03.
Hẹn hò với em nhé.
Hãy hẹn hò,
Với em.
Sau khi Park Dohyeon nói xong những lời này, như để thể hiện lòng trung thành, hắn lập tức đặt mua thêm vài đôi bao tay chống nắng mới, rồi thoải mái quay lại đánh xếp hạng. Xạ thủ đối với chuyện này phản ứng thật bình tĩnh, trong khi Han Wangho lại phải lấy cớ mình cảm thấy không khỏe để trốn ở trong phòng, lăn qua lộn lại với những từ ngữ cứ quanh đi quẩn lại ở trong đầu.
Anh cảm thấy Park Dohyeon không đến mức hiểu sai nghĩa của từ vựng, nhưng "hẹn hò" – từ này lại có sức nặng quá, nghe như sấm đánh bên tai. Anh không thể không cố gắng bào chữa cho bản thân, nghĩ rằng có thể đối phương trong khoảnh khắc vội vã nên đã dùng sai từ.
Thế nhưng, cuối cùng đó cũng chỉ là tự lừa dối bản thân. Han Wangho vẫn còn hơi do dự, thậm chí một thời gian dài sau đó còn phản ứng hơi quá mức khi tiếp xúc với Park Dohyeon. Tuy nhiên, AD vẫn giữ nguyên thái độ như thường ngày, không quá thân mật cũng không có ý muốn xa lánh. Nắm bắt chính xác giới hạn mà Han Wangho có thể chấp nhận.
Theo thời gian trôi qua, những nghi ngờ trong lòng anh dần phai nhạt, Han Wangho thậm chí đã dần chiều theo những hành động quan tâm đầy thiện chí của Park Dohyeon, cho phép hắn nhắc đến mình trong những câu chuyện mơ hồ trong các buổi phát sóng trực tiếp, thậm chí còn mất cảnh giác, cho phép hắn xâm nhập vào vòng tròn bạn bè của mình.
Khi Kim Jongin rủ mọi người cùng chơi ARAM, Han Wangho đã gọi Park Dohyeon không chút do dự. Suy cho cùng thì với anh, đồng đội phù hợp nhất là kiểu người ngoan ngoãn, có thể bị bắt nạt nhưng vẫn đủ thú vị. Mà Park Dohyeon đang ngồi bên cạnh vô tư lướt YouTube, vừa vặn lại chính là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Khi bị hỏi đến, Park Dohyeon vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng không đợi Han Wangho lặp lại đến lần thứ hai, hắn đã vui vẻ đồng ý. Ba người đều có phong cách chơi ARAM rất giống nhau. Discord tràn ngập tiếng cười và tiếng la hét. Trong lúc cao hứng, Han Wangho thậm chí còn hét lên một tiếng "Dohyeon hyeong", Park Dohyeon nhanh chóng đáp lại một câu "Jagiya~".
Sau khi kết thúc buổi stream, Kim Jongin nhắn tin riêng cho Han Wangho bằng giọng đầy hóng chuyện: [Wangho à, thật sự không phải đang yêu nhau sao? Trông hai đứa có vẻ thân thiết lắm đó~]
Han Wangho không thừa nhận hành vi của mình, tự bào chữa một cách hoàn hảo:
[Anh đang nói gì thế, bọn em đương nhiên không có gì rồi~]
[Đúng là em với Dohyeon quan hệ tốt thật, thì bởi vì bọn em là bạn cùng phòng mà.]
Không biết là Kim Jongin có tin hay không, nhưng dù sao người anh này cũng chỉ ném lại một icon che miệng cười trộm rồi bảo:
[Được rồi, được rồi, lần sau hãy dẫn Dohyeon cùng đi ăn tối nhé.]
Han Wangho còn chưa kịp trả lời thì nhân vật chính của câu chuyện đã xuất hiện ngay trước mặt. Ngay sau khi kết thúc buổi stream, Park Dohyeon nói rằng hắn muốn đi tắm. Bây giờ, đối phương đã bước ra với một chiếc áo thun ngắn tay, mái tóc ướt, mềm mại rủ xuống trán, trông rất giống một chú chó to vừa mới được tắm xong.
"Anh Wangho, có muốn cùng em đi cửa hàng tiện lợi không?"
Vừa nói, hắn vừa đưa tay lên gạt bớt phần tóc mái vẫn còn hơi ẩm của mình. Dấu ấn linh hồn trên cánh tay đột nhiên hiện ra trước mắt Han Wangho, hoa văn hạt đậu phộng vẫn còn sắc nét, càng nổi bật hơn ở trên làn da của Park Dohyeon. Han Wangho vô thức dời mắt đi, hành động này dường như bị Park Dohyeon hiểu là né tránh. Hắn lập tức tỏ ra hối lỗi, vội vàng dùng tay trái che lại dấu ấn, rồi lại tiện tay lấy thêm một chiếc áo khoác khoác lên để che lại.
Chuỗi hành động này càng khiến Han Wangho cảm thấy áy náy. Sự xuất hiện của dấu ấn linh hồn vốn không phải thứ mà con người có thể kiểm soát, Park Dohyeon cũng buộc phải đối diện với sự thật rằng bạn cùng đội sống chung bấy lâu nay chính là bạn đời định mệnh của mình. Vậy mà anh lại vô thức đem sự khó chịu vì bị số phận sắp đặt này áp đặt lên người đối phương, có lẽ người khó xử hơn cả phải là Park Dohyeon mới phải.
Nghĩ vậy, Han Wangho cũng không còn bận tâm đến chuyện tránh né hay giữ khoảng cách nữa. Anh đứng dậy vỗ nhẹ lên cánh tay Park Dohyeon:
"Đi thôi, để anh mời em ăn kem."
Giữa tháng Mười Hai rét mướt, hai người mặc áo phao dài đến đầu gối, mỗi người ôm một hộp kem, chậm rãi xúc từng muỗng một. Han Wangho dứt khoát chọn loại kem đắt nhất cho Park Dohyeon, nhưng đến lúc chọn vị thì Park Dohyeon lại như chẳng hề quan tâm, chỉ luôn miệng nói "Vị này ngon", "Vị này cũng được". Cứ như là chỉ cần là của Han Wangho mua cho, thì bất cứ thứ gì cũng đều là cao lương mỹ vị.
Khi họ sóng bước bên nhau, cuối cùng Han Wangho là người mở lời trước:
"Dohyeon, em nghĩ dấu ấn linh hồn là gì?"
Park Dohyeon trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói:
"...Nó là định mệnh."
"Nói nó như là xiềng xích thì cũng không phải. Có lẽ chỉ là thứ gì đó giống như là đèn đường, liên tục nhắc nhở cho ta biết rằng đâu là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu như không chọn nó thì cũng không sao."
Han Wangho cúi đầu, im lặng cắn miếng đá bào vị dưa lưới. Lúc này, Park Dohyeon lại nói tiếp: "Đương nhiên, nếu lựa chọn tốt nhất và lựa chọn mình muốn là một thì lại càng tuyệt vời. Chỉ là, sẽ hiếm có may mắn được như em lắm, anh nhỉ? "
Ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng rồi, cho dù có là Han Wangho, cũng không thể tiếp tục giả ngốc ở trong khoảnh khắc chân thành như vậy. Anh ngẩng đầu lên muốn nhìn Park Dohyeon, nhưng đối phương đã nhanh chóng quay mặt đi, sau đó cúi xuống nhìn hộp kem, song lại nhìn lên trên ngọn đèn bên vệ đường:
"Em biết là anh không có dấu ấn linh hồn. Thực ra, em nghĩ nó cũng là một chuyện tốt. Như vậy có nghĩa là sẽ có rất nhiều lựa chọn, đúng không nhỉ? Cho nên anh không cần phải vội cho em nghe đáp án, chỉ cần coi em như một lựa chọn là được rồi."
Nhìn sườn mặt của Park Dohyeon cùng màn đêm đen kịt ở phía sau hắn, Han Wangho thầm nghĩ,
Không,
Không phải như vậy,
Không phải là không có dấu ấn linh hồn.
Hộp kem ăn dở bị ném vào thùng rác ở dưới lầu. Trong phòng tắm mù sương, Han Wangho cởi áo khoác dài ra, để lộ phần cẳng tay, cùng với hai dấu tròn màu đỏ nằm trên cổ tay mình.
Hai dấu chấm đỏ này đã xuất hiện từ rất lâu, khoảng từ một đến hai năm trước, trước cả khi Han Wangho gia nhập GENG. Chúng đã sớm khắc lên da thịt của anh, còn trước cả khi dòng máu của đội tuyển mới chảy vào trong huyết quản.
Ban đầu anh chỉ nghĩ đó là do dị ứng hay đó là vết do côn trùng cắn, nhưng nó không ngứa không đau, cũng không đỡ hơn sau khi bôi thuốc mỡ. Anh cũng từng nghi ngờ đó có thể là hai vết mực do vô tình để lại, nhưng dù thời gian trôi qua bao lâu, thì nó vẫn không hề mờ đi. Cuối cùng, Han Wangho không thể không thừa nhận, có lẽ đây chính là dấu ấn linh hồn của mình.
Kỳ thực thì, trước khi điều này xảy ra, Han Wangho vẫn luôn vui vẻ thay vì lo lắng với việc bản thân không có dấu ấn linh hồn. "Định mệnh" là một khái niệm quá nặng nề đối với anh. Là một người theo chủ nghĩa duy vật, luôn thích nghi ngờ và thách thức với mọi thứ, Han Wangho không tin rằng thế giới này thực sự tồn tại thứ gọi là số phận đã được định sẵn. Thậm chí anh còn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một thứ nhân tạo được tạo ra để lãng mạn hóa tình yêu giữa lứa đôi—cho đến khi chính cơ thể mình cũng xuất hiện dấu ấn linh hồn.
Đây có phải là dấu ấn định mệnh không?
Nếu không thể thay đổi số phận, vậy thì hãy thử chấp nhận nó.
Quá trình chuyển đổi từ lúc Han Wangho nhận ra sự tồn tại của dấu ấn linh hồn cho đến khi anh bắt đầu cố gắng để hiểu nó đã diễn ra rất nhanh. Thật ra, cảm giác hoảng sợ lớn nhất đến từ sự không biết. Bỗng nhiên, trên cơ thể mình xuất hiện một dấu ấn thuộc về người khác, do định mệnh an bài—điều đó thật kinh khủng. Anh có chút nóng lòng muốn biết dấu ấn linh hồn của mình có liên quan đến ai.
Hai vết tròn đỏ bình thường đến mức chẳng có gì đặc biệt, lại rất nhạt màu, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy rõ. Chúng cách nhau khoảng bốn đến năm centimet. Han Wangho đã thử so sánh và đo đạc rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể tìm ra chúng có ý nghĩa gì.
Cho đến khi Park Dohyeon đích thân tìm đến cửa. Khoảnh khắc hắn giơ tay, để lộ ra hoa văn hình đậu phộng, trái tim Han Wangho gần như ngừng đập—Chẳng lẽ Park Dohyeon chính là người mà định mệnh đã lựa chọn cho anh?
Dù hiện tại vẫn chưa thể chắc chắn Park Dohyeon có liên quan gì đến dấu ấn của mình hay không, nhưng dù sao điều này vẫn tốt hơn là một người hoàn toàn xa lạ. Ít nhất thì họ rất hợp nhau, có chung sở thích và tính cách, thậm chí còn là bạn cùng phòng. Nghĩ đến đây, Han Wangho gần như đã có thể tự thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật rằng Park Dohyeon chính là bạn đời định mệnh của mình.
Tuy nhiên, một biến cố đã xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro