Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

   🥜: Chúc ngủ ngon, anh Sang Hyuk

   Hai người bọn họ cũng không có hoàn toàn hòa giải sau khi lần mất bình tĩnh trước của Han Wangho. Lee Sang Hyuk đã mặc cho cậu dỗi mấy ngày nay. Dù là vậy, Han Wangho vẫn không quên chúc anh ngủ ngon mỗi ngày. Nhìn vào những tin nhắn của đứa nhỏ gửi đến Lee Sang Hyuk đã gọi điện thoại cho cậu.

   "Wangho đang làm gì vậy?"

   "Anh Sang Hyuk, em còn chưa hết giận đâu, anh không thể gọi cho em nha!" Giọng nói làm nũng của Han Wangho truyền vào tai anh. Vì tức giận mà lên cao tông giọng, nghe càng giống như làm nũng vậy.

   Bae Junsik đã hỏi Lee Sang Hyuk trước đây, rằng anh có phát hiện ra khi Wangho gọi anh sẽ không giống với những người khác không? Lúc đó, anh vẫn đang quyết tâm mặc kệ tất cả các tế bào mai mối của Bae Junsik, nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng mỗi câu gọi của Han Wangho đều khiến anh thấy rất vui.

   "Wangho, ngày mai có muốn gặp nhau không?"

   "Ah anh Sang Hyuk, anh không thể gian lận như vậy?"

   Han Wangho hận bản thân mình vô dụng, dễ dãi, nhưng Lee Sang Hyuk lại quá bận rộn. Mỗi lần gặp nhau đều phải cố gắng tìm khoảng thời gian rảnh nho nhỏ giữa lịch trình dày đặc của anh. Cậu thực sự không đành lòng bỏ lỡ bất kì buổi hẹn hò nào với Lee Sang Hyuk chỉ vì tức giận.

   "Vậy em có muốn gặp nhau không?"

   "Được"

   "Vậy nhé."

   Mấy ngày nay, cậu trốn hai người trong ký túc xá để suy ngẫm về bản thân. Cậu mong đợi việc chiến tranh lạnh sẽ thu hút được sự chú ý của người yêu. Nhưng chờ đợi vài ngày, cậu nhận ra rằng có thể mình đã quên Lee Sang Hyuk là người lạnh lùng nhất thế giới này.

   ...

   Khi mối quan hệ của cả hai lần đầu tiên được xác nhận, không có ai ngoại trừ Song Kyung-ho biết rằng hai người đang bí mật yêu đương.

   Khi đó, sau khi được Han Wangho tỏ tình, Bae Junsik đã dại dột nghĩ rằng Lee Sang Hyuk thực sự bị thất tình. Sợ bạn mình không chịu nổi nỗi buồn nên đã đặc biệt mời Lee Sang Hyuk đi uống rượu và gợi ý sẽ giới thiệu bạn gái cho anh.

   "Chà, có lẽ đã đến lúc phải yêu rồi." Lee Sang Hyuk lúc đó đang nhịn cười, bí mật yêu đương nho nhỏ khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. "Thật tốt khi kiếm một cô bạn gái."

   Bae Junsik có vẻ nghĩ khác, hắn cảm thấy người anh em tốt của mình bị Han Wangho làm tổn thương nên muốn nhanh chóng tìm một người bạn gái để bù đắp. Vì vậy hắn bắt đầu tìm kiếm một ứng cử viên phù hợp.

   Khi nghe được câu chuyện này Han Wangho để lộ ra bộ mặt xấu xí chưa từng thấy. Nhưng cậu vẫn phải gượng cười tiếp tục trò chuyện.

   "Thật sao? Đừng nói dối, anh Sang Hyuk sẽ không làm điều đó. Anh ấy chưa bao giờ nói về những điều như vậy."

   "Đúng vậy mà."

   "Thật sao? Đừng nói dối, làm ơn...ah? Thật sao? Anh ấy nói như vậy sao?"

   Cậu vẫn còn nhớ cảm giác bất lực lúc đấy, thậm chí có thể cảm nhận được cơn gió nóng thổi qua ngày hôm đó. Nhớ lại cái nóng của mùa hè, cảm giác choáng váng như sốc nhiệt lan từ cơ thể đến khắp tứ chi, khiến cậu phải vất vả lắm mới chống đỡ được. Nhưng của trái tim cậu thì không thể chịu đựng được nữa.

   Cậu không nhớ nổi cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc như thế nào. Hình như Lee Sang Hyuk đã nghe Song Kyung-ho kể lại sự việc nên có tìm cậu giải thích vài câu. Nhưng thấy cậu cũng không có ý làm to chuyện nên anh cứ vậy để nó qua đi.

   Bae Junsik cho rằng mình đã phạm sai lầm lớn nên vội vàng đến xin lỗi bạn thân của mình. Lee Sang Hyuk cảm thấy Han Wangho khi tức giận sẽ không nghe lọt tai bất cứ điều gì anh ấy nói nên cũng gạt đi. "Chuyện này vốn không phải là vấn đề lớn gì mà! Wangho sẽ không để tâm đâu."

   Làm sao cậu có thể dám trách móc anh, ngay cả khi anh không biết điều đó khiến cậu tổn thương đến mức nào.

   Song Kyung-ho cũng không hiểu tại sao em trai mình lại như mất đi cả linh hồn chỉ vì một trò đùa.

   "Anh ơi, em thường tự hỏi, liệu chúng em có thể tiếp tục được bao lâu? Dù sao thì đó cũng là Lee Sang Hyuk... Một ngày nào đấy anh ấy sẽ kết hôn và sinh con."

   Mặc dù tình yêu đồng giới đã được chấp nhận nhiều hơn trong xã hội hiện đại nhưng nó vẫn còn gây tranh cãi. Rõ ràng đó là một vấn đề rất nhạy cảm, vậy tại sao anh lại phải nhắc cụ thể đến việc muốn có bạn gái?

   Sau thời gian đó, Han Wangho không khi nào ngừng nghĩ về việc Lee Sang Hyuk phải có một cuộc sống viên mãn, tìm được một người vợ tốt, kết hôn và sinh con. Những đứa con của anh ấy sẽ ngoan ngoãn, học giỏi như anh ấy. Hoặc thể ngốc nghếch, lãnh đạm như anh ấy. Nhưng chúng sẽ không bao giờ bị dày vò bởi ánh mắt soi mói của người đời như cậu.

   ...

   Chuyện trước đây dường như đã là quá khứ từ rất lâu rồi, cậu không biết mình đã trưởng thành hay cuối cùng cũng đã hòa giải với chính mình. Cậu không còn quan tâm liệu Lee Sang Hyuk có nói rằng anh muốn tìm bạn gái nữa hay không. Giống như việc cậu không còn quan tâm những nhãn dán hình con thỏ từng là duy nhất của cậu sẽ được anh trao cho ai. Hoặc có thể đó chỉ là mơ tưởng của cậu chứ thực sự nó chưa bao giờ thuộc về một mình cậu.

   Lee Sang Hyuk quả thực phát hiện Han Wangho gần đây thay đổi rất nhiều. Điện thoại anh gọi đến không còn được trả lời ngay. Tin nhắn thường phải một hai giờ sau mới có hồi âm. Mỗi lần anh hỏi cậu đang làm gì, Han Wangho đều ngây thơ nói: "Anh ơi, em đang làm bài luận, em mệt quá, anh có nhớ em không?"

   "Anh rất nhớ em."

   "À, em cũng nhớ anh lắm. Anh có muốn đến gặp em không?"

   "Xin lỗi Wangho, anh còn rất bận, em có muốn đến văn phòng của anh không?"

   Đùa thôi, thời tiết lạnh lẽo thế này sao lại phải đi gặp anh và Ryu Min-seok ở bên nhau chứ? Han Wangho không vui, cậu thà ở nhà chơi game còn hơn.

   "Em không đi đâu anh ơi, trời lạnh quá."

   Han Wangho luôn mong chờ Lee Sang Hyuk sẽ bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà mình, mang theo món canh bánh gạo yêu thích của cậu, vẻ mặt ôn nhu nói: "Nếu Wangho không đến gặp anh thì anh sẽ đến gặp Wangho."

   Nhưng điều này chưa bao giờ xảy ra, dần dần cậu không còn bất kỳ vọng nào nữa. Sự phấn khích và thất vọng khi những cuộc điện thoại và tin nhắn liên tục vang lên khiến Han Wangho tức giận suốt mấy ngày. Cuối cùng cậu cũng chấp nhận sự thật rằng Lee Sang Hyuk sẽ không bao giờ đến dỗ dành cậu. Han Wangho đành phải tự tha thứ cho anh mà thôi.

   ...

   Jeong Jihoon hoàn toàn khác về vấn đề này.

   Han Wangho cũng gần gần tuổi với các sinh viên của mình. Dáng vẻ anh luôn thông minh, sáng chói. Đôi khi trong tiết tự học, các sinh viên thường vây quanh trêu chọc anh. "Thầy ơi, thầy đẹp trai quá, thầy có bạn gái chưa?"

   Các cô bé ngày nay rất thẳng thắn khiến cho Han Wangho chỉ có thể nói: "Tôi không nghĩ mình trông đẹp chút nào cả."

   Nói dối

   Mỗi lần Jeong Jihoon nhìn người thầy thể hiện bộ mặt ngây thơ với đôi mắt nheo lại và hơi nghiêng đầu, ngay cả giọng điệu của anh cũng dường như đã được tính toán cẩn thận. Một người như vậy sao có thể không biết mình đẹp. Lúc nào cũng giả vờ như một kẻ ngốc, nhìn rất xinh đẹp, nhưng lại biết rõ hơn ai hết. Không biết anh đã lừa được bao nhiêu người bằng khuôn mặt này rồi.

   Thỉnh thoảng sinh viên nói về quán cà phê mới mở gần trường, hay quán trà sữa mới khai trương, Han Wangho luôn tỏ ra rất ủng hộ: "Chà, tôi chưa thử, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ thử một lần."

   Jeong Jihoon thực ra biết Han Wangho không thích đồ chiên rán hay đặc biệt là đồ ngọt. Nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt ghen tị và mong đợi của người anh này, cậu sẽ vô thức mua cho anh tất cả. Mặc dù cậu biết rõ đây đều là sự giả vở của Han Wangho trước mặt các sinh viên.

   Lúc đầu, Han Wangho nhìn đồ ăn xuất hiện trên bàn của mình vào ngày hôm sau trước giờ vào lớp. Anh còn cho rằng đó là một cô bé đang tỏ ra yêu thích mình. Nhưng vào một lần đến lớp sớm nửa tiếng, không ngờ lại bắt được Jeong Jihoon.

   Câu nói đó là gì? Đừng động lòng trước vài lời ngọt ngào và những việc nhỏ có thể làm mà không cần tốn nhiều tiền. Han Wangho tự nhiên không có cảm giác gì với những hành động này, ý nghĩ duy nhất của anh là....

   "Jeong Jihoon, em đến sớm quá nhỉ."

   "Cái gì? Han Wangho, anh nhiều ngày như vậy mới phát hiện ra là em, do anh lười quá luôn đến muộn phải không?"

   "Em đang làm gì vậy? Anh không thích uống những thứ này." Jeong Jihoon luôn thích cách Han Wangho thể hiện đầy đủ biểu cảm của anh trước mặt cậu.

   "Em biết. Em chỉ đang đợi anh có thể nhìn về phía em."

   Jeong Jihoon lúc nào cũng như đang cười nhưng không cười, khiến người khác khó phân biệt được cậu đang nói đùa hay nghiêm túc: "Em có chút nhớ thầy, thưa thầy."

   Nhưng Han Wangho có thể phân biệt được thật giả trong từng chữ cậu nói. Ví dụ như bây giờ, Han Wangho nhìn chằm chằm vẻ mặt không hề nao núng của Jeong Jihoon, anh biết rằng Jeong Jihoon đang nói sự thật.

   "Đừng lãng phí tiền của em. Anh không thích uống trà sữa đâu."

   "Được rồi, anh trai ạ."

   Lại nữa, chỉ khi trêu trọc anh thì cậu mới chịu gọi anh là "anh trai", còn đâu Jeong Jihoon luôn gọi anh là "Han Wangho " trống không. Khiến anh không có chút cảm giác nào về việc cậu là em trai mình.

   "Mọi chuyện đã qua rồi. Hai anh em cũng đang hòa thuận vui vẻ. Em đừng gây sự nữa được không?"
 
   Dù anh có tốt với Jeong Jihoon đến đâu cũng không thể chấp nhận có người leo lên đầu lên cổ Lee Sang Hyuk. Đây là lời cảnh báo cho Jeong Jihoon, và cũng là lời cảnh báo cho chính anh.

   Jeong Jihoon lần đầu tiên ở trước mặt anh sững sờ trong giây lát. Dường như cậu không ngờ Han Wangho lại lạnh lùng như vậy. Nhưng rất nhanh sau đó cậu lại trở về bộ dạng bất cần trước đây.

   "Cái gì? Anh ơi, em đã bao giờ chủ động tiếp cận anh không?"

   Đúng là mọi cuộc gặp đều là ngẫu nhiên. Lee Sang Hyuk mang anh về nhà vào hôm sinh nhật. Còn Jeong Jihoon bị kéo đến bữa tiệc mà không biết có ai ở đó.

   Ở bên Jeong Jihoon có thể mang lại cho anh niềm vui ngắn ngủi. Nhưng tất cả của anh vẫn là Lee Sang Hyuk. Dù mối quan hệ của họ giờ đã trở nên rất xa lạ nhưng anh cũng không còn dũng khí để làm lại một lần yêu điên cuồng như năm 17 tuổi.

   Vì thế Han Wangho nở nụ cười dùng để đối phó với người ngoài như thường lệ, nói: "Thật xin lỗi, Jihoon, là anh đổ oan cho em rồi."

   "Anh sẽ không bao giờ lặp lại nữa."

   Jeong Jihoon cố gắng tìm ra khuyết điểm trên khuôn mặt nghiêm túc của Han Wangho. Nhưng người trước mặt trông cực kỳ kiên quyết. Vẻ mặt này giống như khi Han Wangho nói trên bàn ăn vào ngày sinh nhật rằng được Lee Sang Hyuk chúc mừng công khai là thành tích lớn nhất đời anh. Khuôn mặt vừa chân thành lại vừa khiến người ta chán ghét.

   Điều đáng sợ nhất ở Jeong Jihoon và Lee Sang Hyuk là niềm vui và sự tức giận hoàn toàn không hiện rõ trên khuôn mặt họ. Khi Jeong Jihoon nhìn anh, giống như có hàng trăm con mắt đang nhìn thẳng anh, sự lạnh lùng thấm vào tận nơi sâu nhất trong trái tim anh.

   "Mau quay về chỗ đi. Lát nữa chúng ta có tiết học, Jeong Jihoon."

   Han Wangho dẫn đầu phá vỡ thế bế tắc khó xử. Thay vì thoát khỏi tầm mắt của Jeong Jihoon, thà nói là anh đang trốn tránh hành vi của chính mình còn hơn.

   Jeong Jihoon dường như không muốn đạt được thứ mình muốn thì không chịu từ bỏ. Sự chênh lệch chiều cao giữa hai người hoàn hảo đến mức Jeong Jihoon có thể dễ dàng nhốt Han Wangho vào giữa vòng tay của mình.

   "Đây là ở trường, không phải ký túc xá của anh. Sẽ có giáo viên bắt gặp." Mặc dù khuôn mặt của Han Wangho bị che khuất trong bóng tối, nhưng Jeong Jihoon dường như có thể cảm nhận được ánh mắt mất bình tĩnh của anh.

   "Vậy ở trong ký túc xã thì được đúng không?"

   Nói đến đây, Han Wangho hoàn toàn không thể thoát khỏi việc tiếp xúc thân thể với Jeong Jihoon. Nhưng anh lại rất mừng vì tiếng ồn của trường học có thể át đi nhịp tim của anh. " Cẩn thận không em sẽ bị mời phụ huynh đến trường đấy."

   Cuối cùng, Jeong Jihoon ghé sát vào tai anh nói: "Có ổn không khi gọi anh trai em đến xem em và anh đang làm gì?"

   "Bây giờ anh đang là một giáo viên đấy. Lần sau muốn thuyết phục hơn thì đừng đỏ mặt như thế nữa nhé.

   Han Wangho dường như đã quyết định rằng ở độ tuổi của Jeong Jihoon, các mối quan hệ hay sở thích chỉ là đam mê trong ba phút. Nếu kiềm chế một chút, cậu ấy sẽ yêu người khác trong vòng hai ngày thôi.

   Huống chi, Jeong Jihoon thậm chí có thể không hề thực sự thích anh. Khi còn trẻ, việc yêu một người mình gặp và cảm thấy thích thú, mới lạ với sự mơ hồ là điều bình thường.

   Mặc dù anh quên mất rằng Lee Sang Hyuk và anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai ở độ tuổi này. Và anh cũng quên mất rằng Jeong Jihoon và Lee Sang Hyuk có cùng một dòng máu.

   ...

   Lee Sang Hyuk không phải cố ý không đến gặp Han Wangho, nhưng anh thực sự quá bận rộn. Chỉ trong vài ngày, dự án tiếp theo lần lượt đến, khó khăn hơn chính là một dự án xuyên quốc gia. Lee Sang Hyuk ban đầu muốn đưa Han Wangho đi cùng, để cậu có thể thư giãn và gặp đám người Song Kyung-ho. Nhưng tình cờ Han Wangho rất bận rộn với luận án của mình, và giáo sư của cậu không có ý định để cậu đi.

   "Khi đi anh phải nhớ ăn ngủ đúng giờ nhé."

   "Đi thăm Janggun và Makta giúp em với!"

   "Nếu đi chơi với Anh Kyung-ho thì không được uống rượu! Em muốn anh ấy ngừng uống rượu!"

   Ngay khi Han Wangho nghe tin Lee Sang Hyuk sẽ quay trở lại nước ngoài. Cậu ấy đã đưa ra rất nhiều lời dặn dò: "À, em thực sự ghen tị với anh đó, em cũng muốn quay lại mà."

   "Vậy Wangho, hay em cứ về đi. Thực ra em không cần học tiến sĩ mà có thể đến thẳng T1..."

   Lee Sang Hyuk cẩn thận quan sát biểu cảm của người yêu và quả nhiên, mặt cậu sa sầm khi nhắc đến T1.

   "Anh ơi, đừng sắp xếp cho em, em sẽ không đến T1 đâu."

   "Mấy ngày nay Wangho thường sẽ làm gì?"

   "Em chỉ đang làm bài luận thôi anh ơi. Em đau đầu quá. Em không chỉ phải làm bài theo kịp hạn mà còn phải chấm bài hộ giảng viên nữa. Em nghĩ bài tập của sinh viên đã nộp chỉ có thể tóm tắt trong một từ vô nghĩa mà thôi!"

   "Có phải tất cả thanh niên ngày nay đều như thế này không?"

   "Ừ, chỉ có bài tập của Jihoon và Do Hyeon là..."

   Han Wangho bỗng nhiên im lặng, trong lòng rối bời, cẩn thận kiểm tra sắc mặt người yêu.

   "Là bạn trai Do Hyeon của Ye-chan à?" Lee Sang Hyuk dường như chưa nghe thấy tên Jeong Jihoon. Đây là lần đầu tiên Jeong Jihoon được nhắc đến sau khi hai người cãi nhau. Han Wangho tự trách mình đã nói ra điều đó một cách bất ngờ. May mắn thay Lee Sang Hyuk không có phản ứng gì nhiều.

    "À... Có vẻ là như vậy."

   Sự ngại ngùng giữa hai người không nguôi ngoại cho đến khi ra sân bay. Những đứa trẻ ở T1 cuối cùng cũng đạt được mong muốn được gặp bạn trai của sếp.

   "Bạn trai của anh Sang Hyuk thực sự rất đẹp trai, lại còn rất nhỏ nhắn và đáng yêu nữa." Lee Min-hyung đi tới nói chuyện phiếm với Choi Wooje, lại bị Ryu Min-seok bắt được.

   "Cậu có muốn tôi nói giúp với anh Sang Hyuk rằng cậu rất thích bạn trai của anh ấy không?"

   "???? Đừng nói bậy, tôi sẽ chết mất. Không thể đùa như vậy với anh Sang Hyuk được đâu. Anh ấy sẽ giết tôi mất."

   Ryu Min-seok sắp bị Lee Minhyung chọc cho tức chết. Cậu ta cứ nói muốn theo đuổi mình rồi lại chạy đi khen ngợi vẻ ngoài xinh đẹp của người khác: "Đồ con lợn ngu ngốc."

   Han Wangho lúng túng chào Ryu Min-seok, lần cuối cùng họ gặp nhau là...

   Một thảm họa hoàn toàn.

   Thế là vị vua ghen tuông nhỏ bé kéo người yêu mình sang một bên, kiễng chân lên gần anh. Lee Sang Hyuk tưởng rằng đứa nhóc này định hôn mình. Anh đang định đến gần thì nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi bên tai: "Anh ơi, anh không được ở cùng phòng với tên Ryu Min-seok đâu đó!!!"

   Vừa định lùi lại thì Lee Sang Hyuk đã ôm lấy cậu vào lòng.

   "Tuân lệnh thưa ngài."

   Cuối cùng nụ hôn tạm biệt vẫn được trao. Nhưng đối với những đứa nhóc phía sau đang la hét và chụp ảnh, anh nhất định sẽ dạy cho chúng một bài học ngay sau khi Han Wangho rời đi.

   Đáng tiếc, thỏ nhỏ vẫn còn xấu hổ, sau khi chúc anh đi an toàn, cậu quay người bỏ chạy nhưng bị Lee Sang Hyuk kéo lại.

   "Wangho, lần này anh phải đi rất lâu. Hy vọng em sẽ không làm anh thất vọng."

   Mong rằng em và Jeong Jihoon sẽ không còn bí mật gì nữa. Dù mọi chuyện quá khứ đã qua, nhưng nhiều lần như vậy anh cũng không thể nhẫn nhịn được.

   Thế là người yêu của anh ngước khuôn mặt ngoan ngoãn lên nói: "Được."

   Thực sự không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro