1
Han Wangho rất muốn tham gia ngày lễ kỷ niệm của trường. Nhưng lễ kỷ niệm của Đại học R quá nhàm chán, chỉ toàn là ca hát nhảy múa bình thường, và điểm quan trọng chính là trường trung học cũ của Han Wangho thì lại là trường nam sinh.
Thật không thú vị. Đến cả một tiết mục nhảy của nữ sinh cũng không có.
Han Wangho định lẻn vào trường trung học G để tham gia cuộc vui, nghe nói ở đó toàn trai xinh gái đẹp, thậm chí có thể còn có rất nhiều người cosplay. Thân là một wibu mê 2D, anh nhất định không thể bỏ lỡ.
Nhưng làm thế nào để vào được lại là vấn đề quan trọng. Đi vào một cách công khai thì hơi phi thực tế. Là một sinh viên đại học, việc lẻn vào lễ kỷ niệm của trường cấp ba để xem cosplay 2D nghe có vẻ rất biến thái.
Han Wangho nghiến răng nghiến lợi, chấp nhận nguy cơ bị cười nhạo để đi hỏi ý kiến Song Kyung-ho, cựu học sinh của trường G. Đúng như dự đoán, anh đã nhận được sự chế giễu từ đối phương.
"Đầu óc em có vấn đề không? Hahahahahahahahahahahahahahahahaha"
"Nhóc bị điên rồi hả, Wangho hahahahahahahahahahaha?"
... Nếu Han Wangho không phải là thực sự rất muốn đi thì anh thề sẽ cho cái người trước mặt này biết thế nào là lễ hội. Wangho tội nghiệp chỉ có thể nuốt nước bọt nói: "Không được, tại lễ kỉ niệm của trường em quá nhàm chán ấy!! Hơn nữa, trường trung học cũ của em lại là trường nam sinh!"
"Được rồi được rồi, anh hiểu mà."
Song Kyung-ho nói sẽ giúp anh, nhưng Han Wangho lại cảm thấy có gì đó không ổn. Người anh trai này đã từng chơi khăm anh hơn hai lần rồi. Bây giờ làm sao lại có thể tốt bụng như vậy chứ?
Dĩ nhiên là hắn ta không thể.
Han Wangho nhìn đồng phục nữ sinh cấp ba được đưa cho mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Song Kyung-ho đang cố nhịn cười. Han Wangho mặt đỏ bừng, cuối cùng không nhịn được nữa gào lên: "Anh đang muốn cố ý lừa em!!!"
Anh nhặt bộ đồng phục học sinh kia lên ném vào người Song Kyung-ho. Người anh trai đang cười ngặt nghẽo vừa cố gắng tránh bị quần áo đập vào mặt vừa giải thích với anh: "Không đâu, anh đã liên lạc với đàn em của mình và nhờ cậu ấy cho mượn một bộ đồng phục rồi. Nhưng cậu ấy lại chỉ mượn được từ người chị gái đã tốt nghiệp của mình mà thôi."
"Vậy tại sao lại không thể cho em mượn đồng phục của cậu ấy chứ??!"
Song Kyung-ho nghe xong câu hỏi của anh lại càng cười lớn hơn. Han Wangho thậm chí còn nghi ngờ nếu cứ tiếp tục cười như vậy, Song Kyung-ho rất có thể sẽ bị tắt thở mà chết tức tưởi.
"Cậu ấy cao 1m83. Em mặc đồng phục của cậu ta không sợ vấp ngã à?"
"Song Kyung-ho!!!!!!"
Cuối cùng Han Wangho cũng vẫn nhượng bộ, ngay cả Song Kyung-ho cũng không ngờ anh có thể kiên trì như vậy chỉ vì tham gia lễ kỉ niệm. Han Wangho nói: "Xin đừng đánh giá thấp sự ham muốn 2D của wibu chúng tôi."
...
Chiều thứ hai, khi nhìn thấy Han Wangho trong bộ đồng phục nữ sinh bước ra ngoài, Song Kyung-ho vốn luôn ngang ngược cũng bị sợ hãi một phen.
"Có phải bình thường em vốn là nữ giả nam có đúng không? Tại sao khi mặc đồ nữ sinh lại phù hợp như vậy chứ???"
Để có thể nhập vai được tốt hơn, Han Wangho đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua một bộ tóc giả. Mái tóc đen dài và mượt che đi mái tóc màu bạc ban đầu, cộng với khuôn mặt vốn đã xinh đẹp, Han Wangho ấy thực sự có cảm giác như một nữ sinh.
"Nếu anh còn đứng đó chụp thêm bức ảnh nào nữa, em sẽ đập vỡ điện thoại của anh đấy!"
Được rồi, rõ ràng nhìn ngoại hình là một nữ sinh ngây thơ, nhưng khi vừa mở miệng ra thì lại trở về một thằng nhóc điên rồ mà.
Song Kyung-ho gọi đàn em Choi Hyeon-joon đến đón Han Wangho. Nguyên nhân chính là mặc dù em trai của hắn sẵn sàng làm mọi cách để có thể lẻn vào lễ kỷ niệm của trường cấp ba, thậm chí còn chấp nhận ăn mặc như phụ nữ, nhưng lại vô cùng xấu hổ khi phải một mình đi đến chỗ đông người. Chẳng hạn như bây giờ, Han Wangho thậm chí còn không dám rời khỏi cửa ký túc xá.
Choi Hyeon-joon cũng vô duyên vô cớ bị gọi đến cổng trường đại học R. Từ xa cậu đã nhìn thấy Song Kyung-ho chạy về phía mình, nửa ôm nửa cõng một cô gái trong tay.
?
"Hyeon-joon, làm phiền đến em rồi."
"Không đâu...nhưng đây không phải việc gì phạm pháp đâu phải không anh?"
Choi Hyeon-joon nhìn cô gái bên cạnh Song Kyung-ho, bởi vì vừa rồi giằng co kịch liệt nên tóc tai có chút lộn xộn, quần áo dường như bị kéo lệch, lộ ra nửa vai. "Cái kia... quần áo của chị..." Choi Hyeon-joon có chút xấu hổ nhắc nhở cô gái.
"Ồ, cảm ơn em."
?????
Song Kyung-ho ở bên cạnh cười lớn, còn học sinh năm cuối bị giọng nói nam tính của Han Wangho làm cho giật mình, cứng đờ tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào. Han Wangho nhịn không được đá cho Song Kyung-ho một cước, "Được rồi, không còn gì nữa thì anh mau cút cho em."
...
Đại học R và trung học G cách đó không xa nên bọn họ quyết định đi bộ đến đó.
"Vậy ra chính em là người cho anh mượn đồng phục à?" Han Wangho mặc dù rất thô lỗ với Song Kyung-ho nhưng lại rất thân thiện với người khác. Thấy Choi Hyeon-joon có chút xấu hổ, anh liền chủ động khơi gợi chủ đề.
"À... vâng ạ..."
"Anh Kyung-ho nói với em rằng anh ấy cần một bộ đồng phục học sinh cho người cao 1m67 mặc... Nên em đã nghĩ là..."
Không được chửi, chửi cũng không ích gì. Quần áo nữ mặc cũng đã mặc rồi, không cần tức giận.
Han Wangho hít một hơi thật sâu và nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào với Choi Hyeon-joon, "Anh cao 1m69 😊"
"Ồ..."
Choi Hyeon-joon cao hơn 180 cm, cậu thực sự không thể phân biệt được sự khác biệt giữa 167 và 169. Có vẻ như anh trai này rất quan tâm đến vấn đề chiều cao này, tốt nhất là không nên gây rối với anh ấy.
Trước khi đi vào trong trường, họ gặp các bạn cùng lớp của Choi Hyeon-joon. Nhìn thấy bạn học thường ngày nhút nhát và lương thiện lại đột nhiên có một cô gái xinh đẹp đi bên cạnh, nhóm đông liền vây quanh cậu hỏi han, "Hyeon-joon, đây là ai thế? Cô ấy không phải học sinh ở trong lớp của chúng ta."
"Hãy giới thiệu bạn của cậu với mọi người một chút đi!"
"Cô ấy... đó là..."
Đứa nhỏ này thực sự không biết nói dối sao? ? ?
"Tôi là bạn gái của Hyeon-joon." Han Wangho đặt tay lên cánh tay Choi Hyeon-joon, cả người áp sát vào cậu, nhìn rất ngọt ngào.
"Ah ah!"
Bỏ qua những tiếng reo hò cổ vũ của những người xung quanh, trong đầu Choi Hyeon-joon tràn ngập suy nghĩ người này tại sao nhìn bề ngoài thì vô cùng ngọt ngào mà lại nhéo cậu đau đến như thế!!
Cuối cùng xử lý xong đám bạn cùng lớp, Choi Hyeon-joon vội vàng rút cánh tay ra, xoa xoa chỗ da thịt bị nhéo đến đau nhức: "Anh ơi, đau quá."
"Anh, cái gì mà anh! Em không sợ người khác nghe thấy à? Phải gọi là chị chứ!"
...Nếu Song Kyung-ho không phải đã hứa sẽ đãi cậu ăn cơm liên tục mười ngày liền, thì cậu đã không lâm vào cảnh này rồi.
Cuối cùng khi đi vào, Han Wangho chạy loạn như ngựa hoang khắp nơi, Choi Hyeon-joon đối với những chuyện này không có hứng thú, chậm rãi đi theo phía sau. Nhưng vì không để ý, cậu làm lạc mất anh trai rồi.
Han Wangho phải chạy mấy trăm mét mới cảm thấy phía sau thiếu đi một người, quay đầu nhìn lại hồi lâu cũng không thấy gì. Vì có quá nhiều người tham dự lễ kỷ niệm nên anh không thể quay lại được, nhưng đứng tại chỗ chờ Choi Hyeon-joon cũng không nổi khi đám đông cứ đẩy anh tiến về phía trước.
Bản thân Han Wangho vốn là người đang đi ngược lại dòng người, bây giờ lại bị người khác chen lấn, anh không đứng vững được mà ngã ngửa ra sau.
Anh nghĩ hôm nay là ngày xui xẻo nhất đời anh.
Han Wangho chuẩn bị tâm lí sắp ngã xuống đất, rất có thể sẽ người khác bị giẫm lên. Nhưng sau một lúc vẫn không cảm thấy đau đớn gì, bởi vì khi anh vừa bị đẩy lùi lại hai bước liền rơi vào một vòng tay ai đó.
Jeong Jihoon vốn muốn yêu cầu những người phía sau đừng có ép vào mình nữa, nhưng khi cậu vừa quay người lại, đang định nổi giận thì một cô gái đã lao vào vòng tay.
Tuy nhiên, dòng người vẫn không chịu dừng lại do va chạm bất ngờ, hai người càng lúc càng bị ép chặt hơn. Han Wangho đứng không vững, phải dựa cả lưng vào người kia để chống đỡ.
Không, tại sao cô gái này vẫn cứ bám lấy tôi?Jeong Jihoon có chút khó chịu rồi, nhưng cậu sợ cô gái thực sự sẽ bị ngã do mất chỗ dựa đột ngột nên chỉ có thể tiếp tục đỡ cô, đợi cô đứng vững.
Han Wangho bị ôm đến choáng váng, lúc này mới ý thức được mình không nên bám vào người khác như vậy, vội vàng quay người xin lỗi: "A, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Jeong Jihoon lần đầu tiên phát hiện ra đồng phục của trường mình có thể đẹp đến như thế.
Han Wangho vừa quay người lại liền nhận ra là tầm mắt anh chỉ đến xương quai xanh của người kia, khiến anh không thể không ngẩng đầu lên để nhìn mặt của thiếu niên đã cứu mình. Đồ ăn ở trường này có đặc biệt ngon không? Tại sao tất cả nam sinh đều cao lớn như vậy?
Han Wangho thấy người kia dường như không có phản ứng gì, cảm thấy mình có thể rời đi. Anh đang muốn bước ra xa, nhưng lại bị ánh mắt và đôi tay nhanh nhẹn của Jeong Jihoon ngăn lại.
?
Không phải là muốn kiếm chuyện với mình đấy chứ. Điều này khiến Han Wangho có chút khẩn trương, vừa định nói: "Tôi không có tiền đâu." thì đã bị Jeong Jihoon kéo đi.
Lợi dụng chiều cao của mình, Jeong Jihoon ôm Han Wangho trong vòng tay và tránh ra xa khỏi đám đông chỉ trong vòng năm phút. "À, cảm ơn cậu, vừa rồi tôi thực sự rất xấu hổ khi va vào cậu."
Trong lòng ngoại trừ có chút khinh thường chính mình, Han Wangho cảm thấy mình đóng vai một cô gái thực sự rất đạt.
Lúc này Jeong Jihoon mới có thời gian để nhìn rõ cô gái trước mặt.
Cô ấy có khuôn mặt tròn và mềm mại khiến cậu chỉ muốn đưa tay nên nắn bóp. Nhưng sống mũi thì cực kì thẳng và hàm dưới rõ ràng càng tăng thêm phần thông minh.
Khi nói lời xin lỗi cậu, cô ấy hơi mỉm cười, khóe miệng luôn nhếch lên, từ vẻ mặt có thể cảm nhận được sự lạc quan của người này. Sự khó chịu do đám đông gây ra vừa rồi của Jeong Jihoon dường như được cô gái này dễ dàng chữa khỏi.
Jeong Jihoon đã tính toán khả năng bị từ chối nếu cố gắng bắt chuyện. Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, thì cậu chưa bao giờ thất bại cả.
"Nếu bạn không phiền, bạn có thể cho tôi thông tin liên lạc của bạn được không?"
......
Nếu Song Kyung-ho biết được chuyện này, Han Wangho có thể sẽ bị hắn chế giễu nguyên một năm, thậm chí còn có thể lâu hơn. Bởi vì anh định sẽ... đồng ý.
Trên thực tế, khi vừa nhìn thấy Jeong Jihoon, đôi mắt anh đã sáng lên. Lâu lắm rồi Han Wangho mới thấy một người hợp với gu thẩm mĩ của mình như vậy. Giọng nói của cậu ta nam tính, vừa trầm ấm lại ngọt ngào. Cậu ta còn có một thân hình gần như hoàn hảo, và hàm răng hổ khi cười trông giống như một con mèo con đang ấn bàn chân nhỏ bé của nó vào tim anh.
Tóm lại là pờ pệch.
"Vậy thì tôi vẫn chưa biết tên cậu là gì."
"Jeong Jihoon"
Không phải Jeong Jihoon tự kiêu đâu, mà đối với cậu, dù có tán tỉnh bất cứ ai, lần nào cũng đổ 100% thì cậu có thể chắc chắn là đối phương cũng có hứng thú với mình.
"Chị ơi!!"
Han Wangho đang định nói thì giật mình, sau đó anh nhớ ra nguyên nhân của tất cả trò hề này là vì anh và Choi Hyeon-joon đã lạc nhau.
...Tại sao bây giờ cậu ta lại đến đây một cách trùng hợp như vậy?
"Haiz, chị làm em sợ muốn chết. Nếu không tìm được chị, khi trở về em sẽ bị anh Kyung-ho giết không toàn thây mất."
"Ơ? Jihoon, sao cậu lại ở đây?"
Tốt lắm, hóa ra là họ biết nhau.
Jeong Jihoon cũng không ngờ hôm nay lại gặp được người bạn cùng lớp luôn luôn thân thiện này: "Không phải cậu đã nói là không thể đến sao?"
"Ồ, vì chị bảo muốn đến chơi nên tớ đi cùng chị ấy."
Ánh mắt của Jeong Jihoon di chuyển tới lui giữa hai người, sau đó nhướng mày nhìn Choi Hyeon-joon, "Cô ấy là ai thế?"
Han Wangho nghĩ, làm ơn, làm ơn đừng nói những lời kỳ quặc được không.
Nhưng rõ ràng là Chúa không nghe thấy lời cầu nguyện của anh
Cánh tay của Choi Hyeon-joon ban nãy bị Han Wangho nhéo, đến giờ vẫn còn rất đau. Nên lần này cậu đã rút ra được bài học.
"Bạn gái của tớ."
...
Cứ giết tôi đi cho rồi.
Cuối cùng, Han Wangho bị Choi Hyeon-joon kéo đi. Có lẽ vì thể hiện sự ngoan ngoãn, nhanh nhạy của mình, đứa nhỏ còn chủ động nắm lấy tay Han Wangho, giống như Han Wangho đã nắm lấy cánh tay của cậu lúc trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro