Mái tóc tuyền một màu đen như mực nghiên, cặp mắt xếch lên đặc trưng cũng thẫm một sắc thăm thẳm. Từng đường nét tinh tế giống như những nét chạm khắc vào tim em, đến khi tan thành bụi tro cũng vẫn không thể quên được.
Là búp bê sứ của em.
"Ờm..." Oscar gãi đầu, tuy gọi là đã có chuẩn bị từ trước nhưng đến lúc đối diện em rồi, bỗng dưng lại không biết nói gì, "Kha Vũ-"
Trước khi mọi nhớ nhung sau chuỗi ngày xa cách kịp tuôn ra thành lời, Châu Kha Vũ đã nhào đến. Hai cánh tay quàng ôm chặt anh vào lòng, Châu Kha Vũ vùi sâu mặt vào bả vai anh, tham lam hít sâu một buồng phổi đầy hương thơm của người yêu. Em ôm Oscar rất chặt, rất chặt, tựa như sợ chỉ cần mình buông tay, là anh sẽ lập tức biến tan đi ngay như giọt sương trên cỏ lúc sớm mai. Hơi ấm của anh lan ra trong ngực khiến Châu Kha Vũ sung sướng nhận ra đây không phải là một cơn mơ.
"Là bạn." Châu Kha Vũ lẩm bẩm như một câu thần chú, "Đúng là bạn rồi."
Oscar ngần ngừ, sau cùng cũng đưa tay bao lấy tấm lưng em. Trong lòng bỗng dưng lại dâng lên chút chua xót, em gầy quá, đã gầy đi biết bao nhiêu rồi.
"Là Hùng Hùng của bạn đây, đồ đại ngốc."
Cẩu lương được sinh ra là để triệt tiêu vitamin A trong đôi mắt nhân loại, câu này cuối cùng INTO1 cũng hiểu rõ rồi. Nhưng là những con người rất có tâm, anh em không hề có ý định phá hôi cuộc tái ngộ ngọt ngào này. Trái lại rất có hứng thú đứng nhìn người ta ôm ấp, sau đó quay sang nhìn nhau cười nụ cười dần mất đi đạo đức. Em nhỏ Patrick chưa tiếp xúc yêu đương nhiều đưa hai tay lên che mắt nhưng không khép kẽ ngón tay lại, cứ thế ngắm đôi tình nhân rồi hi hi ha ha cười đến hồng cả má. Cẩu lương này chúng tôi ăn được, các bạn cứ tiếp tục đi.
Châu Kha Vũ càng ôm càng chặt, dường như không có ý định thả ra, mà Oscar thì sắp bị đám người nhiều chuyện kia nhìn đến da mặt cũng mòn rồi. Anh gõ gõ vào lưng em, "Kha Vũ, bỏ anh ra trước đã."
"Không bỏ." Châu Kha Vũ vốn ngoan ngoãn với anh nay lại đột nhiên trở nên bướng bỉnh, "Bỏ bạn ra, bạn sẽ lại đi mất."
"Hôm nay là sinh nhật bạn mà, anh còn đi đâu được." Oscar nhẹ giọng, dỗ em người yêu như dỗ trẻ lên ba, "Lát nữa sẽ để bạn ôm tiếp, bỏ anh ra trước, mọi người nhìn kìa."
Châu Kha Vũ lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, không biết có phải Oscar quáng gà không mà lại thấy mắt em long lanh như mắt cún con đang làm nũng chủ, "Thật không? Bạn không đi nhá, phải ở lại với em nhá?"
"Ừ." Anh gấu gật đầu, lúc này thì em cún mới chịu thả hai tay vừa ôm anh chặt cứng ra. Miệng em cười tươi roi rói, bây giờ nếu sau lưng em có một cái đuôi, hẳn là phải vẫy lên xuống liên tục rồi.
... Mà, không hiểu sao Oscar lại có cảm giác mình vừa bị cho vào tròng.
Thôi kệ đi, "Ừm, đây." Oscar chìa bó hoa mình cầm từ nãy cho em, Châu Kha Vũ lúc nãy trong mắt chỉ toàn có anh thôi, nên cũng không để ý anh cầm gì, "Chúc mừng sinh nhật, Châu Kha Vũ."
Châu Kha Vũ nhìn xuống bó hoa đan cài màu trắng tím trên tay anh, tim lại không tự chủ được mềm nhũn ra, gấu nhỏ còn mua hoa cho em nữa này. Dù cho có anh trong vòng tay đã là món quà lớn nhất, quý giá nhất đối với em rồi, "Cảm ơn bạn, Gấu nhỏ."
Mà thực ra, Châu Kha Vũ muốn mình là người tặng hoa cho anh hơn. Và em thực lòng mong ước một ngày được nhìn anh cầm trên tay bó hoa rực rỡ nhất, cùng em đường hoàng bước tiếp nửa kiếp còn lại. Nhưng đợi đến lúc đó, Châu Kha Vũ vẫn phải tự mình trưởng thành thật tốt trước, để viên mãn, xứng đáng đứng bên cạnh anh.
Họ vẫn còn một quãng đường rất dài để đi mà.
Nhìn vào ánh mắt toàn là mật ngọt, dịu dàng vô bờ của anh, lòng Châu Kha Vũ lại ngổn ngang không yên. Em cầm bó hoa, một tay nắm lấy tay Oscar kéo đi, còn không quên nói vọng lại kêu mọi người cứ ăn cơm trước đi, sau đó cứ thế lôi tuột người yêu hơn tuổi vào phòng.
Chú Viễn thở dài than lũ trẻ thời nay yêu nhau sao mà khó hiểu, rồi lùa cả đám vào bàn ăn. Lưu Chương nửa đùa nửa thật tỏ vẻ bức xúc, "Đấy cả nhà xem, chính em là người đem tình yêu của đời nó đến cho nó. Mà nó chẳng thèm cảm ơn em một câu đã đi hú hí với bồ rồi, em nhìn mà em tức á!".
Riêng Lưu Vũ chỉ tập trung ăn chứ không nói gì, căn bản đã lường trước được số phận đi ngủ ké tối nay của mình rồi.
Về phần Oscar, vừa mới vào phòng đã bị em người yêu kéo ngã ngồi trên đùi, cả người đều áp sát vào ngực em. Châu Kha Vũ hai tay quấn quanh eo anh, chăm chú nhìn anh mà không nói gì. Oscar với ánh mắt này cảm thấy ngàn vạn khiên giáp anh trưng ra trước thiên hạ nay đều bị lột trần hết. Thậm chí anh còn có cảm giác bản thân đang bị thú ăn thịt nhắm tới, không dám nhúc nhích, sợ nhúc nhích rồi sẽ bị người kia một hơi nuốt luôn vào bụng.
"Này đại ngốc, bạn định làm gì đấy?"
"Bạn nói thử xem?" Châu Kha Vũ nhướn mày, tay càng ôm chặt, "Bạn thử gọi em là đồ đại ngốc lần nữa xem nào?"
Oscar mím chặt môi, má, sao còn chưa qua sinh nhật, trăng còn chưa tròn mà đã vội hóa sói thế này? Ơ kìa bạn ơi bạn từ từ đã, nhà là phải có nóc nha bạn, bạn đừng ỷ bạn nhỏ với cả nay sinh nhật bạn mà bạn làm càn! Nhưng phải công nhận một điều, Châu Kha Vũ nghiêm mặt không cười ngốc quả thực vô cùng đẹp trai, A khí tràn màn hình, đến anh còn thấy thích- không đúng, sao lại lạc qua chủ đề này rồi?!!!
Châu Kha Vũ trêu cho người kia im thin thít rồi mới buồn cười, sau cùng cúi xuống, cọ mũi lên vai áo anh, thủ thỉ, "Đùa thôi, nhưng mà em thật sự rất nhớ bạn..." Em khịt mũi, chóp mũi vương lại một mùi hương ngòn ngọt, cũng không biết là Oscar có dùng nước hoa hay không, chỉ biết là em nghiện đến chết mùi hương này, "Rất nhớ, rất nhớ..."
Vỗ vỗ lưng người yêu, anh nhẹ giọng, "Mới vài tuần thôi, chúng ta chưa xa nhau lâu tới thế mà."
"So với lúc trước ngày nào cũng được nhìn thấy bạn thì vài tuần đã là quá lâu rồi!" Châu Kha Vũ giận dỗi bĩu môi, sau đó chừng như nhớ ra điều gì, em rút điện thoại từ trong túi áo hoodie ra, "Đây, bạn xem em có nói dối bạn bao giờ. Em nhớ bạn đến mức in sticker dán lên ốp ngắm cho đỡ nhớ đây này!"
Oscar nhìn chiếc ốp dán đầy sticker toàn hình mặt anh, lại còn có cả ảnh dìm thì vừa tức vừa buồn cười. Châu Kha Vũ hóa ra còn có cả trò này nữa à, "Thôi mà, anh cũng nhớ bạn lắm, nhưng nghề nghiệp của chúng ta là như vậy, biết làm sao khác được."
"... Gấu nhỏ, ôm em." Em cún úp mặt vào ngực anh, còn lắc lắc đầu dụi lên mấy cái, làm bộ vô cùng ủy khuất chờ được an ủi vỗ về. Oscar nhìn em cũng đành hết cách, vươn hai tay ôm cổ người yêu, bàn tay thon xoa lên mấy lọn tóc sau gáy em. Châu Kha Vũ dẫu sao cũng mới mười mấy tuổi, cách yêu cũng là của thiếu niên mười mấy tuổi đó mà thôi. Đứa trẻ này ở bên ngoài trải qua bao nhiêu sương gió, bão táp mưa sa mà trưởng thành, đã quen thể hiện mặt điềm tĩnh ra ngoài, còn bao nhiêu xúc cảm thật sự của tuổi bồng bột thì đem giấu hết. Nếu như không phải lòng Châu Kha Vũ, Oscar có lẽ cũng không biết được hóa ra em cũng có những phút giây ngố tàu đáng yêu đến thế, lại cũng có những lúc mong manh yếu đuối như thủy tinh đến vậy.
Đã có lúc anh thật sự tự nhủ, chỉ cần thế này thôi. Chỉ cần Châu Kha Vũ có thể bộc lộ hết những nỗi niềm chân thật nhất của một cậu thiếu niên, có thể thoải mái trưng ra biểu cảm ngốc nghếch nhất khi ở cạnh anh. Thế đã là quá đủ rồi.
Yêu em lắm, nên muốn em chỉ là em thôi.
Hai người cứ ôm nhau như thế, tận hưởng giây phút bình yên bên nhau không biết là bao lâu, Oscar chừng như mới nhớ ra gì đó.
"Khoan, Kha Vũ, anh có cái này muốn tặng bạn."
"Tặng em?" Cún bự nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngơ thực sự vô cùng tức cười, "Không phải lúc nãy đã tặng hoa rồi sao, Gấu nhỏ?"
"Hoa sao có thể coi là quà được, đồ đại ngốc." Oscar loay hoay trên đùi em một lúc, cuối cùng cũng rút ra được một chiếc hộp nhỏ trong túi quần, "Đây, của bạn."
"Đây là gì thế?" Châu Kha Vũ nhận lấy, chiếc hộp khá nhỏ, nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay. Oscar lại giục em mau mở ra.
Kết quả mở ra rồi, sắc bạc lấp lánh rọi vào trong đáy mắt. Châu Kha Vũ ngẩn người.
"Là.. khuyên tai?"
"Ừm." Oscar lơ đãng, ngón tay nghịch ngợm vén mấy lọn tóc mái trước trán người yêu, "Châu Kha Vũ của anh lớn rồi, mười chín rồi. Cũng đã đến lúc có cho mình một lỗ xỏ khuyên như một dấu mốc trưởng thành chứ?"
Anh đưa tay, nhón lấy một chiếc khuyên trong đôi khuyên bằng bạc. Là loại khuyên trơn, không có họa tiết, kiểu dáng cũng nhỏ, vô cùng đơn giản, đơn giản như chính tình yêu của hai người bọn họ vậy. Oscar tự tay mở chốt bấm, tự tay đeo lên tai mình một chiếc.
"Chiếc này anh sẽ đeo."
Sau đó mỉm cười, nụ cười dịu dàng như gió xuân tháng ba, khiến Châu Kha Vũ nhìn đến ngơ ngẩn. Oscar cúi đầu, môi mềm chạm lên chóp mũi em, nhẹ lướt qua như cánh bướm đập vào nhau thôi, ấy thế mà lại làm cả vành tai em bé hồng rực.
"Chiếc còn lại, anh chờ bạn nhé."
Ôi, Vương Chính Hùng cứ như thế này thì em sẽ chết mất thôi.
Bất thình lình, Châu Kha Vũ rướn người lên, để môi mình và môi anh chạm nhau trong một cái chạm rất nhỏ. Oscar bị bất ngờ nhưng cũng không vì vậy mà đẩy em ra, chủ động ôm lấy gáy em, nhấn sâu thêm nụ hôn. Nụ hôn không cuồng liệt, không dục vọng, không toan tính. Chỉ có tỉ mẩn, chậm rãi, dịu dàng. Oscar đến cả lúc hôn cũng chiều chuộng Châu Kha Vũ vô cùng, nhịp điệu rất chậm, nhưng lại rất lâu, từng chút để em cảm nhận được vị ngọt. Nụ hôn chứa tất cả tình yêu của hai người họ, kết thúc trong một ánh mắt giao nhau.
Châu Kha Vũ hãy còn non nớt lắm, mấy thứ như kĩ thuật hôn vẫn phải học thêm nhiều. Nhưng những điều đó, Oscar không ngại dùng thời gian bọn họ bên nhau để dạy em đâu.
Ngón cái vuốt ve gò má em ửng hồng, Oscar mỉm cười, "Chúc mừng sinh nhật bạn lần nữa, đồ đại ngốc của anh. Chúc bạn sau này một đời vui vẻ bình an, luôn ở bên cạnh anh, quan trọng là, đừng cao thêm nữa nhé."
Châu Kha Vũ phì cười, nắm lấy tay anh, chậm rãi đưa lên môi hôn, cảm tưởng như bàn tay của anh chính là thứ quý giá nhất, đáng trân trọng nhất mà em từng được chạm đến trong đời.
"Cảm ơn, Gấu nhỏ của em." Và khóe môi em in nụ cười, "Em yêu bạn."
"Bạn cũng yêu em." Hôn lên tóc em đen óng, Oscar cười hiền. Châu Kha Vũ được hôn tâm trạng đã tốt còn tốt hơn, vừa tủm tỉm vừa ôm anh cọ tới cọ lui. Oscar ngày càng cảm thấy em ấy giống như một con mèo lớn vậy, sao có thể quấn người tới thế chứ.
"Vì qua hôm nay em đã là người trưởng thành rồi, nên Gấu nhỏ cũng phải đợi em nhé." Được anh nuông chiều khiến Châu Kha Vũ có phần bạo dạn hơn, dúi đầu vào hõm cổ người yêu lớn hôn chụt một cái. Phẩn cổ của Oscar nhạy cảm, bị môi em chạm nhẹ tới đã co rúm cả người, cực kì đáng yêu.
Quan trọng hơn, "Bạn nói chờ là chờ gì cơ?"
Oscar luôn gọi Châu Kha Vũ là đồ đại ngốc, kì thực chính bản thân anh còn ngốc hơn, ngơ ngơ không hiểu em nói gì. Châu Kha Vũ nói xong thì khoái chí lắm, lại vươn người thơm má anh thêm một cái nữa. Vẻ mặt hoang mang không hiểu của anh thực sự rất rất dễ thương, khiến Châu Kha Vũ chỉ muốn hôn lên mãi chẳng ngừng. Mà Oscar cũng rất nghiêm túc suy nghĩ xem em có ý gì, điều này làm em bé bự cười đến hai mắt cũng híp lại thành hai hình bán nguyệt.
"Chờ đến lúc bạn sẵn sàng chứ chờ gì?"
Oscar lại ngớ người mất một lúc, rốt cuộc cũng hiểu đứa trẻ này đang nhắc tới điều gì. Hai má anh đỏ lựng như say, vì da rất trắng, nên màu đỏ càng hiện lên rõ như ban ngày.
"Châu Kha Vũ!!!" Oscar hùng hổ nắm lấy hai má em người yêu mà nhào nặn bóp véo, á à được lắm, hôm nay còn bày đặt nói chuyện mờ mờ ám ám cơ à, anh phải hành chết cái mặt đẹp trai này mới được!
"Ái ái đau em, đau em bạn ơi!!!" La oai oái làm màu thế thôi chứ vẫn còn nhăn nhở chán, Châu Kha Vũ toe toét cười, rồi lại dang tay ôm quàng anh vào lòng.
Sinh nhật tuổi trưởng thành của em, có INTO1 đã vẹn tròn, có anh lại càng thêm viên mãn.
....
Tiệc sinh nhật Châu Kha Vũ cuối cùng kết thúc trong vui vẻ. Còn Châu Kha Vũ rất sung sướng ôm anh người yêu không rời từ tối hôm trước đến sáng hôm sau, cơm chó thồn vào mồm anh em huynh đệ cùng nhóm có thể đủ no cho cả năm. Lâm Mặc thấy còn tỉnh bơ, "Vậy là Châu Kha Vũ lớn rồi đấy, mạn phép hỏi hai người định bao giờ thì cưới?" làm Oscar da mặt mỏng ngượng chín, sau đó thì bị Châu Kha Vũ uýnh cho can tội dám làm anh người yêu của em nó xấu hổ. Chỉ có mình Châu Kha Vũ này mới được làm Oscar Vương Chính Hùng đỏ mặt thôi nhé, xóe!
Tới lúc Oscar phải rời đi, tập thể INTO1 cảm tưởng như mình đang xem một đoạn phim tình biệt ly sướt mướt ngược tâm ngược thân ngược đến tái tê cõi lòng. Nếu không phải Oscar một mực bảo em mình phải đi, còn dỗ em nếu có thời gian rảnh nhất định sẽ lại đến, thì chắc Châu Kha Vũ sẽ theo Gấu nhỏ của nó về Thượng Hải luôn chứ không đùa.
Oscar cuối cùng cũng rời đi rồi, mà được cái do anh người yêu quán triệt nên nay phòng Châu Kha Vũ có vẻ sạch sẽ hơn một chút. Chú Viễn chẹp miệng bảo thôi thế thì để Oscar đến nhiều hơn một tí cũng được, không sao. Chú cũng hết quản nổi thằng bé này rồi, sau đó liền xách cổ Châu Kha Vũ vẫn đang lâng lâng hạnh phúc ra xe để đi làm. Yêu đương nhắng nhít gì thì vẫn phải kiếm cơm nha mậy.
"Riki-kun, anh nhanh một xíu!"
"Anh ra liền, em cứ đi trước đi." Rikimaru xách theo túi đồ tập, đáp lại tiếng gọi í ới của người em Nhật Bổn. Lúc đi ngang qua phòng khách, vô tình lại thấy hoa mới được thay, là bó hoa hôm qua Oscar tặng cho Châu Kha Vũ đã được chính tay em cắm vào lọ, thay nước rồi đặt ở nơi trang trọng nhất, đón nắng nhất. Santa vẫn đang đợi anh, thấy anh nhìn lọ hoa chăm chú mới lên tiếng.
"Hoa hôm qua Oscar tặng Kha Vũ đúng không, trông đẹp quá anh nhỉ?"
"... Ừ." Rikimaru nhìn những đóa hoa rực rỡ, cánh nhọn xếp lớp tỏa thành vòng tròn xinh xinh, màu trắng tím xen kẽ cảm giác rất thanh tao, rất ưu nhã. Santa không biết là anh nghĩ gì, chỉ thấy khóe môi người anh hơn mình năm tuổi nhè nhẹ kéo lên. Thực ra Rikimaru trông ngốc nhưng là người rất tinh ý, anh biết nhiều, hiểu cũng nhiều, nhưng chưa chắc anh đã nói ra. Có những thứ anh thích để mọi người tự tìm hiểu, tự có đáp án cho mình hơn.
Hai người họ đi ra sau cùng, Rikimaru bâng quơ, "Santa, em có biết hoa trong lọ đó là hoa gì không?"
"Dạ?" Santa đảo mắt, nhớ lại những cánh hoa xếp chồng lên nhau từ lớn đến nhỏ đều như nan quạt. "Hình như là Thược Dược?"
"Phải, là Thược Dược." Anh gật đầu, trong cặp mắt ngời sáng như sao hiện lên chút gì thần bí, mà Santa không tiện gọi tên, "Là Bách hoa danh tướng." (*)
Nhìn Châu Kha Vũ đang vừa đeo tai nghe vừa ngân nga theo giai điệu bài Radio, Rikimaru dám chắc thằng bé không hiểu ý nghĩa của những đóa thược dược đó. Nhưng thôi, mới qua tuổi trưởng thành được một ngày vẫn tính là còn nhỏ, bó hoa đó, và cả tình cảm em dành cho chàng trai đang cách em hằng hà cây số kia, vẫn nên để em tự tìm hiểu kĩ càng thì hơn. Và Rikimaru thì rất vui lòng được chứng kiến quá trình này, trên cương vị là người "biết nhiều hơn một chút".
Nơi phòng khách kí túc xá của INTO1, những đóa hoa tử sắc vẫn lặng chìm trong ánh nắng đầu ngày, cất giấu những câu chuyện mà chưa ai muốn nói ra.
Dahlia - Thược Dược.
Có nghĩa là, tôi vĩnh viễn sẽ luôn thuộc về em.
_____________________________________
(*) Một trong những biệt danh của hoa Thược Dược là Bách hoa danh tướng - tướng của trăm hoa.
Câu chuyện viết mừng sinh nhật em bé Kha Vũ mà cuối cùng nhà lại mất điện ngang thành ra không đăng được đúng ngày, phải để tới hôm nay. Thôi thì mình chúc em muộn một ngày, mong là em sẽ không chê cười.
Em bé ngoan của mình tuổi mới vui vẻ, mong rằng tuổi đôi mươi thế giới có thể đối xử với em thật dịu dàng. Em là niềm tự hào, là niềm kiêu hãnh của anh Gấu, của các chị, nên nhất định em sẽ tỏa sáng thật rực rỡ. Bão táp mưa sa chúng ta cùng nhau gánh lấy, hoa rơi cùng những tràng vỗ tay là em xứng đáng có được. Nguyện em một đời bình an, hạnh phúc yên vui. Nguyện vì em hoa rải đầy đất, để mỗi bước em đi không còn đớn đau, không cả ấm ức hay những phút giây phải mắt ướt lệ nhòa.
Thế gian này rộng lớn như vậy, mình cùng nhau xông pha. Cười lên nhé em, bọn chị đang ở ngay cạnh bên em rồi.
Châu Kha Vũ, sanh thần vui vẻ.
Tước.
18/5/2021.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro