Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khởi đầu

Mưa cứ ào ạt rơi, như muốn nhấn chìm tất cả những nỗi đau này trong nước mắt và máu.

Từng giọt mưa lạnh buốt, như những nhát dao cắt xé trái tim em, làm em cảm nhận rõ rệt sự tàn nhẫn của cuộc đời, sự vô cảm của số phận.

Trong khoảnh khắc đó, cảm giác xót xa lan tỏa khắp mọi ngóc ngách của tâm trí, như thể tất cả những nỗi đau, những mất mát, những trái tim tan nát đều đang tụ họp lại, đổ ập xuống em, đẩy em vào vòng xoáy của nỗi đau không đáy.


  Em mở miệng, thì thầm trong đau đớn và xót xa: "Đau...".

 Đó không chỉ là lời nói, mà còn là lời cầu cứu của trái tim bị tổn thương đến tận cùng.

 Cảm giác đó như một vết sẹo vĩnh viễn không thể lành, cứ âm ỉ, cứ rỉ máu trong lòng, khiến từng khoảnh khắc trôi qua đều trở nên nặng nề, buốt giá và đẫm lệ.

 Đau đớn không chỉ từ thể xác, mà còn là nỗi xót xa khôn nguôi, như thể tất cả những tổn thương, tất cả những mất mát đều đã chất chứa hết trong trái tim nhỏ bé này, không còn chỗ để chứa đựng nữa.


 Trong màn đêm u tối, em đã lặng lẽ ra đi, như một cánh chim nhỏ cuối cùng cũng đã mỏi mệt và buông xuôi.

 Trên mặt đất lạnh giá, thân thể em nằm đó, bất động, như một bức tranh tĩnh lặng của nỗi đau đã qua.

 Mưa vẫn còn rơi, từng giọt như những nốt nhạc buồn vang lên trong không gian tĩnh mịch, gợi nhắc về những ngày tháng em đã chiến đấu với chính mình, với những vết thương không thể lành, với những nỗi đau không thể cắt nghĩa.


Ánh mắt lờ đờ, có lẽ là nơi em đã rời bỏ thế giới này, bỏ lại tất cả những xót xa, những đau đớn và ký ức.

Có ai đó đã khóc, nhưng nước mắt chẳng thể làm dịu đi nỗi xót xa trong lòng người còn sống. 

Còn em, giờ này đã yên nghỉ trong cõi vô hình, nơi không còn khổ đau, không còn những vết thương chồng chất, chỉ còn lại sự yên bình trong cõi hư vô.


Giờ đây, em như một ngọn gió thoảng qua, nhẹ nhàng, lặng lẽ, mang theo tất cả những ký ức buồn bã của một cuộc đời đã kết thúc.

 Người còn sống, họ có thể lau đi những vết máu, cất đi những tổn thương, nhưng trong trái tim họ, mãi mãi còn những xót xa không nguôi. 

Còn em, đã đi xa, để lại một bóng dáng nhỏ bé, mong manh, trong cơn mưa đêm, như một lời nhắn nhủ rằng cuộc đời này, dù có chơi tới bến, cuối cùng cũng sẽ có lúc phải dừng lại, để lại những vết sẹo mãi không phai.

------------------------------------------

Chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và Noveltoon, các trang truyện khác đều là ăn cắp, vui lòng không ủng hộ những web khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro