Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Gặp những Countryhumans khác

America cười hì hì rồi đuổi thẳng cổ bọn kia ra khỏi phòng cô:

-Cút moẹ bọn mày đê đừng có đứng trong phòng tao ngáng đường. Coi chừng tao chọi pháo hoặc thuốc nổ vào phòng người yêu tụi mày đấy

-Thách đấy - Canada mỉm cười giơ ngón tay thân thiện

- Mày cứ chờ đó mà xem

-.....- New Zealand và Australia bốn mắt nhìn nhau rồi chuồn lẹ. Ai chứ bà chị này nói được là làm được, không ngoa!

-Mấy đứa xong chưa đó? - France nói vọng ra

Sao mấy đứa này thay đồ mất thời gian thế nhờ? Không phải chỉ cần mặc đồng phục của chúng vào là được à?

-Từ từ chút đê bà già - America hét trả

- Coi chừng phải cuốc bộ đi học đó con

- Tôi có bằng lái xe rồi!

France thở dài bất lực, thôi thì trang điểm chút vậy

Mà công nhận nguyên chủ giàu thật đó, mấy phiên bản giới hạn đắt tiền của mấy bộ kẻ mắt phấn phủ các thứ mà cũng có luôn

Hay là UK mua tặng nhỉ?

Có thể đấy chứ

France cầm cuốn nhật ký tính để lại chỗ cũ thì tình cờ thấy một cái bảng vẽ màu cùng vài tuýp màu cơ bản được đặt sâu trong ngăn tủ, không để ý kỹ thì khó mà thấy được

"Kì lạ thật. Có màu và bảng pha nhưng không có bút vẽ"

France lắc đầu tạm bỏ qua việc đó mà để lại quyển nhật ký vào chỗ cũ, đóng ngăn kéo lại rồi ra khỏi phòng. Vừa lúc đụng mặt America bước xuống cầu thang

- United States of America. Con ăn mặc kiểu gì đây? - France nghiêm giọng hỏi

- ??? - America nghiêng đầu khó hiểu - chỉ là bộ đồ bình thường thôi mà

-Bình thường? Mặc như mặc mỗi áo ngực và quần shorts như này mà là bình thường? Rồi đâu ra cái kính trái tim hồng thế kia? Bla bla.... - France

Cuối cùng kết luận lại:

-Đi thay đồ đi

-.....- America

Không chen nổi một câu vào luôn ạ

Cực chẳng đã cô lại phải quay lại phòng để thay 'đúng' 'đồng phục' của trường

- Ủa mẹ? Bà ch- à, chị cả đâu rồi? - Canada thay đồ xong ra khỏi phòng thấy vẫn chưa đi nên hơi ngạc nhiên hỏi

- Để em đoán. Chắc là lại quay lại thay đồng phục đúng không?- Australia khoác vai New Zealand cười hì hì

- Nghiệp - New Zealand gật gù tán đồng

- Trời ạ mấy đứa này - France thở dài

- Tôi xong rồi nè

- Đây là đồng phục của con đó à?

- Thì bình thường vẫn mặc thế này đi học còn gì

- Có khác gì đâu? - Australia khó hiểu, chỉ là mặc thêm cái áo choàng như khi trong phòng thí nghiệm thôi mà

- Đứa không biết thưởng thức nghệ thuật như mày không có quyền lên tiếng - America vênh mặt

-......- được rồi là do cãi không lại

- Đi thôi kẻo muộn - France giục

Sau 1 thời gian đi ô tô thì cuối cùng cả bọn cũng đến được trường

Người cầm lái tất nhiên là France

Và một người từ một thế giới khác như nàng đến thì tất nhiên là mù đường rồi

Cho nên cũng phải mất kha khá thời gian

- Này này này. Đừng có nói là bà quên đường rồi nha!? - dọc đường America cứ lải nhải suốt câu này, chắc là do cay vì không được lái xe

Khi đến nơi, việc đầu tiên cần làm là gì?

Đương nhiên

Là cất xe

Trọng trách cao cả này được tất cả mọi người thống nhất giao cho America

-........- phản đối hội đồng!!!

- Xì bà đi thì trốn luôn cho dễ còn gì nữa. Tụi này đang giúp bà đấy! - nhìn thấy vẻ mặt khó coi của America Australia thương tình lên tiếng

- Nhưng mà xe này không đủ sang! Màu cũng xấu nữa!- America chỉ vào thân xe, bất mãn lên tiếng

-......- Australia hết nói nổi với bà chị này. Bỗng dưng thấy thương China và Russia ghê

- Nhiều chuyện quá! Bà cứ đánh xe vào đi! Mấy lần trước bà đi xe đến có đi về đâu! Trong đấy chắc nhiều nhất là xe bà đó! - Canada thấy nhức nhức cái đầu

- Nhưng....- America chưa kịp nói xong câu thì bị cắt lời

- Mà mỗi cái một màu nữa! - New Zealand nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng

-..... Nhưng mà tao hết thích mấy cái xe đó rồi...- America phụng phịu, nhưng rốt cuộc vẫn phải đi cất

Đợi cho xe đi khuất mắt rồi Canada mỉm cười quay sang vỗ vai hai đứa em mình:

- Có gì cứ bảo là anh mày đi gặp người yêu là được. Bye~

Nói rồi đến cái bóng cũng không còn ở lại

-......- Australia nhìn New Zealand, New Zealand nhìn lại Australia. Bốn mắt nhìn nhau rồi rất ăn ý mà cùng nhau chạy ra ngoài trường đi mua đồ ăn cho bọn Goliath ở nhà

Còn France?

Cô đã sớm chuồn rồi. Ngay khi America than vãn các thứ thì France lui dần rồi chạy đi tìm UK

UK ơi, UK à, anh ở đâu?

France vừa đi vừa nhớ nhập tâm đường đi của trường, mà phải công nhận, trường rộng bá cháy

Ủa mà hình như gia đình cô đầu tư xây thì phải....

E hèm

Hình như gia đình nguyên chủ đầu tư xây thì phải....

- Đây chẳng phải là quý cô France sao? Thật vinh dự khi được gặp cô ở đây - một giọng nói trầm ấm ôn nhu vang lên từ đằng sau

France quay lại nhìn, nhận ra cậu thiếu niên tóc đỏ trước mắt

Đôi đồng tử hai màu vàng đỏ, tai trái có đeo khuyên hình năm ngôi sao liền kề. Tóc dài để xoã trên vai, cùng với bộ đồ trang phục truyền thống của Trung Quốc là trường bào (áo dài) màu đỏ tươi, và cây quạt vàng kim mà cậu ta hay dùng để che miệng, ít nhất thì ở bên kia là thế

France biết người này

China

Có lẽ cậu ta là bạn thân của America, cả Russia nữa

- Bonjour, cậu làm gì ở đây vậy?

- Ồ không không... Đừng nói vậy.... Tôi biết cô là người khác.... Ít nhất thì không phải người ở đây - China xòe cây quạt ra che miệng, đúng hơn là che giấu biểu cảm của cậu ta

Cậu ta là đang thăm dò, hay là đang khẳng định?

Chấp luôn! Có giỏi thì tới

- Comme c'est étrange, la Chine ( Thật lạ lùng, China ạ) Tôi không ở đây thì ở đâu nào? - France mỉm cười thân thiện

- Không thể.... Gia đình tôi vốn có trực giác rất nhạy... Mà hôm qua, à không, là sáng nay tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng mất đi... Cứ như thể nó đã biến mất... Cũng tương tự như một người có năng lực ra đi vậy - China chớp mắt từ tốn nói

- Vraiment? (Vậy sao?) Nhưng tôi vẫn ở đây mà? - France híp mắt cười

- Nhưng năng lực của cô đã biến mất - China gấp quạt lại nghiêm túc nói

- Es-tu sûr? (Cậu chắc chứ?) - France không hề nao núng mà đáp lại - Nếu như tôi mà là người khác, hẳn UK và đám nhỏ đã nhận ra chứ? Với lại, bằng chứng đâu? Cậu sẽ không thể tìm được, vì tôi là chính tôi!

-......

- Với lại để tôi nói cho cậu điều này - France mỉm cười ranh mãnh

-?

- Con gái khi đến tháng thì năng lực sẽ biến đổi, hoặc là tạm thời biến mất, hoặc là khuếch đại lên, thế nào cũng không tốt - France ghé sát vào tai cậu ta nói

- Không thể nào...- China mắt cá chết nhìn cô

- Hưm hưm ~ Làm sao cậu biết là không thể? Cậu là nam hay nữ? - France vặn lại

- Không phải.... Chỉ là nó quá vô lý. Ví dụ như cô, nếu vậy thì tôi hẳn phải biết khi nào....

- Mọi khi một là tôi ở nhà; hai là ở một căn phòng 'đặc biệt' , cậu hẳn phải biết chứ? Tôi ở đó, làm sao cậu nhận ra?

- Nhưng những người khác....

- Để tôi nói cho mà nghe - France hấp háy mắt - những người khác tất nhiên tôi không biết, nhưng trong cộng đồng Countryhumans này hẳn có những người không hoặc chưa có năng lực phải chứ? Tiếp theo là có bao nhiêu người có phòng 'đặc biệt' riêng? Rồi bao nhiêu phần trăm trong số họ là mất năng lực? Bao nhiêu là khuếch đại nó lên?

-..... Được rồi .... Có lẽ tôi đã nhầm.... Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Sẽ có ngày tôi tìm ra bằng chứng cho cô xem! - China lại mở cây quạt ra lần nữa, nhưng France phát hiện hắn không chỉ che miệng mà che cả khuôn mặt có lẽ đã đỏ ửng

.....Tự dưng muốn nhìn ghê....

Nhưng là một người văn minh, France sẽ không làm như vậy

- Je vais attendre et voir ! (Tôi sẽ chờ xem sao!)

- Cáo từ - China sau khi chào liền xoay người định rời đi nhưng bị một bàn tay giữ lại

- Đợi chút nào~ Ban nãy cậu hiểu nhầm là một chuyện, tôi đã bỏ qua. Nhưng còn một việc nữa tôi muốn hỏi~

-???- China hoang mang, trực giác rối loạn cào cào. Vừa kêu mau chuồn đi ở lại toang đấy, vừa tự nhủ không sao đâu cứ đứng lại mà nghe

- Thật ra tôi giờ không phải trong ban giám hiệu trường nên không dám chắc, cái trực giác của cậu là từ cha cậu chứ không phải năng lực đúng chứ?

-....phải - China đắn đo một lúc rồi vẫn quyết định nói ra

Đại khái thì bộ ba CAR (China - America - Russia ) mỗi đứa lại có thiên phú về một mảng khác nhau, tương ứng là năng lực của mỗi người cũng khác:

_America là kiến thức, cô có năng lực hiện thực hóa những thứ mà cô chế tạo, đương nhiên điều kiện không hề đơn giản

_Russia là sức mạnh, năng lực là cường hoá, rất phù hợp với cậu ta

_China là nhận thức, năng lực là điều khiển tri giác của người khác

Trực giác của cậu là do di truyền, hoàn toàn không phải là một năng lực. Nhưng mà có vài người vẫn coi nó như một năng lực và luôn ghen tị với cậu. Thật may từ khi chuyển về trường của các Countryhumans thì cậu đã có bạn, thoát khỏi nỗi cô đơn như khi còn ở trường cũ

-Remercier! (Cảm ơn!) Tôi thắc mắc lâu rồi nhưng chưa có cơ hội hỏi, thank kiu vì đã giải đáp. Giờ tôi phải tìm UK rồi, tạm biệt nhé ~

China thở phào nhẹ nhõm, thì ra cô ấy chỉ hỏi cái này

.....khoan đã!!!

Cậu đã luôn xây dựng trực giác của mình như một năng lực, trừ UN là hiệu trưởng, Qing là cha cậu và hai đứa bạn thân kia thì cậu đã luôn giấu nhẹm đi

Thế quái nào France biết được!?

Trực giác con gái thật đáng sợ....

Lần sau nhất định không được trêu Vietnam!

Nhưng trêu em ấy thực sự rất vui....

Nhưng mà nguy hiểm quá! Nhỡ trêu trúng ngày em ấy đến kì thì toi

Không không không

China à, mày phải giữ được liêm sỉ chứ

Mà France nói cô ấy thắc mắc lâu rồi, hẳn là cậu đã nhầm đi......

.
.
.

France sau khi đi như bay thoát khỏi tầm mắt của China một dám thở bình thường

Đau tim quá đi!!!

Trời ơi China chỉ dựa vào trực giác mà đã suýt phát hiện được rồi, nếu cậu ta mà có năng lực tương tự....

Đời chỉ có toang không có đường khác

Cũng may France ứng biến kịp thời, khả năng diễn xuất đỉnh cao khiến một người như China cũng tưởng mình nhầm cơ mà

Nói xạo mấy câu cậu ta im luôn, hình như cô nói cũng không hẳn là sai

Lần sau nhất định phải né xa cậu ta ra! Cả tông ti họ hàng gia phả nhà cậu ta nữa!

Cây bút vẽ trong ngăn tủ mà đã biến mất hẳn là có liên quan đến năng lực nguyên chủ

Mà sao UK không nói gì vụ này hết vậy!!!

Phải tìm UK tính sổ mới được!

Đi loanh quanh lòng vòng một hồi France nhận ra cô đi hết cả mấy tòa nhà của trường rồi mà vẫn không thấy UK đâu

Tính trốn hay gì?

- Ể bà già sao lại ở đây? - một âm thanh gợi đòn vang lên

- Ame? Và cả Russia nữa? - France ngạc nhiên, ở thế giới của cô vĩnh viễn không bao giờ hai người này đứng chung, đi chung, có khi một bầu không khí cũng không thể thở chung

Mỗi tội America này là nữ, còn bên kia là nam cơ

- Chào - Russia lên tiếng

- Ê bà già thấy China đâu không? Tụi này tìm mãi không thấy - America ngáp

- Ban nãy có gặp, bạn của con đúng là thú vị. Còn nữa, sửa lại cách xưng hô đi - (Phiên dịch: Bạn con thú vị đến phát ớn. Không muốn gặp lại)

- Bà già thấy ở đâu?

- Lùi mười bước rồi gióng thẳng xuống tầng một thì là vị trí cậu ta đứng ban nãy. Tìm cậu ta có việc gì thế?

- Chán quá không có việc gì làm nên kiếm cậu ta đi chơi, tiện đường gặp Russia không có việc gì làm nên kéo đi luôn - America gãi đầu, Russia đứng một bên gật đầu đồng tình

- Được rồi. Đừng đốt trường đấy nhé ~ France nói xong chợt nhớ ra việc cần làm bèn quay người rời đi

-......- (⁠☉⁠。⁠☉⁠)⁠! Sao biết hay vậy?!

Chắc chắn là do thằng China khai ra!

China belike: tôi đã làm gì sai?

- Giờ sao mày? - America ủ rũ hỏi con gấu đô đang đứng cạnh

- Tìm China rồi tính tiếp - Russia trả lời ngắn gọn súc tích

- Đúng!!! Phải tìm rồi băm xác nó ra!!! - America bực mình đến bốc lửa, trực tiếp kéo Russia đi

Nhưng cả người Russia như một cục đá, kéo mãi không đi được

- Thế mày có đi không? - America quay lại, bực mình gắt lên

- Đi đâu?

- Tất nhiên là đi tìm Chin- , khoan từ từ, tao vừa nghĩ ra một cách hay hơn~

.
.
.

France tha thẩn ở vườn hoa, khẳng định nơi này đẹp vô cùng. Hoa hồng, hoa lan, hoa cúc, hoa cẩm chướng, hoa thược dược, hoa lưu ly, hoa hướng dương, v.v... nhiều kể không xiết. Có lẽ các bạn học sinh nữ học xong đã ra đây chăm sóc cây phụ FAO hoặc IUFRO gì đó

(*FAO: Food and Agriculture Organization of the United Nations, tiếng Việt là Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp Liên Hợp Quốc

*IUFRO: International Union of Forest Research Organizations, tiếng Việt là Liên đoàn các Tổ chức Nghiên cứu Lâm nghiệp Quốc tế)

Mà cái đó cô không quan tâm!!!

Vấn đề là UK chui vào xó xỉnh nào rồi?!!

- Mẹ? Sao mẹ lại ở đây? - một giọng nói thân quen vang lên, France đang ngắm hoa bèn quay đầu lại

- Canada? Và.... Ukraine? - sao hai đứa này lại đi với nhau???

- Cháu chào cô ạ. Cháu là Ukraine, bạn gái của anh Nada, rất vui được gặp cô - Ukraine, một cô bé dáng người nhỏ nhắn, đầu đội một vòng hoa tự đan, mặc một chiếc váy trắng trông xinh như một thiên thần

- Chào cháu. Với lại đây không phải lần đầu hai ta gặp nhau

-........- chuyện đã qua đừng nhắc đến làm gì mà!!!

Ukraine giờ nghĩ lại còn thấy xấu hổ vì chuyện đó, mặt hơi đỏ lên

- Ukraine? Em sao vậy? Sốt ư? Để anh bế em xuống phòng y tế!

Nói là làm, Canada trực tiếp bế Ukraine theo kiểu công chúa, chạy như bay đi, để lại France với đống cát bụi bay mù mịt

Được lắm con trai!

Nam nhi đã nói là làm, không hổ là con cưng của mẹ!

Nhất định tháng sau phải cho con thêm tiền ăn vặt mới được!

Nhưng mà đi hơi nhanh.... còn chưa kịp hỏi UK ở đâu nữa

Còn cái vụ trước đây gặp là do France buột miệng, ý là thế giới trước đã gặp nhau rồi, không ngờ ở đây hai ta cũng không phải lần đầu thấy mặt!

Nhân duyên kì lạ, không cần phải vội, cứ từ từ mà tìm hiểu

Mai mốt đằng nào Canada cũng dắt về ra mắt, đợi lúc đấy hỏi là được

France đi loanh quanh trong vườn, nơi mà có những bụi hoa cao quá đầu người, cũng có những bông hoa khiêm tốn mọc san sát mặt đất. Vài đôi bướm bay dập dờn, có con dạn đến mức khi France đưa tay ra nó liền đậu lên. Cũng có những con ong miệt mài kiếm mật, chắc tổ nó cũng chỉ quanh quanh đây....

- Xin chào - một giọng trầm ấm vang lên, France nhìn, ra là Netherlands

- Hi~

- Vẫn cái giọng thường ngày - Netherlands mỉm cười, cô đưa tay vuốt mồ hôi đang chảy trên trán - Sao? Hôm nay có việc gì mà lại ra đây thế?

Netherlands là một trong những giáo viên dạy ở trường này, ban đầu cô có lên lớp, nhưng tình yêu dành cho những bông hoa của cô mãnh liệt hơn những con chữ nhiều nên cô dứt khoát chỉ dạy tiết thực hành, việc lên lớp cô liền đẩy hết cho Ethiopia, bạn tri kỷ của cô

Netherlands là một người cực kỳ hiền lành, cô không quan tâm đối phương là ai, luôn tiếp chuyện bằng một giọng chân tình, ấm áp, đối xử với họ bằng cả tấm lòng, khiến cho đối phương tưởng như đang tâm sự với bạn thân vậy

- Ừm.... Đi tìm UK, tìm hoài nãy giờ mà không thấy đâu cả - France than thở

- UK sao? Có lẽ ở phòng hội đồng đấy? Hoặc là trong phòng hiệu trưởng, tôi cũng không rõ lắm

- Aizzz, nhưng tôi không phải giáo viên, tất nhiên không thể vào khu vực ban giám hiệu...

- Thực xin lỗi nhé, thẻ giáo viên của tôi cũng không có đủ quyền

- Ồ không, có phải lỗi của cậu đâu - France xua tay

- Haha, nghỉ chân chút đi. Nếu họ thực sự họp thì còn lâu mới xong

- Vẫn là cậu tốt, Netherlands!

- Không phải tốt nhất sao? - Netherlands đứng lên phủi lớp đất vụn bám trên áo quần

- Không! UK mới là tốt nhất!

- Chậc. Đúng là...

__________
Đôi lời tác giả:

Mãi mới ra một chap, thật xin lỗi vì sự chậm trễ này

Mọi khi có hôm ngồi nghĩ mãi chẳng ra ý tưởng gì, hôm nay phải ôn để mai khảo sát thì ý tưởng tuôn trào như suối:)))

Rốt cuộc là ngồi viết, không thêm được một chữ gì vào đầu(⁠*⁠❛⁠‿⁠❛⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro