.
Tóm tắt: Han Wangho đã nuôi hai con mèo, sau khi nuôi con mèo đầu tiên, anh biết mèo và chim cánh cụt sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng sau đó anh lại chào đón một chú mèo con mới bám người.
Xét về loài động vật, Han Wangho là chim cánh cụt, Lee Sang Hyuk và Jung Jihoon đều là mèo. Bối cảnh là khi cảm xúc dao động mạnh, các dấu hiệu động vật trên cơ thể ban đầu sẽ lộ ra, hình dạng có thể được tự do điều khiển và biến đổi.
Để cảnh báo thêm, cuộc chia tay của Fakenut không giống như một cuộc chia tay.
1.
Han Wangho rất ngạc nhiên khi thấy một đôi tai mèo nhô ra khỏi đầu người đi đường giữa mới của mình. Thành thật mà nói, đây không phải là một hiện tượng xa lạ đối với Han Wangho, bởi vì trước đây anh đã nhìn thấy cảnh tương tự này quá nhiều lần. Không chỉ ở phòng ăn, phòng game, thậm trí còn ở kí túc xá và trên giường. Chỉ là khi Han Wangho nhìn thấy đôi tai mèo trắng nõn đầy lông, anh không kìm được liền đưa tay vuốt ve nó.
"Anh Wangho?" Jung Jihoon sợ hãi đến mức đứng hình khi có người chạm vào tai mèo của mình, chỉ dám thận trọng liếc nhìn Han Wangho. Han Wangho không trả lời trực tiếp câu hỏi của cậu. Anh mỉm cười làm động tác đếm ngược ba hai một rồi biến mất với một tiếng "vù", sau đó một con chim cánh cụt nhỏ lông xù xuất hiện từ bộ đồng phục màu đen và vàng của đội GenG. Jung Jihoon nở nụ cười thoải mái, đột nhiên biến thành một con mèo, ôm lấy con chim cánh cụt nhỏ bằng lòng bàn chân của con mèo, nghĩ rằng, bộ lông của chim cánh cụt lại mềm đến thế sao?
2.
Tất cả đều đã là quá khứ, lúc đó trong căn cứ đầy tiếng chó sủa, khỉ kêu, mèo gào, thường xuyên xuất hiện một con chuột chũi ôm chim cánh cụt xem đám động vật kia diễn xiếc, đúng vậy, chính là nhóm người mà bạn nghĩ đến.
Khoảng thời gian tươi đẹp không kéo dài được bao lâu, kỳ chuyển nhượng hàng năm đã đến như dự kiến. Han Wangho vốn đã thích ứng với việc chia ly, nhưng không ngờ lần này anh lại đóng vai ở lại nhìn người khác thu dọn đồ đạc rời đi. Anh có chút buồn bã, dựa lưng vào ghế thở dài, khóe mắt nhìn thấy Jung Jihoon đã buồn đến mức biến thành một cục mèo. Han Wangho bỗng thấy vui hơn chút, đưa tay bế con mèo ra khỏi đống quần áo, đặt nó lên đùi vuốt ve. Jung Jihoon không hề phản kháng hay cử động, như thể linh hồn đã bị lấy đi. Một lúc sau, mèo con ngủ thiếp đi. Han Wangho ngơ ngác nhìn bộ lông mềm mại của con mèo trắng. Con mèo trắng này rất xinh đẹp và đáng yêu. Không giống con mèo mặt to khó ưa nhà bên chút nào, ngoại trừ việc nó vẫn khiến anh nhớ đến một con mèo khác đó mà không có lý do.
3.
Chỉ có anh em trong đội mới biết Lee Sang Hyuk là một con mèo. Nhưng trong cuộc sống đời thường, anh luôn thể hiện mình là một con người rất tốt, nên những người anh em trong cùng đội thường quên mất danh tính của anh là một con mèo. Điểm khác biệt là Han Wangho từ lâu đã nổi tiếng là một chú chim cánh cụt nhỏ, và các anh trai của cậu luôn cưng chiều hết mực với chú chim cánh cụt này. Khi Han Wangho gặp Lee Sang Hyuk vào ngày đầu tiên, cậu đã nhìn thấy rõ ràng một đôi tai mèo lòi ra khỏi tóc đối phương, nhưng khuôn mặt anh vẫn không một chút biểu cảm. Chỉ khi quan sát cẩn thận, cậu mới có thể nhìn thấy một đường cong nhẹ ở khóe miệng.
Han Wangho tiến lại gần, hồi hộp nói: "Anh Sang Hyuk, tai mèo của anh lộ ra rồi kìa."
Lee Sang Hyuk căng thẳng, đôi tai mèo giật giật, rồi anh mỉm cười thoải mái. "Rất vui khi được gặp em."
Những câu chuyện tiếp theo đều trong dự đoán, họ đùa giỡn và giấu kín những suy nghĩ nhỏ nhặt trong cuộc sống đời thường thường ngày của mình. Han Wangho từng nghĩ rằng hai người thực sự yêu nhau nhưng lại không có ai đứng lên xác nhận mối quan hệ này. Cho đến ngày Han Wangho chuẩn bị rời đi, thời tiết rất xấu, mặt trời khuất sau mây, khi bước ra khỏi cửa căn cứ, cậu nhìn thấy một con mèo mặt to đang ngồi xổm bên đường. Wangho không chút do dự bế con mèo lên. ... Cũng giống như ngày hôm nọ, cậu thở dài nói: "Anh Sang Hyuk, có ai dạy anh để níu giữ một người thì phải nói thế nào không?"
"Anh không muốn giữ em. Em nên được tự do. Em không cần phải ở lại." Lee Sang Hyuk theo bản năng dùng chân chạm vào mặt Han Wangho, lòng bàn chân của con mèo rất nóng.
"Em sẽ cố gắng không buồn nữa. Nhưng anh ơi, anh có muốn thấy em khóc không?" Lee Sang Hyuk sững sờ khi nghe câu hỏi, anh muốn nói: "Anh muốn nhìn thấy em khóc trên giường." Nhưng anh chỉ mím môi và lắc đầu.
"Vì anh Sang Hyuk không còn gì để nói nên em sẽ đi đây." Han Wangho cúi đầu hít một hơi thật sâu khi ôm con mèo trước khi đặt nó xuống, tay kia kéo vali chuẩn bị rời đi. Lee Sang Hyuk không nói gì nữa mà nhảy lên vali của cậu và ngồi khoanh chân.
Han Wangho gần như chết lặng và muốn mang con mèo cùng về nhà. Lee Sang Hyuk nói: "Wangho à".
Han Wangho ngắt lời anh: "Suỵt, em biết anh muốn nói gì, nhưng anh không nên nói thì hơn." Lee Sang Hyuk phớt lờ sự cản trở của cậu và bướng bỉnh nói: "Anh yêu em." Sau đó mèo nhỏ nhảy ra khỏi vali, không còn cản đường cậu rời đi nữa.
Han Wangho cười ngọt ngào. "Em luôn yêu anh, nhưng anh à, tạm biệt."
"Đi cẩn thận nhé."
4.
Tiếng mèo kêu meo meo trong tay đã phá vỡ ký ức của Han Wangho. Anh nhìn xuống và thấy mình đã vô tình kéo lông của Jung Jihoon. Mèo con tỉnh dậy vì bị đau. Han Wangho cảm thấy rất xấu hổ. Anh nên nói gì đây. Này, đối tác mơ hồ của anh, bởi vì anh đang nghĩ đến người yêu cũ nên vô tình làm tổn thương em, anh xin lỗi. Lần cuối cùng anh xấu hổ như vậy là ở phòng chờ LOL park, khi anh đang biến thành một con chim cánh cụt và được Jung Jihoon xoa nắn trong tay, Lee Sang Hyuk bất ngờ đi tới bắt gặp. May mắn thay, da của chim cánh cụt rất dày và không thể nhìn thấy biểu hiện của nó. Giờ thì anh đang là người.
Jung Jihoon nhận thấy có điều gì đó không ổn với anh trai mình, nên cậu ôm anh lại gần và lẩm bẩm. "Anh ơi, đừng nghĩ đến người khác nữa và hãy nhìn em nhiều hơn."
"Jihoon, thế em có đang nhìn anh không?"
Con mèo trong tay anh khinh thường kêu meo meo, răng hổ nhẹ nhàng cắn vào tay áo của Han Wangho.
"À, nếu có người nhìn thấy vết nước dãi này, người ta có khi nào nghĩ anh đã chảy nước dãi khi ngủ không?"
"Vậy thì sẽ thật tuyệt nếu từ bây giờ anh biến thành chim cánh cụt và không cần mặc quần áo nữa."
Han Wangho bật cười khi nghĩ đến tương lai một chú chim cánh cụt nhỏ ngồi xổm trên bàn phím trước máy tính trên sân khấu thi đấu, chật vật điều khiển các thao tác trên bàn phím và chuột.
Jung Jihoon tựa vào bụng Han Wangho, đổi tư thế thoải mái hơn. "Anh cuối cùng cũng cười rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro