Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24

24.

Họ sánh bước bên nhau trên bờ biển. Khung cảnh lúc này không quá lý tưởng, nước biển xanh xám còn bầu trời thì u ám.

Han Wangho hơi cúi đầu, bước đi chậm rãi:

"Thế này có tính là về thăm lại chốn cũ không nhỉ?"

Jeong Jihoon đá cát dính dưới chân, khẽ ừ một tiếng để đáp lại.

Hắn đã nhận được giải thưởng y học đầu tiên ở đây. Đó là vào một ngày mùa hạ nóng nực. Sau khi đi uống rượu, bọn họ cùng nhau đến bãi biển này cùng nhau chơi đùa. Luôn có người muốn ném Jeong Jihoon xuống nước. Những tiếng cười nói sôi nổi, âm thanh huyên náo, vui vẻ biết bao.

Nước biển mát lạnh nhẹ nhàng vỗ vào bắp chân, Han Wangho và Jeong Jihoon đứng nắm tay nhau. Sau đó không biết là ai bắt đầu giở trò đẩy người kia trước.

"Anh ơi, em sẽ đẩy anh xuống." Jeong Jihoon tận dụng ưu thế chiều cao với mười phần tự tin.

Han Wangho chỉ cười không nói, trong mắt có vài tia khinh thường, hiển nhiên là anh không tin. Lúc đó Han Wangho không gầy như hiện tại, cánh tay của anh cân đối lại khỏe khoắn, lực nắm tay của anh khiến cho Jeong Jihoon thầm nghĩ không ổn. Chỉ sau một lát, cả hai người đều ngã xuống mặt nước.

Là ai đang la hét?

Hình như là từ một người bạn nào đó, hoặc cũng có thể là từ mẹ của Jeong Jihoon.

Tất cả âm thanh giống như đều bị thủy triều đánh vỡ, chỉ còn lại đôi mắt sáng ngời của Han Wangho. Những giọt nước từ sống mũi thẳng tắp rơi xuống đôi môi đỏ mọng đang không ngừng mấp máy.

Sau đó Jeong Jihoon mới nhận ra là Han Wangho đang nói chuyện với mình. Cả thế giới đều đang ồn ào vui vẻ, Han Wangho cũng đang nóng lòng muốn nói điều gì đó với Jeong Jihoon. Nhưng Jeong Jihoon lại giống như hoàn toàn không nghe thấy gì cả. Nước biển hình như đã tràn vào trong tai, lấp đầy nước bên trong cơ thể hắn, những lời muốn nói bỗng chốc cũng trở nên ướt đẫm, trôi nổi yếu ớt trong dòng máu chảy thẳng vào trái tim, sau đó chờ đợi nhịp đập tiếp theo như những đợt sóng dồn dập, đẩy những gì muốn nói thoát ra bên ngoài.

Tôi đang muốn nói gì với người yêu của tôi?

Jeong Jihoon đứng im không nói được gì, nước biển chảy ra từ mắt thoáng chốc hình như có cả nhiệt độ của cơ thể. Hắn đưa tay ra ôm lấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, nhiệt tình hôn lấy người yêu của hắn.

Giữa sóng biển mênh mông, hắn cúi người xuống hôn anh.

Biển sâu bất tận không vớt được trăng sáng.

Môi và da thịt rất mềm mại, quá mềm mại. Han Wangho nhất định sẽ tuột mất khỏi ngón tay hắn.

Đây là suy nghĩ duy nhất còn lại của Jeong Jihoon, sự thỏa mãn trong khoảnh khắc không thể kìm nén và không có chuẩn bị cho tương lai bi thương của rất lâu sau này.

"Nước khá lạnh."

Jeong Jihoon mải đắm chìm trong những kỷ niệm cũ, không kịp nhận ra dụng ý đằng sau câu nói của Han Wangho. Đến khi hắn kịp phản ứng lại thì Han Wangho đã bước cả hai chân xuống biển.

Anh muốn làm gì?

Jeong Jihoon theo bản năng nói: "Đừng, như vậy có thể sẽ khiến anh bị cảm lạnh!"

Ngay sau đó, hắn cũng không để ý đến đôi giày dưới chân, sải bước nhanh tiến đến nắm cánh tay Han Wangho.

"Được rồi......"

Chỉ là ngâm chân trong nước biển mà thôi, nói không chừng còn có thể giúp giảm bớt căng thẳng. Jeong Jihoon quản chuyện của anh quá nhiều, rõ ràng là đã vượt quá giới hạn, Han Wangho phản kháng đầy bất mãn và sắc bén:

"Anh không có yếu đuối đến thế." Sau đó lại hỏi: "Tại sao em lại thích đến quản chuyện của anh? Sao lúc nào em cũng đến làm lay động anh như bây giờ nhỉ?"

Anh cố gắng nhấn chìm toàn bộ cơ thể xuống mặt nước biển, cho đến khi hai cánh tay của Jeong Jihoon nắm chặt quanh eo, kéo anh ra khỏi mặt nước.

Thế là họ lại cũng giống như ngày đó, nắm tay nhau trong làn nước lạnh buốt đầu xuân.

Han Wangho lại dùng ánh mắt có chút khiêu khích nhìn chằm chằm Jeong Jihoon. Đôi mắt đen sâu thẳm không chịu khuất phục, trong giọng nói mang theo ý cười, anh hỏi: "Jeong Jihoon, là thật đấy à?"

"Em vẫn còn thích anh à?"

"Tại sao thế?"

"Em không biết, anh cứ cho là em bị điên rồi đi." Jeong Jihoon vuốt nước trên mặt, thản nhiên giúp anh vén tóc mái sang một bên, "Mau theo em đi lên."

Han Wangho vẫn không nhúc nhích, nước biển mặn chát và ẩm ướt, xương cốt anh dần trở nên lạnh buốt, đang âm thầm lặng lẽ kêu gào.

Máu tuần hoàn theo nhịp tim, từ từ cộng hưởng với thủy triều. Nước biển rút đi, để lộ ra một trái tim vẫn luôn không ngừng đập. Nó vẫn còn đập, chưa chết vì ngạt thở, và vẫn luôn tràn đầy sức sống, chờ đợi một ngày Han Wangho quay lại để tìm nó.

Jeong Jihoon ôm chặt lấy anh, không còn kẽ hở nào để cho anh có thể chạy trốn.

"Han Wangho, chúng ta đừng "ranh giới rõ ràng" nữa có được không?"

"Vậy em muốn như thế nào?"

"Em và anh." Jeong Jihoon không cần suy nghĩ trả lời, "Ý em là, chúng ta, có được không?"

Em chưa bao giờ thay đổi, chỉ là anh không muốn tin em.

Han Wangho tựa trán lên vai Jeong Jihoon, mệt mỏi và buồn ngủ, anh mơ hồ lẩm bẩm.

Anh nói, em chẳng qua chỉ là vì hoài niệm, em như vậy là vì trách nhiệm và tình thân. Cuối cùng tự mình phân tích: "Đúng vậy, Jeong Jihoon, kỳ thực là anh không tin."

Jeong Jihoon nói: "Không sao hết, có lẽ đây chính là điều em thích ở anh. Cứng rắn, lạnh lùng và sắc bén. Vì vậy không sao cả, sẽ luôn có người muốn vớt được mặt trăng."

Nước biển lạnh lẽo và ẩm ướt, nước mắt nóng bỏng và chua xót, tình yêu và hối hận. Giờ đây chẳng thể phân biệt đâu là nước biển, đâu là nước mắt, tôi chỉ có thể gom nhặt chúng trên khuôn mặt người bằng những nụ hôn.

"Ồ, đúng rồi..." Jeong Jihoon thì thầm vào tai Han Wangho, cuối cùng cũng nhớ ra những lời Han Wangho nói với hắn vào đêm mùa hạ năm ấy.

"Anh thích em, Jeong Jihoon. Chúc mừng em, em đã làm rất tốt."

Đúng, chỉ có vậy thôi. Chúng ta không phải những người thích níu giữ quá khứ.

Chúng ta không cùng tắm lại nước biển của mùa hạ năm xưa. Em và anh không còn là em và anh của ngày ấy. Tiếng cười đã đi qua, mùa hạ năm ấy đã không còn nữa. Hiện thực đầy tiếc nuối và ảm đạm. Nhưng dù mọi thứ đã trôi theo thời gian thì em vẫn luôn yêu anh, bất kể là hiện tại hay là quá khứ.

Trước đây Han Wangho không muốn lên bờ, còn Jeong Jihoon lại không muốn nhúng tay xuống nước. Bọn họ chỉ có thể nhìn nhau cách một tầng nước biển chua xót và mặn chát như vậy.

Còn giờ đây Jeong Jihoon cuối cùng đã có thể hôn lên vầng trăng thật, bọn họ cuối cùng đã không còn cô đơn.

"Em rất yêu anh, Han Wangho."

-

Han Wangho với Jeong Jihoon cuối cùng cũng hiểu được tâm ý của đối phương. Mọi người ơi, một lần nữa, không ai tò mò tại sao Bội Bội nhận ra Jeong Jihoon là ba ruột của ẻm à mọi người QAQ??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro