Chương 3
Vào thứ hai, những cơn bão dữ dội đã làm rung chuyển đất liền.
Bạch Vũ là nhân viên mới, xe đưa cậu về nhà hơi đắt, để không khiến người khác cho rằng mình quá đặc biệt, cậu xuống xe cách công ty Chu Nhất Long một khoảng cách.
Cậu hối hận chỉ vài phút sau khi bước ra khỏi xe.
Trời mưa to quá, a thật không đỡ nổi!
Đang tuyệt vọng, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh cậu, người trong xe mở cửa và hét vào mặt cậu:
"Lên xe!"
Tiếng mưa lớn đến nỗi anh gần như gầm lên.
"Oa! Anh rể, là anh sao!" Bạch Vũ kinh ngạc kêu lên.
Để không bị Chu Nhất Long ghét bỏ, cậu gọi anh là anh rể rồi nhanh chóng lên xe.
Vừa lên xe, Chu Nhất Long đã trùm khăn lên đầu cậu, thản nhiên nói:
"Lau sạch đi. Ngày đầu tiên đi làm đừng để bị mất mặt. Đừng để chị gái cậu nghĩ rằng tôi đang lợi dụng cậu."
"Cảm ơn anh rể!"
Bạch Vũ vui vẻ lau tóc, hoàn toàn không để ý tới người đàn ông u ám ngồi bên cạnh sau khi nghe cậu gọi là anh rể.
"Không có gì, em vợ."
Chu Nhất Long liếm răng sau, kiềm chế không cởi quần cậu ra đánh.
Tiểu tử lừa dối tình yêu này đúng là một người hay thay đổi, lúc trước từng gọi mình là ca ca mà bây giờ thì... hừ!
Nhớ lại từng chút quá khứ giữa hai người trong tâm trí.
Chắc chắn trước đây anh không nên quan tâm đến tuổi vị thành niên của cậu mà ngủ với cậu, xem bây giờ cậu còn có thể gọi anh là "anh rể" hay không?
Chu Nhất Long càng nghĩ càng tức giận, dọc đường không nói chuyện với cậu nữa.
Sau khi hai người đến công ty và bước vào thang máy, Chu Nhất Long lạnh lùng nói với cậu:
"Quản lý cấp cao của công ty tôi đều biết cậu, cho nên cậu không cần phải căng thẳng. Làm được thì cứ làm, không làm được cũng đừng ép buộc bản thân. Dù sao thì..."
"Thì thế nào?" Bạch Vũ mong đợi hỏi, Chu Nhất Long vẫn còn yêu cậu, cậu cảm nhận được.
"Dù sao trước đây cậu làm cũng không tốt lắm, hơn nữa tôi là anh rể tương lai của cậu, tôi cũng không thể quá khắt khe với cậu, tôi sợ chị cậu sẽ tức giận." Chu Nhất Long cười lạnh và bước ra khỏi thang máy.
Bây giờ Bạch Ngọc đang không vui.
Cậu tự nghĩ, anh ấy còn thích chị gái mình phải không?
Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu tự an ủi mình.
Không thể nào, Chu Nhất Long không phải loại người tùy tiện thay đổi... phải không?
Nghĩ tới đây, Bạch Vũ quyết định vui lên.
Cậu trong lòng vui vẻ nói: Dù thế nào đi nữa, cũng là mày bỏ rơi anh ấy trước, ảnh tức giận là chuyện bình thường, Bạch Vũ, mày phải cố gắng lên!
Vì thế suốt buổi sáng, Bạch Vũ vì đủ loại nguyên nhân đều chạy tới văn phòng Chu Nhất Long không dưới mười lần.
"Két"
Cánh cửa lại được mở ra và một cái đầu nhỏ thò vào.
Chu Nhất Long đang đọc báo cáo, cây bút trong tay đang phác thảo, không ngẩng đầu lên hỏi:
"Lại có chuyện gì vậy, trợ lý Bạch."
Bạch Vũ giả vờ ho hai tiếng, bưng cốc nước nóng vào văn phòng, đặt lên bàn Chu Nhất Long rồi nói:
"Đã trưa rồi, tôi có thể mời Chu tổng đi ăn tối được không?"
Nói xong cậu ngồi xổm xuống cạnh anh, chớp đôi mắt cún con.
Chu Nhất Long theo âm thanh cúi đầu nhìn cậu, tóc mái hơi cong xõa xuống, đôi mắt vẫn sáng như trước, đôi môi hồng phớt nhẹ, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, trông quyến rũ đến mức không ai có thể cưỡng lại được, làm bất cứ điều gì cho cậu.
Chu Nhất Long trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
Mình thực sự muốn hôn em ấy... Nhưng không!
Mình không thể đầu hàng nhanh thế được.
Vì thế anh nhếch môi lạnh lùng nói: "Trợ lý Bạch muốn mời tôi món gì?"
"Lẩu được không? Lẩu cay!" Thấy anh đồng ý, Bạch Vũ vui mừng khôn xiết.
"Nhưng hôm nay tôi muốn đổi khẩu vị, ăn lẩu uyên ương."
- Còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro