Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

rusviet - hồ băng

Việt Nam ngồi nép sau một gốc cây bạch dương, mắt e dè ngóng ra phía một đám trẻ con đang vui vẻ trượt qua trượt lại trên mặt hồ băng trơn bóng, sáng lấp lánh như gương pha lê.

Em thích băng tuyết, lấp lánh và mịn màng, lạnh đến nỗi khiến mọi phiền muộn của em phải tê cứng và teo dần đi. Trời rét đậm rét hại, chính là hành hạ cơ thể em với những cơn ho lao như muốn nhổ ra cả hai buồng phổi, vừa là an ủi linh hồn sứt sẹo, bi quan của em.

Em muốn thử trượt băng, điều mà cha mẹ luôn ngăn cản em làm vì sợ cái lạnh ấy sẽ giết chết em. Nhưng em không dám chạy ra và tung tăng chơi đùa trên mặt hồ băng quyến rũ ấy ngay. Em rất ngại tiếp xúc với đám đông, kể cả nếu đó chỉ là một đám trẻ con lít nhít.

Mặt trời lặn.

Những đứa trẻ ngao ngán, vội vàng trở về nhà trước khi các bà mẹ phải ra tận nơi để xách tai kéo về cho kịp giờ ăn tối.

Giờ chỉ còn một mình em. Việt Nam nhỏ nhẻ, rón rén bước ra giữa mặt hồ băng. Trời đã tối đặc, một dải cực quang màu sắc xinh đẹp vắt ngang qua, như một cây cầu duyên dáng, lóng lánh tím hồng.

Ánh sáng lung linh huyền ảo ấy hắt xuống trên mái tóc đen bù xù một vầng hào quang diệu kỳ, và soi sáng mặt hồ lấp lánh tựa pha lê.

Việt Nam cúi người xuống, soi bóng mình trên mặt băng hơi mờ ảo. Hơi thở em trắng xoá, mịt mù trước mắt. Em không trượt băng, em không có giày trượt, hiện tại em đang đi tạm đôi ủng đi tuyết to đùng của bố. Những ngón chân em lọt thỏm trong đôi ủng xù xì, ngọ nguậy đầy bất an khi chỉ cách mặt băng lạnh toát một lớp đế khá mỏng.

Hình như em vừa thấy một gương mặt lấp ló sau lớp băng? Hay đó chỉ là một ảo cảnh được đắp nặn bởi hơi thở trắng xoá của em?

Việt Nam dụi mắt thật mạnh, nín thở nhìn cho rõ.

Không, em không nhìn nhầm. Quả thật có một khuôn mặt đang áp lên từ dưới lớp băng, hai con mắt xanh rực như mắt mèo chăm chú nhìn em.

Em hơi hoảng hốt, đôi mắt chớp liên tục. Là một cậu bé ở dưới lớp băng. Một cậu bé có vẻ trạc tuổi em, tóc vàng nhạt, gần như trắng xoá, làn da nhợt nhạt, tái xanh và đôi mắt xanh rực rỡ, toả sáng trong làn nước đục.

Việt Nam nghe thấy tiếng răng rắc vụn vỡ vang lên bên tai. Trong một thoáng lơ đễnh, mặt hồ băng rạn nứt, vỡ tan thành nhiều mảnh nổi lềnh bềnh. Không kịp bám vào thành mảnh băng trơn trượt, em rơi tõm xuống nước.

Nước lạnh, lạnh buốt, cái lạnh bấu chặt lên từng tấc da thịt em, xuyên qua lớp áo dày cộm, ăn vào xương tuỷ em.

Buồng phổi bí bách, tắc nghẹt, đau rát tái tê dưới cái lạnh trong một hồ nước đá. Nếu còn ở dưới này lâu hơn nữa em sẽ bị viêm phổi. Việt Nam sợ viêm phổi, em từng suýt đi qua Quỷ Môn Quan vì nó. Em phải trồi lên thở thật nhanh, trèo lên bờ và chạy về nhà. Nhưng quần áo em nặng quá, đôi ủng đi tuyết tuột ra khỏi bàn chân bé bỏng chới với quẫy vùng trong nước. Lớp áo dày và mũ lông nặng trịch cứ kéo em xuống. Đuối quá, chắc em sắp chết.

Nước lạnh, cơ thể em lạnh. Nhưng có một thứ gì đó ấm nóng hơn, và đột ngột, vươn qua, ôm lấy eo em, nhẹ nhàng nâng em lên như một cọng lông hồng.

Việt Nam gần như bất tỉnh. Cơn ho lao sặc sụa ào tới ngay khoảng khắc em bắt được hớp không khí đầu tiên. Nhưng chẳng kịp hít thở nhiều hơn như vậy, em lại bị lôi xuống nước.

Lạnh quá đi mất. Cơ thể của em đang dần mất cảm giác, hoàn toàn tê liệt vì cái lạnh thấu tuỷ dưới nước. Em hé mắt.

Là cậu bé với khuôn mặt khả ái, đáng yêu vô cùng dưới lớp băng khi nãy Việt Nam thấy.

Một cảm giác trơn trượt mà rón rén trườn trên bàn chân trần của em. Việt Nam giật mình quay đầu xuống và nhận ra một chiếc đuôi cá đang lách qua bên chân mình, quấn quýt vướng víu không rời.

Cậu bé kỳ lạ kia vòng hai cánh tay dài, khoẻ mạnh qua hai bên eo em, ôm chặt lấy vị khách của mình. Cậu ta rướn người, đưa mặt đến sát bên Việt Nam, và hôn lên má em một cái thật kêu.

Việt Nam sắp hết dưỡng khí. Em sẽ chết đuối sao? Không biết liệu nó có đau đớn như viêm phổi hay không?

Nhưng em vẫn chưa xui xẻo đến mức phải trải nghiệm cảm giác đó ngay. Ngay vào khoảnh khắc môi cậu bé kia rời khỏi má em, một bong bóng khí mọc ra, bao bọc lấy cơ thể em. Trên đầu họ, ánh sáng của dải cực quang dật dờ phiêu đãng trên làn nước mờ mịt.

Em thở được, và lơ lửng trong làn nước. Em nói được. Cả người em ướt nhèm nhẹp và lạnh run cầm cập trong một bong bóng chứa không khí y như ở trên bờ.

Cậu bé người cá vươn tay ra, trong làn nước, bàn tay cậu ta thật lạ. Một bàn tay lớn, lấm tấm vảy, và có màng giữa các ngón tay, trong suốt và lấp lánh xinh đẹp. Khi bàn tay ấy xuyên qua lớp màng trong veo của quả bóng khí, nó lại trở thành một bàn tay giống như bàn tay của em, trắng trẻo mềm mại, dẻo dai và mạnh mẽ, nắm lấy tay em và kéo em đi.

Cậu ta bơi rất nhanh, đưa em đi xuyên qua một lòng bể mênh mông. Nhìn từ trên bờ trông hồ rất rộng, nhưng em không nghĩ nó lại rộng như thế này.

Họ dừng lại trước một vạt rong tảo phủ kín. San hô và cá, mực vùng vẫy, múa lượn. Chúng túa ra từ những vách đá lạnh lùng xám xịt, vảy lấp lánh, chiếu sáng một chút cho vùng nước tối thui.

Người cá tiến đến bên vạt rong tảo dày um. Lúc bấy giờ, Việt Nam mới để ý đến một mỏm đá rất nhỏ nhô ra từ giữa màn rong. Cậu bé kia đặt bàn tay to, dẹt như mái chèo lên mỏm đá ấy, và nó toả sáng, một ánh sáng xanh kỳ dị, không rõ.

Vạt tảo rong đột nhiên lục đục lên như một con vật. Những ngọn rong xanh đen huyền bí bắt đầu dâng lên, cuốn lấy người cá và em, kéo họ vào một vùng bụng thẳm tối đột ngột mở ra sau rèm tảo.

Quá nhanh, nhanh đến nỗi em chỉ nhìn thấy một đường hầm tối om, trong khi màu đen xung quanh em cứ quay cuồng, thi thoảng lại lấp lánh những vệt vảy cá. Chắc đó là người bạn mới của em. Đang bơi song song với em trong con hầm sâu hun hút ấy.

Và ánh sáng tràn vào mắt em. Việt Nam nhắm tịt mắt lại vì ánh sáng đến quá bất ngờ.

Ánh sáng ấy đến từ những khối đá kỳ lạ, toả sáng dìu dịu, ánh sáng lay lắt trong làn nước mờ ảo.

Càng đến gần, màu trắng sáng phiêu đãng xung quanh càng rõ ràng. Cậu bé người cá và đứa trẻ loài người, tay nắm tay, lướt qua một lối mòn ngoằn ngoèo, không kém phần lãng mạn trong ánh sáng dập dìu của những khối đá trắng sáng lẫn giữa những bụi rong biển lượn lờ ranh ma.

Họ lướt đi trong làn nước ngày càng trong trẻo và sáng lấp lánh. Đi, đến một bầu rộng lớn lộng lẫy.

Lần thứ hai bị choáng ngợp, Việt Nam sững sờ trước một thành phố cổ được xây lên sau những rào san hô uốn éo kiều diễm.

Những đàn cá dập dờn bơi đi, trăm ngàn vảy cá phản chiếu lại ánh sáng của những cụm pha lê huyền bí thành những cái bóng trắng duyên dáng. Một ngôi thành cổ xinh đẹp được xây chồng lên từ xương san hô và pha lê sáng rực, đan xen với những khối cẩm thạch trắng đẹp đẽ, với những bức tường xếp thành hình xoắn trôn ốc, tinh xảo và cổ kính như một mê cung trận đồ cổ đại. Ở trung tâm của thành trì kỳ diệu dưới nước này mọc lên một cung điện mái vòm đẹp tuyệt trần. Ở đây có những thứ Việt Nam chưa thấy bao giờ.

- Chào mừng em đến với Nhân Ngư Quốc.

Em giật mình, ngước lên phía cậu bé người cá dẫn mình đến đây. Bàn tay cậu lạnh toát nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn, gầy rạc của đứa trẻ nghèo, không để em giãy ra. Giọng cậu trầm ấm, dịu dàng và dội vào tâm trí em những âm hưởng vang vọng. Phải chăng giọng nói của cậu là tiếng vọng của những âm thanh của nước va chạm với những cột pha lê trong thuần, êm ái và tinh tế như được đúc luyện kỹ lượng trong tay các thuỷ thần?

Cậu bé người cá kéo em đi, những bong bóng nước cuộn lên như khiêu vũ xung quanh em và cậu.

Hai đứa kéo nhau len lỏi qua những rặng san hô. Trên những mỏm san hô màu sắc rực rỡ, có những nàng tiên cá xinh đẹp, với mái tóc đỏ rực như chân bồ câu và những đôi mắt xanh sáng ngời như phỉ thuý. Họ ngân giọng, dệt lên những khúc ca lung linh huyền ảo. Họ nhìn thấy em, họ nửa thích thú, nửa ngần ngừ bơi đến, tò mò xung quanh em.

Cậu bé người cá có vẻ không thích điều này. Cậu ta kéo tay em, nhanh chóng lướt đi, thẳng tiến về phía lâu đài cẩm thạch sừng sững kia.

Hai đứa bơi qua những rặng san hô xinh đẹp và những khối pha lê trong veo lấp lánh, bơi qua cả bức tường thành cẩm thạch trắng uy nghiêm, cùng lượn lờ với đàn cá vảy lóng lánh trong nước.

Việt Nam rất thích nơi này. Em cũng rất thích sự hiện diện im lặng và đáng tin cậy của người bạn mới. Em rất vui khi được cậu dắt đi chơi, nhưng có lẽ đã khá muộn rồi và em cần phải về nhà.

Em đưa tay gõ nhẹ vào bong bóng, ý muốn gọi cậu bạn người cá.

Cậu ta quay lại, miệng vẫn đang nở nụ cười tươi tắn háo hức, đôi mắt ngóng chờ xem em muốn nói gì.

Em chỉ chỉ lên phía trên, nhảy nhảy lên trong quả bong bóng, ý bảo cậu hãy đưa mình lên bờ.

Nụ cười của cậu bé héo đi, cậu bé người cá đứng im mất một lúc.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu và kéo em đi về phía dòng hải lưu, bơi về bờ.

Mặt nước ngày càng sáng. Cậu bé dừng lại, em cũng dừng lại. Cậu rút tay ra khỏi bong bóng, bàn tay trẻ con mũm mĩm trắng trẻo biến thành bàn tay đầy vảy và có mang cá. Đầu ngón trỏ của cậu hửng lên một điểm sáng, khi cậu chạm vào bong bóng của em, bỗng nhiên nó nổ tung.

Hai cánh tay khoẻ khoắn của cậu ôm lấy ngang eo em, mạnh mẽ nhấc em trồi lên mặt nước và đặt em lên một tảng băng lớn.

- Đừng quên tôi.

Cậu thì thầm :

- Tôi là... Russia. Xin em hãy kiên nhẫn tìm đến tôi thêm một lần nữa.

Việt Nam ướt sũng và run lập cập, bàn tay nho nhỏ của em nằm trong bàn tay cậu, Russia cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay tái xanh.

Ánh đuốc le lói trong rừng, cậu vội vàng lặn xuống thật sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro