2
Cứ đúng giờ này là Han Wangho dắt mèo đi dạo. Choi Hyeonjoon cũng thay giày, hai người một mèo chuẩn bị lên đường.
Nhưng mèo dài đã nhảy ra chặn đường họ.
"Meo-----" Với giọng kéo dài, biểu hiện của Chovy rất háo hức muốn đi.
Nhưng hiển nhiên, Choi Hyeonjoon không hiểu mèo muốn gì. "Chovy, tụi anh đi dạo một chút, nửa tiếng nữa sẽ về. Em ở nhà một mình cũng được mà, đừng có quậy nữa."
Đối với chủ nhân không muốn hạ mình, Chovy mặt đầy phẫn nộ không biết nói như nào, không ngừng cọ cọ giữa hai chân Choi Hyeonjoon.
Faker giả vờ nheo mắt trong vòng tay của Han Wangho. Hừ, đúng là đồ ngu, mấy chuyện như này vốn dĩ phải bày tỏ với chủ sớm hơn, nếu chỉ là đột nhiên làm trò, chủ nhân của ngươi nhất định sẽ không dẫn ngươi đi ra ngoài khi chưa có sự chuẩn bị.
Đương nhiên là, Choi Hyeonjoon cau mày, bế Chovy lên, đặt nó trở lại phòng và đóng cửa lại. Con mèo dài bị bỏ lại kêu meo meo trong phòng để bày tỏ sự phẫn nộ.
"Này - anh ơi anh phải nghe em - em có hẹn với Mèo Mặt Bự - em muốn xem mấy con chó đó đầu hàng dưới chân nó như thế nào - anh ơi - anh Hyeonjoon ơi"
Thật đáng tiếc khi cả Choi Hyeonjoon và Han Wangho đều không thể hiểu tiếng mèo. Cả hai đeo dây cho Faker, chuẩn bị hành trang và ra ngoài, để lại Chovy đầy uất ức lăn lộn trong phòng ngủ.
Hôm nay, Faker đã không nhìn thấy con chó trắng to lớn mà mình đã đánh cho đến khi cụp đuôi bỏ chạy lần trước, mà thay vào đó là một chú chó khác cao lớn hơn, chủ của nó còn chu đáo mang cho nó một cặp kính gọng bạc để trông thật đẹp trai.
Han Wangho dường như biết chủ nhân của chú chó, và ngay lập tức bế Faker trên tay tiến lại gần.
"Siwoo ơi --" Han Wangho hét lớn một tiếng, ôm lấy đối phương. Con chó lông dài màu trắng của anh ta cũng rất vui khi nhìn thấy Han Wangho.
"Viper --" Hàn Vọng Hổ quỳ xuống xoa xoa đầu Samoyed, "Sao tao lại cảm thấy Viper lại béo lên nữa a a a a a a -- "
"Ừ, nói đúng đó, dạo này tao bồi dưỡng thêm cho nó ^^" Son Siwoo mỉm cười, buông dây cương của Viper và quay sang bế Faker trên tay Han Wangho.
Mèo mặt bự đã nhìn thấy người gầy gò với nước da vàng này trước đây, nhìn thấy khuôn mặt dần dần to ra của anh ta, Faker vươn hai chân trước ra và áp vào mặt Son Siwoo tránh bị hôn.
"Mèo của mày vẫn lạnh lùng như mọi khi ..." Son Siwoo , người bị từ chối, phàn nàn như thường lệ. "Faker dường như chỉ thân thiết với mày thôi, Han Wangho ạ."
"Viper cũng vậy ^^" Son Siwoo cúi đầu nhìn thấy Samoyed đang day day ngón tay của Han Wangho không buông.
"Viper chó thối! Mày không thể tùy tiện cắn người!!!" Son Siwoo vội vàng bóp mỏ Viper, nhưng Samoyed hôm nay tựa hồ có chút nóng nảy, không chịu buông. Mặc dù nhìn thấy vẻ mặt của Han Wangho có vẻ rất thích thú, nhưng Siwoo vẫn sợ rằng nếu lỡ bị Viper cắn, thì bạn mình sẽ bị chậm thời gian tiêm phòng bệnh dại.
Thật bất ngờ, chính Faker là người nổi giận trước.
Con mèo mặt to rừ rừ, hai chân sau đá mình ra khỏi vòng tay Son Siwoo với vẻ mặt giận dữ, lao xuống và vung móng vuốt lên lưng Samoyed, xé nát bộ lông trắng của nó một cách hung ác. Đồng thời, nó cũng thốt ra một tiếng kêu sắc bén và hung hãn hiếm thấy.
"A-Faker--" Han Wangho lao tới tóm lấy Faker, nhưng chú mèo mặt bự vẫn bấu chặt lấy Samoyed. Con chó lớn cũng bị mèo cào đau và bắt đầu sủa, Han Wangho nhân cơ hội thoát ra và kéo mèo của mình ra.
Choi Hyeonjoon nhìn cảnh hỗn chiến một chó một mèo, vô cùng kinh ngạc. Không nghĩ tới lại có thể hỗn loạn như vậy, hiện tại Wangho đã chạy tới ôm lấy Faker nhưng những chiếc răng nanh sắc nhọn của chú mèo mặt bự vẫn đang thò ra ngoài. Khuôn mặt hung ác, móng vuốt chắc hẳn đã dùng mười phần lực, con chó giờ có nụ cười méo xệch, đánh mất đi khí chất vui vẻ và tỏa nắng của nó.
"Viperrrr, đã nói bao nhiêu lần với mày là không được tùy tiện cắn bất cứ ai!" Son Siwoo đá vào mông con chó lớn, Han Wangho nhân cơ hội này kéo ngã Faker, người rõ ràng đang trong trạng thái chiến đấu.
"Ker ker ngoan nào... không sao, không sao hết..." Han Wangho dùng thân mình chặn tầm nhìn của Faker, cố gắng trấn an mèo bự trước. Son Siwoo cũng ngồi xổm xuống để kiểm tra da trên lưng Viper, và khi thấy nó không sao cả, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì bé chó của mình mồm to thật. Sau khi Samoyed bị chủ đánh, nó không biết mình đã làm sai điều gì nên chỉ biết cụp tai khóc thút thít chạy vòng quanh.
Viper: tôi là nạn nhân
Nó vừa quay đầu lại liền thấy Choi Hyeonjoon đang yên lặng tránh qua một bên, lập tức chạy lon ton hai bước, vùi đầu vào giữa bắp chân của đối phương.
Đúng là một con chó xởi lởi... Choi Hyeonjoon thầm nghĩ, vươn tay sờ đỉnh đầu Viper. Bộ lông của nó rất mềm và bông xù, chủ nhân của nó hẳn là thường chải lông lắm.
"Bệnh kinh niên của Viper, nó luôn day tay tao ở nhà ..." Son Siwoo phàn nàn với Han Wangho, đồng thời, anh cũng chủ động chạm vào Faker. "Ker Ker, thay mặt Viper nhà tao xin lỗi mày nhé, nó không phải cố ý cắn chủ của mày đâu,nó cắn chủ của mày, đó là dấu hiệu nó thích chủ mày đấy. "
Thấy Faker sốt ruột ngoáy đuôi, Siwoo vỗ lưng nó hai cái rồi đến chỗ Choi Hyeonjoon để tìm chó của mình.
"Thật là đáng yêu." Choi Hyeonjoon nghiêng người nói: "Lông của nó rất đẹp, anh nhất định đã chăm sóc rất tốt."
"Ha ha, nói thật cho em biết, mỗi lần anh dẫn nó đi spa, đều rất..." Chủ nào chó nấy, Son Siwoo cũng rất xởi lởi, chủ động bày vẽ kinh nghiệm nuôi chó của mình cho Choi Hyeonjoon.
"Thành thật mà nói thì cũng có chuyện anh làm không tốt." Son Siwoo nhìn Viper the Samoyed đang đứng trước mặt mình rền rĩ xin một cái ôm, nhưng chỉ tiếp tục xoa xoa mặt nó. "Hồi nó còn bé anh cưng chiều nó quá mức, khiến cho đứa nhỏ này bây giờ không có phép tắc gì..."
"Ồ?" Choi Hyeonjoon rất tò mò. "Khi nó còn nhỏ, anh luôn cho nó ngửi test các loại thức ăn khác nhau của chó, và mua bất cứ thứ gì nó thích... Hệ quả là nó có khẩu vị chó đại gia, chỉ thích đồ nhập khẩu. Anh thật sự... không còn cách nào. Anh phải đi làm bán thời gian để mua cho nó mấy cái đồ đó. Thường thường thì nó vẫn phải ăn thức ăn thông dụng." Son Siwoo nói, không để ý đến biểu cảm sững người của Hyeonjoon.
Trâu quá đi, người anh trước mặt mình... nhưng chó của ảnh... có biểu cảm cứ sao sao...
Chú chó tội nghiệp bị phê bình buồn thiu. JPG
Ngoài sự xáo trộn nhỏ vừa rồi, vì sự an toàn của Viper, Han Wangho đã ôm chặt lấy Faker suốt, ngăn không cho chú mèo mặt bự lại gần Samoyed.
Choi Hyeonjoon hiếm khi nựng chó, nhưng một Samoyed mềm mại, nụ cười hơi méo nhưng ngọt ngào, đối mặt với nụ cười thiên thần thì ai mà từ chối nổi phải không?
Này, bé chó! Choi Hyeonjoon cứ như vậy khắp mặt tươi cười, cảm thấy sảng khoái hẳn lên.
Thấy rằng Choi Hyeonjoon thích chó, Son Siwoo thậm chí còn nói với em. Anh biết có bạn học đại học giúp người khác dắt chó đi dạo, và sau đó họ có thể dắt các loại chó đi dạo. Choi Hyeonjoon vô cùng ngạc nhiên và vội vàng tham gia kakaotalk với Son Siwoo , nhưng bên kia lại lôi em vào một nhóm có tên "Hoạt động câu cá vui vẻ dành cho sinh viên".
Khi Choi Hyeonjoon và những người trong nhóm trò chuyện sôi nổi và trở lại phòng ngủ, biểu cảm của con mèo dài đang nằm trước cửa để chào đón anh thay đổi từ "Mừng anh chủ đã quay về~" thành "Mày vừa đi léng phéng với đứa nào?".
Thấy bé mèo nhanh chóng chạy đi, Hyeonjoon cũng không để ý lắm mà chỉ coi việc con mèo đột ngột thay đổi tâm trạng là chuyện bình thường.
Chovy nhảy đến tủ quần áo với vẻ mặt khó chịu, bởi vì mùi khó chịu của Choi Hyeonjoon chỉ có ở đó.
Anh chủ vừa mới ra ngoài, sao lại có mùi chó thế này? Anh chủ không nghĩ mùi đó gớm xíu nào, nhưng mình thấy khó chịu lắm!
Mèo dài cáu kỉnh đi đi lại lại trên tủ quần áo, nghĩ cách làm mùi chó bay đi nhanh hơn. Sau khi nghĩ kĩ càng, Chovy có trí thông minh cao chuyển ánh mắt về phía "cửa sổ".
Thông thường, chỉ cần trong nhà có mùi, thì Choi Hyeonjoon sẽ mở cửa sổ, mùi gớm sẽ từ từ bay mất. Vì vậy, bây giờ chỉ cần mình tự mở cửa sổ, mùi chó sẽ biến mất.
Nhân lúc anh chủ đi tắm, mèo đây lợi dụng chiều dài của mình, móc hai chân trước vào tay cầm vừa đứng trên bàn, sau đó dùng sức kéo mở cửa sổ hướng vào trong.
Hiệu quả rất tốt, ngay cả Choi Hyeonjoon sau khi quay lại cũng bị sốc khi nhìn thấy Chovy đứng bên bậu cửa sổ.
"Chovy, làm sao em mở được cửa sổ?" Vẻ mặt hài lòng khi thấy anh chủ kinh ngạc, mèo ta đắc ý ngồi thẳng, kêu "meo ~~~~", tràn đầy tự cao. Choi Hyeonjoon cũng tận dụng cơ hội để gãi cằm bé mèo, khiến con mèo dài kêu gừ gừ như đang thể hiện sự hạnh phúc.
Mèo thổ địa bị thu hút bởi âm thanh trong đó. Quỷ thần ơi, làm cái quần què gì trong đó mà kêu ghê thế.
Faker nằm sõng soài trên đùi Wangho, nắm tay cầu xin cậu chủ gãi bụng nước mèo.
Ker ker , ngày mai anh có lớp, vì vậy anh sẽ báo với mày về chuyện mày sẽ đi đâu nhé. "Han Wangho giơ một tờ giấy chứa đầy những thứ mà Faker không thể hiểu được. "Buổi tối 6-7h, mày cùng.... Lee Minhyung sẽ dẫn mày đi chơi cùng con chó con của nó Keria, đừng đánh lộn với nhau nhé. Bảy tới chín giờ đi gặp Moon Hyeonjoon và cả Choi Wooje nữa, mày có thể đi chơi với tụi nó."
"Nhưng anh đã nói với họ rồi, chỉ có thể cho cưng ăn siết lại, và thịt sẽ phải phân chia theo khẩu phần. Không thể ăn cắp nó, Faker biết chưa?" Han Wangho chọc vào mũi Faker, giả vờ dọa mèo mặt bự. Sau khi bị đối phương tỏ vẻ khinh thường, anh vẫn không kìm được mà vùi đầu vào bụng mèo.
Con mèo bự cũng ôm lấy tóc của Wangho, không ngừng dụi dụi cằm vào người cậu chủ, lưu lại mùi hương trên người cậu.
Hết phần một.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro