Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Đông năm nay thật lạnh, Dư Vũ Hàm dù đã mặc ba lớp áo dày cùng với khăn quàng cổ nhưng vẫn run run. Em dẫn gã đến tiệm sách lúc trước mà hai người từng ghé qua. Cánh cửa cũ kĩ nằm giữa một dãy cửa hàng xa hoa, hiện đại. Trước khi đến đó em ghé vào một cửa tiệm mua vài chiếc bánh ngọt ngon lành. Cửa cũ được mở ra, bên trong vẫn quen thuộc với những kệ xách cũ trong khá xập xệ nhưng không chút bụi bặm. Ánh đèn vàng ấm áp khiến người ở trong cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Em cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra treo lên trên kệ sau đó nhìn ngó xung quanh tìm ông cụ đã lớn tuổi hôm trước. Gã ở phía sau em chỉ im lặng dõi theo từng cử chỉ em làm mà không nói gì.

"Ông ơi!" Em cất tiếng gọi ông.

Lúc này ở gian sau truyền đến tiếng nói, cửa kia được nhẹ nhàng kéo ra, ông cụ ôn hòa mỉm cười chào đón họ. Ông mời họ ngồi xuống sau đó rót cho mỗi người một ly trà ấm nóng.

"Cậu bé này hôm nay muốn đến tìm gì đây?"

"Dạ con chỉ đến tìm thêm vài quyển sách thôi." Em cười nhẹ đáp lại lời ông.

"Vậy thì cứ xem, thích quyển nào thì lấy."

Em gật đầu đứng dậy đi qua từng hàng sách cao, cẩn thận dò xét từng quyển một. Chu Chí Hâm thấy thế định đứng dậy giúp em thì bị ông cụ giữ tay lại. Gã nhăn mày nhìn ông, định gạt tay ra thì ông bảo.

"Ta xem chỉ tay của cậu được chứ?"

Gã hơi nghi hoặc một chút nhưng nhìn ông niềm nở như vậy cũng đồng ý. Chu Chí Hâm xòe lòng bàn tay của mình ra cho ông xem.

"Hừm... Tương lai tươi sáng đó, nhưng đường tình duyên hơi lận đận, xấu hơn nữa thì tình yêu của cậu sẽ biến mất."

"Ông nói vậy là có ý gì?"

"Cậu phải bảo vệ tốt cho người yêu cậu, bằng không sau này mạng khó giữ."

Gã nghe vậy trầm tư, tiêu cự của gã hướng về phía em mà lo lắng. Lời này có phải đang hướng về em không, có lẽ là chắc chắn rồi bởi người gã yêu chỉ có mình em thôi. Nhưng tại sao vậy? Em sẽ chết sao? Thiên thần của gã sẽ chết đi sao? Đôi cánh ấy của em sẽ nhuốm đầy máu đỏ, phải làm sao đây, phải làm thế nào để gã bảo vệ em. 

Chu Chí Hâm nhìn ông, trong mắt là biết bao rối bời, gã muốn nghe tiếp, muốn nghe ông nói làm sao để bảo vệ em. Như hiểu được ý đó ông cụ khẽ cười lắc nhẹ đầu.

"Lão không giúp được đâu, đây là việc của cậu cơ mà, lão chỉ nói trước thôi."

Một hồi em tìm sách xong, tiến đến chỗ tính tiền đặt lên bàn. Ông cụ niềm nở giúp em gói lại cẩn thận rồi bỏ vào túi. Trước khi em ra về ông gọi em lại, nắm lấy bàn tay em đặt lên đó một tấm bùa đỏ sau đó căn dặn.

"Sau này cẩn thận nhé hoàng tử."

Em giật mình khi nghe ông gọi vậy, bàn tay hơi run run, đôi mắt xanh hoảng hồn hỏi ông.

"Tại sao ông biết." Em nhỏ giọng.

Ông không trả lời mà chỉ cười nhẹ rồi quay người đi vào trong. Trên đường về em trong đầu em vẫn quanh quẩn những lời mà ông cụ nói. Trong lòng em dâng lên một nỗi lo sợ mà đến em cũng không rõ tại sao lại như vậy.

"Cậu sao không?"

Câu hỏi của gã kéo em về hiện thực, em giật mình nhìn gã rồi khẽ lắc đầu. Matthew lại cúi xuống nhìn những lát gạch đá hoa trải đều trên mặt đất. Chợt đâu đó ở trên những lát đá ấy là vài hạt tuyết trắng rơi. Dần dần những bông tuyết đã phủ một lớp mỏng. Em ngước mắt lên trời nhìn những bông hoa tuyết trắng tinh rơi lên tóc mình, mái tóc vàng cùng với hoa tuyết trắng. Em lúc này chính là chàng tiên nhỏ xinh đẹp bước ra từ câu chuyện cổ tích.

Em nhìn trời còn gã nhìn em, gã thu hết sự xinh đẹp ấy vào tầm mắt mình. Chết tiệt, gã không muốn ai nhìn thấy em bây giờ. Em đẹp quá, đẹp đến mức khiến gã không kìm lòng được mà muốn nhốt vào trong lòng. Gã muốn giam cầm em trong đó mà không để ai thấy, muốn những con người kia quên em đi và chỉ có mình gã nhớ.

Xinh đẹp ơi, gã phải làm thế nào để có được em đây.

"Đây là tuyết đầu mua sao, đẹp thật đấy." Em cảm thán.

"Cậu biết không, ở Hàn có một truyền thuyết là nếu cùng người mình yêu ngắm tuyết đầu mùa thì chắc chắn sau này sẽ sống cùng nhau đến răng long đầu bạc."

"Vậy sao, ước gì sau này mình với người yêu có thể cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa." Em cười thích thú, đưa tay hứng lấy những hạt tuyết rơi.

. . .

Trong một căn phòng lớn xa hoa tại nơi Anh Quốc phồn thị, Venn Allard ngồi trước đàn dương cầm, từng ngón tay hắn lướt nhẹ trên những phím đàn, bản âm hưởng hắn tạo ra thật lãng mạn, tuy nhiên đâu đó lại có chút u buồn. Chợt cửa lớn mở ra, một người đàn ông tiến vào cung kính cúi chào hắn.

"Ngài Allard."

Tiếng đàn ngừng lại, bản tình ca kia kết thúc, Venn Allard đừng dậy quay mặt lại nhìn tên thuộc hạ kia.

"Đã tìm thấy chưa?" Hắn lạnh nhạt nhìn xuống kẻ thấp hơn mình ngàn bậc. Đôi mắt kia như trông chờ một điều gì đó ở người kia.

"Xin ngài tha mạng, chúng tôi đã lùng sục hết tất cả mọi ngóc ngách của Anh Quốc, ngay cả những làng quê nghèo nàn hẻo lánh nhất cũng đã tìm rồi nhưng không có kết quả."

Vừa dứt lời người kia liền nhận một cú đá đau điếng. Hắn tức giận quay người ngồi lên ghế sô pha sang trọng.

"Cút đi, đến khi nào tìm được thì mới được xuất hiện trước mặt ta."

Khi người kia rời đi, cửa lớn đóng lại thì hắn mới ngả người nằm trên ghế. Sâu trong tâm trí hắn chứa đầy hình bóng của chàng thiếu niên xinh đẹp, người hắn yêu, em yêu của hắn đâu mất rồi. Hắn nhớ em lắm, phải làm sao hắn mới có thể tìm được em đây. Hỡi đấng chúa trời trên cao, người chỉ đường cho ta tìm được em không.

"Uri à, sao em lại rời khỏi vòng tay của anh rồi."

. . .

Dưới màn đêm lạnh lẽo của mùa đông, Matthew vẫn ngồi dưới ánh đèn vàng chăm chú đọc những quyển sách mà em vừa tìm được ở tiệm sách cũ kia.

'Những người khốn khổ.'

'Câu chuyện nói về cuộc sống của người lao động nghèo Giăng Van - giăng. Vì thương những đứa cháu bị đói, anh đã ăn cắp một cái bánh mì. Nhưng cũng vì hành động đó mà Giăng bị khép tội và phải chịu án tù khổ sai. Ra tù, Giăng trót phạm tội một lần nữa khi cướp đồng hào của bé Giéc-ve. Nhưng nhờ sự cảm hoá của Giám mục Mi-ri-en ông đã trở thành người tốt. Giăng đổi tên là Ma-đơ-len, mở nhà máy và trở nên giàu có. Ông đã giúp đỡ nhiều người, sống nhân hậu và được mọi người tín nhiệm bầu làm thị trưởng. 

Nhưng cuộc đời của ông vẫn không hề dễ dàng. Sau một lần hành hiệp, ông đã bị gã thanh tra Gia-ve, kẻ trước đây đã bắt tội ông, nghi ngờ. Từ đó, Gia-ve luôn theo dõi Ma-đơ-len. Phăng-tin là người con gái xinh đẹp, ngoan ngoãn nhưng bị lừa dối nên mang thai Cô-dét. Chị đã phải chịu bao thiệt thòi, mất mát để nuôi con. Ma-đơ-len đã giúp đỡ Phăng-tin, tìm và nuôi Cô-dét. Ông còn cùng mọi người chiến đâu chống chính quyền tư sản. Ông cứu sống Ma-ri-uyt, người yêu của Cô-dét và tha chết cho Gia-ve. Sau khi cuộc khởi nghĩa bị dập tắt, ông vun đắp cho tình yêu của Ma-ri-uyt với Cô-dét và cuối cùng chết trong cảnh cô đơn.'

Trang sách cuối cùng được đóng lại, em đưa tay định tắt đèn đi ngủ thì chợt chuông điện vang lên. Dư Vũ Hàm nhìn lên màn hình điện thoại xem ai gọi đến. Thấy cái tên quen thuộc em liền đưa tay bắt máy trả lời.

"Alo Trạch Vũ cậu gọi mình có gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro