Chương 7, 8
Chương 7_ Căn cứ
Mắt China không kiềm được giựt giựt mấy cái, Boss đồng ý không có nghĩa là anh sẽ nghe theo và tin cái tên này, huống hồ gì tên này còn muốn bem anh nữa
" Gì vậy cha, Boss có kêu t đi trông chừng nó đâu mà t với m, có cái rắm, m không thấy khi nãy nó như muốn táp hai đứa mình hả" nói xong China nghểnh mặt hất lên trời tỏ vẻ kiêu căng
Nhìn thấy vẻ mặt mắc chửi của China làm Vietnam mất cả hứng nói chuyện phiếm, nếu giờ cậu không cần phải xây dựng niềm tin với Boss thì chắc cậu xúc tên "Tung Của" đó lâu rồi.
' Hừ, tiểu kê "Tung Của" vẫn hống hách ghê nhỉ'
China nhận thấy cuộc trò chuyện đã bị ngưng nên hướng ánh mắt nhìn xuống, vừa lúc đụng ngay cái liếc sắc xéo của Vietnam dành cho mình
" Ý gì?" China nhăn mặt cau có hỏi Vietnam
Vietnam im lặng không trả lời, đưa ánh mắt lướt từ trên xuống dưới hai lần, hừ nhẹ một tiếng sau đó nhếch mém cười mỉm quay mặt đi chỗ khác
' Xem ai chảnh hơn ai, tiểu kê cứ hống hách, tôi éo quan tâm'
China vừa bị ai kia quét mắt đánh giá tận hai vòng, đã vậy tên đó còn không thèm trả lời anh, gân xanh nổi lên, China xù lông rồi, anh ta tức giận đang tính lao lên bem tới bến với Vietnam thì bị Cuba chắn ngang
" Không đi thì thôi, tôi tự dẫn Vietnam đi, cậu đi ra chỗ khác đi, đừng có mà đánh nhau với người ta"
Cuba nhận thấy bầu không khí căng thẳng của hai vị nào đó thì không khỏi lo lắng, anh bất đắc dĩ phải chen ngang ngăn cản, để thêm 1 giây nữa chắc hai đứa này nó đấm nhau phù mỏ quá...
Thấy Cuba chen ngang thì Vietnam liền thay đổi, lật mặt nhanh như lụa cười tươi tắn như thể cái người xéo sắc khi nãy không phải là cậu
" Hừ, đem tên đó tránh xa t ra" China bỏ lại một câu sau đó đi ra khỏi phòng, Cuba và Vietnam cũng rời đi ngay sau đó
Tới cửa ra thì ba người chia hai ngã, nhưng kì lạ thay, China lại ngoái đầu lại lần nữa, bắt gặp bóng lưng của một chàng trai nhỏ nhắn đang tươi cười, anh cảm nhận được một cảm giác kì lạ chưa từng có, trái tim đột nhiên lại có chút nhói
Đang thẫn thờ nhìn chằm chằm người nào đó thì bất ngờ cậu ta cũng quay lại, cả hai chạm mắt, China giật nảy, như kẻ trộm làm điều xấu bị bắt gặp
Vietnam cứ tưởng tên China kia đã phủi đit bỏ đi từ lâu, cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình từ sau lưng, quay lại thì thấy tên đó đang nhìn mình, Vietnam khó hiểu nhìn lại, tên đó như bị bắt thóp mà giật nảy mình
Thấy dáng vẻ đó Vietnam không nhịn được cười một cái, sau đó ra vẻ trẻ con mà lêu lêu China, tự nhiên tên đó đỏ bừng mặt, quay phắt lại hướng kia vội vã rời đi, nói là đi nhưng thật ra là vừa chạy vừa đi
Chắc cay cú vụ nãy nên tính trả thù mà bị cậu bắt gặp chứ gì, hừ quả nhiên là Vietnam đây vẫn rất nhạy bén á nha, China kia sao mà đánh lén cậu được, có cái lần trước hơi xui thôi...
Vietnam vui vẻ tung tăng đi cùng Cuba, anh dẫn cậu đi xem căn cứ, chủ yếu là nơi sinh hoạt, vui chơi, luyện tập, vì cậu vẫn là một người lạ may mắn được cho ở lại nên chưa được dẫn qua nơi làm việc và những nơi quan trọng
Dĩ nhiên rồi nhưng mấy chỗ đó có vai trò rất quan trọng trong kế hoạch của cậu nên có lẽ tối nào đó cậu sẽ đi thăm dò thử địa hình, giờ thì cứ ngoan ngoãn an phận thôi
Đi đủ những nơi cần biết rồi rồi thì Cuba dẫn cậu đến nhà ăn chung nơi chốt hạ chuyến tham quan để đi ăn với mọi người, thì ra nãy giờ thấy có ít người là vì tới giờ ăn nên họ đều đã nhanh chóng đến nhà ăn
Khi Cuba dẫn cậu bước vào, mọi người bắt đầu chăm chú nhìn cậu rồi xì xầm
" Lính mới hả?"
" Ai biết má, nhưng qua đợt tuyển lính mới lâu rồi mà"
" Ê mà nhìn dễ thương"
" Khoan đi bây ơi, nhìn kĩ xem cậu ta giống ai"
" Ừ khoan đi, hình như giống...."
_______huhu___còntíniu________
Chương 8_Làm quen
" Các cậu im lặng đi, cậu ấy là khách, đừng làm cậu ấy sợ" Cuba thấy đám nhiều chuyện cứ túm tụm lại xì xầm, sợ Vietnam bị doạ nên anh lên tiếng nhắc nhở, sau đó bước nhanh hơn, dẫn Vietnam đến một góc để cậu không bị làm phiền
" Cậu ngồi đây nhé, tớ sẽ đi bưng đồ ăn cho"
" Ơ- ừm... cảm ơn cậu nha" Vietnam vui vẻ đung đưa chân, dù ngại vãi quần nhưng mà cậu lười đi thật...thôi thì cứ để Cuba đi giúp, mốt cậu sẽ bưng lại cho cậu ấy
Cậu đang ngồi ngẩn ngơ chờ Cuba đem đồ về cho đớp thì cảm giác phần ghế nặng hơn, kèm theo đó là một ánh mắt đang nhìn cậu chằm chằm
Vietnam đưa mắt nhìn lướt qua người vừa mới ngồi xuống kế mình là ai, ô hô, bên cạnh Vietnam hiện giờ là một cậu trai trông khá trẻ con, khi ngồi cạnh thì cậu ta trông nhỏ con hơn Vietnam nên cậu hơi bị vui á, cậu trai hướng đôi mắt xanh lục đậm tò mò nhìn thẳng vào Vietnam, ra tín hiệu muốn cậu chú ý đến cậu ta
Biết được là ai rồi thì Vietnam không ngần ngại hướng cả người nhìn đáp lại ánh mắt của cậu trai kia, nhận thấy ánh mắt của Vietnam đối diện trực tiếp với mình, cậu trai liền rụt mặt thẹn thùng giới thiệu bản thân
" A, chào cậu, tớ là Laos, khi nãy tớ ngồi ở bàn kia kìa, thấy cậu được Cuba dẫn vào nên có chút tò mò, mình làm quen nha"
" Được a, tớ là Vietnam, mới (bị bắt) đến đây hồi sáng á, rất vui được làm quen với cậu Laos"
Vietnam cười hề hề, vô thức nhích lại gần để có thể nói chuyện với cậu bạn Laos, cậu và cậu ấy cũng rất thân bên kia, cộng với một màn dễ thương vừa rồi làm Vietnam có thiện cảm với cậu bạn này a
Cậu vui vẻ lắc lư chân, thoải mái trò chuyện với Laos, mọi người xung quanh thấy Laos thành công nói chuyện với cậu thì cũng tò mò hóng hớt
Philippine thấy vậy cũng đứng dậy và đi lại chỗ cậu, anh có khuôn mặt khá dễ thương, với nụ cười thân thiện anh nhanh nhảu tiến tới bên còn lại của Vietnam, thân thiết cười nói và cùng gia nhập vào cuộc trò chuyện
Theo sau anh là Malaysia và Indonesia cũng lần lượt chào hỏi nhưng...nhìn họ không mấy tự nguyện0-o
' Ai bắt mấy má chào tui đâu mà thái độ thấy ngứa mắt vậy trời...' Vietnam ngoài mặt thì cười đáp lại lời chào, bên trong thì cậu sân si từng cử chỉ nét mặt của hai con người nào đó
Cuba trở về thì thấy Vietnam bị vây quanh bởi một đống người, cậu quay như chong chóng đáp lại từng lời chào hỏi không sót một ai, để cậu không phải bó cổ sớm thì Cuba đã giải vây cho cậu
Sau một lượt chào hỏi, giới thiệu thì Vietnam đã tạm làm quen được với kha khá bạn cũ từng quen bên kia, một khởi đầu thuận lợi để xây dựng lại các mối quan hệ khiến cậu vui vẻ không thôi
Cuba thấy cậu hăng hái tới nỗi anh kêu cũng không nghe thì chỉ biết thở dài, kiên nhẫn đợi cậu chú ý đến mình, đối với cậu trai này, anh chờ bao lâu cũng được
Khi ngẩng lên lần nữa Vietnam thấy Cuba lẳng lặng ngồi đó nhìn cậu, đợi cậu chú ý rồi mới ngỏ lời mời cậu ăn, sự ngượng ngùng lên tới đỉnh điểm, đã nhờ người ta bưng đồ dùm mà còn để người ta đợi nữa thì...tồy quá má ơi
Vietnam ngại đến đầu bốc khói vội vàng xin lỗi Cuba rồi nhanh chóng mời anh ăn, động tác lúng túng của cậu khiến anh vô thức cười. Vietnam nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ thì ngước lên nhìn
' U quoaa đẹp dữ'
Vietnam cười lại, nhanh nhảu tiến đến cười hề hề nhìn anh với ánh mắt mê mẩn ( mê nhan sắc á....)
" Cậu cười nhìn đẹp lắm á Cuba"
Nghe thấy câu nói của cậu, Cuba khựng lại một chút rồi nhanh chóng cảm ơn, nhờ đó sự ngượng ngùng khi nãy bị vứt xó, cả hai lại tiếp tục nói chuyện phiếm và tận hưởng bữa ăn
Vietnam chỉ mới xuất hiện trong cuộc đời Cuba chưa đầy một ngày nhưng có lẽ anh đã rất thích cậu trai kì lạ này rồi
Vô lí nhỉ?
Nhưng Cuba vẫn muốn mặc kệ tất thảy điều vô lí đó, để được gần cậu.
_____híhi____còntiniuu________
( vào học ròii, chắc lâu lắm mới có chương mới(´°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)...)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro