Thế Giới 2 - Tổng Tái Cấm Dục
THẾ GIỚI 2: Bắt cóc và dạy dỗ tổng tài cấm dục
Chương 1: Xuyên thành tội phạm bắt cóc, trói tổng tài cấm dục lên xe muốn làm gì thì làm
Thân đầu chia lìa, Ngụy Nhĩ Đắc không cảm thấy đau đớn chút nào, quen thuộc tầm nhìn khi bay lên, hắn lại biến thành linh hồn bay giữa không trung.
【 Mèo hoang, thật là tàn nhẫn. 】
Ngụy Nhĩ Đắc nhìn xuống Lục Dung Sân cả người sát khí, giơ tay sờ cổ, khóe miệng cong lên, cười đầy hứng thú.
Nhìn Lục Dung Sân mang đám tàn quân bước lên tàu vũ trụ, làm nổ trùng tinh, Ngụy Nhĩ Đắc cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, cũng rời đi thế giới này.
Nấm nhỏ cao hứng tuyên bố:
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ! Đạt được rất nhiều điểm! Còn nhận được khen thưởng! 】
Ngụy Nhĩ Đắc không quá quan tâm khen thưởng là gì:
【 Này, nấm nhỏ, tôi còn chưa từ biệt em mèo quật cường kia đâu, có thể thu xếp không? 】
【 Ký chủ yên tâm, điểm của ngài vô cùng nhiều, có thể đổi vé trở về thế giới đó! Yêu cầu đổi luôn không ạ? 】
Nghĩ đến Lục Dung Sân bây giờ chắc chắn phải xử lý một đống công sự:
【 Không vội. 】
【 Thế... Ký chủ có đi thế giới tiếp theo không? 】
【 Đi thôi. 】
【 Khởi động chuyển đến thế giới khác, bổ sung nhiệm vụ...】
【 Định vị mục tiêu nhiệm vụ, Tống Tu Vân, nam chính quyển《 một đêm mặn nồng 》, hiện tại đang gặp nạn. 】
【 Tuyển chọn thân phận ký chủ, tải xong, mời ký chủ nhận và kiểm tra, hãy lợi dụng các điều kiện này, khiến mục tiêu có “bóng ma” trên cả thể xác lẫn tinh thần, làm nam chính cảm thấy khuất nhục và thù hận! 】
Ngụy Nhĩ Đắc ngồi trong xe, nhắm mắt tiếp thu thông tin về thế giới này.
Đây là một thế giới tiểu thuyết ngôn tình thời xưa, nữ chính bị gia tộc bức hôn chạy đi mua say, đánh bậy đánh bạ vào phòng Tống Tu Vân bị hạ thuốc, hai người “cá nước thân mật”, cứ như vậy kết duyên phận.
Trong quyển tiểu thuyết này, Tống Tu Vân khi lên sân khấu là tổng tài bá đạo có tiền có thế, cậu ổn trọng, có tiền thế, đáng tin cậy, vô luận nữ chính gặp khó khăn gì, chỉ cần cậu xuất hiện, nhất định có thể nhẹ nhàng hóa giải.
Một người mạnh mẽ như vậy, lại có một đoạn quá khứ không muốn ai biết, bị cậu che giấu trong ngăn tủ ký ức tận cùng, không cho bất kỳ ai tìm tòi nghiên cứu.
Bây giờ, Ngụy Nhĩ Đắc đang ở đoạn thời gian Tống Tu Vân không muốn nhớ nhất…
Cậu đã từng bị bắt cóc, giam cầm.
Đêm khuya, bãi đỗ xe thật yên tĩnh, camera trong góc nhìn như đang hoạt động nhưng Ngụy Nhĩ Đắc biết, nó ghi lại hình ảnh sẽ không có hắn.
Hắn tựa cửa sổ xe, chán chết mà hút thuốc, trên mặt đeo một mặt nạ ma quỷ dùng trong vũ hội hóa trang, khiến người khác không thấy được mặt thật.
Hút khoảng năm điếu thuốc, cách đó không xa xuất hiện hai người nước ngoài cao to cơ bắp cuồn cuồn, bọn họ đẩy cái xe đẩy từ thang máy đi đến, trên xe đẩy có một cái thùng giấy cao nửa người, bên trong còn thỉnh thoảng truyền ra tiếng đập va chạm.
Hai người nước ngoài vẫn như mắt mù tai điếc, vừa hát vừa đi đến cạnh xe Ngụy Nhĩ Đắc.
"Lão đại, hàng đến rồi."
Ngụy Nhĩ Đắc dí tắt đốm lửa đầu thuốc lá, nhảy xuống xe.
Hai đàn em trực tiếp mở thùng.
Ánh sáng tối tăm ánh làm trong thùng giấy càng mờ mịt nhưng Ngụy Nhĩ Đắc phát hiện hình như hắn kế thừa khả năng nhìn đêm của trùng tộc cao cấp, có thể nhìn rõ người trong thùng.
Tống Tu Vân lúc này mới hơn hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp thạc sĩ, kế thừa tập đoàn Tống thị được non nửa năm, được gọi là doanh nhân trẻ tuổi nhất, thiên tài đầu tư, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai làm vô số phụ nữ mê đắm, ảnh chụp của cậu trên mặt bìa tạp chí tài chính thậm chí bán chạy vượt xa ngôi sao đang hot.
Nhưng Tống Tu Vân cực kỳ chán ghét điều này, cậu từ trước đến nay luôn làm việc khiêm tốn. Người ngoài cơ bản không biết dưới lớp vỏ bọc ngăn nắp tỏa sáng của người thừa kế hào môn, giấu giếm nhiều ít âm mưu quỷ quyệt. Tống thị có vẻ là dưới sự dẫn dắt của cậu mà phát triển như mặt trời ban trưa nhưng thực tế nội bộ bất ổn.
Lúc này, Tống Tu Vân vẫn như cũ âm thầm đi vào nước F để xử lý một việc tư của gia tộc.
Không ngờ, cậu thuê bảo tiêu là “thùng rỗng kêu to”, khách sạn năm sao cũng không an toàn, cậu vừa đến khách sạn, vào phòng nghỉ ngơi một lát, đã bị bắt cóc với phương thức tùy tiện thô bạo thế này.
Tống Tu Vân nằm cuộn tròn trong thùng giấy, bị dây thừng buộc chặt, miệng cũng bị băng dính bịt lại.
Lúc Ngụy Nhĩ Đắc nhìn qua, Tống Tu Vân ngừng giãy giụa, đôi mắt đen như hắc diệu thạch thâm thúy, không cam lòng yếu thế nhìn thẳng hắn, đặc biệt là nguyên văn miêu tả khí chất cấm dục qua ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ này kiến hắn hận không thể lập tức lột sạch quần áo cậu ra.
Ngụy Nhĩ Đắc cong khóe miệng, hắn thích kiểu người gặp nguy không loạn, khí thế lạnh thấu xương, khí chất cấm dục thế này.
"Ha, thằng này, dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ lão đại!"
Tên đàn em tóc vàng ngụy trang thành nhân viên khách sạn công tác túm tóc Tống Tu Vân.
Tống Tu Vân ăn đau, rầu rĩ hừ một tiếng, bị gã đàn ông thô lỗ đánh một quyền.
Ánh mắt Ngụy Nhĩ Đắc dừng lại trên cái cổ thon dài trắng nõn của Tống Tu Vân, vì cậy mạnh mà cổ bị lôi kéo như cổ của một thiên nga xinh đẹp.
"Bob, đừng đánh nữa, mang lên xe đã."
Hai đàn em nghe lệnh làm việc.
Xe là xe thương mại rất rộng, thùng xe đằng sau đã cải tạo, hiệu quả cách âm và chắn sáng cực hảo, làm cái gì đều không chịu ảnh hưởng.
Ngụy Nhĩ Đắc cùng đi vào thùng xe, Bob tự giác đi lái xe, đàn em tóc đỏ tóc đỏ còn lại làm tư thế muốn canh giữ.
Ngụy Nhĩ Đắc ngoắc cằm với gã:
"Ai Đức, mày ngồi ghế phụ đi, tao có lời muốn hỏi hắn."
Hai đàn em đã rời khỏi, trong xe chỉ còn lại Tống Tu Vân đang bị trói và Ngụy Nhĩ Đắc.
Ngụy Nhĩ Đắc cố ý không bật đèn, Tống Tu Vân chỉ thấy một hình dáng mơ hồ trong bóng tối.
"Ưʍ."
Miệng Tống Tu Vân bị bịt, phát ra tiếng ú ớ không rõ nhưng không có tí hoảng sợ nào, lộ ra khí thế trầm ổn muốn đàm phán với hắn.
Ngụy Nhĩ Đắc xé băng dính trên mặt cậu, tay lại không vội rời đi, mà nhân dịp vuốt ve khuôn mặt anh tuấn, lòng bàn tay phác hoạ ngũ quan thâm thúy của Tống Tu Vân.
Tống Tu Vân cực không thích ứng đυ.ng chạm thân mật mờ ám của người đàn ông, cậu cố nén không lộ ra cảm xúc chán ghét, bình tĩnh mở miệng.
"Mặc kệ người sai anh bắt cóc tôi cho bao nhiêu tiền, tôi đều cho anh gấp ba."
Trong bóng tối, truyền đến tiếng cười khẽ của Ngụy Nhĩ Đắc:
"Sếp Tống à, em xem tôi có giống người thiếu tiền không?"
Tống Tu Vân vẫn chưa hoảng loạn:
"Nếu anh muốn cái khác, chúng ta cũng có thể thương lượng. Chỉ cần không phải điểm mấu chốt là quốc gia và pháp luật thì tôi đều có thể thỏa mãn anh."
"Đây là em nói nhé."
Dứt lời, trong bóng đêm người đàn ông bế ngang người Tống Tu Vân lên, đặt lên giữa ghế dựa, rồi sau đó cởi dây thừng trên chân cậu.
Tống Tu Vân biết địch ta chênh lệch, hơn nữa đôi tay cậu còn bị trói sau lưng, vì để không chọc giận hắn, cậu không nhân cơ hội phản kháng vô dụng, mà tùy ý Ngụy Nhĩ Đắc tách hai chân cậu sang hai bên, lại dùng dây thừng buộc vào tay vịn hay bên sườn của ghế dựa.
Tư thế này làm cậu cảm thấy hơi kỳ quái.
"Anh chỉ cần thả ta, tôi sẽ cho anh mọi thứ anh muốn, tôi có thể coi như việc này chưa hề xảy ra, sẽ không báo cảnh sát, cũng sẽ không trả thù."
"Được, sếp Tống, hy vọng em sẽ thực hiện hứa hẹn."
Dễ nói chuyện thế?
Đáy lòng Tống Tu Vân sinh ra một dự cảm bất an:
"Anh muốn cái gì?"
"Còn chưa nhìn ra à?"
Ngụy Nhĩ Đắc nắm eo Tống Tu Vân, Tống Tu Vân vừa đến khách sạn còn chưa thay tây trang, quần tây định chế tư nhân bó sát dáng người hoàn mỹ nhờ thường xuyên vận động, eo dưới đai lưng không có tí thịt thừa nào, mông căng tròn bởi vì tư thế hai chân mở rộng mà càng căng chặt.
Ngụy Nhĩ Đắc kéo eo Tống Tu Vân xuống, hai chân cậu bị cố định trên tay vịn nên không thể động đậy, cơ thể đang ngồi trên ghế bị trượt xuống, mông bị kéo túm về phía trước mà nhếch lên, va vào đùi Ngụy Nhĩ Đắc.
Tống Tu Vân cuối cùng cũng hiểu ra:
"Anh muốn làm gì? Buông tôi ra!"
Cậu bắt đầu giãy giụa nhưng đã không thay đổi được gì.
Ngụy Nhĩ Đắc vỗ mông cậu, tạo ra tiếng “phạch phạch” vang vọng trong thùng xe bịt kín, sờ thật thích.
"Sếp Tống à, anh chả muốn gì cao xa đâu, chỉ muốn cơ thể này của em thôi."
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro