𝐂𝟒𝟔-𝟓𝟎
CHƯƠNG 46
Bản tin địa phương hôm nay cho biết có thể đêm giao thừa ngày mai sẽ có tuyết rơi lần đầu tiên sau gần một thế kỷ.
Che chắn cho hai bó hoa trong ngực, Wangho đội tuyết càng lúc càng lớn chạy từ cổng ga tàu điện ngầm vào chung cư.
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen đậu trước cửa tòa nhà, kính chắn gió và nóc xe đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Vẻ mặt Wangho chẳng chút thay đổi, phủi nhẹ tuyết bám trên áo khoác rồi thong thả đi lên lầu.
Cậu bước rất nhẹ nên đèn cảm ứng không sáng.
Trong bóng tối lờ mờ, trước cửa lầu ba có một đốm đỏ lập lòe, mùi thuốc lá nồng nặc tràn ngập không gian.
Hôm nay Sanghyeok đã hút thuốc đủ cho nửa năm.
Không có ánh sáng nhưng hắn vẫn thấy rõ mỗi sợi lông mi của thiếu niên.
Hắn rút điếu thuốc ra, nén giận nói: "Anh đợi em cả ngày rồi đấy."
Giọng hắn làm đèn sáng lên.
Ánh sáng vàng cam lập tức chiếu xuống người Wangho , cậu ôm hoa, trên tóc còn vương khí lạnh đêm đông, không nhanh không chậm lên lầu, "Đó là chuyện của anh."
Sanghyeok đứng bật dậy, con ngươi đột ngột co lại, gần như bóp nát điếu thuốc giữa ngón tay, hắn vứt đi rồi giật cái túi treo trên lan can cầu thang, vung tay quăng lên.
Những tờ tiền màu đỏ văng ra khỏi túi như tuyết bay tán loạn, rơi lả tả xuống cầu thang.
"Đêm qua anh nhổ ra cái gai trong tim em rồi đấy, em còn gì không hài lòng nữa hả?"
Sanghyeok nhìn trừng trừng bó hoa trong ngực Wangho , nghiến răng ken két.
Hắn thật sự rất tức giận.
Gọi điện Wangho không nghe máy, sợ mình đi sẽ bỏ lỡ cậu nên ở đây đợi cả ngày, không sợ gió tuyết, chỉ sợ......
Wangho xảy ra chuyện gì.
Kết quả là hắn lo lắng cả ngày, Wangho lại ôm hai bó hoa không biết ai tặng về nhà!
Là Doran hay là ai?
Tim Sanghyeok đập dồn, hai mắt như chứa thuốc nổ, chỉ hận không thể đốt hai bó hoa chướng mắt kia thành tro ngay lập tức.
Mấy tờ tiền rơi xuống bậc thang đầu tiên, Wangho dừng lại rồi bình tĩnh nói, "Vết mổ cũng phải cần thời gian để lành chứ. Tôi đâu có tài thánh mà có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Cậu ngẩng lên đối diện với ánh mắt sững sờ của Sanghyeok , "Tránh đường được không? Tôi bận cả ngày, thật sự mệt lắm rồi."
Tia sáng lờ mờ chiếu xuống mặt Wangho , đúng là rất phờ phạc.
Cậu đi làm chứ không phải hẹn hò...... Cơn giận của Sanghyeok lập tức tan biến, hắn liếm khóe miệng rồi nghiêng người nhường đường.
Wangho tránh đi những chỗ có tiền rơi, không hề nhìn Sanghyeok , khi lên mấy bậc thang cuối thì lấy chìa khoá ra mở cửa, định vào nhà đóng cửa lại.
Sanghyeok lanh tay lẹ mắt đi nhanh tới chặn cửa, không đợi Wangho mở miệng, ánh mắt hắn lấp lóe, "Anh không vào đâu, chỉ nói thêm một câu nữa thôi."
"Anh hiểu ý em." Ánh mắt hắn sáng rực, "Anh cho em thời gian chữa lành vết thương. Nhưng em phải nghe điện thoại của anh, anh ——"
Ba chữ "sẽ lo lắng" lượn vài vòng, cuối cùng vẫn không nói ra.
Wangho đóng cửa.
Khi cửa khép lại, giọng nói trong trẻo của cậu vọng ra, "Lúc đi nhớ mang theo rác của anh giùm."
Cạch.
Cửa đóng lại.
Sanghyeok vô thức nhìn tàn thuốc vương vãi dưới đất, lấy điện thoại ra định gọi vệ sĩ tới dọn, sau đó quay mặt nhìn cánh cửa đóng im ỉm, "......"
Sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn ngồi xuống tự dọn.
Dọn một hồi, nhặt được mấy tờ tiền, mí mắt hắn giật giật.
Rác mà Wangho nói bao gồm cả số tiền này sao?
——
Sau khi vào nhà, Wangho thay giày ôm hoa vào bếp, bịt cống lại rồi hứng nửa thau nước, gỡ giấy báo ra, cẩn thận ngâm hoa vào nước.
Kế đến cậu nấu bữa tối cho mình.
Nước nóng sôi trào, Wangho bỏ vào mười cái sủi cảo, trong đầu nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Sanghyeok .
Ngoại trừ cảm xúc đối với cậu, Sanghyeok đang trong trạng thái thả lỏng, cộng thêm Nayeon đột nhiên xin nghỉ, Wangho cúi đầu nhìn chằm chằm sủi cảo trắng tròn dần nổi lên, chín mươi phần trăm là Sanghyeok đã giấu Nayeon ở đâu đó.
Một lát sau, Wangho vớt sủi cảo, làm một đĩa giấm tỏi rồi bưng ra phòng khách ăn tối.
Lạnh đến nỗi ngón tay cứng ngắc, Wangho nhìn máy sưởi, ngẫm nghĩ giây lát rồi bật quạt sưởi để cạnh chân cho ấm, nhanh chóng giải quyết bữa tối.
Ăn xong lau bếp sạch sẽ, Wangho vào phòng vệ sinh kiểm tra quần áo đang phơi, vẫn còn rất ẩm, nếu không có máy sưởi thì ngày mai không thể nào mặc được.
Cậu tháo đồ xuống rồi ra phòng khách bật máy sưởi, treo quần áo lên giá phơi để máy sưởi hong khô.
Gần chín giờ tối, cậu ngồi đọc sách đến gần mười hai giờ, vì cổ đau nhức khó chịu nên không đi tắm mà rửa mặt qua loa rồi lên giường ngủ.
Tắt đèn, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi.
Tết sẽ có tuyết lớn.
Sáu giờ sáng hôm sau, Wangho vén chăn xuống giường, trước tiên vào bếp xem hoa, lay ơn và cúc ngâm nước một đêm đã nở rộ, có mấy bông bọc trong lưới cũng đã xòe cánh.
Wangho yên tâm, tìm mấy tờ giấy bọc hai bó hoa lại.
Rất đơn giản, đúng như chủ tiệm hoa nói, lay ơn đủ màu không hợp ghép chung với nhau, làm thành bó hoa cũng chẳng đẹp lắm.
Nhưng không quan trọng.
Bó hoa xong, cậu nhanh chóng nấu tô mì, ăn xong leo lên cân.
Vẫn 59 ký rưỡi.
Dường như cân nặng của cậu bị kẹt lại ở con số này, rất khó tăng thêm.
Wangho nhíu mày, sau đó đi tắm.
Tắm xong, lần đầu tiên cậu dùng máy sấy phát ra âm thanh chói tai mà chủ nhà đưa cho, cậu không biết tạo kiểu nên chỉ sấy khô tóc rồi cầm cây kéo nhỏ tự tỉa tóc mái.
Bật máy sưởi cả đêm, trong phòng ấm như mùa hè, quần áo cũng nóng hổi, Wangho mặc áo len và quần mới, còn mặc thêm chiếc áo khoác mới mua kia.
Cẩn thận buộc lại khăn quàng cổ, Wangho nhìn ra cửa sổ, không có tuyết nên cậu không đem dù, ôm hai bó hoa ra cửa.
Cả cầu thang đều sạch bong.
Ra khỏi chung cư, mặt đất phủ tuyết trắng mênh mông, chẳng ai bước lên nên rất sạch, Wangho đi qua mới để lại một hàng dấu chân một chiều.
Lần này cậu không đến ga tàu điện ngầm mà băng qua đường, đến trạm xe buýt ở cổng đại học Seoul chờ xe.
Trạm xe buýt ở cổng đại học Seoul là trạm lớn nên có đủ các tuyến, mới sáng sớm mà đã đông nghẹt người đi giành mua đồ Tết.
Xe buýt nối đuôi nhau ghé vào, nửa tiếng sau, không giống những chiếc khác chật ních người, một chiếc xe buýt trống trải khoan thai chạy tới.
Chỉ có mỗi mình tài xế.
Trạm cuối của chuyến xe này là nghĩa trang ở ngoại ô, tài xế tấp vào mở cửa cho có lệ, cả đám đông chẳng ai nhúc nhích, chỉ có Wangho lên xe.
Trả tiền, Wangho đi tới hàng ghế cuối cùng gần cửa sổ ngồi xuống.
Cửa đóng lại, xe chở Wangho lên đường.
Ba tiếng nữa mới đến trạm cuối, Wangho đeo tai nghe nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, ôm bó hoa lẳng lặng nhìn cảnh vật lùi xa ngoài cửa sổ.
Cùng lúc đó, Eunjung đi xuống lầu với đầu tóc bù xù.
Y mặc đồ ngủ vào bếp hứng đá viên, sau đó rót một ly đầy nước ngọt rồi ngửa cổ uống ừng ực.
Mẹ Eunjung đi vào thấy vậy thì càu nhàu: "Uống nước ngọt ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu."
Eunjung vẫn chưa ngủ được bao nhiêu, hôm qua y bị bảo vệ Lee thị tống cổ, không thể tặng quà Tết cho Lee Jihoon nên rầu rĩ cả đêm, gần sáng mới chợp mắt.
Y lầm bầm, "Con chỉ uống cho đỡ khát thôi mà."
Y đặt cái ly chỉ còn đá viên xuống, đang định về phòng ngủ tiếp thì Mẹ Eunjung hỏi sau lưng, "Cơm tất niên con muốn ăn gì? Không được ăn cua hoàng đế nữa, ngày nào con cũng ăn, thân thể không chịu nổi đâu."
Lúc này Junsik cũng tới, hắn mặc đồ ngủ, khoanh tay dựa vào khung cửa cười nói, "Làm gà luộc đi mẹ, lâu lắm rồi chưa ăn."
Eunjung ngáp một cái, "Em ghét nhất là gà đấy!"
"Gà hướng dương mà." Junsik đi tới xoa đầu y, ý cười tràn ngập, "Lần trước đi ăn chẳng phải em khen gà hướng dương thơm sao, hôm qua anh nói người ta làm mấy con rồi."
(Gà hướng dương được đặt tên theo loại thức ăn độc đáo cho gà làm từ hoa, lá, thân hướng dương tươi, ngay cả nước uống cũng được vắt từ thân hướng dương)
Eunjung nhấc mí mắt lên, vẫn lộ ra vẻ buồn ngủ, "Thế à? Chẳng nhớ nữa."
Lại có tiếng bước chân đến gần, là con trai cả Kwanghee của nhà họ Choi , dạo này hắn đi công tác liên miên, đêm qua mới về.
Kwanghee mặc đồ ở nhà, đeo mắt kính gọng bạc, khí chất ôn hòa, lớn hơn Junsik hai tuổi nhưng ai không biết đều tưởng hắn là Em gái .
"Anh Cả!" Eunjung lập tức tỉnh ngủ, đi tới ôm chầm Choi Kwanghee , "Cuối cùng anh cũng về rồi! Em nhớ anh muốn chết!"
Kwanghee vỗ lưng y rồi mỉm cười buông y ra, "Nhớ anh hay nhớ quà thế?"
Junsik đi tới, "Nhất định là quà rồi."
Eunjung cười toe toét, "Nhớ hết! Ở đâu? Để em đi lấy!"
"Còn để trong vali ấy, tối nay anh đưa cho."
Thấy các con vui vẻ hòa thuận, Mẹ Eunjung không giấu được ý cười trong mắt.
Lúc này Kwanghee đột ngột đổi chủ đề, "Eunjung , em tìm được anh ruột rồi, hay là hôm nay gọi em ấy đến nhà ăn bữa cơm đoàn viên đi."
Mẹ Eunjung đã có ý này từ lâu, "Đúng đúng, mẹ đang định nói đây, lu bu suýt nữa quên mất, Eunjung , con gọi điện cho Wangho bảo nó tới ăn cơm đi."
Eunjung bỗng nhiên im bặt.
Lần trước Wangho đến nhà họ Choi , mọi người đều rất thích cậu......
Hơn nữa giờ y vẫn còn giận.
Ngay cả tên dầu gội Wangho cũng không chịu hỏi giùm y, y đã tìm rất lâu mà vẫn không tìm được.
Nghe nói muốn mời Wangho , Junsik lập tức nhìn sang Choi Eunjung , thấy y tức giận thì vội nói: "Người ta có gia đình, đến nhà mình ăn cơm tất niên làm gì chứ."
Eunjung vốn định giải thích Wangho đã cắt đứt quan hệ với cha mẹ nuôi, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt ngược vào.
Tết thì khác, gia đình sum họp, lỡ Wangho về nhà đón Tết thì sao?
Kwanghee không nghĩ tới điểm này, hắn tiếc rẻ nói, "Cha nói em ấy đánh cờ giỏi lắm, anh còn định học hỏi mấy chiêu nữa."
Mẹ Eunjung đưa ra đề nghị khác, "Vậy mùng hai mời nó tới đi, hôm đó là ngày đi thăm bạn bè thân thích mà."
Junsik vẫn đang nhìn Choi Eunjung , y do dự một lát rồi lầm bầm, "Để tính sau đi." Không muốn tiếp tục đề tài này nữa nên y chạy vụt đi.
Chờ Eunjung lên lầu, Junsik nhíu mày bực bội nói: "Anh không có ai để nói chuyện thì tìm chị dâu đi!"
Chị dâu mà hắn nhắc tới là vị hôn thê của Choi Kwanghee , sang năm hai người sẽ kết hôn.
Kwanghee lờ mờ nhận ra điều gì đó, hắn thảng thốt, "Quan hệ của Eunjung và anh ruột nó không tốt à? Cha nói đứa bé kia tốt tính lắm mà."
"Không phải Wangho không tốt mà là em con chưa vượt qua được khúc mắc trong lòng thôi." Mẹ Eunjung thở dài, "Cho nó thêm chút thời gian làm quen đi."
Ba tiếng sau, xe buýt dừng lại ở trạm cuối cùng.
Wangho xuống xe, ngày Tết chẳng ai đến đây nên càng quạnh quẽ hơn, Wangho đi thẳng tới trước, khoảng hai mươi phút sau là đến nghĩa trang.
Từ khi tự kiếm được tiền, cuối năm nào Wangho cũng tới đây.
Hai vợ chồng Han chỉ ước gì Tết không có cậu, mất công phải cho ăn ngon uống sướng theo bọn họ, vì vậy chẳng bao giờ hỏi Wangho đi đâu.
Tổng cộng 208 bậc thang.
Đến mộ cha cậu.
Năm đó nhà họ Han bị thiêu rụi chẳng còn gì, hai ngôi mộ do ban quản lý khu phố lo liệu nên không thể nằm cạnh nhau.
Trên tấm bia trơ trọi chỉ có họ tên và ngày tháng đơn giản chứ không có ảnh.
Wangho đặt bó hoa cúc xuống rồi mỉm cười: "Cha, năm mới vui vẻ ạ."
Đi tới trước 426 bước rồi rẽ trái lên 56 bậc thang là mộ mẹ cậu.
Wangho nhẹ nhàng đặt bó lay ơn trước tấm bia rồi ngồi xuống, chậm chạp vuốt ve ba chữ "Taeyoung ".
"Mẹ, con tới rồi."
Đôi mắt sâu không thấy đáy long lanh nước. Cậu cong mắt cười nói, "Năm mới vui vẻ ạ."
Trong đầu hiện ra bóng dáng mơ hồ của người phụ nữ, ánh lửa hừng hực đáng sợ, chỉ có vòng tay bà là an toàn ấm áp.
Wangho đột nhiên nói nhiều hơn, nói điểm thi, nói chuyển ngành, nói sáng nay mình ăn một tô mì to.
Mọi chuyện lớn nhỏ đều nói với ngôi mộ trước mặt.
Gió càng lúc càng mạnh, cả nghĩa trang im lìm như chết, hôm nay xe buýt chỉ chạy đến ba giờ chiều là nghỉ, gần đến giờ Wangho mới ngừng lại.
Cậu chồm tới trước, nhắm mắt hôn lên bia mộ, "Mẹ ngủ đi, lần sau con lại đến thăm mẹ, đừng lo gì cho con hết, giờ con sống tốt lắm."
Mi mắt cậu rũ xuống.
Hôm qua Eunjung xông vào trụ sở Lee thị đúng như trong nguyên tác.
Cậu có thể đoán ra kết quả.
Quà không tặng được, còn bị làm bẽ mặt.
Nhưng Em gái chỉ biết yêu đương của cậu sẽ không bao giờ rút kinh nghiệm.
Quen được nhiều người cưng chiều, cuộc sống quá viên mãn, không có bất cứ phiền não gì khác, trong đầu chỉ có Lee Jihoon mà thôi.
Thật lâu sau.
Cậu nhẹ giọng mở miệng ——
"Em gái cũng sống tốt lắm, mẹ cứ yên tâm."
——
Mỗi năm gia tộc Lee thị họp mặt một lần, mọi người đều vây quanh Lee Jihoon .
Lee Ho cau có, lẽ ra vị trí kia phải là của ông ta mới đúng, ông ta để đũa xuống rồi quay sang nói: "Sanghyeok ......"
Giọng nói im bặt, Sanghyeok thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, thuận miệng hỏi, "Gì?"
Lee Ho gắt gỏng, "Sao cứ nhìn đồng hồ mãi vậy? Cha cảnh cáo con, hôm nay con đừng hòng chuồn đi. Tối nay cha đã hẹn đánh bài với chú Tề rồi, con gái chú ấy cũng đến nữa."
Sanghyeok muốn về biệt thự lưng chừng núi đón Tết với mẹ hắn, "Con không ——"
"Muốn bắt chước chú mày cãi lời hả?" Lee Dohyeon đi tới, giận tái mặt nói, "Ông gặp con bé nhà họ Tề kia rồi, xinh đẹp, có học, còn biết lễ nghĩa nữa, trong mấy gia tộc này chỉ có mình nó xứng với mày thôi, tối nay có việc gì hủy hết đi!"
Lee Dohyeon đã lên tiếng, Sanghyeok có bất mãn cỡ nào cũng không dám cãi, hắn bực bội thả tay xuống, "Biết rồi."
Lúc này Lee Dohyeon mới hài lòng, nhìn sang Lee Jihoon cách đó không xa thì huyết áp lại tăng lên.
Có mỗi bữa cơm tất niên mà cũng không ăn với ông nữa!
Con bất hiếu!
Xã giao xong, Lee Jihoon một mình lái xe ra khỏi thành phố.
Chốc lát sau, anh đột nhiên dừng lại ven đường, sắp đến giờ ăn cơm tất niên, trung tâm thành phố vắng chưa từng thấy.
Lee Jihoon châm điếu thuốc.
Khói trắng lượn lờ, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, đoán không ra cảm xúc của anh.
Thời gian dần trôi, đèn đường sáng lên.
Hút thuốc xong, Lee Jihoon hạ cửa sổ xuống cho tản bớt mùi, sau khi khởi động xe thì đổi hướng.
Wangho xuống xe buýt, tài xế lập tức đóng cửa lái đi, vội vã về nhà quây quần với gia đình.
Con đường náo nhiệt sáng nay giờ yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng bước chân của Wangho .
Về chung cư, phòng bảo vệ vẫn sáng đèn nhưng bảo vệ đã về nhà ăn cơm tất niên, chỉ có căn phòng trống rỗng.
Mỗi dãy lầu chỉ lác đác mấy hộ bật đèn.
Mặt đường còn đọng tuyết, giẫm lên nghe lách tách.
Wangho đi rất chậm.
Một là vì đường trơn, hai là vì đèn đường trong chung cư chỉ để làm kiểng chứ chẳng có tác dụng gì.
Rẽ vào góc ngoặt chính là tòa nhà Wangho ở, cậu dò dẫm đi từng bước, bỗng nhiên đèn xe lóe lên, ánh sáng vàng rực xuyên qua bóng tối rọi thẳng tới chân cậu, soi ra một con đường rõ ràng.
Wangho dừng lại rồi nhìn tới trước.
Chỉ thấy cửa xe mở ra, một bóng dáng mơ hồ bước xuống.
Sau đó người kia gọi cậu.
"Wangho ."
CHƯƠNG 47
Giọng nói hết sức quen thuộc.
Trong ánh sáng mờ ảo, người đàn ông điềm tĩnh đi về phía Wangho , vóc dáng cao lớn dần hiện rõ.
Áo khoác dài màu đen để hở, bên trong là bộ vest cùng màu, khăn quàng cổ cashmere màu vàng nhạt buông thõng.
Là Lee Jihoon .
Wangho không ngờ Lee Jihoon sẽ xuất hiện vào đêm giao thừa, trong lúc cậu sững sờ Lee Jihoon đã đến trước mặt.
Ánh mắt Lee Jihoon rơi xuống gương mặt Wangho .
Sắc mặt thiếu niên nhìn gần càng xanh xao hơn.
Định thần lại, khóe miệng Wangho cong lên, lễ phép hỏi, "Lee tiên sinh tìm tôi có việc gì sao ạ?"
Giọng Lee Jihoon trầm thấp, "Có một công việc thời vụ cấn trừ vào tiền thuốc men, cậu làm không?"
Wangho hỏi: "Ngay bây giờ ấy à?"
"Ngay bây giờ."
Trực giác mách bảo Wangho công việc này không hề đơn giản, "Tôi có thể hỏi trước là việc gì không?"
"Ở cạnh mẹ tôi." Ánh mắt Lee Jihoon tĩnh mịch, "Sức khỏe bà không tốt nên quanh năm tĩnh dưỡng trên núi, rất ít khi gặp ai, công việc chính là làm bà vui vẻ, lương gấp ba giá thị trường."
Trong đầu cậu hiện lên bức ảnh chụp chung ở nhà Lee Jihoon .
Thì ra tiểu thuyết nói Lee Jihoon không ăn cơm tất niên ở nhà họ Lee là vì nguyên nhân này.
Wangho im lặng một lát rồi lắc đầu, "Không làm."
Đôi mắt đen hơi trầm xuống, Lee Jihoon chưa kịp mở miệng thì Wangho đã ngẩng lên đối diện với ánh mắt anh, khóe môi cong cong, "Tôi muốn đến làm khách, ăn ké một bữa cơm được không?"
Wangho vào nhà một lát, Lee Jihoon ở dưới lầu chờ cậu.
Đưa mắt nhìn bóng dáng gầy gò đi vào chung cư, Lee Jihoon lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Bên kia nghe máy rất chậm.
Mấy năm nay Lee Minha bắt đầu lãng tai nên thường phải chờ một lúc.
Chuông sắp kết thúc thì giọng Lee Minha mới vang lên, "A Jihoon , sắp tới chưa con?"
"Chưa ạ, con tới đón một người bạn nữa."
Lee Minha hơi bất ngờ, dẫn bạn theo? Đây là lần đầu tiên, bà cười gật đầu, "Được, để mẹ bảo người ta làm thêm mấy món ăn, khẩu vị bạn con thế nào?"
"Đồ ăn bình thường thôi ạ, thanh đạm, đừng ngọt quá." Dừng một lát, Lee Jihoon nói, "Em ấy còn trẻ lắm."
Lee Jihoon cố ý nhấn mạnh, Lee Minha càng tò mò hơn, "Bao nhiêu tuổi rồi?"
Lúc này đèn hành lang sáng lên, Wangho ra khỏi chung cư, ánh mắt Lee Jihoon di chuyển theo cậu, "Mười tám ạ."
Wangho xách một cái túi giấy, thấy Lee Jihoon đứng chờ ngoài xe mà tuyết lại bắt đầu rơi, cậu vội vàng chạy tới chỗ anh, "Lee tiên sinh, đi được rồi ạ."
Lee Jihoon cất điện thoại vào túi áo rồi đi tới ghế sau mở cửa xe.
Wangho nhất thời không hiểu, muốn cậu lái xe sao? Cậu đâu có bằng lái.
Lee Jihoon không để cậu thắc mắc quá lâu mà nói, "Lên đi." Sau đó trở về ghế lái.
Anh tự lái xe.
Wangho ngồi vào ghế sau, nhiệt độ trong xe rất cao, hệt như một thế giới khác hẳn bên ngoài, trước mặt cậu là nửa cái đầu Lee Jihoon nhô lên khỏi thành ghế.
Lee Jihoon cài dây an toàn rồi khởi động xe lên đường.
Wangho đặt nhẹ túi giấy dưới chân, bên trong đựng mấy chậu sen đá cậu trồng.
Đây là quà Tết tặng cho mẹ Lee Jihoon , giờ này mọi cửa hàng đã đóng cửa nên chẳng mua được quà gì khác.
Có lẽ trong xe quá yên tĩnh nên Lee Jihoon tiện tay bật radio.
Radio phát ngẫu nhiên, hai diễn viên đang tấu nói, giọng điệu hết sức khoa trương.
Lee Jihoon nhìn vào kính chiếu hậu, thiếu niên trong kính ngồi im lìm. "Không thích thì đổi ca nhạc nhé."
"Không cần đâu ạ." Thiếu niên bỗng ngước mắt lên nhìn vào kính chiếu hậu, "Tết nghe tấu nói vui mà."
Lee Jihoon dời mắt đi rồi lái xe ra khỏi chung cư, đi thêm một đoạn, anh rẽ vào đường cao tốc.
Trong xe là tiếng cười giòn tan của diễn viên, anh lại hỏi, "Sao không ở nữa?"
"Có việc phải làm, về nhà tiện hơn ạ."
Xe chạy lên đường cao tốc, đèn đường hai bên chiếu vào, tuyết bắt đầu rơi xuống kính chắn gió rồi dần lớn hơn, "Không gặp chủ nợ chứ?"
"Dạ." Mắt Wangho cong cong, "Họ cũng phải ăn Tết mà."
Lee Jihoon lại nhìn vào kính chiếu hậu, lập tức bắt gặp ánh mắt trong veo của thiếu niên, "Cảm ơn anh, Lee tiên sinh."
Yết hầu Lee Jihoon khẽ động, âm thầm dời mắt đi, "Cậu cảm ơn rồi mà."
"Cảm ơn vì hôm nay cơ." Wangho mỉm cười, "Thật ra hôm nay tâm trạng tôi hơi tệ, anh mời tôi đến nhà ăn Tết nên tôi vui lắm."
Cơn ho dâng lên cổ Lee Jihoon , anh cố kìm lại, "Sao lại tệ?"
"Có mấy người tôi nhớ lắm." Lúc này Wangho mới dời mắt nhìn ra cửa sổ, thỉnh thoảng có một vài tia sáng le lói nhưng phần lớn thời gian đều là bóng tối tĩnh mịch.
Trong radio, tấu nói đến đoạn nào đó làm dưới sân khấu rộ lên tiếng cười.
Suốt quãng đường còn lại hai người không nói gì nữa.
Ra khỏi đường cao tốc chạy thêm một đoạn lên núi, trên núi vô cùng im ắng, chỉ có một chỗ sáng đèn.
Dừng lại trước biệt thự, tuyết rơi dày hơn so với nội thành, rơi xuống từng đám lớn, Wangho khép túi giấy lại rồi xuống xe bước lên thềm.
Lee Jihoon hạ cửa xe xuống một nửa, "Vào nhà trước đi, tôi cất xe đã." Sau đó lái xe vào ga ra.
Sau lưng vang lên tiếng mở cửa, ánh đèn chiếu sáng bậc thềm, một giọng nữ hiền hòa vang lên ——
"Chào cháu, cậu bạn nhỏ."
Wangho quay lại, đập vào mắt là một người phụ nữ cực kỳ gầy gò, gần như chỉ còn da bọc xương, đội mũ dày ngồi trên xe lăn.
Hoàn toàn trùng khớp với người phụ nữ trong ảnh.
Đây là mẹ Lee Jihoon .
Wangho lễ phép cúi đầu, "Chào bác, cháu tên Wangho ạ."
Lee Minha vẫy tay, "Lại đây cháu."
Wangho không hiểu lắm nhưng vẫn đi tới mấy bước rồi khom người xuống gần Lee Minha , "Bác nói đi ạ."
Lúc này Lee Minha mới thấy rõ Wangho , bà mỉm cười, "Rất hợp với tên cháu." Đúng là rất trẻ, còn nhỏ hơn Sanghyeok năm tuổi.
Bàn tay gầy guộc dịu dàng vỗ vai Wangho , "Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."
Bước vào nhà, người hầu đã chuẩn bị sẵn dép cho khách, máy sưởi bật vừa đủ ấm, Wangho thay giày rồi cởi áo khoác, đến phòng khách cậu lấy ra từng món quà, "Đây là cây kiểng cháu trồng, hy vọng bác sẽ thích ạ."
Tổng cộng bốn chậu.
Sen đá hồng xanh, sen đá thạch ngọc, sen đá chuỗi ngọc, sen đá xiên thịt trồng trong chậu sứ nhỏ trắng tinh, mỗi chậu đều tràn đầy sức sống.
Lee Minha hết sức bất ngờ, bà bưng chậu sen đá hồng xanh lên, không nỡ đặt xuống, "Đẹp quá, bác nhất định sẽ chăm nó thật kỹ."
Wangho vẫn xách túi giấy, người hầu muốn cầm giúp nhưng cậu mỉm cười lắc đầu, người hầu cũng đáp lại bằng một nụ cười rồi đứng im.
Phía trước vang lên tiếng đóng cửa, chốc lát sau Lee Jihoon đi vào.
Anh đã cởi áo khoác và khăn quàng cổ, áo vest cũng cởi ra, chỉ mặc sơmi sọc nhuyễn màu nâu nhạt, vừa đi vừa cởi nút tay áo, Lee Minha giơ chậu cây lên, "A Jihoon , con xem quà Tiểu Wangho tặng mẹ này, đẹp quá đi mất!"
Lee Jihoon nhìn chậu sen đá hồng xanh kia.
Đúng là rất đẹp.
Anh tháo đồng hồ ra xem thời gian, hơn tám giờ, để vào khay đựng đồ trên chiếc bàn bên cạnh rồi đi tới phòng ăn, "Ăn cơm thôi."
Lee Minha vẫn không nỡ rời xa chậu hoa, lật qua lật lại ngắm một lúc lâu mới chịu để xuống.
Sau đó nháy mắt với Wangho , "Bác cũng chuẩn bị một món quà nhỏ cho cháu, trên bàn ăn ấy."
Đến bàn ăn, Wangho mới biết quà là một món ăn —— Bánh quẩy nhồi tôm sốt dứa.
Người hầu cười nói: "Món này phu nhân tự mình xuống bếp làm đấy ạ, lần cuối bà xuống bếp là mười năm trước cơ."
Lee Minha lắc đầu cười, "Không phải bác làm hết đâu, đứng không nổi nên chỉ chuẩn bị nguyên liệu rồi trộn lại với nhau, mấy việc khác vẫn phải nhờ đầu bếp làm giùm."
Bà nhìn sang Wangho , "A Jihoon nói cháu không ăn đồ quá ngọt, món này không ngọt đâu, chua chua ngọt ngọt thôi."
Wangho biết món này vì có trong thực đơn tiệc cưới của Jaehyun , cách làm đơn giản nhưng quá trình chuẩn bị rất cầu kỳ, phải nhồi tôm xay vào từng khúc bánh quẩy, rất được trẻ em ưa thích.
Những món ăn khác đơn giản đến không ngờ, tất cả đều là món thường ngày.
Canh măng tây, bào ngư kho tàu, sườn bò hấp, nấm trà thụ trộn hoa dưa leo, tôm sốt bào ngư, canh sườn nấu dừa, gà hấp rượu, thịt kho trứng, khô cá đù chiên, sườn om hạt dẻ, bánh gạo xào mai cua.
Còn có một nồi chè đậu xanh bạc hà.
Người hầu rót một chén, Lee Minha đưa cho Wangho rồi ngắm cậu, "Ăn nhiều thịt vào, cháu gầy quá đó."
Bà cầm đũa gắp một khúc sườn bò lớn vào đĩa Wangho .
Wangho lại nhìn chè đậu xanh bạc hà, ngoại trừ quê cậu ra thì chưa từng thấy chỗ nào nấu chè đậu xanh bạc hà.
Cậu bưng chén lên uống một hơi hết nửa chén, Lee Minha hỏi, "Thích không? Đây là cách làm ở quê bác đấy, uống chống ngán ấy mà, mùa hè và Tết uống là hợp nhất."
Wangho hỏi: "Không phải nhà bác ở thủ đô sao ạ?"
"Không, quê bác ở miền Nam cơ, nhưng từ lúc sinh ra sức khỏe bác đã yếu, ngồi xe nửa tiếng là ngã bệnh nên không xa nhà được." Lee Minha thở dài, "Bác chưa bao giờ về đó cả, còn A Jihoon thì về hai lần rồi."
Ông bà ngoại Lee Jihoon lần lượt qua đời, tâm nguyện là lá rụng về cội, muốn về quê hợp táng, cả hai lần đều là Lee Jihoon đích thân đi làm.
Wangho cầm đũa gắp sườn bò lên, đúng lúc này một đôi đũa khác gắp đồ ăn vào đĩa cậu.
Một khúc bánh quẩy nhồi tôm.
Sau đó là một miếng dứa.
Wangho ngước mắt lên, Lee Jihoon bình tĩnh thu đũa lại, "Tôi nếm thử rồi, không ngọt lắm đâu."
Lần trước ở văn phòng Lee Jihoon , cậu từng nói thịt heo xé sợi sốt Seoul quá ngọt.
Wangho yên lặng gặm sườn bò rồi lại gắp bánh quẩy chấm sốt salad sữa đặc, vị ngọt vừa đủ, bánh quẩy giòn tan, tôm xay thơm lừng cộng thêm vị dứa chua ngọt đúng là rất ngon.
Cậu tự gắp thêm mấy lần nữa.
Ăn cơm xong, Lee Minha chuẩn bị nghỉ ngơi như thường lệ.
Hôm nay bà rất vui nên ngồi lại thêm hai tiếng.
Bà rất thích nghe Wangho nói chuyện, giọng thiếu niên trong trẻo, trầm ổn không nhanh không chậm nghe hết sức dễ chịu.
Wangho biết Lee Minha tĩnh dưỡng trên núi mấy chục năm, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên kể cho bà nghe những chuyện mình thấy khi đi làm công.
Lee Jihoon vào bếp, một lát sau bưng khay trái cây ra.
Sau bữa cơm Lee Minha không thể ăn trái cây, trong khay toàn là việt quất.
Lee Minha say sưa lắng nghe, đến khi bừng tỉnh thì đã khuya, bà thì thầm, "Lại qua một năm nữa rồi."
Giọng bà rất nhẹ nên Wangho không nghe rõ, cậu tới gần hơn một chút, "Bác nói gì ạ?"
Trong mắt Lee Minha hiện lên ý cười, bà nhẹ nhàng cầm tay Wangho bằng cả hai tay, vẻ mặt tràn ngập trìu mến, "Bác nói mười hai giờ sẽ bắn pháo hoa mừng năm mới, dài mười phút lận đấy."
"Ngoài vườn có một khoảng đất trống rất hợp để ngắm pháo hoa, năm nào cũng có người đòi thuê chỗ đó hết, để lát nữa bác bảo A Jihoon dẫn cháu đi xem."
Bà vỗ mu bàn tay Wangho rồi thu tay về cười nói, "Bác buồn ngủ rồi, về phòng trước nhé."
Lee Jihoon muốn đưa bà về phòng nhưng Lee Minha đã tự đẩy xe lăn, "Gần mà, mẹ làm được. Con ở lại với Tiểu Wangho đi."
Lee Minha về phòng, phòng khách yên tĩnh lại.
Ngoài cửa sổ sát đất mơ hồ vang lên động tĩnh, đã gần mười hai giờ.
Lee Jihoon cất bước ra ngoài, "Đi thôi."
Wangho đứng dậy rồi xách túi giấy theo sau Lee Jihoon .
CHƯƠNG 48
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi.
Trước vườn hoa biệt thự là một bãi cỏ rộng, hàng rào cao ngang eo, những cành hồng khô quấn quanh tấm lưới gỗ hình thoi, phía xa là ánh đèn lấp lánh như sao.
Đây là một thị trấn nhỏ cách chân núi không xa, khá ít dân cư nhưng hàng năm đều có buổi trình diễn pháo hoa đón năm mới, đêm giao thừa rất nhiều người từ nội thành đến đây xem pháo hoa.
Sau lưng có tiếng bước chân giẫm lên tuyết lách tách, Lee Jihoon quay đầu nhìn.
Trước biệt thự chỉ có một ngọn đèn thắp sáng, vườn hoa lờ mờ, Wangho mặc áo khoác, khăn quàng cổ cũng quấn chặt, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đường, bước đi rất chậm.
Giày cậu đã mòn.
Khi Wangho sắp đến gần, Lee Jihoon mới thu mắt lại, trên lan can phủ một lớp tuyết mỏng, anh điềm tĩnh đưa tay phủi tuyết trước mặt, âm thầm phủi sạch sẽ.
Năm ngón tay lạnh buốt, anh thu lại sau lưng.
Lúc này Wangho đã đến nhưng không bám vào lan can mà chỉ đứng cạnh Lee Jihoon , khẽ thở phào một hơi rồi nghiêng đầu cười nói, "Lee tiên sinh, năm nào anh cũng đến đây xem pháo hoa sao ạ?"
"Không phải." Lee Jihoon cũng nhìn Wangho , anh cao hơn cậu tám centimet nên hơi cúi đầu, "Tôi không có hứng thú với mấy trò này. Còn cậu thì sao, thích không?"
Hàng mi chớp nhẹ, đôi mắt Wangho cong cong, "Chưa nói đến thích hay không thích, dù sao những thứ xinh đẹp cũng làm mình vui vẻ mà."
Khăn quàng cổ quấn đến chóp mũi cậu che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt nhạt màu sáng ngời kia, Lee Jihoon không dời mắt đi, "Cậu không cảm thấy nó rất ngắn ngủi sao?"
"Định nghĩa ngắn ngủi là do con người đặt ra mà." Mắt Wangho cong hơn, "Sinh mệnh so với thời gian cũng chỉ là chớp mắt thôi."
Ánh mắt Lee Jihoon dần tối đi, "Lần nào câu trả lời của cậu cũng làm tôi bất ngờ cả."
"Vậy à? Thế thì tôi vui lắm." Wangho mỉm cười quay mặt đi, bám vào lan can nhìn ánh đèn phía xa, "Chứng tỏ tôi là một người đặc biệt."
Lee Jihoon im lặng giây lát rồi cũng quay mặt nhìn về phía xa.
Ầm!
Trong nháy mắt có vô số chùm sáng bay vút lên không trung.
12 giờ, đã bước sang năm mới.
Pháo hoa lóe lên những tia lửa vàng rực khắp bầu trời, vừa như đóa hoa nở rộ vừa như mưa bụi, từ từ rơi xuống chiếu sáng cả bầu trời đêm, tựa như một cơn mưa bụi triền miên màu vàng kim.
Ting ting.
Điện thoại trong túi hai người rung lên cùng lúc.
Cứ đến giao thừa, mỗi giây điện thoại của Lee Jihoon có thể nhận 99 tin nhắn chúc mừng trở lên.
Còn điện thoại của Wangho lại là lần đầu tiên.
Cậu lấy điện thoại ra, có mấy tin nhắn của quản lý quán cà phê, viện mồ côi và một dãy số lạ.
"Wangho , năm mới vui vỏ!"
Một giây sau lại gửi thêm một tin, "Xin lỗi gõ nhầm, là vui vẻ, năm mới vui vẻ nhé!"
Wangho không trả lời ngay mà cất điện thoại vào.
Lee Jihoon vốn không đọc tin nhắn, đột nhiên có người gọi đến.
Anh lấy điện thoại ra, là Jaehyun .
Khóe mắt Lee Jihoon còn đang nhìn Wangho , thiếu niên chăm chú ngắm pháo hoa, ánh lửa đầy trời phản chiếu lên mặt cậu một vầng sáng màu huỳnh quang.
Không để ý cuộc gọi kia đã tắt, một người khác lập tức gọi đến, Lee Jihoon nghe máy.
"Chuyện gì?"
"!" Eunjung lập tức bật dậy trên giường.
Sắp đến 0 giờ, y viện cớ đau bụng về phòng gọi cho Lee Jihoon để chúc Tết đầu tiên, y vốn chẳng ôm hy vọng gì, mỗi lần nhắn tin cho Lee Jihoon đều như đá chìm đáy biển, chưa bao giờ đáp lại, thật không ngờ! Nghe rồi! Chú Lee nghe điện thoại của y rồi!
Eunjung còn nghe thấy tiếng pháo hoa ở đầu dây bên kia.
Chú Lee đang ngắm pháo hoa sao?
Người hầu Choi gia cũng đang bắn pháo hoa ở sân sau, ngay dưới lầu Choi Eunjung .
Y bịt ống nghe rồi kích động reo hò mấy tiếng, để chân trần chạy đến cửa sổ sát đất kéo màn ra nhìn pháo hoa chói lọi bên ngoài.
Cũng xem như y và chú Lee đang cùng ngắm pháo hoa và trò chuyện rồi!
Eunjung đè lại lồng ng.ực căng phồng, hít sâu mấy hơi rồi bỏ tay ra khỏi ống nghe, khóe miệng nhếch cao, "Chú Lee ơi cháu nè ——"
Tút, tút, tút......
Lee Jihoon đã cúp máy từ lâu.
"......" Nụ cười của Eunjung cứng đờ.
Cái gì vậy!
Y vội vàng gọi lại nhưng rất nhiều người gọi cho Lee Jihoon nên đường dây bận liên tục.
Eunjung đành phải bỏ cuộc.
Y xụ mặt quăng điện thoại đi rồi hậm hực đá không khí, nhưng thấy pháo hoa xinh đẹp chói lọi ngoài cửa sổ thì lại vui lên.
Chú Lee đã nhận cuộc gọi đầu tiên trong năm mới!
Gò má ửng đỏ nóng hổi, y chắp hai tay trước ngực thành kính cầu nguyện với pháo hoa ngoài cửa sổ, "Năm nay phù hộ cho mình và chú Lee ở riêng với nhau đi, chỗ nào cũng được hết, chỉ có mình và chú ấy cùng ngắm pháo hoa thôi!"
Đối phương không lên tiếng nên Lee Jihoon lập tức cúp máy, thấy số lạ chứ không phải Jaehyun , anh tiện tay kéo vào sổ đen, bật chế độ im lặng rồi cất điện thoại vào túi.
Đúng lúc này, Wangho bên cạnh gọi anh, "Lee tiên sinh."
Lee Jihoon quay người lại, một chậu hoa sen óng ánh như làm bằng ngọc xuất hiện trước mắt.
Hai tay Wangho nâng chậu cây nho nhỏ.
Cậu đã kéo khăn quàng cổ xuống để lộ cả khuôn mặt, trong mắt phản chiếu pháo hoa rực rỡ.
Thấy Lee Jihoon nhìn sang, trên môi cậu nở nụ cười ấm áp, "Năm mới vui vẻ ạ."
Con ngươi Lee Jihoon kịch liệt co lại, yết hầu nhấp nhô liên tục, một lát sau mới nhận lấy chậu hoa, "Giống hoa sen nhỉ, tên gì vậy?"
"Sen Ngọc Lộ ạ." Wangho cười nói, "Tám hay mười ngày tưới nước một lần là được rồi, trồng ở chỗ râm mát thoáng gió, tránh nắng gắt và mưa to."
Lúc này pháo hoa chuẩn bị kết thúc, bầu trời đêm chói lọi mười phút sắp trở lại như cũ.
Wangho duỗi tay một cái rồi xách túi giấy không về biệt thự.
Một vật chặn cậu lại.
Trong ánh sáng lờ mờ, hình như là phong bì.
Nhìn kỹ lại là một bao lì xì.
Là bao lì xì lần trước để lại nhà Lee Jihoon sao? Wangho không cầm, "Lee tiên sinh......"
"Lì xì Tết cho cậu đấy." Lee Jihoon nhìn cậu thật sâu, "Không nhiều đâu, chỉ lấy hên thôi."
Lúc này Wangho mới chịu nhận, cậu cất vào túi rồi ngửa đầu cười cong mắt, "Cảm ơn Lee tiên sinh, đây là bao lì xì đầu tiên tôi nhận được đó."
——
Người hầu đã dọn sẵn phòng cho khách trên lầu hai.
Không quá rộng nhưng cách bài trí rất ấm cúng, cảm giác như đang ở nhà, quan trọng nhất là có một tủ sách bằng gỗ cao chót vót chất đầy sách.
Chỉ nhìn lướt qua vài lần đã thấy rất nhiều sách không còn xuất bản nữa.
Wangho không động vào mà lẳng lặng đọc tên sách một lát rồi vào phòng vệ sinh.
Cậu định tắm rửa, vừa cởi đồ ra thì đụng phải bao lì xì cộm lên trong túi quần.
Lúc cởi áo khoác dưới lầu, cậu đã lấy bao lì xì bỏ vào túi quần.
Bao lì xì của Lee Jihoon giống hệt bao cậu mua, đều là loại bình thường.
Cậu mở bao rồi rút ra một xấp tiền không dày lắm.
Đúng như Lee Jihoon nói, không nhiều mà chỉ lấy hên, 888 tệ.
Tất cả đều là tiền mới.
Wangho đưa mũi lại gần ngửi nhẹ, có mùi mực rất dễ chịu.
Cách đó mấy bức tường, Lee Jihoon ngồi trước bàn đọc sách, trong phòng chỉ bật đèn bàn, lá cây óng ánh nhuộm ánh sáng vàng dìu dịu, ngón tay thon dài chậm rãi xoay chậu hoa nhỏ.
Hồi lâu sau, Lee Jihoon đặt chậu hoa xuống rồi kéo ghế đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nước nóng xối xuống, trong đầu hiện lên nụ cười của thiếu niên.
Và giọng nói kia.
"Năm mới vui vẻ ạ."
Lee Jihoon nhắm mắt lại, nước nóng lướt qua yết hầu căng cứng nhô lên, anh thở dốc, ba chữ im ắng tràn ra khỏi miệng.
"Wangho ."
——
Một đêm không mộng, Wangho tỉnh giấc, ánh sáng len lỏi qua khe màn, cậu mò lấy điện thoại xem, đã tám giờ, đây là lần đầu tiên cậu dậy trễ như vậy.
Điện thoại có hai cuộc gọi lỡ.
Một cuộc hai phút trước, một cuộc vừa mới gọi.
Một giây sau, Sanghyeok lại gọi tới.
Tối qua Sanghyeok chơi bài nhưng thật ra là xem mắt, hắn chẳng mấy hào hứng nhưng đối phương lại thích hắn nên cứ tìm hắn tán gẫu uống rượu.
Bao năm qua cứ đến 0 giờ thì hắn lại gọi cho Eunjung cuộc đầu tiên trong năm mới.
Năm nay bỏ lỡ, hắn uống say về nhà ngủ đến giờ, vừa mở mắt ra việc đầu tiên là gọi điện thoại.
Cho Wangho .
Sanghyeok nghe chuông reo, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Từ tối qua hắn đã chờ mong được nghe giọng Wangho .
Nhưng hồi chuông kết thúc mà vẫn không ai bắt máy.
Sanghyeok cau có, đang định gọi tiếp thì có người gọi đến, là quản gia ở biệt thự nghỉ mát.
Ánh mắt Sanghyeok trầm xuống, hắn nghe máy, "Nói."
"Thiếu gia, cậu có rảnh thì tới đây một chuyến đi ạ, phu nhân vẫn không chịu ăn gì cả." Quản gia kể khổ, "Chúng tôi tìm đủ mọi cách rồi, sáng nay bà ấy bị choáng một lúc nên chúng tôi truyền đạm cho bà ấy, thực sự chẳng còn cách nào nữa."
Sanghyeok vén chăn xuống giường đi nhanh ra ngoài, "Trông chừng bà ấy đi, tôi tới ngay."
Wangho rửa mặt xong đi ra thì điện thoại đã im lìm.
Không còn sớm lắm, cậu trả lời các tin nhắn chúc Tết ngoại trừ Sanghyeok , sau đó gọi điện cho Lão Chae .
Lão Chae chính là ông cụ dạy cậu câu cá.
Nghe Wangho gọi điện chúc Tết, Lão Chae hết sức hào hứng, "Cảm ơn cảm ơn, chúc cháu năm mới vui vẻ nhé!"
Wangho cười, "Cháu cũng chúc ông năm mới vui vẻ ạ, năm nay câu cá không bao giờ về tay không."
Đây là câu cửa miệng của Lão Chae , câu cá không bao giờ về tay không, không bao giờ thất bại!
Lão Chae cười vang, "Ha ha, cảm ơn lời chúc của cháu! Khi nào thời tiết ấm áp hẹn nhau đi câu nhé, mùa đông năm nay lạnh quá nên người nhà không cho ông đi, buồn gần chết. Nếu thấy chỗ nào hay ho cháu phải nói cho ông biết ngay đấy nhé!"
Wangho luôn miệng vâng dạ, Lão Chae nói thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Cất điện thoại vào túi quần, Wangho mở cửa xuống lầu.
Hành lang yên tĩnh, người hầu nói phòng Lee Jihoon cũng ở lầu hai, Wangho nhìn thoáng qua phía trước rồi yên lặng xuống lầu.
Năm mới người hầu không cần dậy sớm nên lầu một cũng rất yên tĩnh, hình như chưa ai dậy cả.
Wangho đi ra phòng khách, ánh mắt đảo qua cửa sổ sát đất, lập tức trông thấy Lee Minha .
Bà đang ở ngoài vườn một mình.
Wangho dừng lại giây lát rồi đi tới nhẹ nhàng đẩy cửa kính ra.
Vừa mở cửa, Wangho đứng khựng tại chỗ.
Phút chốc thất thần.
Lee Minha đang hát.
[ Gạch xanh lợp ngói sơn, bạch mã đạp bùn mới, hoa chuối trên núi nhuộm đỏ khăn dưới hoàng hôn.
Mưa rơi mái hiên, khói bếp lượn lờ.
Người phí hoài năm tháng bôn ba giờ đang chốn nao.
Tìm tìm kiếm kiếm, lạnh lạnh nhạt nhạt.
Trăng lặn quạ kêu, trăng khuyết rơi xuống giếng hiu quạnh.]
Âm điệu du dương uyển chuyển như nước chảy róc rách, lặng yên chảy qua mùa xuân.
Dần hòa vào giọng hát êm đềm trong trí nhớ.
Ký ức phai màu bỗng trở nên sống động.
Wangho nhớ lại mấy câu sau.
[ Vụn vụn vỡ vỡ, điểm điểm giọt giọt.
Trong mộng có hoa, trong mộng cỏ xanh.
Tóc dài buông sóng nước, vải trắng phơi trên đá.
Sào dài chèo thuyền qua tuổi bảy mươi.
Mưa rơi mái hiên, khói bếp lượn lờ.
Người phí hoài năm tháng bôn ba giờ đang chốn nao.]
"Bé cưng." Taeyoung ôm cậu rồi hôn phớt lên má cậu, "Cái này gọi là bình đàn đấy, chờ con và Em gái lớn thêm mấy tuổi, ba mẹ sẽ dẫn các con về quê nghe bình đàn chính thống."
(Bình đàn là một hình thức văn nghệ dân gian ở Giang Nam, vừa kể chuyện vừa hát vừa đàn.)
Nhưng cậu còn chưa kịp lớn thì họ đã không còn thời gian dẫn cậu về quê, uống chè đậu xanh bạc hà và nghe bình đàn chính thống nữa.
Wangho lặng lẽ nhìn bóng lưng Lee Minha .
Hồi lâu sau, Lee Minha mới phát hiện có người.
Bà quay đầu lại, thấy Wangho thì hết sức kinh ngạc, "Dậy sớm vậy cháu, khó khăn lắm mới được nghỉ, ngủ thêm chút nữa đi."
Wangho đi tới ngồi xuống cạnh xe lăn, bám nhẹ tay vịn rồi ngẩng đầu nói, "Cháu không buồn ngủ ạ, bác hát bình đàn hay lắm."
Khuôn mặt tái nhợt của Lee Minha hơi đỏ lên, "Cháu nghe thấy rồi à, bà ngoại Jihoon dạy đấy, bà ấy hát mới hay kìa." Lee Minha chìm đắm trong hoài niệm, sau khi định thần lại thì cong mắt cười với Wangho , ngực bà ấm lên, thò tay vào túi chậm chạp lấy ra một bao lì xì.
Bà nhét vào tay Wangho , "Năm mới vui vẻ. Không được từ chối." Bà cười khẽ, "Tiền mừng tuổi đấy, A Jihoon cũng có nữa."
Wangho vừa định trả lời thì điện thoại của cậu reo lên.
Lần này là Choi Eunjung .
Sáng nay xuống lầu, Mẹ Eunjung lại nhắc y mùng hai mời Wangho đến nhà chơi.
"Mùng một đến thăm nhà chị Tiểu Vi của con, mấy ngày tới cha và các anh con đều bận xã giao." Mẹ Eunjung nói khéo, "Tụi con còn trẻ nên đều đi chơi hết, chỉ có mùng hai là rảnh thôi."
Không ngờ Eunjung đồng ý ngay, "Dạ!"
Tối qua Lee Jihoon nghe điện thoại của y nên giờ tâm trạng y cực kỳ vui vẻ, đừng nói mời Wangho đến nhà chơi mà dù có mời đến nhà họ Choi ở luôn y cũng chịu!
Điện thoại kết nối, giọng Eunjung tràn ngập vui sướng, "Anh, mai đến nhà em ăn cơm nhé!"
CHƯƠNG 49
Wangho hờ hững đáp: "Ừm."
Eunjung còn định nói thêm nhưng cậu đã chặn trước: "Anh đang bận, mai gọi sau."
Cúp máy.
Cậu cất điện thoại rồi nhét bao lì xì vào túi mình.
Vừa ngước lên thì lập tức đối diện với ánh mắt trìu mến của Lee Minha .
Lee Minha gầy trơ xương, cổ tay và ngón tay mảnh đến đáng sợ, làn da tái nhợt hằn vô số nếp nhăn nhưng lại mang theo hơi ấm hoài niệm.
"Sang năm lại tới nữa nhé, để bác lì xì cho cháu."
Lee Jihoon đi vào phòng khách, qua cửa sổ sát đất trông thấy Wangho ngồi xổm cạnh xe lăn.
Đẩy cửa ra ngoài, anh nghe thấy giọng Wangho trước tiên, "Đây là Ngụy Tử đúng không ạ?"
Phía trước có bụi mẫu đơn cao ba mét, Lee Minha hết sức bất ngờ, "Đúng rồi, cháu rành hoa à?"
"Cháu từng làm thêm ở vườn hoa mà." Wangho vẫn ngồi xổm nhìn sang Lee Minha , quanh năm bị bệnh tật hành hạ nên sắc môi bà trắng bệch, "Khi nào không bán hết, hoa sắp héo thì chủ vườn sẽ hái rồi phơi khô làm son môi."
Cậu nghiêm túc nói, "Cách làm đơn giản lắm, còn tự nhiên nữa. Năm nay hoa mẫu đơn nở, cháu sẽ tới làm son môi cho bác."
Không cần chờ Tết năm sau mà bốn năm tháng nữa cậu sẽ đến, Lee Minha vui mừng thấy rõ, "Được, ngoài mẫu đơn ra trong vườn nhà bác còn có tường vi và hồng Trung Quốc nữa......"
Wangho chăm chú lắng nghe.
Cậu cảnh giác như vậy mà qua hồi lâu mới phát hiện có người sau lưng.
Chẳng biết Lee Jihoon đã đứng bao lâu rồi.
Ở nhà anh ăn mặc thoải mái, ngoài bộ đồ mặc nhà khoác một chiếc áo len dệt kim dài hở cổ.
"Buổi sáng tốt lành ạ." Wangho lên tiếng trước.
"Buổi sáng tốt lành." Lee Jihoon không đi tới mà đứng sau cửa sổ sát đất, "Điểm tâm làm xong rồi đấy."
Wangho đứng dậy, tự nhiên nắm lấy tay đẩy xe lăn, "Để cháu đẩy bác."
Lee Minha không từ chối, hai mắt cong cong, "Ừ."
Lee Jihoon quay lại mở rộng cửa kính.
Bữa sáng phong phú nhưng cũng rất thanh đạm, Lee Minha ăn ít, chỉ ăn một chén cháo nhỏ rồi thôi.
Lee Jihoon và Wangho lần lượt gác đũa, bà cười, "Ăn sáng xong Jihoon phải về công ty làm việc, Tiểu Wangho cũng về với nó đi."
Bà đã nghe thấy điện thoại của Wangho nên biết mùng hai cậu bận việc.
Đôi mắt Wangho trong veo, "Cháu ở đến chiều cũng được ạ."
Lee Minha kéo kín áo khoác rồi lắc đầu cười, "Tinh thần bác không tốt nên chờ tiêu cơm xong phải về phòng nghỉ ngơi." Bà nhìn sang Lee Jihoon , chủ động đẩy xe lăn, "Không cần đẩy mẹ đâu, các con đi cũng đừng gọi mẹ, mẹ vào ngủ đây."
Bánh xe lăn trên sàn nhà không phát ra âm thanh nào, phòng ngủ Lee Minha rất gần phòng ăn nên bà mau chóng vào phòng đóng cửa lại.
Trong phòng ăn, Lee Jihoon đứng dậy nói: "Tôi đi thay đồ, mười phút thôi."
Lee Jihoon nói mười phút không sai chút nào.
Từ lúc anh thay đồ xong xuống lầu cho đến lúc họ đi ra ngoài tổng cộng mười phút.
Wangho đi tới ghế sau nhưng Lee Jihoon đã mở cửa ghế phụ.
Wangho chợt nhìn xuống đất.
Tối qua sau khi tuyết tạnh thì không còn rơi nữa, cũng không có mưa nên hôm nay mặt đất rất khô ráo.
Cậu chợt hiểu ra.
Tối qua Lee Jihoon cho cậu ngồi phía sau để đề phòng mặt đường trơn trượt, người lái sẽ tự bảo vệ mình theo quán tính, người ngồi ghế phụ sẽ gặp nguy hiểm.
Sau khi ngồi vững cài dây an toàn, đợi lái ra khỏi biệt thự, Wangho mới hỏi: "Lee tiên sinh, anh về quê hai lần rồi đúng không ạ?"
Xe chạy xuống núi, Lee Jihoon lái chậm lại, "Ừ."
"Quê anh ở đâu ạ?" Wangho lễ phép nói, "Hình như tôi với anh là đồng hương đó."
Ánh mắt Lee Jihoon trầm xuống, "Cậu không nhớ à?"
Wangho bình thản đáp, "Lúc đó nhỏ quá nên không nhớ, chỉ nhớ mẹ tôi hay nấu chè đậu xanh bạc hà thôi, còn thích bình đàn nữa." Cậu cười nhẹ, "Nếu về quê một chuyến, có lẽ......"
Đột nhiên im bặt.
Sau "có lẽ" không còn đoạn tiếp theo nữa.
"Nhị Thập Kiều." Lee Jihoon đáp, "Quê bà ngoại tôi tên là Nhị Thập Kiều."
"Cảm ơn." Wangho lấy điện thoại ra tra cứu Nhị Thập Kiều.
Là một thành phố nhỏ ven biển phía Nam, mùa xuân có dương liễu, hoa đào, hoa lê xinh đẹp, mùa hè có thể ra biển.
Cách thủ đô hơn 1000 cây số, đi máy bay một tiếng rưỡi, không có tàu cao tốc, đi xe lửa khoảng mười tiếng.
Wangho cất điện thoại đi rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Khóe mắt liếc nhìn vẻ thất thần hiếm thấy của thiếu niên, mãi đến khi lên đường cao tốc rồi xuống đường cao tốc, Lee Jihoon mới lên tiếng gọi cậu, "Cậu đi đâu?"
Wangho hoàn hồn, quay đầu sang cười nhẹ, "Nếu tiện thì cho tôi về nhà, không tiện thì tìm ga tàu điện ngầm nào cũng được ạ."
Lee Jihoon chở cậu đến dưới chung cư.
Mùng một Tết, chung cư vẫn rất yên tĩnh. Wangho xuống xe rồi khom người vẫy tay với Lee Jihoon , "Tạm biệt Lee tiên sinh."
Lee Jihoon nhìn Wangho , cậu cũng nhìn anh, mấy giây sau Wangho vào chung cư trước.
Đến khi bóng lưng Wangho biến mất hẳn, Lee Jihoon mới nâng cửa xe lên rồi lái đi.
Vào nhà, căn hộ nhỏ vẫn như lúc rời đi tối qua, Wangho treo áo khoác rồi cởi giày vào bếp, chẳng bao lâu sau cậu xách thùng nước ra, trên lưng đeo túi đồ câu cá rồi lại ra cửa.
Mùng một Tết trung tâm thành phố rất ít xe cộ, Lee Jihoon thuận lợi đến trụ sở Lee thị.
Tết được nghỉ nên trụ sở chỉ có hai bảo vệ gác cửa, thấy Lee Jihoon tới bảo vệ không hề kinh ngạc.
Nhưng nhìn thoáng qua túi giấy Lee Jihoon xách thì bảo vệ hơi băn khoăn.
Vào văn phòng, Lee Jihoon đi thẳng tới bàn làm việc.
Hồ sơ chờ xử lý nằm trong email, anh đặt túi giấy xuống rồi bật máy tính đăng nhập. Làm xong ngoài trời cũng đã tối, anh ngả người dựa vào ghế, nhắm mắt xoa nhẹ huyệt thái dương.
Bỗng nhiên anh dừng lại rồi mở mắt nhìn túi giấy.
Im lặng mấy phút, anh đưa tay cầm túi giấy sang, lấy ra chậu sen Ngọc Lộ để cạnh máy tính.
Chỗ kia từng đặt khối pha lê lập phương.
Lâu rồi không đến hồ chứa Điền Sơn, mùng một Tết chỗ câu cá đã kín người.
Wangho tìm một góc rồi đổ hết lọ mồi đã ủ xuống nước.
Cậu không buông cần câu mà mở ghế xếp ra, trầm tĩnh nhìn mặt nước, đến khi trời tối, lũ cá hơi say rượu nổi lên.
"Mồi của cậu lợi hại quá nhỉ!" Ông chú bên cạnh trố mắt với vẻ hâm mộ rồi lại gần hỏi, "Mua ở đâu vậy? Chỉ cho chú với."
Wangho mở ba lô lấy một lọ tặng ông rồi dọn đồ đi, không vớt đám cá bội thu kia lên.
Ông chú mở nắp ra ngửi mấy lần, tặc lưỡi trầm trồ, nhiệt tình gọi với theo Wangho , "Ê nhóc, lần sau câu chung nhé!"
Wangho không trả lời mà đi vào màn đêm.
Giờ là 7 giờ tối, còn 12 tiếng nữa là đến 7 giờ sáng mai.
Sáng hôm sau, đúng bảy giờ Wangho gọi điện cho Choi Eunjung .
Reng, reng, reng......
Cậu kiên nhẫn chờ đợi.
Rốt cuộc có người bắt máy, giọng Eunjung khàn khàn đầy bực bội, "Sao anh cứ gọi lúc sáng sớm hoài vậy...... Em còn ngủ mà......"
Xe buýt trờ tới, cửa xe mở ra, Wangho vừa nói chuyện điện thoại vừa lên xe, thả hai đồng xu phát ra tiếng leng keng, "Anh lên xe rồi."
"......" Eunjung trở mình, nói bằng giọng ngái ngủ, "Kệ anh, em buồn ngủ quá, cúp đây......"
Điện thoại chưa tắt, thỉnh thoảng vang lên tiếng thở đều đều.
Khi Wangho đến biệt thự nhà họ Choi , Eunjung vẫn còn ngủ.
Mẹ Eunjung đích thân ra mở cửa, thấy Wangho thì mắt bà sáng lên, ôm chầm lấy cậu, "Wangho , cuối cùng cháu cũng tới rồi!"
Sau đó nhìn chiếc túi nhựa mà Wangho xách.
Bà thở dài, "Cháu là sinh viên không có thu nhập mà lần nào tới cũng đem đồ cả, khách sáo quá rồi đó."
Wangho mỉm cười mở túi ra, "Chỉ có mấy cây hoa giống mua ven đường thôi, rẻ lắm ạ."
Mẹ Eunjung thấy hoa giống thì lập tức cười tươi, cầm túi mở ra xem, "Tú cầu hả?" Bà mừng rỡ không thôi, "Dì muốn trồng nó lâu lắm rồi, cháu ăn sáng chưa? Để dì lấy cho cháu tô sủi cảo nhé, mới gói tối qua đấy, nhân gì cũng có hết, ăn xong dì cháu mình ra sau vườn trồng hoa."
"Dạ, là tú cầu." Wangho không từ chối, "Có nhân thịt trộn cải thảo không ạ?"
"Có!" Mẹ Eunjung cẩn thận để túi hoa giống xuống cạnh tủ giày rồi quay sang bảo Choi Kwanghee , "Anh Cả chào hỏi Wangho đi, để mẹ vào lấy sủi cảo."
Kwanghee đứng ngay phía sau.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp Wangho , khí chất thiếu niên thanh tịnh, lại nho nhã lễ độ nên hắn rất có thiện cảm, mỉm cười đưa quà tới, "Lần đầu gặp em, anh là Choi Kwanghee , anh lớn của Eunjung , đi công tác đem về một món quà nhỏ xem như quà gặp mặt vậy."
Là một cây bút máy.
Giá cả vừa phải, cũng rất hợp với sinh viên.
Kwanghee đã nghe Mẹ Eunjung nói Wangho là sinh viên đại học Seoul
Hắn cười tươi hơn, "Đại học Seoul luôn là niềm mơ ước của anh đấy, tiếc là năm đó còn thiếu mười điểm."
Wangho nhận lấy bút máy, "Cảm ơn anh." Sau đó nói, "Xin lỗi anh, em tới vội quá nên chưa kịp mua quà gặp mặt phù hợp, lần sau ——"
"Lần sau cũng đừng mua, anh theo chủ nghĩa tối giản nên sợ nhất là nhận quà đấy." Trên mặt Kwanghee tràn ngập ý cười, mời cậu vào nhà, "Đánh mấy ván cờ với anh là được rồi. Em cũng đánh cờ với bố anh rồi đấy, tài đánh cờ của ông ấy quả thực không thể khen nổi, ở nhà anh chưa bao giờ chơi trọn một ván với ông ấy cả."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã vào phòng khách.
Mẹ Eunjung nấu sủi cảo bưng ra, Kwanghee nhìn bàn cờ rồi Choi vào trầm tư.
Mẹ Eunjung vui vẻ lắc đầu, đặt tô xuống gọi Wangho , "Wangho cháu tới ăn trước đi, chờ anh Cả của cháu đánh cờ ít nhất phải nửa tiếng lận."
Đúng là thế thật, chờ Wangho ăn xong sủi cảo, Kwanghee vẫn chưa gỡ rối được. Cha Choi cũng gia nhập cuộc chiến, ngồi cạnh chỉ điểm, Kwanghee lườm ông, "Cha, im lặng xem cờ mới là quân tử."
Cha Choi cười, "Ra trận cha con phải đoàn kết mà. Cha con mình đều không thắng được Wangho , cường cường liên hợp mới thắng được chứ, đúng không Wangho ?"
Kwanghee cáu không chịu được, quay sang gọi mẹ Choi , "Mẹ mau dẫn cha con đi trồng hoa đi!"
Mẹ Eunjung đã thay bộ đồ rộng rãi, không thèm để ý tới hắn mà cười gọi Wangho , "Mặc kệ hai bại tướng kia đi, Wangho ra trồng hoa với dì nào, dì bảo đảm cháu đi nước cờ này đến trưa bọn họ cũng chưa phá được đâu."
Lúc này Junsik lờ đờ xuống lầu, trông thấy Wangho thì khựng lại, sao cậu lại tới đây?!
Cúi đầu nhìn cổ áo hở rộng, Junsik mất tự nhiên kéo lại rồi quay người về phòng thay đồ.
"Đi đi Wangho ." Cha Choi hết sức tán đồng, "Nước đi này của cháu cao siêu quá, chú phải nghiên cứu thật kỹ mới được."
Nãy giờ Kwanghee vẫn còn đăm chiêu suy nghĩ.
Thấy thế, Wangho theo Mẹ Eunjung ra vườn trồng hoa.
Mẹ Eunjung vui cực kỳ, Wangho trồng hoa vừa cẩn thận vừa kiên nhẫn, còn giảng giải kinh nghiệm thực tế làm Mẹ Eunjung cười tít mắt.
Tiếng cười xuyên qua cửa kính, Eunjung lờ đờ vò tóc đi xuống lầu, thấy hai cha con mới sáng sớm đã xúm quanh bàn cờ nghiên cứu, y thắc mắc: "Cha, mẹ con đâu rồi?"
Cha Choi thuận miệng đáp, "Anh con tới, hai người đang trồng hoa ngoài vườn ấy."
"Anh con?" Eunjung lặp lại, con ngươi bỗng nhiên mở to.
Wangho tới rồi!
Y chạy vội ra ngoài.
Wangho đang uống nước, liếc thấy bóng người phía xa thì thu mắt lại, để chai nước xuống rồi tiếp tục trồng cây giống, làm như đang nói chuyện phiếm, "Cảm ơn dì lúc trước đã nhận nuôi Eunjung để em ấy được vui vẻ lớn lên."
"Chuyện này cũng là tình cờ thôi." Mẹ Eunjung nén chặt đất quanh cây giống, "Thật ra năm đó dì muốn nhận nuôi con gái cơ."
"Sinh thằng lớn xong, dì mang bầu lần nữa để kiếm con gái, không ngờ sinh ra thằng Hai, phụ nữ sinh con rất yếu người nên dì không dám sinh lần ba nữa."
"Nhưng dì thích con gái lắm, mấy năm sau sức khỏe khá hơn, dì bàn với chú Choi nhận nuôi một đứa con gái."
Nhắc lại chuyện cũ, Mẹ Eunjung chợt quay đầu sang cười nói, "Kết quả tới viện mồ côi nhìn thấy cháu trước, cháu không biết đâu, hồi bé cháu đáng yêu cực kỳ luôn, dì vừa thấy cháu thì đã thích mê, lập tức đổi ý quyết định nhận nuôi cháu."
Đến giờ bà vẫn còn tiếc nuối, "Tiếc là sau khi nói chuyện với viện trưởng xong thì không tìm được cháu nữa."
"Dì nghĩ chắc vì cháu không thích người mẹ mới này nên trốn đi để vợ chồng dì khỏi tìm ra cháu nữa. Lúc đó dì buồn ghê gớm, không ngờ lúc sắp về thì ông trời xui khiến dì gặp Eunjung ."
"Hồi bé hai anh em cháu giống nhau hơn bây giờ nhiều......"
Ở một góc cách đó không xa, máu trong người Eunjung như đông lại.
Hai tai ù đi.
Mỗi chữ y đều nghe hết sức rõ ràng nhưng không thể nào ghép lại hoàn chỉnh.
Ý mẹ là......
Y là kẻ trộm ư?
Trộm...... thứ thuộc về anh trai mình sao?
CHƯƠNG 50
Hình như Mẹ Eunjung nhìn về phía này, Eunjung vô thức trốn đến cạnh tường rồi run rẩy nép sát vào.
Cách đó không xa, cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp diễn.
Mẹ Eunjung tò mò hỏi: "Wangho cháu còn nhớ chuyện lúc đó không? Rốt cuộc là sao vậy, cháu thật sự không thích dì nên mới trốn sao?"
Tim Eunjung đập mạnh đến nỗi đinh tai nhức óc, ngón tay y bám vào mép tường, móng tay trơn láng bấu chặt vách tường.
Là trốn sao?
Phải không?
Wangho ...... lúc ấy đã trốn sao?
Muốn nghe nhưng lại không dám.
Một ý nghĩ lượn lờ trong đầu Choi Eunjung , gần như là khẳng định, nếu...... Wangho trốn thì nguyên nhân không phải vì cậu không thích Mẹ Eunjung mà là......
Vì y.
Wangho thương y.
Y biết.
Eunjung thu tay lại, sợ hãi muốn bịt kín tai.
Đúng lúc này, y nghe thấy giọng nói trong trẻo của Wangho , "Không nhớ ạ."
Eunjung chậm chạp thả tay xuống, đè lại lồng ngực phập phồng không ngừng.
Y nhắm mắt lại.
Trong đầu hiện lên những đoạn ngắn mơ hồ.
Là hai đứa bé.
Một đứa đang khóc, "Anh, em sợ lắm...... Em muốn về nhà, chừng nào tụi mình mới về nhà?"
Đứa bé còn lại dịu dàng ôm đứa đang khóc thút thít, "Đừng sợ, anh sẽ luôn bảo vệ em mà."
Đứa bé kia vẫn khóc, níu chặt áo anh mình, "Có một anh nói với em người nhận nuôi ảnh dữ lắm, còn đánh ảnh nữa, ảnh phải lén trốn về lại, huhu, anh ơi em sợ đau lắm......"
"Không đâu." Anh trai lau sạch nước mắt nước mũi cho y, "Tiểu Eunha sẽ gặp được người tốt thương em mà, nhất định là vậy."
Eunha......
Han Eunha?
Tim Eunjung như bị một bàn tay siết chặt, co rút đau đớn.
Nước mắt thi nhau tràn ra.
Y không muốn!
Y ghét cảm giác này!
Cứ như Wangho nhường tặng y cơ hội được cha mẹ nhận nuôi vậy.
Rõ ràng họ thích y nhất cơ mà!
Bên kia, Mẹ Eunjung thở dài, "Đúng vậy, lúc đó hai đứa còn nhỏ quá. Eunjung chờ cháu đến tối mịt mà chẳng thấy cháu đâu nên nó cứ khóc mãi, trên đường về nhà thì ngất xỉu, sốt hai ngày hai đêm làm dì sợ đến nỗi đau tim luôn."
Giờ nhớ lại Mẹ Eunjung vẫn còn sợ hãi.
Đứa bé nhỏ xíu toàn thân nóng hổi làm bà nhìn mà đau lòng, không dám rời đi nửa bước, vất vả chăm nom suốt hai ngày hai đêm, đến khi Eunjung hạ sốt thì bà cũng bệnh theo.
"Ở viện mồ côi thấy quá nhiều đứa bé tội nghiệp, em con mới về nhà ngày đầu tiên đã bệnh nặng nên dì thề rằng nó đã mất đi cha mẹ, người mẹ mới này sẽ yêu thương nó gấp bội."
Nén chặt đất, Mẹ Eunjung phủi đất trên lòng bàn tay rồi lại nhớ tới một chuyện buồn cười.
"Vì chuyện này mà thằng Hai còn làm mình làm mẩy một lần, vừa khóc vừa lên án dì chỉ thương Eunjung mà không quan tâm nó, giận dỗi bỏ nhà đi ở khách sạn không chịu về, nó nói có chết ngoài đường cũng chẳng cần dì lo."
"Sau đó Eunjung tan học chạy tới trường nó, nó làm ngơ thằng bé cả tháng trời, có ngày Tiểu Eunjung nhà ta còn bị chặn đường bắt nạt, nó chạy đi đánh nhau với người ta, máu me đầy mặt cõng con bé về nhà. Từ đó về sau nó tốt với con bé hơn bất kỳ ai khác."
Chuyện này cũng là lần đầu tiên Eunjung nghe nói.
Y đã quên lâu rồi.
Trong đầu y chợt nảy ra một ý nghĩ.
Nếu cha mẹ nhận nuôi Wangho thì ngay từ đầu Junsik có đối tốt với cậu không?
Không thể nào.
Junsik tốt với y thế mà, sao lại tốt với người khác được chứ......
Eunjung bịt chặt tai nhưng vẫn nghe thấy giọng Wangho , "Gặp được gia đình dì là may mắn của Eunjung ."
Im đi!
Đừng nói nữa!
Y không muốn nghe thêm gì hết!
Eunjung cắn môi, một lát sau khả năng chịu đựng của y đã đến cực hạn, quệt bừa nước mắt rồi chạy đi.
Loáng thoáng nghe thấy động tĩnh, Mẹ Eunjung nhìn tới góc tường nhưng chẳng thấy gì.
Mấy cây hoa giống đã trồng xong, hai tay bà lấm lem đất, đứng dậy nói: "Vào nhà rửa đi cháu, nước ở đây lạnh lắm."
Khóe mắt Wangho không bỏ lỡ bóng lưng Eunjung chạy đi, cậu phủi nhẹ bùn đất trên ngón tay.
Rửa tay xong trở lại phòng khách, quả nhiên Kwanghee và cha Choi vẫn đang nghiên cứu bàn cờ.
Mẹ Eunjung cười: "Dì nói có sai đâu, đánh cờ với hai người họ sốt hết cả ruột."
Wangho cười, "Vậy là đỡ rồi đấy ạ, cháu từng ngồi hai ngày cơ."
Mẹ Eunjung kinh ngạc, "Lâu vậy sao......"
"Mẹ." Bỗng nhiên có người gọi bà.
Mẹ Eunjung dừng lại nhìn về phía cầu thang, Junsik vừa xuống lầu, Mẹ Eunjung hỏi: "Con định đi đâu à?"
Junsik liếc Wangho một cái rồi mới thản nhiên đi xuống lầu, "Không ạ."
Hắn mặc vest, còn cố ý sấy tóc làm Mẹ Eunjung hết sức khó hiểu, không đi đâu mà ăn mặc chải chuốt như vậy làm gì, nhưng bà không hỏi thêm mà chỉ nói, "Giờ con mới dậy à, sắp ăn cơm trưa rồi, đói thì ăn chút gì lót dạ trước đi."
Trong bếp, đầu bếp đang bận rộn nấu tiệc.
Junsik đi vào phòng khách, trên bàn trà có bánh ngũ cốc, hắn tiện tay vớ lấy một gói rồi mở ra hờ hững ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn Wangho .
Từ lúc hắn xuống đây, Wangho chưa từng nhìn hắn lần nào.
Chỉ chăm chú nhìn bàn cờ.
Rõ ràng mới nãy cậu còn nói chuyện với mẹ hắn mà.
Junsik cực kỳ khó chịu, nghiến răng cắn nát bánh trong miệng.
Hồi lâu sau, cuối cùng Kwanghee cũng nghĩ ra nước cờ, rốt cuộc đặt quân cờ nãy giờ cầm trong tay xuống bàn cờ.
Hắn ngước nhìn Wangho , còn chưa kịp mừng thì cậu đã đoán trước nước cờ hắn đi nên mau chóng đặt quân cờ của mình xuống.
"Hay!" Cha Choi vỗ tay liên tục, "Wangho đi nước cờ này tuyệt thật đấy, Kwanghee hết đường chơi tiếp rồi."
Kwanghee nhìn chằm chằm bàn cờ, mấy phút sau hắn đẩy kính rồi lắc đầu cười, "Anh thua rồi." Hắn nhặt cờ lên, "Thêm ván nữa đi!"
Junsik không hiểu cờ vây, ánh mắt hắn dán vào mặt Wangho , miễn cưỡng nhai bánh quy, "Có đến mức lợi hại vậy không......"
Cha Choi liếc hắn một cái, "Hồi đó dạy con không chịu học mà chỉ lo chơi game, giờ ngay cả bàn cờ cũng xem không hiểu. Con thì biết cái gì, Wangho là cao thủ dân gian đấy."
Junsik chợt nhớ lại lần trước ở quán bar.
Hắn đổ xúc xắc thế mà lại thua Wangho , mặc dù lần thứ hai hắn thắng nhưng sau này ngẫm lại cứ cảm thấy như Wangho cố ý nhường hắn.
Cảm giác Wangho khống chế mọi chuyện làm hắn thật sự rất khó chịu.
Hắn nhìn chằm chằm ván cờ thứ hai của Wangho và Choi Kwanghee , đến khi kết thúc, đột nhiên Mẹ Eunjung "à" một tiếng, "Eunjung vẫn chưa dậy sao?"
Junsik sực tỉnh.
Đúng vậy, sao Eunjung không xuống? Chẳng phải y thích người anh ruột này lắm à.
Hắn định lên lầu gọi Eunjung nhưng cha Choi nói: "Nó dậy từ sớm rồi mà, hay đi đâu chơi rồi?"
Mẹ Eunjung dí tay vào trán ông, "Hôm nay Wangho tới ăn cơm, sao nó lại đi chơi được chứ." Mẹ Eunjung lấy điện thoại ra gọi cho Choi Eunjung .
Điện thoại rung lên trong lòng bàn tay.
Tổng cộng 48 phút.
Eunjung đứng ngoài cửa sổ phòng khách cách đó không xa, đưa mắt nhìn người nhà họ Choi và Wangho vui vẻ hòa thuận.
48 phút mới nhớ đến y.
Mắt Eunjung lại cay xè vì tủi thân, y hậm hực tắt điện thoại rồi quay đầu bỏ đi.
Đã không quan tâm y thì đừng tìm y nữa!
Eunjung nhét điện thoại vào túi rồi cắm đầu chạy tới nhà để xe, đạp ga lao vút đi.
Gọi điện không được, Mẹ Eunjung gọi lại lần nữa rồi đi lên cầu thang, "Để mẹ lên lầu xem thử."
Wangho đặt quân cờ xuống, vẻ mặt trầm tĩnh.
Cậu biết Eunjung ở đâu.
Mỗi khi Eunjung gặp chuyện không vui đều lập tức nhớ đến Lee Jihoon .
Nhưng giờ Lee Jihoon không ở nhà họ Lee.
Mười phút trước, lần đầu tiên Lee Jihoon đăng bài lên vòng bạn bè.
Là ảnh chụp chậu sen Ngọc Lộ kia.
Vị trí là bàn làm việc của anh.
Eunjung lang thang vô định, dừng xe lại, y hạ cửa sổ xuống, đã đến trước nhà họ Lee.
Chú Lee......
Bỗng nhiên Eunjung càng tủi thân hơn, hai tay siết chặt tay lái, chỉ hận không thể lập tức nhào vào lòng Lee Jihoon khóc một trận.
Y rất nhớ rất nhớ Lee Jihoon !
Mở cửa xuống xe, Eunjung chạy tới nóng lòng nhấn chuông cửa, y rất muốn gặp Lee Jihoon .
Giây lát sau có người hầu nhận điện thoại.
"Ngài là ai vậy ạ?"
Eunjung sụt sịt, "Tôi là Eunjung của Choi gia, đến tìm chú Lee Jihoon ."
"Lee tiên sinh không có ở đây ạ."
Eunjung sửng sốt, "Chú ấy đi đâu rồi?"
Người hầu không biết lịch trình của Lee Jihoon , mà dù có biết cũng sẽ không nói với người lạ, cô cười đáp: "Xin lỗi, tôi không biết ạ."
Eunjung lại hỏi: "Khi nào chú ấy về?"
"Cũng không rõ nữa ạ."
Eunjung hết sức chán nản, y biết với địa vị của Lee Jihoon nhất định sẽ có rất nhiều xã giao trong dịp Tết.
Trở lại xe ngồi thừ một hồi, Eunjung lái đi.
Giờ chỉ có thể đi tìm hắn thôi......
Mẹ Eunjung đến phòng Eunjung mà không thấy y, tìm một vòng khắp lầu hai vẫn không có, bà kỳ quái đi xuống lầu, chắc không phải ra ngoài chơi thật đấy chứ?
Mẹ Eunjung nhìn Wangho rồi thở dài, thực sự không muốn để cậu biết nên đi vào nhà kho, đóng cửa lại gọi một cú điện thoại, đối phương nghe máy rất nhanh, "Dì Choi ."
"Hwayoung ." Mẹ Eunjung cười hỏi, "Eunjung có đến chỗ cháu không?"
Hwayoung đang định mở miệng thì cổng vườn hoa từ từ mở ra, một chiếc xe lái vào, bèn sửa lời, "Có ạ, có chuyện gì không dì?"
Đúng là đi chơi rồi! Sao đứa nhỏ này đối xử với Wangho vậy chứ, chẳng hiểu chuyện gì cả. Mẹ Eunjung thầm thở dài, "Không có gì, dì chỉ hỏi vậy thôi, hai đứa đi chơi chú ý an toàn nhé."
Hwayoung đáp: "Dì yên tâm, cháu sẽ trông nom cậu ấy ạ."
Lúc này Mẹ Eunjung mới yên tâm cúp điện thoại.
Ra ngoài, bà viện cớ nói, "Hình như Hwayoung có việc gì đó nên gọi Eunjung đi rồi, làm xong sẽ về ngay."
Người nhà họ Choi đều biết Hwayoung nên Mẹ Eunjung giải thích riêng với Wangho , "Là bạn học hồi cấp ba của Eunjung , cũng là sinh viên đại học Seoul như cháu vậy, chẳng biết học khoa nào nữa."
Junsik dè bỉu, "Khoa Sinh chứ gì." Hắn lại trừng Wangho , cậu nói học kỳ này sẽ chuyển sang ngành sinh học, chẳng biết có thành công không nữa.
Wangho mỉm cười, "Không sao, việc gấp mà dì."
Trong lòng Mẹ Eunjung mềm nhũn, đứa nhỏ này được dạy dỗ quá tốt rồi, bà ngồi xuống cạnh Wangho rồi cười nói: "Lần sau họp mặt ăn bữa cơm nhé, gọi cả cha mẹ nuôi của cháu tới nữa, sau này đều là thân thích cả mà, sẵn tiện làm quen luôn."
Wangho thản nhiên nói: "Cháu cắt đứt quan hệ với họ rồi ạ."
Nghe câu này, cả nhà họ Choi cùng nhìn về phía cậu, "Cắt đứt quan hệ?"
Wangho cười nhạt, "Họ không có con nên mới nhận nuôi cháu, đột nhiên năm sau lại sinh được."
Cậu chỉ nói đến đó nhưng ai cũng hiểu.
Mẹ Eunjung nhìn khuôn mặt gầy gò của Wangho , trước kia bà cứ tưởng điều kiện gia đình Wangho không tốt nên mới bị suy dinh dưỡng, giờ nghe chuyện này mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là bị ngược đãi!
Chỉ thích con ruột mình thì còn nhận con nuôi làm gì!
Chẳng có chút trách nhiệm nào cả!
Mẹ Eunjung vừa tức giận vừa thương Wangho , vỗ vỗ cánh tay cậu, "Sau này đến đây thường xuyên nhé, chúng ta sẽ là người thân của cháu."
Cha Choi phụ họa, "Đúng đúng."
Kwanghee không nói gì mà mỉm cười động viên Wangho .
Chỉ có Junsik nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp.
Thì ra hoàn cảnh Wangho tệ hại như vậy, thảo nào đi làm ở quán bar, còn...... Ánh mắt hắn rơi vào đôi tay Wangho .
Thô ráp như tay công nhân ba mươi tuổi, chắc không phải vì làm công kiếm tiền nên mới vậy đấy chứ?
Đêm giao thừa, Wangho không ăn cơm với cha mẹ nuôi đã trở mặt mà ăn Tết một mình sao?
Việc này Eunjung có biết không?
Junsik thất thần.
——
Cơm trưa hết sức phong phú, ăn xong Eunjung vẫn chưa về, Wangho lập tức cáo từ.
Đương nhiên Mẹ Eunjung không chịu, "Nhất định tối nay nó sẽ về mà, hôm nay cháu ngủ lại đây đi, phòng dọn sẵn rồi."
Junsik liếc nhìn Wangho .
Wangho không lên tiếng, Kwanghee nói: "Ăn no quá, thôi đừng đánh cờ nữa, chúng ta chơi vài ván game đi, thằng Hai có nhiều game kinh điển không phát hành nữa, nó còn mở phòng game trên lầu hai, chơi vui lắm."
Wangho lễ phép giải thích, "Em chưa chơi game bao giờ nên không biết chơi đâu ạ."
Cuối cùng Junsik cũng chờ được cơ hội, "Không biết chơi hay không dám chơi?"
Kwanghee cười, "Chơi cho vui thôi, thắng thua không quan trọng, đi nào." Hắn đứng dậy kéo tay Wangho lên lầu hai, "Còn trẻ phải chơi game nhiều một chút, đến khi có tuổi như anh muốn chơi cũng chẳng còn sức đâu."
Lần này Wangho không từ chối nữa.
Junsik cảm thấy máu trong người mình đều sôi trào.
Cơ hội rửa nhục tới rồi!
Hắn chơi game chưa từng thua ai cả, để xem hôm nay hắn chà đạp Wangho thế nào!
Hắn vội vã theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro