Chương 15
Hết TG1 💔 - Chương 15: Thời gian mang thai cần rót tinh, bị Ꮯɦịƈɦ tiêu hồn, mang một bụng Ŧiиɦ ᗪịƈɦ rời khỏi trùng tinh
Làm Nhục Nam Chính Đang Gặp Nạn
Lục Dung Sân nghe rõ lời nói của Ngụy Nhĩ Đắc, cậu mở to hai mắt, hơi mờ mịt, nghe mỗi chữ đều hiểu nhưng tổ hợp lại thì không hiểu có ý gì.
"Anh nói cái gì? Có ý gì?"
"Ừm?" Ngụy Nhĩ Đắc nhả ra đầṳ ѵú, đầu lưỡi vẫn quét vòng trên quầng vυ'.
Trong bóng đêm, Ngụy Nhĩ Đắc mò cái đuôi của Lục Dung Sân, mèo đen ở trang thái kinh hoảng lo sợ thì sẽ xù lông đuôi, sờ vẫn tuyệt như cũ.
Hắn dùng ngón tay tìm gốc cái đuôi trấn an vuốt ve, sau đó thuần thục mò xuống, tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ hậu huyệt.
Lỗ nhỏ lâu ngày mới gặp lại đã thích ứng với ngón tay Ngụy Nhĩ Đắc, cơ vòng khép mở co rút lấy lòng.
"Ngụy Nhĩ Đắc, anh là ai, anh a~"
Lục Dung Sân muốn hỏi tiếp nhưng hậu huyệt đột nhiên căng đau, côn ŧᏂịŧ lớn nóng bỏng thay ngón tay đấu đá lung tung như trâu điên, dã man xông thẳng vào sâu trong đường ruột.
Tiếng kêu khàn chợt cất cao, xoang mũi theo bản năng phát ra tiếng mèo kêu mềm nhẹ, đồng tử dựng thẳng, mắt vàng mỏ tròn xoe lóe sáng trong bóng đêm.
Lục Dung Sân bật móng vuốt ở đầu ngón tay cào lên bả vai và tấm lưng Ngụy Nhĩ Đắc, cơ thể cậu bản năng cong lên, hai chân dùng sức, muốn đạp hắn ra ngoài:
"Anh điên à, mau rút ra!"
Ngụy Nhĩ Đắc đang sảng khoái vì được thịt ruột mềm mại nóng bỏng bao vây thì thấy Lục Dung Sân bày ra tư thế phòng ngự.
Không phải chống cự.
Mỗi động tác đều là bảo vệ bụng.
Ngụy Nhĩ Đắc thả nhẹ động tác, nâng eo Lục Dung Sân, đẩy hông, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ nóng rực thong thả thọc vào cơ thể Lục Dung Sân.
Trong lúc Ngụy Nhĩ Đắc đưa đẩy, Lục Dung Sân không dám động, lẽ ra cậu không nên chống lại Ngụy Nhĩ Đắc nhưng mắt thấy bụng mình bị đè ép thì sợ hãi khàn giọng kêu:
"Dừng lại! Dừng! Mau dừng, anh muốn gϊếŧ nó đấy à!"
"Nó? Nó là ai?"
"Anh đừng giả ngu!"
Lục Dung Sân giận điên lên, mất khống chế buột miệng mắng:
"Anh muốn đâm chết con chúng ta à!"
Vừa dứt lời, Ngụy Nhĩ Đắc còn chưa có phản ứng gì Lục Dung Sân đã sững sờ trước.
Cơ thể của mình, sao mình không biết chứ?
Dù ban đầu không rõ đám trùng kia cải tạo cái gì trên cơ thể mình, nhưng thấy bụng từng ngày phình to, con trùng tiến sĩ kia cũng mỗi ngày đều làm một loạt kiểm tra đặc thù, còn lẩm bẩm nói nhỏ mấy câu kỳ quái...
Lục Dung Sân sớm đã đoán được, nhưng vì sự thật này quá vớ vẩn, câu vẫn luôn cự tuyệt suy nghĩ sâu hơn, là không dám thừa nhận mà thôi.
Mà Ngụy Nhĩ Đắc đã đến, dễ dàng chọc thủng sự thật mà cậu không muốn đối mặt.
Cậu mang thai.
Trong bụng chửa con của gã sâu xấu xa này!
Hơn nữa cậu còn phản xạ có điều kiện muốn bảo vệ nó!
Ngụy Nhĩ Đắc cười khẽ, lại tiếp tục đẩy eo hông, dùng tiết tấu chậm chạp, nhẹ nhàng đâm chọc cơ thể cậu:
"Không sao đâu, nhóc con khỏe lắm, trùng tộc khi mang thai cần tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙, trứng phải hút đủ dinh dưỡng mới lớn được. Mấy ngày nay, tại con đói nên một mình em mang thai vất vả, dám hành hạ ba nó thế này, chờ nó đi ra, anh sẽ giáo huấn nó một trận. Bây giờ, anh đút no hai ba con nhé."
Lục Dung Sân sực tỉnh, lập tức mặt đỏ bừng, thẹn quá thành giận:
"Ai sinh con cho anh chứ, cút ngay!"
Cậu đúng là tức thật nhưng Ngụy Nhĩ Đắc cảm thấy hai đùi cậu đã buông lỏng.
Hắn nắm cổ chân Lục Dung Sân, nhấc cặp chân đã không còn chống cự gác lên bả vai, người dưới thân bị hắn ép phải cong mông lên trời, cái đuôi dưới thân không thoải mái quăng quật.
"Anh cẩn thận đi ưm a..."
"Thời gian trùng tộc mang thai linh hoạt, chỉ cần trùng trứng hút đủ chất dinh dưỡng thì có thể thoát ly cơ thể mẹ ngay, tự thành trứng tiếp tục phát triển."
Ngụy Nhĩ Đắc ôm Lục Dung Sân vừa hôn môi vừa nắn bóp tai mèo nhòn nhọn đeo hai cái khuyên kim loại:
"Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh đủ dinh dưỡng, em nhịn một lát, góc độ này tưới tốt hơn."
Khuyên kim loại ở trong tay Ngụy Nhĩ Đắc chỉ như là hai con kiến nhỏ yếu ớt, bị bẻ gãy rơi xuống đất, phát ra tiếng vang, lóe sáng trong bóng đêm.
Lục Dung Sân cảm thấy trói buộc trên cơ thể đột nhiên nhẹ bớt, cậu lại có thể khống chế cơ thể, đồng thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng càng rõ ràng và mãnh liệt hơn.
Ngụy Nhĩ Đắc bắt đầu tăng tốc, côn ŧᏂịŧ thọc rút tìm đúng điểm mẫn cảm của Lục Dung Sân, liên tục tiến công.
"Ah a, nhẹ, nhẹ thôi..."
Lục Dung Sân không kịp cảm nhận biến hóa trên cơ thế, đã bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt bao phủ.
Tay chân cậu ôm chặt Ngụy Nhĩ Đắc, hơi thở dồn dập, nóng bỏng mà ướŧ áŧ phun bên tai Ngụy Nhĩ Đắc:
“Sâu quá, a ha, a, nhẹ thôi, ưm a..."
Kɧoáı ©ảʍ ngập trời cùng cao trào cực hạn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Dung Sân, mỗi tế bào trên cơ thể đều như đang cuồng hoan, trong bóng đêm cậu mơ màng không suy nghĩ được gì nữa, theo Ngụy Nhĩ Đắc đùa nghịch mà động tình rêи ɾỉ thở dốc, khuôn mặt tuấn mỹ toàn là tìиɧ ɖu͙© mê say, đôi mắt minh mẫn đã tan rã mờ mịt.
Suy yếu trên cơ thể theo sóng dục mãnh liệt dần tan biến.
Ngụy Nhĩ Đắc thu hết biến hóa biểu cảm của Lục Dung Sân vào trong mắt, cơ thể bị cải tạo mang thai này đói khát lâu ngày mới được tưới, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn khó có thể tưởng tượng, sợ là trong thời gian ngắn, Lục Dung Sân sẽ không khôi phục thần trí.
Không thể không nói mèo đen động tình, đắm chìm trong du͙© vọиɠ, cực kỳ mê người. Làʍ t̠ìиɦ có qua có lại, cá nước cùng vui đúng là sướиɠ hơn ép buộc từ một phía.
Nhưng Ngụy Nhĩ Đắc lại cảm thấy không tận hứng, người dưới thân đã không còn đôi mắt sẽ lóe sáng, cᏂị©Ꮒ thuận lợi thế nào vẫn thiếu điểm thú vị.
"A, ah ư, nhanh lên, a..."
Lục Dung Sân vô thức rêи ɾỉ.
Ngụy Nhĩ Đắc nghe lời tăng tốc, va chạm điểm mẫn cảm của Lục Dung Sân hơn mười cú, người dưới thân lại đổi yêu cầu:
"Chậm thôi a ah a ha ưm a..."
"Mèo nhỏ à, em thật khó chiều."
Ngụy Nhĩ Đắc sẽ không nghe cậu nhiều lần, nắm chặt eo của con mèo định quay người chạy trốn này, tiếp tục tăng tốc đâm sâu vào điểm mẫn cảm.
"A ha a ah a~"
Thọc sâu vào như là mưa rền gió dữ, đâm cho Lục Dung Sân khàn tiếng kêu da^ʍ. Tiếng cơ thể va chạm, tiếng nước trơn trượt và tiếng cậu rêи ɾỉ cùng hòa âm.
Hậu huyệt Lục Dung Sân kẹp chặt côn ŧᏂịŧ lớn ở bên trong, bị cᏂị©Ꮒ mà lêи đỉиɦ, bụng nhỏ run rẩy vì sướиɠ.
Không biết phải thừa nhận bao lâu, rêи ɾỉ đã biến điệu, cổ họng phát ra tiếng mèo kêu nhỏ nhẹ, cậu bắn tính tinh rồi mà Ngụy Nhĩ Đắc vẫn chưa ngừng thọc rút.
Không cho Lục Dung Sân thời gian nghỉ ngơi, cậu bị bắt tiến vào một vòng kɧoáı ©ảʍ mới, miệng không thể khép được, trong lắc lư kịch liệt, khóe miệng tràn ra nước bọt trong suốt.
"Ưm ư a ha ư..."
Va chạm trong cơ thể lại tăng tốc hơn, còn nhanh hơn máy đóng cọc mãi không dừng, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng như bàn ủi như sông cuộn biển gầm, khi kɧoáı ©ảʍ lêи đỉиɦ, một chỗ sâu trong cơ thể cũng truyền đến căng đầy quen thuộc.
Như rung nham phun trào, nóng đến nỗi khiến cả người cậu rùng mình.
Lần này, Ngụy Nhĩ Đắc rót tinh liên tục lâu hơn tất cả các lần trước.
Lục Dung Sân bị lấp đầy rồi mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ cứ cuồn cuộn không dứt vượt qua năng lực chứa đựng của túi thai, cậu bắt đầu khó nhịn vặn vẹo dưới thân Ngụy Nhĩ Đắc, theo bản năng muốn tránh thoát trói buộc.
Giãy giụa bị Ngụy Nhĩ Đắc áp chế.
"Đau..."
Còn chưa khôi phục thần trí, Lục Dung Sân than nhẹ như làm nũng, mắt mèo màu vàng chưa hết mơ màng như bị phủ một lớp sương mù mênh mông.
"Nhịn một lát nhé."
Ngụy Nhĩ Đắc nuốt nước miếng, ngẩng đầu, trong bóng đêm, có một đôi mắt của thú nhân lập loè ở cách đó không xa.
"Đau, a, đi ra ngoài a, ưm ưʍ..."
Ngụy Nhĩ Đắc giơ tay bưng kín miệng nhỏ không ngừng ngâm nga của Lục Dung Sân.
Tiếng kêu bị giấu đi, biến thành tiếng nức nở nho nhỏ:
"Hức ưʍ..."
Lục Dung Sân còn đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, lắc đầu muốn ném cái móng vuốt bịt miệng mình.
"Mèo hoang à, phát tình lại tùy hứng, tí lại trách anh không lưu mặt mũi cho em."
Ngụy Nhĩ Đắc phóng xúc tu, xúc tu thô to như dây leo, tạo ra một tấm màn che kín nhà giam trong suốt, dùng cách thô sơ này ngăn trở ánh mắt nhìn trộm ở cách đó không xa.
Rót tinh còn tiếp tục, bụng nhỏ Lục Dung Sân đã lớn hơn vừa nãy, mặt cậu từ sung sướиɠ hưởng thụ đã biến thành thống khổ khó nhịn, giãy giụa vặn vẹo dưới thân Ngụy Nhĩ Đắc, muốn thoát khỏi quá trình rót tinh đã biến thành tra tấn này.
Đau đớn cũng gọi thần trí Lục Dung Sân quay về.
Tỉnh táo thì Lục Dung Sân giãy giụa nhỏ dần, đợi cậu hoàn toàn lặng im thì Ngụy Nhĩ Đắc buông tay, Lục Dung Sân không rêи ɾỉ kêu to nữa, thiếu tá mèo đen ẩn nhẫn và quật cường đã trở về.
Ngụy Nhĩ Đắc thuần thục nhét ngón tay vào miệng Lục Dung Sân:
"Đừng cắn nữa bị thương bây giờ."
"Ưʍ..."
Lục Dung Sân từ xoang mũi nhẹ kêu, há mồm cắn tay Ngụy Nhĩ Đắc.
Tốc độ rót tinh nhanh hơn tốc độ túi thai và trứng trùng hấp thu, dung lượng bụng có hạn, không biết con sâu này lấy đâu ra nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như thế, như là dòng nước chảy mãi không hết rót vào bụng cậu, căng đầy như sắp nổ tung.
Một tiếng cười nhạo khinh miệt đột nhiên vang lên:
"Đại thiếu Lục, sướиɠ xong, tỉnh chưa? Hóa ra mày ở trên giường là cái dạng này, hôm nay tao được sáng mắt ra, ha ha!"
Lục Dung Sân đang yên lặng chịu đựng rót tinh, nghe tiếng nói này thì như bị điện giật, giật mình rồi cứng người.
Cậu không quên, tỉnh táo thì tất cả ký ức đều thu hồi, cậu vừa làm cái gì!
"Trước khi chết có thể nhìn đại thiếu Lục phát tình, kêu da^ʍ, cũng coi như không sống uổng đời này, ha ha ha ha, mày lúc nào cũng tỏ ra cao quý khinh người, còn giả vờ thanh cao làm gì? Còn không phải bị một con sâu làm chổng vó kêu meo meo, buồn cười quá, ha ha ha ha ha. Mày có tư cách gì ra lệnh cho tao? Mày chỉ là con kỹ nữ ti tiện..."
Âm thanh này chưa nói xong thế nhưng đột nhiên ngừng, như có một lưỡi dao sắc bén đột nhiên cắt bỏ nửa đoạn sau.
“Xoẹt~”
Nửa đoạn sau đúng là bị cắt bỏ, vật lý cắt bỏ.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, tiếng vật nặng rơi xuống đất lùi lại vài giây.
Một thanh xúc tu cắt ngang hai cánh cửa tù, đồng thời chặt đứt một cái đầu người há mồm cười nhạo, lúc này đang lăn lông lốc trên mặt đất.
Lục Dung Sân chinh chiến lâu lăm, chỉ cần nghe động tĩnh này, lập tức biết được đã xảy ra chuyện gì.
Cậu theo bản năng ngồi bật dậy, nhìn về phía nhà tù tan vỡ:
"Pháp Nhĩ Mạn?!"
Đối thủ một mất một miệng tiện sẽ không trả lời.
Con quỷ chán ghét này đã chết.
"Ngụy Nhĩ Đắc, anh gϊếŧ gã!"
"Ừ."
Ngụy Nhĩ Đắc không muốn thấy Lục Dung Sân đỏ mắt, thẳng lưng đẩy côn ŧᏂịŧ vào túi thai, Lục Dung Sân hùng hổ lập tức nhíu mày, mềm eo ngã về ngực hắn, Ngụy Nhĩ Đắc không hề để ý ôm lấy cậu, khẽ cắn tai mèo:
"Thì sao?"
Thì sao?
"Gã miệng tiện thế nào thì cũng chiến hữu của tôi! Là lính của tôi! Anh thế mà gϊếŧ gã trước mặt tôi!"
Ngụy Nhĩ Đắc không quan tâm, hiểu rõ tính cách của Lục Dung Sân nhưng chỉ thưởng thức xoa nắn đuôi mèo xù lông của Lục Dung Sân:
"Anh không có lòng dạ rộng lớn như em."
Lại là luồng nhiệt xông thẳng vào chỗ sâu trong đường ruột, Lục Dung Sân bị căng đầy khó chịu, khom người đẩy Ngụy Nhĩ Đắc:
"Gã chỉ mắng tôi, tội không đến nỗi chết, không cần anh xen vào việc người khác!"
"Cái gì, xen vào việc người khác á?"
Ngụy Nhĩ Đắc nắm mặt Lục Dung Sân, kéo cậu vào khuỷu tay, cúi đầu nhìn gần:
"Em tưởng tôi gϊếŧ hắn vì em à? Mèo nhỏ, không cần vì cậy trong bụng chửa một quả trứng thì lên mặt với tôi, đừng tự mình đa tình."
Mặt Lục Dung Sân bị bóp trong lòng bàn tay Ngụy Nhĩ Đắc, ở khoảng cách gần, trong bóng tối nhìn càng rõ đôi mắt đỏ tươi của Ngụy Nhĩ Đắc là đặc thù của trùng tộc.
Trong đôi mắt ấy ngoại trừ gϊếŧ chóc máu tanh dường như sẽ không có cảm tình khác.
Cậu không thể nhúc nhích, trong mông còn bị cắm dươиɠ ѵậŧ đang không ngừng rót tinh, khiến bụng căng đau, mà tâm cũng đau nhói.
Giao diện ở trong đầu Ngụy Nhĩ Đắc hiển thị giá trị thù hận lúc trước luôn bất động mà vào giờ phút này bắt đầu liên tục bay lên.
Nhìn nhau hồi lâu, Lục Dung Sân đỏ ngầu mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngụy Nhĩ Đắc, mày đi chết đi!"
"A, mèo hoang xấu tính, lại mắng chửi người."
Bắn đợt tinh nóng bỏng cuối cùng vào sâu trong đường ruột, Ngụy Nhĩ Đắc bứt ra rời khỏi, cắt đứt một đoạn xúc tu nhét vào hậu huyệt chưa khép kín, lấp kín miệng nhỏ bị cᏂị©Ꮒ lỏng.
Lục Dung Sân nằm trên giường, cố gắng xoay người, hung ác nhìn bóng đen cao lớn trong đêm tối.
Mà Ngụy Nhĩ Đắc chỉ khinh miệt cúi đầu quét nhìn cậu, khom lưng, gãi cằm cậu như đang đùa một con mèo:
"Muốn gϊếŧ tôi?"
Lục Dung Sân không lại kêu la mấy câu nói thả ra hay chửi rủa nữa, cậu chỉ lặng lẽ khắc họa hình dáng Ngụy Nhĩ Đắc vào đáy mắt.
Con sâu xấu xa này!
Hắn là kẻ địch!
Hắn chỉ là kẻ địch!
Mình nhất định phải gϊếŧ hắn!
Nhất định!
Đôi mắt lạnh lẽo đỏ tươi của hắn nhìn chăm chú vào mắt cậu, bên trong lại lộ ra chiến ý nóng lòng muốn thử.
"Ánh mắt thật xinh đẹp, tôi thích lắm."
Ngụy Nhĩ Đắc tán thưởng một tiếng, đột nhiên ra tay, móng vuốt cắt đứt vòng cổ ức chế trên cổ Lục Dung Sân.
Trói buộc áp chế lực lượng trên cơ thể Lục Dung Sân biến mất, cậu có thể tùy ý khống chế cơ thể.
Lực lượng của cậu đã trở lại.
Cậu cảm giác tinh thần lực của mình còn mạnh hơn lúc trước.
Mà Ngụy Nhĩ Đắc là kẻ điên, sau khi chặt đứt vòng cổ ức chế, lúc này hưng phấn bẻ tay, hướng cậu tuyên chiến:
"Đến đây, đừng nói là tôi bắt nạt em, chúng ta đường hoàng đánh một hồi, tôi muốn đánh một trận với chiến sĩ thú nhân cấp 3S từ lâu lắm rồi, xem là em gϊếŧ chết tôi, cứu đồng bào còn sót lại, hay là tôi đánh bại em, bắt em trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của rôi, thú nuôi của tôi cả đời, rồi ăn luôn đồng bọn của em!"
"Nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, thú nuôi, ha ha ha ha ha!"
Hai mắt Lục Dung Sân đỏ đậm, hận ý lan tràn, cơ thể nhân loại dần biến hình, biến lớn, một con mèo to màu đen mạnh mẽ giơ vuốt xé rách nhà giam chật chội, cùng cao lớn Ngụy Nhĩ Đắc nhìn thẳng giằng co:
"Con sâu ghê tởm kia, mày đừng có mơ!"
“Xoạt~”
Không còn vòng cổ ức chế trói buộc, cậu biến thành hình thú mèo đen chiến đấu nhanh như chớp không còn hình bóng, khi xuất hiện đã bổ nhào ngay trước mặt Ngụy Nhĩ Đắc.
Ngụy Nhĩ Đắc chỉ kịp thu xúc tu bảo hộ nơi chí mạng.
“Xọet!”
Móng vuốt cắt đứt tầng tầng xúc tu, va chạm với cánh tay cứng rắn của Ngụy Nhĩ Đắc, phát ra tiếng kim loại ma sát, tóe tia lửa lóe sáng trong bóng đêm.
Trong chớp mắt, Lục Dung Sân lại như hòa hợp nhất thể với bóng đêm, khi xuất hiện đã là ở sau lưng Ngụy Nhĩ Đắc, ánh mắt cậu lạnh lẽo, chân chính là sát thần trên chiến trường khiến người nghe tiếng mà sợ vỡ mật, không cho hắn có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, trong một nhịp thở, liền chặt đứt cổ Ngụy Nhĩ Đắc.
Mèo đen uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống đất, nghiêng đầu liếc nhìn thân hình bất động của Ngụy Nhĩ Đắc:
"Tự tìm đường chết."
Giây lát sau, đầu Ngụy Nhĩ Đắc từ trên cổ rơi xuống, lăn đến cùng một chỗ với đầu Pháp Nhĩ Mạn, thân hình cao lớn không còn khống chế, một lát sau, cũng ngã ầm xuống đất.
Trận chiến đấu này kết thúc nhanh chóng, cường giả chân chính phân thắng bại sống chết chỉ trong nháy mắt.
Lục Dung Sân biến về hình người, cậu sờ cổ trống rỗng, đã lâu mới tự do làm cậu hơi không thích ứng.
Vừa cùng Ngụy Nhĩ Đắc làʍ t̠ìиɦ kịch liệt, toàn thân còn trải rộng dấu vết ân ái, cậu nhíu mày cúi đầu, nhìn mình trần như nhộng, bụng nhỏ hơi nhô ra.
Thật là dơ bẩn, xấu xí, buồn nôn!
Lục Dung Sân giơ tay, lòng bàn tay ngưng tụ một khối năng lượng trắng bạc, nhắm ngay bụng.
Nghiệt chủng!
Tư thế này không biết giằng co bao lâu, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của Đoạn Phi:
"Anh Lục? Anh Lục! Đã xảy ra chuyện gì? Khụ khụ, anh, anh chạy ra được?"
Vẫn không thể xuống tay, Lục Dung Sân hít sâu một hơi, từ trên mặt đất lột quần áo Ngụy Nhĩ Đắc mặc lên người.
"Ừ, chúng ta rời đây trước đã."
Cậu tiếp tục phá hủy cửa tù khác, chặt đứt vòng cổ ức chế của các chiến hữu còn sống.
Người bị giam giữ ở đây chỉ còn mấy người còn sống, hơn nữa mỗi người đều bị Mặc Lợi tra tấn đến nỗi hơi thở thoi thóp như là Đoạn Phi, lúc Ngụy Nhĩ Đắc xâm phạm Lục Dung Sân thì y còn hôn mê, lúc này mới bị tiếng đánh nhau, uy áp và sát khí đánh thức.
Bọn họ không có thực lực mạnh mẽ như Lục Dung Sân, cởi vòng cổ ức chế cũng chỉ miễn cưỡng hành động được thôi.
Đoạn Phi dựa vào vai Lục Dung Sân, nỗ lực đuổi kịp bước chân:
"Anh Lục, anh mặc kệ bọn em, chạy trước đi, mang tọa độ trùng tinh về, rồi đến cứu chúng em sau."
Lục Dung Sân không nói gì, vẫn dẫn bọn họ cùng đi.
Thật ra chính cậu cũng không dễ chịu, trong bụng toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Ngụy Nhĩ Đắc, một đoạn xúc tu chặn ở miệng huyệt, lúc đi lại luôn cọ sát thành ruột mẫn cảm.
Nhưng cậu phải dẫn theo một đám tàn binh thương tật, cẩn thận đề phòng cả quãng đường, thế mà không gặp địch nhân nào. Viện nghiên cứu có canh phòng nghiêm ngặt, mà hệ thống điện lực phá hỏng, quan trọng là trạm kiểm soát và bảo vệ cũng không có ai.
Bọn họ đi một đường thông suốt, thuận lợi đến bến tàu bay.
Vừa đến nơi này, Lục Dung Sân ngây ngẩn cả người.
Xác trùng khắp nơi, máu tươi tung tóe, tất cả đều là thi thể trùng canh gác.
Giống như toàn bộ sức chiến đấu của viện nghiên cứu đều bị tập kết đến đây rồi bị tiêu diệt.
Đoạn Phi cũng sững sờ: "Ai làm?"
Ngụy Nhĩ Đắc.
Lục Dung Sân ở trong lòng nói ra đáp án, cậu nhận ra phương thức công kích của Ngụy Nhĩ Đắc, trên thi thể trùng khắp nơi đều có dấu vết này.
"Cái này không quan trọng, trùng tộc nổi loạn, chúng ta nhân cơ hội chạy đi."
Lục Dung Sân dẫn tàn quân đến bến tàu, bất ngờ phát hiện, các tàu bay lớn bé đều giống thi thể trùng bị tàn phá, chỉ còn một tàu vũ trụ loại nhỏ bay cực nhanh còn nguyên vẹn.
"Không thích hợp." Đoạn Phi giữ chặt Lục Dung Sân: "Đây rõ ràng là bẫy rập!"
Lục Dung Sân đẩy tay Đoạn Phi ra, đáy lòng như có tiếng kêu gào khẳng định:
Lên tàu! Trực tiếp lên tàu! Tàu này là có người cố ý chuẩn bị cho mày!
Tàu không có cầu thang để đi lên, cậu trực tiếp biến thành mèo to, xoay người nhảy lên mép thuyền, một giây bước vào cửa khoang kia, không có cảnh báo, đèn xanh theo thứ tự sáng lên, theo đó, một cái tiếng nói quen tai của con trùng chết tiệt đã ghi âm từ trước, vang lên từ loa tàu:
"Mèo nhỏ à, chúc em về nhà ‘thuận buồm xuôi gió’, hẹn gặp lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro