Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

D to C

Hãy nghe bài hát khi đọc nhé...

Hyunjoon lần đầu biết yêu Jihoon khi anh mười chín tuổi.

Đó không phải là điều anh nhận ra ngay lập tức—làm sao mà anh nhận ra được chứ? Khi ấy, tình yêu đối với Hyunjoon là một thứ gì đó mơ hồ, chỉ xuất hiện trong những bộ phim hay những lời tỏ tình thì thầm. Nhưng Jihoon đã khiến tình yêu trở thành hiện thực, mà chẳng cần cố gắng gì cả. Jihoon lặng lẽ, đáng tin cậy, luôn hiện diện trong cuộc sống của anh. Theo thời gian, Jihoon trở thành ánh sáng trong cuộc đời anh. Khi nhìn lại, Hyunjoon nhận ra mình đã yêu Jihoon ngay từ những giây phút đầu tiên.

Jihoon không cần phải tìm kiếm sự chú ý. Cậu không cần làm vậy. Khi đó cậu mới mười tám, là người nhỏ tuổi nhất trong đội Griffin, Jihoon là một chàng trai trầm lặng. Cậu thường đứng ngoài lề những cuộc trò chuyện, chỉ lên tiếng khi thực sự có điều muốn nói. Nhưng trên Đấu Trường Chân Lý? Cậu như biến thành một con người khác. Sắc bén. Tính toán. Tuyệt vời. Mỗi nước đi của Jihoon tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Ngắm nhìn cậu chơi khiến người ta mê đắm, và sau mỗi trận đấu, Hyunjoon luôn cảm thấy một nỗi nhói đau trong lồng ngực, thứ cảm giác mà cậu chẳng thể gọi tên. Sự xuất sắc của Jihoon khiến trò chơi trở nên sống động hơn. Được ở gần cậu khiến mọi thứ trong cuộc sống trở nên rực rỡ hơn.

Ngoài Đấu Trường Chân Lý, Jihoon lại thật dịu dàng. Dịu dàng đến mức không ngờ. Và chính sự dịu dàng đó càng khiến Jihoon trở nên cuốn hút hơn. Những nụ cười ngập ngừng của cậu ấm áp hơn cả những tiếng cười giòn tan từ các thành viên còn lại trong đội. Khi ai đó khen ngợi cậu, Jihoon sẽ đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng theo cách vừa dễ mến, vừa khiến trái tim Hyunjoon lạc nhịp. Jihoon không cần cố gắng để tỏa sáng. Cậu chỉ đơn giản là thế. Và Hyunjoon không thể rời mắt.

Hyunjoon hồi đó cũng trầm lặng hơn bây giờ. Anh không chắc chắn về chính mình, luôn chọn đứng ở phía sau, nơi có cảm giác an toàn hơn. Nhưng Jihoon không bao giờ để anh trốn mãi ở đó. Jihoon luôn chú ý đến anh, luôn kéo anh bước ra ngoài bằng một sự tự tin nhẹ nhàng mà Hyunjoon không thể kháng cự.

"Hyung," Jihoon đã nói sau một buổi đấu tập, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng vững vàng. "Đừng nghĩ quá nhiều. Anh ổn mà, chỉ cần là chính mình thôi."

Câu nói ấy với người khác có thể không quá quan trọng. Nhưng với Hyunjoon, nó là tất cả. Jihoon không thường khen ngợi người khác đâu. Không chỉ là những lời nói—mặc dù Hyunjoon sẽ giữ mãi chúng trong lòng suốt nhiều ngày. Đó còn là cách Jihoon nói ra. Như thể cậu ấy thực sự tin tưởng vào điều đó. Như thể Jihoon thực sự nhìn thấy Hyunjoon theo cách mà chẳng ai khác từng làm.

Yêu Jihoon không phải là một lựa chọn. Tình yêu ấy... chỉ đơn giản là tồn tại...như một điều hiển nhiên, giống như lực hút của trái đất vậy. Jihoon không cần cố trở thành trung tâm trong thế giới của Hyunjoon. Cậu chỉ đơn giản là chính mình. Tỏa sáng, kiên định, và dịu dàng khiến cho mọi thứ xung quanh cũng trở nên mềm mại hơn.

Hyunjoon chẳng thể làm gì ngoài việc dõi theo.

Và cậu cũng không muốn dừng lại.

Khi cả hai cùng chuyển đến DRX, Hyunjoon đã tự cho mình nuôi hy vọng.

Sự ăn ý trong game giữa họ thật hoàn hảo, chỉ cần nhìn ánh mắt là đã hiểu ý đối phương. Nhưng với Hyunjoon, điều quan trọng nhất không phải là những chiến thắng mà là những khoảnh khắc nhỏ nhặt. Những mảnh ghép của Jihoon khi không chơi game.

Jihoon luôn có cách làm mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. Cậu ấy thường vòng tay qua vai Hyunjoon trong những buổi phân tích sau trận đấu, cúi xuống thì thầm những câu đùa khiến căng thẳng tan biến, ngay cả khi anh không muốn cười. Vào những ngày mùa đông, Jihoon sẽ đưa cho anh một chiếc hoodie mà không cần suy nghĩ—mềm mại, rộng thùng thình, và mang mùi hương của quần áo mới giặt hòa với chút gì đó ấm áp, một mùi hương không thể nhầm lẫn, chính là của Jihoon.

Đội của họ giống như một gia đình vậy. Minseok với năng lượng bùng nổ, luôn hoạt náo và không ngừng nghỉ. Sự tập trung im lặng nhưng sắc bén của Hyukkyu hyung khiến mọi người luôn tôn trọng. Changyeon với những trò nghịch ngợm đầy hỗn loạn, biến ngay cả những ngày mệt mỏi nhất cũng trở nên sáng bừng. Họ cùng nhau tạo nên một điều gì đó toàn vẹn, một điều tưởng chừng không thể phá vỡ.

Nhưng với Hyunjoon, Jihoon luôn là trung tâm. Jihoon, người đưa cho anh chai nước sau trận đấu mà chẳng cần nói gì. Jihoon, người không nói những lời động viên nhưng lại có cách khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn chỉ bằng sự có mặt của mình. Jihoon, người khiến thế giới mềm mại hơn chỉ đơn giản bằng sự tồn tại của mình.

Một đêm, sau một ngày dài với các buổi scrim và trận đấu, ngôi nhà cuối cùng cũng trở nên im lặng. Mọi người đã đi ngủ, nhưng Hyunjoon và Jihoon vẫn ngồi lại trong phòng khách, ngồi cạnh nhau trên sàn nhà, lưng dựa vào ghế sofa. Ánh sáng mờ của TV hắt lên tường tạo ra những bóng đổ nhẹ nhàng.

"Hyung," Jihoon lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Cậu thấp giọng và có chút ngập ngừng khiến lồng ngực Hyunjoon như thắt lại. "Anh nghĩ nếu không chơi game nữa thì anh sẽ làm gì?"

Hyunjoon chớp mắt, bị bất ngờ bởi câu hỏi của cậu. Anh quay sang nhìn Jihoon, người đang chăm chú nhìn chiếc bàn cà phê, ngón tay vô thức lướt dọc theo cạnh của một chiếc lót ly. "Anh không biết. Anh không thể tưởng tượng mình làm gì khác."

Jihoon mỉm cười —một nụ cười nhỏ nhẹ, ấm áp, kiểu nụ cười khiến trái tim Hyunjoon như lỡ nhịp. "Vậy thì tốt," Jihoon nói khẽ. Cậu liếc nhìn Hyunjoon, đôi mắt cậu như chứa đựng một điều gì đó khiến Hyunjoon chỉ muốn đóng băng khoảnh khắc này mãi mãi. "Bởi vì em cũng không thể tưởng tượng được làm điều này mà không có anh."

Đó không hẳn là một lời thổ lộ, nhưng lại cảm giác như vậy. Những lời nói ấy treo lơ lửng giữa họ, mong manh mà nặng nề. Hyunjoon không dám đáp lại, không dám thở mạnh vì sợ phá vỡ khoảnh khắc ấy.

Họ cứ ngồi như thế một lúc lâu, sự im lặng kéo dài giữa hai người. Cuối cùng, Jihoon ngả đầu tựa vào ghế sofa, đôi mắt khẽ nhắm lại khi ánh sáng nhạt nhòa từ TV chiếu lên khuôn mặt cậu.

Hyunjoon quay đi trước khi mình kịp nhìn lâu hơn. Nhưng anh mang theo khoảnh khắc ấy bên mình, giữ chặt như một bí mật. Bởi vì hy vọng—dù nhỏ bé đến đâu—vẫn là thứ anh không thể đánh mất.

Khi họ ký hợp đồng với những đội khác nhau, Hyunjoon cố gắng tiếp tục bước đi.

Jihoon gia nhập HLE. Hyunjoon ký hợp đồng với KT. Lần đầu tiên kể từ khi họ ra mắt, họ không còn là đồng đội. Không còn những buổi scrim chung, những cuộc trò chuyện đêm muộn, hay những khoảnh khắc lặng lẽ giữa các trận đấu. Hyunjoon tự nhủ đây là một điều tốt—một cơ hội để tạo khoảng cách, để gỡ rối những cảm xúc mà anh đã kìm nén bấy lâu nay.

Ban đầu, điều đó gần như hiệu quả. KT giống như một khởi đầu mới. Đồng đội mới, động lực mới, mục tiêu mới. Hyunjoon lao vào luyện tập, tập trung xây dựng sự gắn kết với đội, quyết tâm tạo ra một điều gì đó tách biệt khỏi cái bóng của Jihoon. Một thời gian, cậu gần như có thể giả vờ. Giả vờ rằng mình không đợi một tin nhắn. Rằng Jihoon không còn khắc sâu trong tâm trí cậu.

Nhưng Jihoon không phải là kiểu người mà bạn có thể quên đi dễ dàng. Sự vắng mặt của cậu không chỉ rõ ràng—nó ở khắp mọi nơi. Trong những khoảnh khắc yên lặng giữa các trận đấu, khi Hyunjoon liếc nhìn đồng đội, chờ đợi một câu nói đùa hay một nhận xét mà không bao giờ đến. Trong những khoảng trống nơi giọng nói của Jihoon từng hiện diện, lấp đầy sự im lặng bằng hơi ấm mà Hyunjoon đã từng xem như điều hiển nhiên.

Jihoon không hoàn toàn biến mất. Cậu vẫn nhắn tin—những lời trêu chọc sau các trận đấu, những đoạn clip của những pha xử lý mà cậu nghĩ Hyunjoon sẽ thích, luôn kèm theo sự hài hước sắc bén của mình.

Thỉnh thoảng, Jihoon gọi điện. Giọng nói của cậu ở đầu dây bên kia vẫn vững vàng, quen thuộc, như trở lại một nhịp điệu mà Hyunjoon đã biết từ lâu. Jihoon cười về những cuộc phỏng vấn vụng về, huyên thuyên về các buổi scrim, hỏi Hyunjoon dạo này thế nào với sự chân thành nhẹ nhàng khiến lồng ngực Hyunjoon như nghẹn lại. Và mỗi cuộc gọi luôn kết thúc giống nhau—bằng lời nói dịu dàng của Jihoon: "Phải giữ gìn sức khỏe nhé hyung."

Lẽ ra thế đã đủ. Jihoon vẫn ở đó, vẫn quan tâm, vẫn là Jihoon. Nhưng thế là chưa đủ. Hyunjoon không thể phớt lờ khoảng cách đang hình thành giữa họ, dù nó nhỏ đến đâu. Cậu không thể phớt lờ cách mà hơi ấm của Jihoon, từng là điều hiển nhiên, giờ như đang trượt khỏi tầm tay mình.

Điều tệ nhất là gì? Đó không phải lỗi của Jihoon. Jihoon vẫn tốt bụng, vẫn chu đáo, vẫn là tất cả những gì Hyunjoon từng yêu ở cậu. Nhưng Hyunjoon muốn nhiều hơn. Cần nhiều hơn. Nhiều hơn những gì Jihoon có thể cho.

Và thế là, Hyunjoon làm điều cậu vẫn luôn làm. Tiếp tục bước đi. Lao vào luyện tập hơn nữa. Cười đùa với đồng đội, chơi các trận đấu, tiến lên như thể mọi thứ vẫn ổn.

Nhưng vào những đêm khuya, khi cả ngôi nhà chìm vào tĩnh lặng và những người khác đã đi ngủ, Hyunjoon sẽ ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Đọc đi đọc lại tin nhắn cuối cùng của Jihoon cho đến khi các từ ngữ nhòe đi.

Anh phải luôn khỏe mạnh đó nha.

Đó là một sự tử tế. Một lời nhắc rằng Jihoon vẫn quan tâm. Nhưng dù Hyunjoon đọc lại bao nhiêu lần, nó cũng không thay đổi được sự thật đang đè nặng trong lòng cậu. Jihoon đang dần xa rời. Chậm rãi, từ tốn. Và dù Hyunjoon muốn giữ lại đến mức nào, cậu biết mình không thể ngăn được điều đó.

Khi họ tái hợp trong đội hình GenG, Hyunjoon đã nghĩ rằng mình đã vượt qua tất cả.

Nhưng thực tế thì không.

Jihoon vẫn là Jihoon. Giờ đã trưởng thành hơn, sắc sảo hơn, nhưng vẫn quen thuộc đến đau lòng. Nụ cười e dè ấy, sự hiện diện lặng lẽ nhưng cuốn hút ấy vẫn không thay đổi. Được ở gần Jihoon lần nữa giống như bước vào một giấc mơ cũ—một giấc mơ mà Hyunjoon đã tự thuyết phục rằng mình đã vượt qua, chỉ để nhận ra nó vẫn sống động, vẫn chờ đợi anh.

Trong những trận đấu, không có gì khác biệt. Sự ăn ý giữa họ vẫn hoàn hảo, như thể thời gian chưa từng trôi qua. Jihoon đọc được mọi nước đi của Hyunjoon trước khi anh thực hiện, và Hyunjoon theo nhịp điệu của Jihoon như một bản năng. Ở ngoài đời, Jihoon vẫn ấm áp, vẫn khiến người khác thấy mình nhỏ bé trước sự lôi cuốn tự nhiên của cậu. Cậu cười quá to trước những câu đùa khô khan của Hyunjoon, kiểu cười bất ngờ bật ra, làm lồng ngực Hyunjoon như thắt lại. Jihoon khoác tay lên vai Hyunjoon trong các buổi họp đội, cúi gần lại mỗi lần phân tích trận đấu, như thể không hề có khoảng cách thời gian hay không gian nào giữa họ.

Và Hyunjoon? Anh nhận ra mình lại rơi vào lưới tình. Từ từ lúc đầu, rồi bất ngờ, tất cả cùng một lúc.

Trong chiến thắng mùa hè, mọi cảm xúc lên đến đỉnh điểm.

Ly champagne tuôn chảy tự do, căn phòng ngập tràn tiếng reo hò, các đồng đội cười đùa, hò hét khi chiến thắng dần trở thành hiện thực. Jihoon đứng giữa đám đông, rạng rỡ theo cách khiến Hyunjoon không thể rời mắt. Má cậu đỏ ửng, tóc hơi rối, tiếng cười của cậu vang lên giữa những âm thanh ồn ào.

Cậu tìm thấy Hyunjoon giữa đám đông, kéo cổ tay anh vào một cái ôm chặt. "Chúng ta làm được rồi, hyung!" Jihoon hét lên, giọng khàn nhưng tràn đầy niềm vui.

Hyunjoon cười, tiếng cười như nghẹn lại trong cổ họng. "Ừ," anh nói, lồng ngực siết chặt khi Jihoon vẫn chưa buông tay. "Chúng ta thực sự đã làm được."

Sau bữa tiệc, khi mọi người đã yên giấc, chỉ còn lại họ trên ban công.

Thành phố trải dài bên dưới, lấp lánh và vô tận, nhưng Hyunjoon không thể nhìn đi đâu khác ngoài Jihoon.

Jihoon tựa vào lan can, ly rượu vang lơ lửng giữa những ngón tay. Cậu trông nhẹ nhàng hơn so với những năm qua, đôi vai thả lỏng, nụ cười dịu dàng, không phòng bị khi kể lại các trận đấu trong ngày. Gió thổi nhẹ qua tóc cậu, ánh trăng làm mềm mại từng đường nét, khiến Jihoon gần như trở nên đẹp đến mức không thực.

"Chúng ta thực sự làm được, nhỉ?" Jihoon nói, giọng nhỏ hơn, pha chút hoài nghi. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt theo dõi những ngôi sao trên bầu trời. "Em cứ nghĩ sẽ làm hỏng mọi thứ. Nhưng chúng ta không làm vậy."

"Em đã gánh team mà," Hyunjoon nói, giọng ổn định dù trong ngực cảm xúc đang cuộn trào. "Những pha xử lý của em thật điên rồ."

Jihoon cười, tiếng cười nhẹ hơn lần này, gần như ngại ngùng. "Đừng nói thế, hyung. Không phải chỉ mình em."

Nhưng là cậu. Ít nhất với Hyunjoon, luôn luôn là Jihoon. Anh không đáp lại, không thể, không khi Jihoon quay sang với nụ cười nghiêng nghiêng ấy—nụ cười khiến Hyunjoon cảm thấy như mình đang đứng bên bờ vực của thứ gì đó quá lớn để gọi tên.

"Tại sao anh lại nhìn em như vậy?", giọng nói nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt cậu có chút tò mò.

"Anh không có nhìn em mà," Hyunjoon nói, lời nói vội vã đến mức không thể thuyết phục.

Jihoon tiến lại gần hơn, nụ cười của cậu rộng hơn. "Có gì trên mặt em sao?"

Hyunjoon cố gắng cười, nhưng tiếng cười nghẹn lại trong cổ họng. Ngực anh thắt lại, đầu óc quay cuồng—vì rượu, vì đêm nay, vì những gánh nặng anh đã mang theo suốt bao năm. Trước khi anh kịp dừng lại, trước khi anh kịp nghĩ, anh đã tiến đến gần.

Nụ hôn đó.

Nó ngắn ngủi, chỉ là một thoáng lướt qua. Do dự và không vững, nhưng mang theo tất cả những gì Hyunjoon đã che giấu trong nhiều năm. Khi anh lùi lại, không gian giữa họ nặng nề với những điều chưa nói ra.

Jihoon cười khẽ, gần như không tin nổi. "Hyung," cậu nói nhẹ nhàng, giọng pha chút đùa cợt, "Anh say rồi. Mau đi ngủ thôi."

Những lời đó thật tử tế. Quá tử tế. Chính điều đó khiến chúng càng đau đớn hơn.

Hyunjoon nhớ từng khoảnh khắc. Và anh cũng hiểu ra rằng, sự tử tế... không phải tình yêu.

Với Jihoon, luôn là sự tử tế. Nhưng với Hyunjoon, anh luôn cần nhiều hơn thế. Và lần đầu tiên, anh thừa nhận với bản thân sự thật mình đã trốn tránh bao lâu nay.

Jihoon không cảm nhận như anh. Và Hyunjoon vẫn không biết làm thế nào để ngừng yêu cậu ấy.

Mọi chuyện thực sự đến khi Hyunjoon chuyển sang HLE.

Jihoon là người đầu tiên gọi ngay khi tin tức được đưa ra.

"Hyung," Jihoon nói, giọng cậu nhẹ nhàng. "Vậy là... HLE sao?"

Hyunjoon siết chặt điện thoại trong tay. Âm thanh giọng nói của Jihoon giống như một sợi dây cứa vào tim anh. "Ừ," anh đáp, giữ giọng mình thật bình thản. "Đây là một cơ hội tốt."

"Tất nhiên rồi." Lời Jihoon đáp lại quá nhanh, gần như phản xạ. "Anh sẽ làm tốt thôi. Ý em là vì đó anh mà. Em chẳng cần phải lo lắng."

Hyunjoon cố tìm kiếm sự an ủi trong lời đó, nhưng sự trấn an ấy nghe thật trống rỗng. Niềm tin của Jihoon vào anh luôn ở đó, nhưng giờ đây nó nghe như sự chấp nhận—như sự buông tay.

"Em cũng sẽ ổn thôi," Hyunjoon nói, giọng anh dịu dàng hơn. "GenG giờ là nhà của em mà."

Jihoon cười, nhưng tiếng cười thiếu đi hơi ấm. "Ừ. Chúng ta sẽ ổn mà."

Và thế là xong. Không lời hứa sẽ gặp lại, không lời tạm biệt đầy cảm xúc. Chỉ là một cuộc trao đổi im lặng, quá lịch sự, quá dứt khoát. Jihoon chưa bao giờ giỏi nói lời tạm biệt, và Hyunjoon cũng không ép buộc cậu. Nhưng khi cuộc gọi kết thúc, anh ngồi đó, sự im lặng trong căn phòng đè nặng lên anh.

Nó không giống như lúc ở KT. Hồi đó, Jihoon vẫn ở đó. Vẫn nhắn tin sau trận đấu, trêu chọc anh về những pha tốc biến vụng về hay nước đi đáng ngờ. Vẫn gọi để cười về những buổi phỏng vấn hoặc thảm họa scrim, giọng cậu lấp đầy những khoảng trống như một chiếc phao cứu sinh. Jihoon đã cố gắng.

Nhưng lần này thì khác. Jihoon không hoàn toàn biến mất—cậu không nhẫn tâm—nhưng sự hiện diện của cậu dần ít đi, mờ nhạt hơn. Không còn những tin nhắn vui vẻ đợi Hyunjoon sau trận đấu, không còn những cuộc gọi để chia sẻ những trò đùa chỉ hai người hiểu.

Còn Hyunjoon? Anh không biết làm sao để thu hẹp khoảng cách.

Đêm khuya, anh lại lướt qua những tin nhắn cũ. Từng dòng tin nhắn trước đây của Jihoon, từng nhẹ nhàng và thân thuộc, giờ đây như thuộc về một thời khác. Một cuộc sống mà Hyunjoon không còn được phép chạm tới...

Hyunjoon tự nhủ rằng điều đó không quan trọng. Rằng anh có thể tiến về phía trước mà không cần ngoái lại. Đội mới của anh rất tốt, nhịp độ của HLE ổn định. Sự sắc sảo của Wangho hyung, sự trầm lặng vững chắc của Dohyeon, năng lượng không ngừng của Geonwoo—tất cả khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, khiến mọi thứ trở nên bớt mệt mỏi. Theo mọi tiêu chuẩn, anh đáng lẽ phải cam thấy hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc lại giống như một tiếng vọng mơ hồ. Dù mọi thứ tốt đẹp đến đâu, Hyunjoon vẫn không thể ngừng tìm kiếm bóng hình Jihoon trong những khoảng trống. Trong cách Dohyeon nghiêng đầu khi tập trung suy nghĩ, hoặc cách Geonwoo cười vang trong những lần ăn mì đêm khuya. Anh vẫn vô thức tìm kiếm hình bóng Jihoon ở những nơi mà anh biết sẽ chẳng bao giờ có, và mỗi lần nhận ra điều đó, cảm giác trống rỗng lại càng đè nặng hơn.

Jihoon vẫn ở đâu đó, đâu đó bên kia chiến tuyến, vẫn tỏa sáng theo cách chỉ Jihoon mới làm được. Nhưng cậu không ở đây. Không theo cách mà Hyunjoon mong mỏi.

Và Hyunjoon, dù cố gắng thuyết phục bản thân đến đâu, cũng không thể ngừng khát khao rằng giá như Jihoon có thể ở đây, ngay lúc này.

Lần đầu tiên đối đầu với Jihoon ở hai phía chiến tuyến, Hyunjoon cảm giác như mình không thể thở nổi.

Jihoon vẫn là Jihoon—sắc sảo, bản lĩnh, và đầy uy lực. Từng nước đi đều chính xác, tính toán tỉ mỉ, hoàn hảo đến đáng kinh ngạc. Nhìn Jihoon thi đấu từ phía bên kia trận đấu giống như ngắm nhìn qua lớp kính trong suốt—đủ gần để thấy, để cảm nhận, nhưng mãi mãi không thể chạm tới.

Hyunjoon hiểu Jihoon hơn bất kỳ ai. Anh biết rõ từng thói quen, nhịp điệu trong các quyết định, từng điều chỉnh nhỏ nhất mà Jihoon thực hiện khi trận đấu xoay chiều. Nhưng hiểu không khiến nỗi đau nhẹ đi, nhất là khi đội của Jihoon giành chiến thắng. Khi Jihoon đứng trên sân khấu với nụ cười rạng rỡ như thể chẳng có gánh nặng nào có thể đè lên đôi vai ấy, Hyunjoon chỉ có thể đứng trong bóng tối, gánh trọn cảm giác thất bại.

Phía sau sân khấu, Hyunjoon đang thu dọn đồ đạc thì Jihoon xuất hiện. Má cậu ửng hồng vì chiến thắng, nụ cười nở trên môi, tràn đầy sự phấn khích khi bước đến.

"Hyung," Jihoon gọi, giọng cậu nhẹ nhàng, thoải mái, như thể khoảng cách và thời gian chưa từng tồn tại giữa họ. Cậu vỗ vai Hyunjoon, nụ cười vẫn nguyên vẹn. "Trận này hay thật đấy."

Hyunjoon gượng cười. "Ừ. Em chơi tốt lắm."

Nụ cười của Jihoon dịu lại, bàn tay cậu thoáng chần chừ trước khi rút về. "Mình nói chuyện sau nhé?"

"Ừ," Hyunjoon đáp lại theo quán tính, nhưng lời nói nghe trống rỗng. Không ai trong họ đề cập tới việc gặp nhau lần nữa. Jihoon nhanh chóng hòa vào cuộc trò chuyện cùng đồng đội mới, tiếng cười của cậu vang lên rõ ràng, át đi mọi âm thanh khác. Hyunjoon đứng đó, lặng lẽ, lồng ngực thắt lại bởi một cảm giác mà chính anh cũng không thể gọi tên.

Từ phía xa, Hyunjoon chỉ có thể đứng nhìn Jihoon cười cùng đội của mình. Giọng cậu vang vọng khắp căn phòng, tràn đầy sức sống. Nụ cười đó quá tươi sáng, quá rạng ngời, khiến ngực Hyunjoon như thắt lại, gần như không chịu nổi. Và trong khoảnh khắc đó, một sự thật cay đắng ập đến, rõ ràng và không thể chối cãi: Hơi ấm của Jihoon không chỉ dành riêng cho anh.

Tình cảm của Jihoon chưa bao giờ là đặc biệt. Nó không phải là thứ Hyunjoon có thể giữ riêng cho mình. Và có lẽ, nó chưa từng như vậy.

Tối hôm đó, Hyunjoon nằm trên giường, mắt dán vào trần nhà, không thể xua đi những ký ức cứ ào ạt ùa về. Anh nghĩ về những năm tháng họ bên nhau—những khoảnh khắc yên bình, những chiến thắng sẻ chia, và những điều họ chưa bao giờ nói ra. Anh nghĩ về nụ hôn trên ban công ở GenG. Về cách Jihoon bật cười, gạt phăng nó đi như thể chẳng có ý nghĩa gì. Và cả việc, có lẽ, ngay lúc này, Jihoon thậm chí còn không nhớ đến nó.

Nhưng Hyunjoon thì nhớ.

Anh nhớ Jihoon dưới ánh trăng, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt sáng ngời niềm vui. Anh nhớ vị champagne trên môi Jihoon, hơi thở cậu khẽ khàng như ngập ngừng. Anh nhớ trái tim mình đã đập nhanh đến nghẹt thở, vừa tràn đầy vừa trống rỗng, và cả đôi tay run rẩy khi Jihoon quay lưng đi, vỗ vai anh như thể tất cả chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, không đáng để bận tâm.

Nhưng với Hyunjoon, đó chưa bao giờ là một sai lầm. Không phải khi ấy. Không phải bây giờ. Và chắc chắn không phải sau ngần ấy thời gian.

Ngay cả lúc này, anh vẫn yêu Jihoon.

Họ còn quá trẻ khi gặp nhau—quá trẻ để hiểu tình yêu thực sự có ý nghĩa gì. Nhưng Hyunjoon không còn trẻ nữa. Anh đã trưởng thành, đã thay đổi, đã học được nhiều điều. Thế nhưng, tình yêu của anh dành cho Jihoon thì không. Nó vẫn vẹn nguyên. Không hề suy chuyển. Dù cho có đau đớn. Dù cho nó như đang xé toạc anh từ bên trong.

Có lẽ là vì anh đã yêu em quá nhiều, Hyunjoon nghĩ, cảm giác như những lời đó đè nặng lên lồng ngực.

Jihoon là mối tình đầu của anh. Là tình yêu duy nhất của anh. Và dù cho con đường của họ ngày càng xa nhau, Hyunjoon biết một phần trái tim mình sẽ mãi thuộc về Jihoon.

Dù họ có đi đâu. Dù họ có cách xa đến nhường nào. Jihoon vẫn giữ lấy trái tim của anh—và Hyunjoon thì không chắc mình có bao giờ lấy lại được hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro