Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

06

06.

Điện thoại đã ngắt kết nối.

"Ông ngoại." Bội Bội chỉ vào bông tắm xong lại chỉ vào Go Dongbin, cất tiếng hết sức ngọt ngào: "Rất cơ trí."

"Được rồi được rồi." Go Dongbin bế đứa nhỏ vào phòng chuẩn bị đi ngủ.

Sau khi kể chuyện dỗ Bội Bội đi ngủ xong, Go Dongbin mới nhớ tới thỏa thuận trước đó đã bàn bạc với con trai út của mình. Nghĩ trong lòng cảm thấy hơi áy náy, ông ngoại định đi xưng tội với Go Yeongjae. Nhưng khi bước xuống cầu thang, ông lại nghe thấy cậu đang nói chuyện điện thoại với mẹ.

"Mẹ ơi..." Con trai út khẽ nhăn mặt.

Won Sangyeon ở đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Sau này phải cẩn thận nghe theo lời bác sĩ. Con mau đi ghi lại những thứ không ăn được rồi dán lên trên tủ lạnh đi, ngoan."

"Con hiểu rồi thưa mẹ!"

Liên minh cha con tan rã.

Go Dongbin tức đến nghiến răng: Thằng nhóc thối!

Ông lấy tay vuốt thẳng bức ảnh gia đình ở góc rẽ cầu thang rồi quay người đi thẳng lên lầu.

Bên này, Han Wangho vừa mới yên tâm một chút thì Son Siwoo bỗng gọi tới với giọng nói đầy nặng nề.

"Xong rồi Han Wangho, tao hình như đã làm ra một chuyện lớn."

Jeong Jihoon đã gọi điện cho Son Siwoo để hẹn gặp mặt vào Chủ nhật. Lúc hắn tới điểm hẹn thì Son Siwoo đang chơi ở nhà bóng trong trung tâm thương mại với cháu trai của mình. Thậm chí so với cháu trai bên cạnh thì trông Son Siwoo còn có vẻ vui vẻ hơn.

Sau khi trượt xuống cầu trượt, Son Siwoo xuyên qua một đống bóng xốp chợt nhìn thấy Jeong Jihoon đang chống tay bên ngoài lan can. Anh cảm thấy khó tin đến mức lúng túng phải nhìn đi nhìn lại.

"Này, Chủ tịch Jeong!"

"Ồ, Chủ tịch Son!"

Hai bàn tay lập tức cùng nắm chặt rồi lắc lên lắc xuống.

"Tháng trước mày nói muốn trở về Hàn Quốc, anh còn tưởng là mày nói đùa!"

"Em muốn về để có thể làm việc gần nhà hơn."

Bọn họ đi đến khu vực nghỉ ngơi của ba mẹ ngồi xuống và gọi đồ uống, Son Siwoo không quên quay lại chú ý đến cháu trai.

"Lan Lan, đừng trèo cao như vậy!"

Jeong Jihoon vừa kết thúc ca đêm liền chạy một mạch đến bộ phận xét nghiệm di truyền để nộp đơn xét nghiệm DNA khẩn cấp, bây giờ hắn mới có một chút thời gian để nghỉ ngơi.

Hai người nói chuyện một hồi, bắt đầu từ giáo sư Đại học đến bạn trai họ Park của Son Siwoo, cuối cùng đề cập đến nghị sĩ Han - đây là mật mã của Jeong Jihoon cùng với Son Siwoo khi hắn còn chưa về nước, dùng để hỏi thăm tình hình gần nhất của Han Wangho.

"Yên tâm đi, nghị sĩ Han chỗ nào cũng tốt cả!"

Son Siwoo lúc này chỉ muốn chạy đi chơi tàu hỏa. Thấy thời cơ đã đến, Jeong Jihoon đột nhiên đi thẳng vào vấn đề.

"Suhwan là con trai của Han Wangho phải không?"

Đầu óc Son Siwoo ngừng hoạt động: "Ồ, à, ừm."

Làm sao mà Jeong Jihoon lại biết! Xong đời rồi, tôi biết phải nói như thế nào đây?

Jeong Jihoon gật gật đầu: "Em biết, anh chưa từng nói với em, chắc chắn là vì anh sợ em buồn."

Son Siwoo thuận theo câu nói của Jeong Jihoon để trả lời: "Jihoon à, nói thật thì hai người không phải chính là hảo tụ hảo tán sao? Khi yêu hết mình, không lừa dối, như thế là đủ rồi! Bây giờ có rất nhiều cặp đôi thậm chí còn không có được như vậy, mày đem những ký ức khó quên của bản thân kết thúc tại đây đi có phải tốt hơn không?"

"Người mày thích không phải là Wangho của hiện tại, mà chính Wangho trong ký ức của mày."

Son Siwoo chạm vào vai Jeong Jihoon. Móng tay của anh vừa ngắn lại vừa tròn, không có sức sát thương, nhưng lại chọc đúng vào trái tim mềm yếu của hắn.

Hắn giống như một quả bóng bay bị Son Siwoo vô tình chọc thủng, phát ra âm thanh lớn và vỡ văng ra mọi hướng. Nhưng Jeong Jihoon vẫn cảm thấy không phục, tại sao tôi lại phải suy nghĩ nhiều về thể diện như vậy? Tôi chính là cảm thấy không cần.

"Ai là ba của Suhwan?"

Jeong Jihoon đột nhiên tỏ ra nghiêm túc và cố gắng đe dọa Son Siwoo, rõ ràng là muốn khiến Son Siwoo bị mất cảnh giác.

Đáng tiếc Son Siwoo chưa bao giờ chịu thua bởi thủ đoạn đơn giản như vậy, anh dùng tài năng ứng biến trong nghề phóng viên thể thao của mình, nảy ra ý tưởng. Son Siwoo nhớ tới mọi người ở trường mẫu giáo của Bội Bội và ở công ty của Han Wangho đều cho rằng Han Wangho trông giống như một góa phu xinh đẹp nhất mà họ từng biết, vì vậy liền mở miệng.

"Chồng của Han Wangho thực ra đã mất."

Jeong Jihoon: ?

Son Siwoo: *Đôi mắt rực sáng*

Hắn nghi ngờ rằng Son Siwoo đang mắng mình. Năm đó Jeong Jihoon ra nước ngoài du học, bỏ rơi vợ con không thèm quan tâm, bạc tình bạc nghĩa! So với đã chết thì có khác gì?

Kết quả, Son Siwoo đã kể cho Jeong Jihoon nghe về người chồng của Han Wangho đã ra đi bi thảm như thế nào: đột ngột phát hiện bệnh hiểm nghèo, ngay sau đó không lâu lại bị tai nạn giao thông, cuối cùng nằm liệt giường nửa năm rồi qua đời.

Nói xong Son Siwoo còn đau buồn đến bật khóc, cực kỳ gây xúc động lòng người. Jeong Jihoon nhất thời cảm thấy bối rối, sau đó lại choáng váng nghĩ thêm.

Han Wangho đã kết hôn thì không sao, nhưng chồng của anh sao lại có thể chết trẻ, để anh phải trở thành một góa phu một mình nuôi đứa con nhỏ? Thật quá là khủng khiếp! Thật quá là vô tâm!

Nhưng Suhwan thực sự không phải là con trai của hắn sao?

Jeong Jihoon nghi ngờ rồi đưa ra kết luận: Son Siwoo tuy không phải là anh trai ruột của tôi nhưng còn đối tốt với tôi hơn cả anh trai ruột, anh ấy nhất định sẽ không nói dối tôi.

Jeong Jihoon cẩn thận xác nhận lại: "Thật sao?"

"Thật đấy! Quả dưa này là dưa chín! Toàn bộ những gì anh nói đều là sự thật!"

"Đừng nói dối em, em là bác sĩ!"

Ngay cả là bác sĩ cũng không thể thay đổi được sự ngu ngốc của mày. Son Siwoo âm thầm khinh bỉ, nếu không sao mày còn ở đây rồi bị anh mày lừa gạt?

Trong trung tâm thương mại đang diễn ra một cuộc thi thử thách về vũ đạo, nhạc chủ đề là After like. Sau khi hai người trò chuyện hồi lâu, một tấm giấy khen đã được đưa đến và nhét vào tay Son Siwoo, vừa nhìn liền thấy dòng chữ "Xin chúc mừng Lan Lan đã giành được giải nhất!"

Son Siwoo hết lời khen ngợi cháu trai. Jeong Jihoon nhìn thấy bên cạnh có một đứa trẻ càng cảm thấy não nề, quyết định đi về nhà để ngủ bù.

Vì sợ lộ bí mật, trước khi tạm biệt Son Siwoo không quên dặn hắn: "Đừng hỏi Wangho về chuyện này nhé, như vậy sẽ giúp anh ấy bớt cảm thấy đau thương."

Jeong Jihoon cười khổ, u sầu nghĩ, Han Wangho và tôi nói chuyện với nhau còn không quá nổi một lời, làm sao tôi có thể nhắc đến chuyện chồng cũ?

Jeong Jihoon trong lòng buồn bã, ảm đạm rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro