Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Hôm nay GenG chuẩn bị ra sân bay sang London để tham gia MSI. Han Wangho buồn chán ngồi trong phòng tập thì Jung Jihoon đi tới. Han Wangho tùy tiện hỏi.

"Chuẩn bị hành lý xong chưa?"

Jung Jihoon nhìn mái tóc xoăn của anh, hỏi lại.

"Anh không dọn đồ à?"

Han Wangho cười đáp.

"Ăn xong rồi dọn."

Jung Jihoon ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Vậy, anh có muốn giúp em xem nên mang những gì không?"

Han Wangho liếc cậu một cái, hai người ăn ý cùng đi về phòng của Jung Jihoon. Jung Jihoon thuận tay khóa trái cửa phòng, vòng tay ôm lấy Han Wangho, cả hai cùng ngã xuống giường.

Han Wangho một bên ngửa đầu cũng Jung Jihoon hôn môi, một bên mơ hồ hỏi.

"Suhwan đâu?"

Jung Jihoon lập tức giận giữ rời khỏi môi Han Wangho.

"A! Han Wangho!"

Han Wangho híp mắt xin lỗi.

"Sumimasen, ta no seida" [Xin lỗi, là lỗi của anh]

Jung Jihoon bĩu môi, vẫn không thỏa mãn.

"Han Wangho, anh chọn ai, em hay Suhwan!"

Han Wangho ô ô hai tiếng cầu xin tha thứ, lẩm bẩm nói.

"Dù thế nào thì cũng là Jihoon a."

Jung Jihoon hài lòng buông tay, ôm lấy anh chậm rãi hôn nhẹ một cái, nhẹ nhàng đè lên người Han Wangho.

Sau vài lần thâm nhập, nơi giao hợp của hai người đã ướt sũng, trên lông mu dính đầy dịch nhờn đối phương chảy ra, nhìn qua cực kỳ dâm loạn. Jung Jihoon mỗi lần đâm vào đều làm cho Han Wangho run rẩy, vách trong thắt chặt lại. Anh vùi mặt vào trong chăn, cắn gối rên rỉ.

Trong quá trình ân ái, cả hai ngày càng nhận rõ ham muốn của nhau, khi Jung Jihoon nghe Han Wangho kéo dài âm cuối, liền biết rằng anh sắp đến cao trào. Jung Jihoon hạ thấp thắt lưng của mình, mỗi lần đâm vào đều dùng hết sức như muốn nhét cả hai túi thịt vào, khoái cảm giống như một con rắn điện tấn công từ gáy lên đến não.

Jung Jihoon xoay người Han Wangho, trầm giọng.

"Mở miệng ra, Wangho-hyung, em muốn ăn lưỡi anh."

Han Wangho ngoan ngoãn há miệng, hai người dán chặt vào nhau hôn sâu. Jung Jihoon mạnh mẽ đâm vào vài lần nữa, nhưng bởi vì cậu ta quá lười biếng để làm sạch, liền bắn lên hõm lưng của Han Wangho.

Han Wangho không muốn ở lại phòng của Jung Jihoon quá lâu, đợi đến khi Jung Jihoon ngủ say, anh đứng dậy mở cửa sổ để thổi tan mùi tinh dịch.

Anh vừa bước ra từ phòng của Jung Jihoon thì bắt gặp Kim Suhwan cùng Yoo Hwanjoong cũng vừa từ bên ngoài trở về. Yoo Hwanjoong cầm theo một túi thức ăn nhanh, hỏi Han Wangho

"Anh có muốn ăn không?"

Han Wangho vuốt qua mái tóc bù xù.

"A, không, anh không đói." Anh áy náy nhìn Kim Suhwan một cái, khoa tay múa chân đi về phòng.

.

Vì lịch trình bận rộn cả ngày cả đêm nên ngày hôm sau đến sân bay trông ai cũng bơ phờ. Han Wangho muốn uống cafe, vì vậy anh đứng dậy và đi bộ đến cửa hàng Starbuck. Kim Suhwan yên lặng đi theo, nói.

"Em muốn đi vệ sinh, anh có biết ở đâu không?"

Han Wangho nhướng mày.

"Ngay trước mặt, Suhwan giờ không biết chữ sao?"

Kim Suhwan nhìn tấm biển trước mặt và nghiêm túc trả lời.

"Ừm, em còn nhỏ, không biết đọc chữ. Anh đưa em đến đó được không?" Rồi nắm lấy tay Han Wangho.

Han Wangho nhìn một bên mặt Kim Suhwan, bất lực cười gật đầu. Hai người cùng vào một gian phòng. Han Wangho nhắc nhở Kim Suhwan.

"Nhanh một chút, lỡ chuyến bay là xong đời."

Kim Suhwan ậm ừ, đợi một lúc mới nói.

"Đối với anh Wangho, không cách nào nhanh được."

Mặt Han Wangho đỏ lên, sau đó cười cười đề nghị.

"Anh dùng miệng." Vừa nói vừa quỳ xuống, nhanh chóng cởi khóa quần của Kim Suhwan.

Kim Suhwan hoàn toàn cứng ngắc, quần lót phồng lên hình vòng cung, giống như một cánh buồm căng gió. Cậu sốt ruột đẩy hông về phía trước, Han Wangho theo bản năng quay đầu né tránh, nhướn mi nhìn Kim Suhwan, sau đó thành thật há miệng.

Anh hết lòng vì Kim Suhwan khẩu giao, mút và cắn tinh hoàn của cậu. Hô hấp của Kim Suhwan dần trở nên dồn dập, Han Wangho thỏa mãn với thành quả mà mình mang đến, càng cố gắng phun ra nuốt vào.

Cuối cùng, khi Kim Suhwan bắn vào trong miệng, anh không nuốt luôn vào cũng không phun ra, chỉ lè lưỡi, muốn xem bộ dạng hiện tại của mình như thế nào, đáng tiếc trước mặt không có một cái gương.

Thiếu niên 17 tuổi bởi vì điệu bộ của Han Wangho làm cho một lần nữa cương cứng. Han Wangho cười ôm lấy gáy Kim Suhwan, hai người trao nhau một nụ hôn tanh nồng.

Mua xong cafe cũng đến giờ lên máy bay, nhân viên công tác nói đùa dù Han Wangho đi lạc cũng không lo, nhưng Thái tử không thể đi lạc được. Han Wangho lau miệng, híp híp mắt đồng ý.

Cả đội cuối cùng cũng rời khỏi Seoul giữa tiếng nổ máy ầm ầm. Han Wangho ngồi cạnh cửa sổ, Jung Jihoon ngay cạnh anh ngủ gà ngủ gật. Rất nhanh máy bay đã bay đủ cao để mọi con đường trở nên nhỏ bé.

Han Wangho nhẹ nhàng hỏi.

"Tại sao lại là anh?" Thật ra anh cũng không biết chính mình đang nói với ai, nhưnh bản thân anh cảm thấy nếu muốn bỏ lửng cây hỏi này, hiện tại là thời gian tốt nhất.

Anh cứ nghĩ rằng Jung Jihoon đã ngủ rồi, không ngờ một lúc sau, Jung Jihoon cũng nhẹ giọng đáp lại.

"Xinh đẹp. Bởi vì anh là người xinh đẹp nhất, Han Wangho."

Han Wangho quay đầu nhìn thấy cách hành lang Kim Suhwan cũng đang chợp mắt, mây ngoài cửa sổ bồng bềnh có ánh nắng vàng xuyên thấu. Cửa sổ máy bay đang mở sao? Lý trí nói với Han Wangho rằng điều đó là không thể. Nhưng anh rõ ràng có cảm giác một luồng gió mát lạnh vừa thổi qua mặt, dường như xóa tan sự nóng bức.

---------

End rồi, có thời gian tập trung cho con ghẻ rồi.
Yay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro