Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hợp;

10;

Có thương hay yêu một người đến mấy, không phải lúc nào ta cũng có thể giữ người ở lại bên mình.

Đôi mắt của Jung Jihoon nhìn y vẫn rầu rĩ buồn thương, nhưng đã chẳng còn nữa những bối rối đã bao lần xiết chặt hai trái tim lại. Han Wangho nhìn đôi mắt ấy yên tĩnh phẳng lặng, cảnh trước mắt mơ màng như đã thấy ở một kiếp nào, mối tình như đã kéo dài mấy ngàn năm, ngấm ngầm tuôn trào trong mạch máu.

Tựa như đã yêu người từ vạn kỷ.

Những mảnh đất tình yêu càng đi càng xa, càng cô đơn lạc lõng, càng thấy bốn bề vắng lặng mênh mông.

Han Wangho đứng bên long sàng, một thân hoàng kim phá lệ rực rỡ, chân mệnh thiên tử thật sự toả ra dáng vẻ cao quý không gì sánh bằng, trong đôi mắt lại ẩn nhẫn đau thương, nhíu mày hỏi người trước mặt:

- Quốc sư này, ngươi làm chuyện gì, đã bao giờ suy xét đến cảm nhận của trẫm chưa?

- Thưa, tất cả đều là vì lợi ích của bệ hạ.

- Vậy cùng ta trốn đi. Ta không cần hoàng quyền nữa, không cần giang sơn xã tắc, ta chỉ cần- ngươi.
Rời khỏi kinh thành, cầm theo chút tiền về thôn quê sống, làm tên công tử chán sống không có gì làm.

Hoặc đi đâu cũng được, chỉ cần đi khỏi đây, chỉ cần được bên người.

Tất cả những gì Jung Jihoon muốn nói vẫn còn đọng lại trên đầu môi, hắn không biết phải đáp lại lời đề nghị ấy thế nào, cho dù hắn thật sự rất yêu đế vương của hắn- đế vương duy nhất trong lòng hắn, thì cũng chẳng khiến hắn thôi chần chừ đáp ứng mấy lời này.

– Bệ hạ, thần không thể.

Trầy trật bao lâu mới có thể giành lại một chút quyền lực, tương lai người mãi mới có thể tươi sáng hơn một chút, bên cạnh y còn có đủ trung thần sẵn lòng hầu cận phò tá y vững mạnh trên ngai vàng.

Han Wangho chỉ cần hướng về tương lai, sẽ thấy mình có tất cả, còn Jung Jihoon, ngoài tấm lòng này ra thì chẳng còn gì.

Hắn như con chó hoang ngoài đầu đường xó chợ, không thanh danh, không chỗ dựa, đến một nơi an toàn để cư ngụ cũng không. Hắn bết bát và đáng thương sau khi tình nguyện thua sạch dưới gối người thương của mình, cho dù Han Wangho có nói gì đi chăng nữa. Jung Jihoon cũng không cho rằng mình xứng đáng được đứng cạnh y.

– Ta đưa ngươi rời khỏi kinh thành trước, chuyện tương lai thế nào, cứ để sau rồi nói đi.

Vì y thật sự không thể đưa ra bất kỳ đề nghị nào thỏa đáng mong muốn của Jung Jihoon.

– Han Wangho, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ta vẫn yêu người.

Jung Jihoon ngẩng đầu lên nói, ánh mắt mê man nhìn người trước mặt, lại ngập ngừng cất lời:

– Những chuyện sắp tới, người cứ theo lý mà sắp xếp, đừng lo cho ta. Bệ hạ vốn dĩ anh minh sáng suốt, đừng vì một kẻ phản bội như ta mà ban phát lòng thương cho bất cứ người nào.

Có lưu luyến ân hận đến mấy thì cũng không thể vì hắn mà quay đầu dừng lại, Jung Jihoon mấy ngày vừa rồi không ngừng suy nghĩ, không biết nên mở lời với Han Wangho thế nào, ân oán sâu nặng mấy đời đã khắc ghi vào xương tủy, không thể chỉ vì một hai câu của hắn mà ngày một ngày hai có thể giải quyết được.

Tiếc nuối đến mấy, bọn họ cũng phải hướng về tương lai tiếp tục bước đi.

– Ta chỉ muốn ở cạnh ngươi. Jung Jihoon, vương triều này không cần ta đến thế.

Y chỉ muốn nói rằng, bản thân y không phải một tên hôn quân vô trách nhiệm, nhưng vốn dĩ triều đại này không thuộc về y. Han Wangho có tại vị bao lâu cũng không thể cứng rắn được như Han Minju, không thể lạnh nhạt vô tâm như Seo Daegil, còn không biết cách lợi dụng người khác, đến chuyện lừa dối giấu giếm Jung Jihoon còn tiêu hao không biết sao sức lực của y. Han Wangho mệt mỏi lại không cách nào nói ra, chỉ biết ủ rũ bảo rằng bản thân không khoẻ mạnh.

Đến Park Jaehyuk còn bảo rằng, y không hợp với ngôi vương.

Cho nên mới không chọn ở lại, cho nên mới bỏ y mà đi, còn bảo rằng nếu ta ở lại phò tá ngươi lên vị trí ấy, sau này thế nào người cũng bị ta lợi dụng mà thôi.

– Daegil có thân tín của mình, có rất nhiều người bên cạnh, Minju thì có Yan He, nhưng ta thì sao? Ta chỉ có Jihoon, vậy mà Jihoon cũng bỏ ta ở lại.
Đến Jung Jihoon cũng bỏ y mà đi.

Viền mắt Han Wangho đã đỏ ửng, nước mắt lại không thể tuôn ra, cứ vô thức tiến lại gần hắn. Jung Jihoon muốn vươn tay ra ôm y, giữa chừng lại chững lại, hắn muốn cứ như vậy mà ôm lấy Han Wangho, nhưng lại cũng muốn cứ như vậy mà đẩy người về, hắn tha thiết hy vọng xa vời được bên người tới cùng trời cuối đất không chia lìa, lại khẩn thiết khát vọng mọi chuyện xảy ra với Han Wangho đều thuận lợi tốt đẹp, vĩnh viễn sạch sẽ, không có liên quan gì đến người dơ bẩn như mình.

Cho nên hắn không biết đến tột cùng là nên ôm lấy, hay là nên chia lìa.

Nên chấm dứt hy vọng, hay là cứ tiếp tục giữ lấy không buông để cả hai cùng sống trong đau khổ.

Chau chửng ngập ngừng thế nào, cuối cùng đôi tay ấy cũng run rẩy đặt lên lưng Han Wangho.

Jung Jihoon khóc.

  – Vì sao người không trách ta? Vì sao, vẫn muốn cứu ta?

Thực ra thì, vùng vẫy để sống lúc nào cũng khó hơn kết thúc bản thân.

Chính Han Wangho cũng không chắc chắn rằng, việc bản thân mình cố gắng cứu lấy Jung Jihoon có thật sự tốt cho hắn không, y chỉ biết rằng, bản thân không thể nhìn hắn ra đi. Nên mới cố chấp tìm mọi cách giữ người ở lại.

Cho dù Han Wangho có là bậc đế vương quyền uy cao quý, thì y vẫn là người.

Cho nên những lời Jung Jihoon nói ra khi nãy chỉ khiến y thấy quặn thắt tâm can, rõ ràng là ai cũng có lỗi, kể cả y cũng lừa dối hắn, nhưng Jung Jihoon chỉ nhìn vào tội lỗi của mình. Y cảm thấy lòng đau như sắp chết, y gắt gao ôm chặt lấy hắn, cũng chỉ giữ im lặng, ngàn vạn lời muốn nói bị giam trong cổ họng, nghẹn lại, y không nói nổi, cũng không biết phải nói gì mới tốt.

– Ta thật sự không muốn cản đường người.

Jung Jihoon ở trong cái ôm của Han Wangho, cả người run rẩy, hắn càng khóc càng thương tâm, nam nhân chưa từng yếu thế trước mặt người khác, cuối cùng ở trong lồng ngực y lại khóc lóc thảm thương như một đứa trẻ, khiên giáp đề bỏ hết đi.

– Nhưng ta sợ người ghét bỏ ta...... Nếu đến ngươi cũng ghét bỏ ta, bỏ rơi ta, ta thật sự không biết nên đi đâu, làm gì...

Trời đất có thể chứng giám cho lòng thành của hắn, cho tình yêu của hắn, nhưng trời đất không thể nói điều ấy với y. Jung Jihoon cũng không thể nói tất cả với Han Wangho.

Han Wangho bỗng nhiên lại thành người vỗ về, vẫn trong cái ôm ấy, dịu dàng nói với Jung Jihoon:

– Đừng sợ ta ghét bỏ ngươi. Ta cũng không thể đem chuyện quá khứ ra để trách móc Jihoon. Chính ngươi mới là người muốn rời đi cơ mà?

Vừa khi nãy còn muốn bỏ y ra đi, giờ đã yếu đuối thành thế này.

– Không phải, không phải muốn bỏ người mà đi...

– Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ luôn ở bên ngươi.

Nhưng Jung Jihoon lắc đầu, ý hắn đã quyết, không thể vì mấy giây lay động cảm xúc mà quên mục đích của mình. Tựa như bản thân vẫn làm bao năm nay.

– Ta sẽ đợi người, bệ hạ. Người cứ ở lại đây, nếu vài ba năm nữa người vẫn chưa thấy chán- ta, thì lúc ấy hẵng đi tìm.

Sinh ra trong nhung lụa, lớn lên trong châu báu ngọc ngà, Han Wangho không hiểu được cái khổ cái khó của một kẻ phải dùng sức mình nuôi sống bản thân, cũng không cần phải hiểu. Jung Jihoon chỉ cần mấy năm thôi, lúc ấy có đón Han Wangho thì cũng có thể lo cho người cuộc sống tươm tất, còn bản thân hắn bây giờ còn không lo nổi cho mình, không nên kéo theo người làm khổ người ra.

Chẳng còn cách nào khác, Han Wangho gật đầu.

Lại nói:

– Đêm nay có hội hoa đăng, ta đợi ngươi bên mạn sông, chỗ cũ, ngươi cứ bảo Choi Hyunjoon đưa ngươi tới, ta sẽ đợi.

Jung Jihoon gật đầu đồng ý với y.

Dù sao cũng chỉ còn một đêm cuối này.

11;

Năm tháng trôi qua êm đềm như mây trôi nước chảy, vừa hôm nay xuân xanh còn đó, thoắt cái đã thành hoài niệm. Thời gian ghi dấu lên cơ thể quá nhiều dấu vết, chỉ có thâm tâm người ấy vẫn tĩnh lặng, chỉ nhìn mây trôi nước chảy, hồng trần cám dỗ cũng chẳng còn quan tâm.

– Ta đợi người đến với ta.

Đêm chia ly hôm ấy, Han Wangho đã nghe hắn nói như vậy.

Jung Jihoon nhỏ hơn y vài tuổi, dường như lại chững chạc hơn y mấy năm tuổi đời.

Nhấp một chén rượu nồng, men đưa hương người vào cơn say thế nhưng hồn người lại tỉnh. Để người nhớ lại một câu thề, một lời ước nguyền thuở còn son, nay đã phai tàn trong ký ức.

Ấy là một đêm trăng lên sáng khắp nền trời. Lễ thả hoa đăng tàn muộn, Han Wangho, vẫn nụ cười hiền, cánh tay mềm mại kéo hắn lướt qua khắp mọi nẻo đường trong kinh thành. Nói bậc đế vương tâm cơ lại vô tâm vô phế, ấy là ai, không phải người.

- Ngươi có thể đi cùng ta không?

Giọng điệu đế vương trong đêm đen còn mang theo hơi thở ám muội. Thiếu niên hơi cứng người, mỉm cười cam chịu, nhưng chưa vội đáp lời, chỉ vui vẻ tiếp tục cùng y băng qua dòng người hỗn độn.

Mùa xuân năm ấy rất đẹp.

Đẹp vì cảnh, cũng đẹp vì người.

Còn kỉ niệm mãi mãi là kỉ niệm, kí ức sẽ không bao giờ mất đi, mãi mãi ám ảnh và bất tử như một thứ tro bụi kì diệu của tạo hóa đã phủ kín trong đầu.

Nhưng thôi, con người ta đâu thể nào sống mà không biết mình là ai, không biết để làm gì, vốn dĩ sự tự nhận thức của con người về thế giới đã là một loại đau khổ, ký ức hay ám ảnh cũng chỉ là gia vị cho cái đau đớn ấy mà thôi.

Đêm xuống rất êm. Mây trời phía tây rực rỡ ánh hồng, nắng chiều còn sót lại rỏ xuống bóng loáng một khúc sông. Trông như một vết cắt trắng giữa tấm lụa màu hồng đang dần tím lại.

Một đêm ái ân trên thuyền vào đêm sông vắng, có lẽ Jung Jihoon đã quên đi nhiều, nhưng vẫn sẽ nhớ dáng vẻ thướt tha yêu kiều của Han Wangho, vẫn nhớ mùi sen thoang thoảng từ làn tóc rối xõa tung đêm xuân ấy. Có những lọn rỏ xuống mặt sông, bấp bênh trên nước, phản chiếu lại ánh sáng dìu dịu từ chiếc đèn lồng trên bên mạn thuyền.

Mới giờ Dậu mà người chơi hội đã đứng lúc nhúc quanh sông. Han Wangho kéo Jung Jihoon xuống chiếc thuyền nan đã thuê từ trước, xuôi dòng giữa đám hoa đăng đang lênh đênh trên sóng nước. Mặt trời đã tắt hẳn, trăng lên cao vút chiếu sáng một vùng trời, đêm mùa hạ êm ru và thoang thoảng gió mát, thời khắc tuyệt diệu cho những lời tình tứ, những cử chỉ phơn phớt yêu đương. Thuyền đã trôi đến giữa sông, cả hai vẫn còn im lặng, Han Wangho chỉ lặng lẽ luồn bàn tay mình vào tay Jung Jihoon, nắm chặt.

Họ không nói, nhưng hai con tim đang cùng nhịp đập.

Suốt một đoạn sông, y chỉ đăm chiêu nhìn xuống nước, như đang tìm kiếm một thứ gì, như đang chờ đợi một điều gì, chẳng để tâm đến cuộc vui xung quanh. Nhưng khi thuyền đi vào ngõ vắng, đôi mắt ấy bỗng long lanh, tràn đầy mong ngóng. Gió hiu hiu gẩy từng lọn sóng, từng cơn dịu dàng dội lại mạn thuyền chòng chành như lời mời gọi tình yêu.

Thuyền trôi về gần một bến, xa hội nên vắng lặng, nhưng ngào ngạt mùi hoa.

Jung Jihoon cũng không ngồi yên nữa, hắn buông tay chèo, quay người lại kéo y vào những cái ôm, cái hôn đầy âu yếm. Mặc kệ làn tóc xinh xõa trên vai hắn, Han Wangho gục xuống, hôn lấy hôn để, như thể lần cuối cùng y có người cạnh bên. Dựa sát vào người Jung Jihoon, Han Wangho ngửi được cái mùi hương thơm ngát dìu dịu mà đêm nào y cũng mơ đến, rồi y lại rướn người lên, kéo hắn vào một nụ hôn sâu khác.

Tới khi tiếng trống hội đã vãn, Han Wangho nhẹ nhàng buông hắn ra, y quay ra đầu thuyền, một tay nhúng xuống nước. Đêm nay trời quang, trăng tròn xoe sáng vằng vặc trên nền trời, mây chiều đã tàn hết, chừa lại một bầu trời thanh sạch chỉ trăng với sao. Từng giọt nước lóng lánh như ngọc trượt dài trên cổ tay Han Wangho, y vẫn thong thả nghịch nước, khuôn mặt bình yên nhưng gò má vẫn ửng hồng.

Gió hè mát mẻ vuốt ve làn da trắng mềm của y , đem những giọt trong veo trượt trên hõm cổ gầy của Jung Jihoon. Ngả lên người hắn, y đắm chìm vào những ngọt ngào của ái ân mà chẳng biết bao giờ mới có lại, một lần nữa. Bóng giai nhân yểu điệu ghì sát vào cơ thể, Jung Jihoon như mơ màng bước tới động tiên, chậm chạp và đầy âu yếm.

Ái tình đã lên men, dù là mồ hôi cũng thành mật ngọt.

Cơ thể người cao quý còn phủ một tầng mồ hôi trơn mịn, bóng loáng, khe khẽ chuyển mình thúc giục hắn bước vào động tiên. Jung Jihoon biết mình không thể kiểm soát, nhưng chẳng muốn làm đau người, đành đè lửa xuống đáy lòng, bắt đầu cuộc dạo chơi bằng những cái hôn ướt át, trượt dài từ cánh cổ trắng thon gầy, xương quai xanh thanh mảnh, hay vòng eo ngọc ngà. Cảm nhận được cơ thể mình đang nóng dần lên, Jung Jihoon liếc xuống, và cách hắn không xa, Han Wangho với đôi mắt ướt át mờ mịt đang nhìn mình đầy trìu mến, ngửa đầu sẵn sàng cho một cuộc truy ái hoang dại điên rồ. Jung Jihoon mỉm cười, nhích dần thân hình đói ngấu lại gần y, sát đến độ cảm nhận được mùi sen thơm thoang thoảng từ bờ vai trần phả vào má mình như hơi thở người nồng ấm. Han Wangho cong cong khoé mi, gót chân trắng muốt vắt ngang qua vòng eo rắn rỏi của đối phương, tay ngọc vòng qua cổ, hương sen trào ra, quấn quýt quanh cuống mũi nhân tình trẻ. Thân xác loạng quạng tiến vào vùng hoan ái, đắm đuối, thiết tha, rạo rực lửa tình.

Hai xác thịt cuốn vào nhau mê mải, cơn miên man nhấn ngập cả lý trí, nhấn chìm cả chút thơ ngây còn lại vào biển tình cuồn cuộn.

Mộng ngang qua sông một đêm trăng thanh gió mát, mộng rơi xuống cõi trần.

Từng cụm hơi nóng ẩm loang ra sau gáy Han Wangho, môi cong lên vì hạnh phúc, y ôm lấy thân hình chắc chắn của hắn mà phóng đãng đẩy đưa. Giờ này thì còn kìm nén chi nữa? Và rằng, nếu không phải bây giờ, thì là bao giờ đi nữa?

Y rướn người hôn lên khóe môi đang gần kề, lửa tình làm y thêm trân trọng biết bao người mình yêu, làm Han Wangho xót xa cho quá khứ đầy đớn đau mà không thể cứu vãn ấy.

Chân đã mỏi dù cuộc vui còn đây, Jung Jihoon đè sấp y xuống sàn gỗ trên thuyền, miệt mài hôn lên hõm cổ bé xinh. Mồ hôi túa ra trên cơ thể Han Wangho, lấp lánh dưới ánh trăng như thể phủ một lớp pha lê mỏng. Han Wangho không thích những tiếng rên quá đỗi vụn vặt như tiếng mèo kêu của mình, nhưng đang ở giữa sông, y chỉ đành phụng phịu vừa cắn vừa hôn bờ môi mềm của hắn.

- Jihoon có yêu ta không?

- Yêu chứ.

- Thế sao không để ta đi cùng? Tại sao lại bỏ ta ở lại? Nếu như ta thay lòng đổi dạ thì sao? Nếu như ta yêu người khác thì sao? Ngươi nỡ nhìn thấy ta như vậy sao?

Từng câu hỏi hỏi nhỏ, tựa như than trách. Sóng tình đã qua, để lại màn đêm tĩnh lặng đến không ngờ. Jung Jihoon nhìn người mình thương mà trong lòng quặn thắt, nhưng biết sao đây? Hắn không thể ở lại, cũng chẳng thể để y đi cùng.

Hắn không thể lo cho tương lai của Han Wangho ở cạnh mình, nên không thể hứa hẹn.

– Không nỡ. Nhưng ta sẽ đợi người. Nếu người thay lòng thì ta cũng sẽ đợi người hồi tâm chuyển ý.

Cho nên, đến lúc ấy, hãy về với ta.

Jung Jihoon nhìn sóng tình trong mắt Han Wangho, dịu dàng hôn xuống.

Hắn biết chắc chắn người sẽ tới, Han Wangho chắc chắn sẽ tới tìm mình. Chỉ cần hắn còn chờ, còn đợi, hắn chắc chắn đợi được ngày đoàn tụ cùng y.

Dạ nguyện lưu thiên, sơn đằng vũ
Nhân tình chuyển thế, bất chuyển tâm.

fin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro