Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

"Ọt ọt ọt ọt..."

Nồi nước lẩu thơm phức được bưng lên bàn, hai người đang im lặng nhìn nhau bỗng trở nên hứng thú.

Bạch Vũ cho mấy lát thịt bò vào nồi lẩu cay, nhìn Chu Nhất Long nhúng *tiểu mễ* vào nước, cậu nuốt một ngụm nước bọt, một tay run rẩy đưa tới bát đựng gia vị bên cạnh, tay kia cầm lấy một cái. Một chiếc bát chấm sạch sẽ, cậu múc một thìa ớt và muốn cho vào bát.

"Bỏ xuống, cậu không ăn được cay."

Chu Nhất Long tóm lấy móng mèo của Bạch Vũ, đẩy nước chấm đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt cậu.

"Cậu ăn cái này đi." Giọng nói không có chút ấm áp nào.

Bạch Vũ lập tức cảm thấy khó chịu. Lúc trước khi nào người đàn ông này nói chuyện với cậu đều bằng giọng điệu này, đều là để dỗ dành cậu.

Tâm trạng cậu chợt nổi lên, liền cầm đũa gắp miếng thịt bò cho vào nồi lẩu cay ra.

Chu Nhất Long bình tĩnh rót cho cậu một bát nước, trước kia hai người cùng nhau ăn lẩu, mỗi khi Bạch Vũ thèm ăn cay liền rót cho cậu một bát nước, để cậu nhúng vào trước khi ăn.

Nhưng bây giờ, Bạch Vũ căn bản không để ý tới anh, múc hết thịt vào bát, cúi đầu ăn.

Nhìn cậu ăn hai ba miếng thịt, Chu Nhất Long rốt cục không khỏi cau mày. Bạch Vũ dạ dày khó chịu, ăn đồ cay dễ đau bụng, sợ hãi không chịu nổi, liền nghiêm túc nói:

"Bạch Vũ, đừng ăn nữa, uống chút nước ấm đi."

Nhưng người trước mặt hình như không nghe thấy, cứ cúi đầu ăn.

Chu Nhất Long lúc này thực sự tức giận, trực tiếp đoạt lấy bát của cậu, xét về thể lực, Bạch Vũ làm sao có thể là đối thủ của anh.

"Anh ngược đãi em... không cho em ăn... em muốn tố cáo ông chủ..."

Bạch Vũ đau lòng khóc nức nở, tuy rằng cậu không thực sự khóc, nhưng Chu Nhất Long lại mềm lòng, bắt đầu dỗ dành người ta.

"Ngoan nào, anh không cho em ăn, vì ăn đồ cay sẽ đau bụng, anh sợ em khó chịu. Đừng khóc nữa, anh sẽ gọi món mới cho em, lát nữa em ăn phần của anh được không?"

Thế rồi anh gắp thịt bò cho vào nồi lẩu.

"Aida, anh đang lo lắng cho em hả?"

"Phải."

"Chúng ta đã chia tay rồi, sao anh còn quan tâm đến em a... hức!"

Tâm trạng được cải thiện bị thổi bay bởi chuyện chia tay này, Chu Nhất Long không nói gì và bắt đầu tự ăn.

Cảm giác được khí tức của mình có gì đó không ổn, Bạch Vũ không dám lên tiếng, im lặng bưng bát lên, trịnh trọng ăn nước lẩu trong suốt của mình.

Ăn trưa xong, trời tạnh ráo một chút, hai người đi bộ về công ty.

Trước kia khi còn hẹn hò, Bạch Vũ thường đòi ra ngoài chơi sau khi mưa, nói rằng muốn nhìn thấy cầu vồng.

Chu Nhất Long cũng nguyện ý đi cùng cậu, đường trơn trượt, sợ Bạch Vũ không nhìn đường sẽ ngã, liền nắm chặt tay cậu.

"Ca, đừng nắm chặt như vậy." Tiểu Bạch Tài phản kháng, bởi vì cậu muốn bước vào vũng nước để chọc Chu Nhất Long, nhưng tay lại bị giữ lại, phạm vi di chuyển bị hạn chế.

"Anh sợ bảo bối sẽ ngã." Cư tổng dùng đôi mắt ngấn nước tấn công.

"Aida, anh yên tâm đi, Vũ ca của anh sẽ không ngã đâu, ngược lại em sợ anh sẽ ngã đó." Tiểu Bạch Tài tự tin nói.

"Ừ, anh sợ ngã, Vũ ca có thể che chở cho anh được không?"

"Không thành vấn đề!"

...

"Aida, ước gì chúng ta có thể quay ngược thời gian." Tiểu Bạch Tài bắt đầu tự nói với mình, hiện tại cậu rất hối hận.

"Cậu nói gì?"

"Không có gì, anh cứ làm việc đi, Chu tổng."

6h chiều, đúng giờ tan sở, Bạch Vũ đi ra khỏi công ty, mới phát hiện trời lại sắp mưa.

Chỉ cần nghe một tiếng "rầm", những hạt mưa ập xuống rơi xuống.

Một lúc sau, những cành cây trước cổng công ty bị cong, hoa anh đào rơi xuống đất, theo nước đọng lại chảy xuống cống.

Thời tiết xấu đến mức gần như không thể di chuyển được.

"Lên xe đi, tôi đưa cậu về nhà." Chu Nhất Long ngồi trong xe, vẫn nhìn tài liệu trong tay mà không ngẩng đầu lên.

"Cám ơn anh." Bạch Vũ bước vào trong xe, lại một hồi im lặng...

Xe quẹo vào nhà Bạch Vũ , Chu Nhất Long xoa xoa thái dương hỏi:

"Ngày đầu tiên đi làm của cậu đã quen chưa? Cậu có thấy mệt không?"

"Ể? Không, em có thể làm được."

"Ồ? Thật sao? Tôi lại thấy cậu rất mệt mỏi." Nói xong, anh đến gần Bạch Vũ, sờ lên mái tóc mềm mại của cậu.

"Anh quan tâm đến em... à."

Đột nhiên, một khuôn mặt tuấn mỹ tới gần cậu, cậu nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào anh.

"Tất nhiên là tôi quan tâm đến cậu rồi... Khuôn mặt của Chu Nhất Long càng ngày càng gần, Bạch Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, hơi hơi bĩu môi.

Em ấy dễ thương quá!

Chu Nhất Long trong lòng điên cuồng gào thét, lại nói:

"Vì tôi là anh rể của cậu."

"Click!" là tiếng chụp hình.

Chu Nhất Long nén cười, hài lòng nhìn bức ảnh mình vừa chụp xong, đặt điện thoại xuống, khéo léo tháo dây an toàn cho Bạch Vũ.

"Chúng ta tới rồi, xuống xe đi."

Bạch Vũ chưa bao giờ tức giận như vậy, rõ ràng vừa rồi Chu Nhất Long đang trêu chọc cậu. Vì thế cậu tức giận túm lấy cổ áo Chu Nhất Long, dùng sức hôn lên đôi môi xinh đẹp của anh.

"Chụt!"

Chu tổng há hốc mồm nhìn tài xế ngồi phía trước và đỏ mặt.

"Chu Nhất Long, em muốn theo đuổi anh, không muốn làm em vợ của anh, hừ!"

Nói xong cậu xách túi chạy vào nhà, Chu tổng người đang rất phấn khích, ngơ ngác nhìn về hướng tiểu lừa gạt biến mất trong vài phút trước khi đưa ra lệnh:

"Lái xe trở về đi."


- Còn tiếp -

*tiểu mễ : hạt gạo nhỏ hoặc một loại ngũ cốc giống như gạo*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro