Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Chương 5: Ôm lên vừa đi vừa Ꮯɦịƈɦ, uy hiếp thành công, thiếu tá mèo đen bị bắt biến hình, vắt cam, cái đuôi cắm huyệt


"Mày tưởng bở!"

Lục Dung Sân lập tức nâng chân, hung hăng đá một cước.

Nhưng sức lực của chân quá yếu, Ngụy Nhĩ Đắc dễ dàng chộp cổ chân vào trong tay, thậm chí có ý xấu ép về phía trước.

Hậu huyệt của Lục Dung Sân vốn chồng chất vết thương, lại bị lôi kéo thì đau đến nỗi cái chân run rẩy trong tay hắn. Cậu cúi đầu nhịn đau, nuốt tiếng rên, không chịu yếu thế trước mặt Ngụy Nhĩ Đắc.

Ngụy Nhĩ Đắc đến gần, thổi khí vào lỗ tai Lục Dung Sân:

"Chúng ta đã làm rồi, trong bụng em bây giờ đều là hạt giống của anh, anh chỉ muốn nhìn tai với đuôi của em một tí thôi mà, kích động thế làm gì."

Lục Dung Sân nghiêng đầu né tránh Ngụy Nhĩ Đắc đến gần, tức giận mà cả người phát run.

Con sâu chết này đang nói cái gì, tưởng cưỡиɠ ɧϊếp cậu rồi thì có gì khác hả?

Với thú nhân, ngoại trừ lúc chiến đấu phải biến hóa thành hình thú, không thì khi đã trưởng thành, chỉ ở trước mặt bạn lữ và người thân mật nhất, mới lộ ra bộ phận hình thú đặc thù nhưng không có tính công kích.

Ngụy Nhĩ Đắc chỉ kế thừa cốt truyện chủ tuyến và ký ức của thân thể trùng tộc này nên không hề biết phong tục tập quán của thú nhân.

Phong tục thú vị thế này, dù hắn biết thì sẽ hứng thú dạt dào hơn mà thôi.

Ngụy Nhĩ Đắc tóm cổ chân Lục Dung Sân, kéo cậu vào lòng ngực, ôm eo cậu nhấc lên ngồi lên người mình, làm mông cậu dính sát côn ŧᏂịŧ lớn nửa cương của hắn:

"Này, nhanh lên, không thì anh tiếp tục làm em đấy, làm đến khi em cho anh sờ lỗ tai mới thôi."

Lục Dung Sân bị xúc tu buộc hai tay sau lưng, hai chân cũng bị cᏂị©Ꮒ nhũn ra, không thể phản kháng hành động của Ngụy Nhĩ Đắc, bị hắn tách hai chân ôm vào trong ngực, một đôi chân dài trần trụi quấn hai bên sườn eo Ngụy Nhĩ Đắc, mông bị kéo ra.

Tư thế này làm cậu cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng tăng tốc chảy ra ngoài, đã sắp tràn ra kẽ mông.

Lục Dung Sân cảm thấy thẹn tuột cùng, cắn miệng, dùng sức kẹp chặt mông, không muốn đồ vật bên trong chảy ra trước mặt Ngụy Nhĩ Đắc, cảm giác như bài tiết mất khống chế trước mặt mọi người, quá mất mặt.

"Sao không nói gì?"

Ngụy Nhĩ Đắc điều chỉnh tư thế ôm Lục Dung Sân.

"Anh không phải đang hù em đâu, mèo nhỏ à, hay là em thích bị anh cᏂị©Ꮒ tiếp hả?"

Lục Dung Sân ngẩng đầu:

"Mày làm chết tao đi, đừng có mơ!"

"Ha, cứng nhờ."

Ngụy Nhĩ Đắc nói được thì làm được, hắn cực thích cái dáng vẻ "thà chết vinh còn hơn sống nhục" này của Lục Dung Sân, dươиɠ ѵậŧ lớn dưới háng đã đứng thẳng từ lâu, nâng chân Lục Dung Sân lên rồi lại đè xuống.

Hậu huyệt Lục Dung Sân vừa bị hung hăng cᏂị©Ꮒ, miệng huyệt còn mềm xốp, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra vừa vặn thành chất bôi trơn, côn ŧᏂịŧ theo trọng lượng cơ thể cậu dễ dàng lại cắm vào.

Cây gậy thật lớn làm căng nứt miệng vết thương ở thành ruột, Lục Dung Sân tựa vào vai Ngụy Nhĩ Đắc, giãy giụa mỏng manh và rêи ɾỉ nho nhỏ.

Ngụy Nhĩ Đắc nghiêng đầu xem cậu, thiếu tá mèo đen đáng thương chỉ còn chút sức lực thở dốc.

Nấm nhỏ ở trong đầu Ngụy Nhĩ Đắc nhắc nhở:

【 Ký chủ, anh muốn làm đến khi nam chính thỏa hiệp thật à? 】

Ngụy Nhĩ Đắc vừa ôm Lục Dung Sân chuyển động lên xuống vừa dùng ý niệm hồi phục:

【 Sao, cậu nghĩ tôi nói đùa à? 】

【 Không không không, em không hề nghĩ như thế! 】

Nấm nhỏ nhìn số liệu trên giao diện, nhanh chóng đổi xưng hô với Ngụy Nhĩ Đắc:

【 Ngài nói cái gì em cũng tin nhưng nam chính lúc này đã rất yếu rồi, hơn nữa tính cậu ta là "thà chết đứng còn hơn sống quỳ". Nếu ngài cứ tiếp tục làm, chỉ sợ nam chính chết thì nhiệm vụ của chúng ta cũng thất bại theo. 】

【 Chậc, phiền phức, biết rồi, tôi nắm chắc chừng mực. 】

Ngụy Nhĩ Đắc vẫn không rút côn ŧᏂịŧ đang chôn sâu trong hậu huyệt Lục Dung Sân, ôm cả người cậu lên, bước đi.

Theo hắn đi đường, dươиɠ ѵậŧ nhẹ nhàng đưa đẩy trong hậu huyệt Lục Dung Sân, mỗi lần đều cọ xát điểm mẫn cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ mới bị khai phá trong thân thể Lục Dung Sân nổi lên, hậu huyệt sinh ra ngứa ngáy nhưng tiết tấu và lực đâm này lại như "gãi không đúng chỗ ngứa".

"Đừng lằng nhằng nữa." Lục Dung Sân khàn giọng mở miệng nói:

"Muốn ȶᏂασ thì nhanh lên, mày ȶᏂασ chết tao luôn đi."

Ngụy Nhĩ Đắc nhìn ra Lục Dung Sân đang khó nhịn, hắn vẫn không dừng bước, tiếp tục đi không nhanh không chậm:

"Nhưng anh không nỡ ȶᏂασ chết em."

Con sâu điên này!

Lục Dung Sân tức giận đến ngứa răng, cắn một ngụm lên vai Ngụy Nhĩ Đắc.

Ngụy Nhĩ Đắc liếc nhìn thiếu tá mèo đen tức điên nhưng không thể làm gì mình, trêu ghẹo:

"Mèo nhỏ, em cắn nhẹ thôi, anh da dày thịt cứng, gãy răng bây giờ."

Ngụy Nhĩ Đắc thân cao chân dài, dù cố tình đi chậm nhưng chẳng mấy chốc đã đến mục đích.

Lục Dung Sân thấy hắn dừng lại, cố dùng sức ngẩng đầu nhìn quanh, thình lình phát hiện Ngụy Nhĩ Đắc ôm cậu trở về nơi giam giữ tù binh!

"Thấy quen không?"

Ngụy Nhĩ Đắc xốc mông Lục Dung Sân, côn ŧᏂịŧ đâm sâu khiến cậu kêu rên ra tiếng.

Đương nhiên Lục Dung Sân thấy quen!

Đây là nhà giam đêm nay cậu vừa chạy ra!

Cách đó không xa, trong hàng rào được dựng lâm thời, có mấy trùng tộc trung cấp gác đêm đang ngáp ngủ, mà thấy bên trong lờ mờ có một loạt l*иg giam nhốt các chiến hữu của cậu!

Lục Dung Sân thấy nơi này thì mắt mèo vàng kim trừng to, đè nhỏ giọng, nghiến răng nghiến lợi chất vấn Ngụy Nhĩ Đắc:

"Mày muốn làm gì!"

Ngụy Nhĩ Đắc thản nhiên uy hϊếp cậu:

"Như em thấy, tìm mấy gã đến thưởng thức lực kéo dài của anh, thuận tiện cho họ làm chứng cuộc đánh cược của chúng ta."

Lục Dung Sân hung ác trừng mắt:

"Mày dám!"

Ngụy Nhĩ Đắc bất cần đời mà cười:

"Em nghĩ anh có dám không?"

"Mày!"

Ngụy Nhĩ Đắc tiếp tục bước chân, đi về hướng nhà giam, tay ôm Lục Dung Sân, tăng tốc thọc rút, giả vờ như chuẩn bị làm một trận lớn.

Lục Dung Sân bị va chạm vừa tê dại vừa căng đau, nghĩ đến có trùng canh gác và đồng bạn khiến cả người cậu căng chặt.

"Chậc, thả lỏng ra, kẹp chặt như này, còn muốn mông không?"

Lục Dung Sân thờ ơ như mắt mù tai điếc, quay đầu lại thấy bóng người càng lúc càng gần, không dám kêu ra tiếng nào.

Ngụy Nhĩ Đắc thưởng thức thiếu tá mèo đen trong lòng ngực đang bồn chồn và lo lắng, cúi đầu nhẹ giọng mê hoặc:

"Anh thích mèo nhỏ nghe lời, nếu em ngoan, anh sẽ không khiến em mất mặt. Anh thích em lắm đấy, em chỉ cần nghe lời, anh cũng không nỡ chia sẻ em với kẻ khác."

Nói xong câu này, Lục Dung Sân đang tựa đầu lên vai Ngụy Nhĩ Đắc, không có bất kỳ động tác gì nhưng giá trị khuất nhục của nam chính lại đột nhiên tăng một đoạn dài, thể hiện rõ nội tâm cậu không hề bình tĩnh.

Đôi tay Lục Dung Sân bị xúc tu trói chặt ở sau lưng, nắm chặt thằng nắm đấm.

Cậu là người thừa kế gia tộc họ Lục danh giá ở Chủ tinh, từ khi sinh ra đã là "thiên chi kiêu tử", kiêu ngạo cả đời, chưa có ai dám khinh nhờn cậu thế này!

Một tháng trước, cậu vẫn là chiến sĩ quân đội có tiềm lực nhất, là quan chỉ huy có tiền đồ quang minh, cho dù bị bắt giam trong một tháng này, tính mạng bị uy hϊếp nhưng cậu vẫn chưa từng khuất nhục và chật vật như bây giờ.

Con sâu này, con sâu đáng chết tên Ngụy Nhĩ Đắc, dám trêu đùa cậu! Xâm phạm cậu! Còn coi cậu là thú nuôi mà đùa bỡn!

Hắn muốn một chiến sĩ trở thành một thú nuôi nghe lời!

Lục Dung Sân muốn chết cho xong việc nhưng bị vòng ức chế trên cổ phong tỏa tinh thần lực, không thì cậu nhất định ngay lúc Ngụy Nhĩ Đắc xâm phạm mình đã lập tức tự bạo tinh thần vực, cùng con sâu dơ bẩn này "đồng quy vu tận"!

"Muốn tự sát?"

Lục Dung Sân lập tức ngẩng đầu thì thấy Ngụy Nhĩ Đắc đang cười hững hờ nhìn cậu, như nhìn thấu nội tâm của cậu, nói:

"Mèo nhỏ, ở trong tay anh rồi, muốn chết không dễ thế đâu. Dù em chết rồi, anh cũng ném thi thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ này đến trước mặt đồng bạn của em, cho bọn họ mở mang kiến thức biết cái mông dâʍ đãиɠ của thiếu tá là dạng gì. Còn có đầu đêm của em ở rừng cây vừa nãy, tiếng mèo động dục kêu da^ʍ cũng hay lắm, vì kỷ niệm anh đã dùng máy quay lại từ các góc độ rồi. Nếu gửi về quốc gia của em, hẳn là có nhiều người cũng thích em giống anh lắm."

Lục Dung Sân mở to mắt, không thể tin được:

"Mày từ khi nào... Không đúng, tại sao một con sâu có thể nghĩ ra cái này?"

"Sao nào, chỉ thấy trùng tộc trên chiến trường thì cho rằng bọn anh chỉ biết ăn với gϊếŧ chóc à? Trong lúc đình chiến, trùng tộc cao cấp có chỉ số thông minh như anh cũng vượt tường lửa xâm nhập vào Internet của thú nhân các em lướt mạng đấy."

Ngụy Nhĩ Đắc nói xong, vỗ mông Lục Dung Sân, nhắc nhở nói:

"Còn 50 mét là đến cổng lớn rồi đấy."

Ngụy Nhĩ Đắc suy xét Lục Dung Sân cần thời gian chuẩn bị tâm lý, cố ý bước chậm.

Hai mươi giây sau, hắn cảm giác một cái lông xù đảo qua cánh tay của mình, bộ lông mềm mại mượt mà, sờ thật thích.

Ngụy Nhĩ Đắc nhướn mày, cúi đầu, quả nhiên thấy Lục Dung Sân chui đầu vào ngực hắn, đỉnh đầu trống rỗng đột nhiên bật ra một đôi tai mèo màu đen, còn sau lưng trần trụi của cậu có một cái đuôi dài đen bóng rũ xuống, theo hắn đi đường mà đong đưa theo.

"Thế này mới ngoan."

Ngụy Nhĩ Đắc tươi cười, cúi đầu hôn một cái lên tai mèo của Lục Dung Sân, ôm cậu đi đến hướng khác.

Tai Lục Dung Sân bị hôn run rẩy, tai mèo mẫn cảm hơn tai người, một nụ hôn này khiến đáy lòng cậu sinh ra một tia khác thường.

Ngụy Nhĩ Đắc ôm Lục Dung Sân đi phía sau nhà gian, dừng lại sau tường vây, ở đây có nhiều cây, có thể che giấu thân hình của hai người.

Lục Dung Sân bị Ngụy Nhĩ Đắc đặt trên mặt đất, thậm chí thu hồi xúc tu vẫn luôn trói chặt đôi tay cậu.

Lục Dung Sân tự biết chạy trốn vô dụng, đỡ thân cây cố gắng chống đỡ thân thể, lạnh lùng nhìn Ngụy Nhĩ Đắc:

"Bây giờ mày vừa lòng chưa?"

Ngụy Nhĩ Đắc tìm cục đá ngồi xuống, quần hắn không khóa, dươиɠ ѵậŧ thô to đáng sợ, dựng đứng giữa hai chân như quái thú nhe nanh múa vuốt, ngoắc tay với Lục Dung Sân:

"Tự ngồi lên."

Lục Dung Sân nắm chặt tay nhìn chằm chằm Ngụy Nhĩ Đắc vài giây, mặt không cảm xúc đi đến trước người hắn.

Cậu cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ thật lớn của Ngụy Nhĩ Đắc, không thể tưởng được, trước đó cái cây gậy này đã cắm vào thân thể cậu, lăn qua lộn lại làm cậu hết lần này đến lần khác.

"Nhanh lên, kiên nhẫn của anh có hạn."

Ngụy Nhĩ Đắc thúc giục.

Lục Dung Sân hít sâu một hơi, tách hai chân, đến gần eo hông Ngụy Nhĩ Đắc, côn ŧᏂịŧ lớn dán lên đùi của cậu, nóng bỏng khiến cậu run lên.

Ngụy Nhĩ Đắc theo đà đỡ eo cậu, tay còn lại sờ soạng đến đế đuôi thì nhéo cái đuôi Lục Dung Sân, tò mò thưởng thức đuôi mèo hàng thật.

"Mèo nhỏ đừng sợ, anh vừa rút ra khỏi mông em, lại cắm vào sẽ không đau đâu."

"Không phải tao sợ đau."

Là cảm thấy ghê tởm.

Lục Dung Sân nói xong, cố lờ đi cảm giác cái đuôi đang bị tay hắn đùa bỡn, ngồi xuống côn ŧᏂịŧ của Ngụy Nhĩ Đắc.

Ngụy Nhĩ Đắc xem cậu làm tư thế muốn ngồi gãy dươиɠ ѵậŧ của mình thì nhéo cái đuôi kéo cậu dừng giữa không trung:

"Chậc, em làm thế thì sao mà vào được."

Một tay hắn tuốt đuôi to mượt mà, một tay bẻ mông Lục Dung Sân ép xuống.

Lục Dung Sân lại lần nữa cảm giác hậu huyệt có dị vật nhét căng đầy, gậy lớn nóng bỏng không ngừng đâm sâu, tư thế này làm nó thọc vào sâu hơn lúc trước.

Ngụy Nhĩ Đắc kéo cái đuôi từ sau lưng cậu đến trước người, đặt trong tay thưởng thức:

"Em tự động đi."

Lục Dung Sân đỡ vai Ngụy Nhĩ Đắc, chịu đựng cảm giác đau đớn ở hậu huyệt, vụng về nâng mông lên xuống.

Ngụy Nhĩ Đắc dùng cái đuôi có lông mềm quét dươиɠ ѵậŧ cũng đang ngẩng đầu của cậu, quét vài cái, Lục Dung Sân đã bị cái đuôi của chính mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà bắn ra.

Ngay sau đó, Ngụy Nhĩ Đắc đột nhiên nghe được tiếng "Ục ục" truyền ra từ bụng của Lục Dung Sân.

Ngụy Nhĩ Đắc giương mắt:

"Đói bụng?"

Lục Dung Sân không hé răng.

Nghĩ đến cũng đúng, bị bắt một tháng này, mỗi ngày trùng tộc chỉ cho bọn cậu ăn một ống dịch dinh dưỡng bình thường, mọi khi chỉ đợi ở trong l*иg còn chống đỡ được nhưng tối nay vận động lâu như thế, một điểm năng lượng kia khẳng định đã bị tiêu hao sạch.

Ngụy Nhĩ Đắc nhìn đuôi mèo bị dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, cái đuôi màu đen toàn là chất lỏng trắng đυ.c, mà đuôi mèo có bộ lông sáng bóng mượt mà, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên trên mà không thấm ướt...

Thế mà không thấm nước!

"Thú vị thật."

Ngụy Nhĩ Đắc đột nhiên rút côn ŧᏂịŧ rời khỏi cơ thể Lục Dung Sân, xoay người cậu, đè cậu nằm trên đùi mình.

Lục Dung Sân theo bản năng phản kháng nhưng dễ dàng bị áp chế, cái đuôi màu đen ở trên mông hướng lên trời như cái roi quất về phía Ngụy Nhĩ Đắc.

Ngụy Nhĩ Đắc bắt được cái đuôi, cảm giác lực trong lòng bàn tay không hề nhỏ:

"Giỏi thật, đuôi còn là vũ khí bí mật của em cơ à."

Lục Dung Sân định ngồi dậy, lại bị Ngụy Nhĩ Đắc ấn trở về, cậu phẫn nộ hỏi:

"Mày còn muốn làm gì?!"

"Cho em ăn đồ tốt."

"Không cần!"

"Anh cho em quyền cự tuyệt à?"

Hắn nói xong thì Lục Dung Sân bỗng có cảm giác mông bị hắn bẻ ra.

Cậu đã trải nghiệm cảm giác này trong đêm nay quá nhiều lần, kế tiếp khẳng định sẽ có cái đồ vật nhét vào mông cậu.

Nhưng cậu không thể ngờ rằng khi đường ruột cảm giác được dị vật căng đầy thô ráp, khác thường trên thân thể khiến cậu theo bản năng vung đuôi, mà theo cái đuôi chuyển động, cảm giác quét cọ và căng ngứa trong thành ruột càng rõ ràng hơn, thậm chí lông đuôi quét đến tuyến tiền liệt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt xông thẳng lên đầu, hai chân cậu nhũn ra, trực tiếp nằm bẹp trên đùi Ngụy Nhĩ Đắc.

Lục Dung Sân sững sờ.

Ngụy Nhĩ Đắc nhân cơ hội nhét cái đuôi vào mông sâu hơn, vừa nhét vừa nói:

"Nhớ kỹ, không được thu đuôi về, nếu không anh sẽ trừng phạt đấy."

Lục Dung Sân chợt bừng tỉnh, giãy giụa muốn bò dậy:

"Đồ con sâu! Mày dám dùng đuôi tao! A!"

Cái đuôi đột ngột đâm sâu vào tận trong cùng, Lục Dung Sân hét lên một tiếng, hoàn toàn bất động.

Trong quá trình thâm nhập, lông đuôi không ngừng quét qua thành ruột và điểm mẫn cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu sướиɠ chết đi sống lại. Cậu ép mình khống chế phản ứng vẫy đuôi theo bản năng, không dám cử động.

Trong chốc lát, nửa cái đuôi đã cắm vào mông, chỉ cần cậu hơi động, cái đuôi sẽ lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm trong đường ruột, hơn nữa lông đuôi mềm mại còn không thấm nước gây ra cảm giác vô cùng sướиɠ, thậm chí trong quá trình cắm đuôi, cậu đã bắn một lần.

"Cái miệng phía dưới này dùng đuôi của em tự lấp đầy, vừa vặn."

Ngụy Nhĩ Đắc bế Lục Dung Sân đang nằm trên đùi hắn mà không dám động, đặt xuống đất, bắt cậu quỳ ghé giữa hai chân hắn, côn ŧᏂịŧ lớn dựng thẳng trước mặt cậu.

Lục Dung Sân lạnh nhạt nhìn cây gậy thô to còn dính chất lỏng trắng đυ.c cùng vết máu từ hậu huyệt cậu.

Ngụy Nhĩ Đắc lắc dươиɠ ѵậŧ trước mặt Lục Dung Sân, như cái roi hơ nóng nhẹ nhàng quất mặt cậu.

"Bây giờ nên cho cái miệng nhỏ phía trên ăn cơm, há mồm, ngậm đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro