Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Chương 34

Dương Tu Hiền đột nhiên nổi giận khiến Đoạn Thiên Tứ giật mình, mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng cũng không dám nói một lời để người khác đem Cửu Tuế Hồng lên xe tới bệnh viện. Dương Tu Hiền đạp chiếc ghế bên cạnh thị uy, chân giẫm lên, tay gác ngang qua đùi, dáng vẻ vô cùng khó chịu nhìn thủ hạ nhà mình. "Toàn bộ đều tản ra đi tìm hết đi! Dù là bến tàu hay cổng thành cũng phải lục hết! Mỗi một người đều không cho phép bỏ qua! Chỉ cần phát hiện Đoạn Thiên Anh lẫn Hứa Tinh Trình phải báo cáo ngay lập tức!"

"Để ông đây xem ai dám rời khỏi nơi này!" Dương Tu Hiền nghiến răng nghiến lợi nói.

La Phù Sinh nhìn người kia tới mê mẩn, vừa đảo mắt đã nhìn thấy tiểu hồ ly nhu nhuận nép vào lồng ngực mình cầu vuốt ve, lập tức có chút dở khóc dở cười. Mặc cho Dương Tu Hiền ra mặt phát ngôn nhiều hơn La Phù Sinh, nhưng ai ai cũng biết, kỳ thực thế lực của La Phù Sinh không thể đùa giỡn được.

"Đời tôi chưa từng sợ bất kỳ ai, hiện tại giao vào tay anh." Tiểu hồ ly nói như thế, dáng vẻ làm bộ làm tịch tủi thân. Đối với người này La Phù Sinh luôn luôn trở nên bất đắc dĩ, tiểu hồ ly nhà hắn lúc nào cũng chỉ biết lăn lộn chơi xấu, bá khí thu hết về, hệt như viên đường nhỏ.

Dương Tu Hiền khó lường lại giảo hoạt, luôn có thể tùy tâm tùy hứng mà thay đổi trạng thái của mình, gặp La Phù Sinh sẽ dựa vào La Phù Sinh, nếu không có La Phù Sinh thì luôn luôn bày mưu tính kế người khác, hệt như chiếc hộp Pandora không tài nào nhìn thấu. La Phù Sinh cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì người kia yêu mình, nếu không dựa vào tâm cơ lẫn thủ đoạn của Dương Tu Hiền, cả một đời hắn có muốn cũng không thể nào đuổi theo được.

Dương Tu Hiền lười biếng cuộn tròn trong ngực La Phù Sinh, lẩm bẩm muốn hắn xoa eo cho mình. Dương Tu Hiền thích trêu chọc hắn, chọc đến khi người kia phát nhiệt, ở phương diện này cậu biết đối phương vô cùng có hứng thú, mỗi một lần lên giường đều giày vò cậu rất lâu, khiến Dương Tu Hiền tưởng như eo mình có lẽ cũng sẽ sỡm gãy đôi thành hai khúc.

Thế lực của Hồng bang lẫn Dương gia cùng nhau xuất động, ở Đông Giang muốn tìm một người quả thực dễ dàng như trở bàn tay, rất nhanh đã bắt được người về, Dương Tu Hiền kéo tay Đoạn Thiên Anh đi, trực tiếp lái xe đưa cô thẳng tới bệnh viện để Đoạn Thiên Anh tìm Cửu Tuế Hồng gặp mặt lần cuối. Dương Tu Hiền ở bên ngoài, ngồi trên đùi La Phù Sinh, buồn bực cầm ngón tay hắn giết thời gian. Đoạn Thiên Tứ còn muốn mắng La Phù Sinh vài câu, nhưng Dương Tu Hiền đã dùng ánh mắt cảnh cáo trừng đến mức khiến gã rụt cổ trở về.

Đoạn Thiên Tứ mang theo những người khác tới muốn dằn mặt Hứa Tinh Trình, nhưng ngay lập tức bị La Phù Sinh ngăn lại, mười mấy người xô xô đẩy đẩy nhét chung một chỗ, ồn đến đau đầu.

Đột nhiên Hứa Tinh Trình đương lúc La Phù Sinh mất cảnh giác, lập tức xông vào phòng bệnh, La Phù Sinh phản ứng kịp vội vàng lao theo, ngay phía sau là Đoạn Thiên Tứ. Dương Tu Hiền hai tay nhét ở trong túi, chậm rãi ung dung tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy Hứa Tinh Trình đang kích động nắm lấy cổ áo Cửu Tuế Hồng mà gào lên: "Ông giả bệnh có đúng hay không! Các người lừa gạt để Thiên Anh trở về! Không muốn cùng tôi cao chạy xa bay phải không hả!?"

Cửu Tuế Hồng vốn chỉ đang hơi thoi thóp, lúc này lại bị Hứa Tinh Trình nắm lấy cổ áo giật lên giật xuống, nháy mắt quá sức liền tắt thở, trước khi chết vẫn kiên định nói rằng Đoạn Thiên Anh không thể gả cho Hứa Tinh Trình, chỉ có thể cùng Đoạn Thiên Tứ kết hôn gánh trọng trách tiếp quản gánh hát.

Nghe được di ngôn cuối cùng kia, Hứa Tinh Trình liền hiểu rằng hắn và Đoạn Thiên Anh vĩnh viễn cũng không thể, lại càng trở nên điên cuồng, đôi con ngươi đỏ ửng lên nhìn chằm chằm vào Cửu Tuế Hồng, giống như hận không thể đem lão ta giết thêm một lần. "Ông đứng lên cho tôi!! Ông đang giả chết phải không?! Phải không!!"

La Phù Sinh muốn lôi Hứa Tinh Trình lại bị hắn dùng tay hất ra. "Hứa Tinh Trình! Ông ta chết rồi!!"

"Ông ta chưa chết! Sao lại chết được!! Ông ta chỉ đang lừa các người thôi!"

BỐP!

Đoạn Thiên Anh không thể nhịn được nữa, trực tiếp tát thẳng vào mặt Hứa Tinh Trình. Dương Tu Hiền đứng một bên xem kịch vui, trong lòng huýt sáo, cảm thán quả nhiên vở kịch này vô cùng phấn khích. La Phù Sinh lui ra phía sau mấy bước, không can thiệp thêm nữa.

Hứa Tinh Trình thất hồn lạc phách rời đi, Dương Tu Hiền cũng đưa Đoạn Thiên Anh đi mất, trước khi đi còn cẩn thận trả hết tiền thuốc men lẫn tiền an táng Cửu Tuế Hồng. La Phù Sinh hiển nhiên không hề yên lòng, ra sức trông chừng Hứa Tinh Trình áp giải tới Mỹ Cao Mỹ. Dương Tu Hiền sợ hắn lại bị tên kia dùng lời lẽ bắt nạt, liền nằng nặc đòi đi theo.

Lúc này Hứa Tinh Trình ở Mỹ Cao Mỹ uống rượu giải sầu, trông thấy hai người bọn họ đi tới cũng không thèm để ý, trực tiếp quay đầu đi. Dương Tu Hiền khoanh tay, lui ra phía sau mấy bước, để La Phù Sinh cùng Hứa Tinh Trình có không gian nói chuyện. Có một số người, một số việc, cũng sớm nên kết thúc đi thôi.

La Phù Sinh ngồi vào ghế salon bên cạnh Hứa Tinh Trình, khui ra một bình rượu. "Thiên Anh nói muốn tự thân đưa tang cho Cửu Tuế Hồng, lúc đó cậu đi thăm cô ấy một chút đi."

Hứa Tinh Trình cuối cùng cũng dời mắt về phía La Phù Sinh, ánh mắt lờ đờ mông lung, đột nhiên ném bình rượu trong tay đi: "Vì sao? Vì sao lại đưa cô ấy đi?! Vì sao cứ luôn ngăn cản tôi! Câu không phải anh em của tôi sao!?"

"Từ khi Dương Tu Hiền xuất hiện, lúc nào cậu cũng không hề để ý đến tôi, cậu ta đánh tôi cậu cũng không ngăn cản! Cả ngày chỉ biết ở cùng cậu ta, Dương Tu Hiền có cái gì tốt hả?! Công phu trên giường sao?"

Dương Tu Hiền lạnh lùng nhìn về phía hắn, không nói gì, La Phù Sinh lại bình tĩnh uống một hớp rượu "Chỗ nào cũng tốt."

Hứa Tinh Trình giật mạnh cổ áo La Phù Sinh, thịnh nộ gào lớn: "Tốt thế thì cậu đi theo cậu ta đi!? Đi để ý đến tôi làm gì? Vô duyên vô cớ muốn chia rẽ tôi cùng Thiên Anh, là vì cô ấy? Hay là vì tôi hả?"

"Buồn nôn." Dương Tu Hiền chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều xông thẳng lên đầu, cậu cố gắng cuộn chặt hai tay khắc chế cảm xúc của mình không bộc phát, vừa định châm chọc vài câu liền nhìn thấy La Phù Sinh đấm thẳng vào mặt Hứa Tinh Trình, để hắn ngã thẳng vào ghế sofa.

Dương Tu Hiền sửng sốt, nhìn Hứa Tinh Trình nôn ra một ngụm máu khiếp sợ nhìn La Phù Sinh, trong lúc nhất thời ngay cả cậu cũng phản ứng không kịp. La Phù Sinh cúi đầu, ánh mắt thuận thế rủ xuống nhìn chằm chằm Hứa Tinh Trình, nắm đấm khẽ run lên:

"Tôi không cho phép cậu vũ nhục Dương Tu Hiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro