Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02.

Dưới sự "hỗ trợ" của tôi, Jeong Jihoon và Han Wangho ngày càng trở nên thân thiết.

Rất tốt! Tôi cảm thấy thật tự mãn, tôi càng ngày càng gần với việc hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đã giao phó!

Chứng kiến Jeong Jihoon hung hăng hỏi Han Wangho đang nói chuyện điện thoại với ai; Chứng kiến Jeong Jihoon và Han Wangho thân mật đi ăn cùng nhau, cùng chọn đồ ăn từ salad của nhau; rồi chia sẻ với nhau một hộp kem; còn cố tình tung hứng, trêu chọc nhau...

Trên thực tế, tôi chưa bao giờ thấy một Jeong Jihoon như thế này, ngây thơ đến mức gần như vô lý. Trong trí nhớ của tôi, bố tôi luôn vô cảm mỗi khi đối mặt với Han Wangho, hầu hết thời gian hắn thậm chí còn chẳng có biểu cảm gì đặc biệt.

Khi tôi còn nhỏ, các bạn cùng lớp của tôi thỉnh thoảng phàn nàn rằng bố mẹ họ cãi nhau, nhưng bố mẹ tôi không hề có bất kỳ cảm xúc không cần thiết nào với đối phương, thậm chí cũng không cho nhau đủ thời gian để bắt đầu một cuộc khắc khẩu.

Trong thời gian nghỉ giải lao, tôi đi bộ đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn nhẹ, các thực tập sinh trẻ tuổi được trả rất ít nên khi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi luôn phải tính toán cẩn thận.

Nhìn thấy nhắc nhở số dư lần cuối của lần mua đồ gần nhất, mắt tôi ngay lập tức tối sầm. Từ khi còn nhỏ, Han Wangho đã chịu trách nhiệm quản lý tiền tiêu vặt của tôi, tôi luôn có thể thoải mái "tiêu tiền như nước", chưa bao giờ phải rơi vào tình huống xấu hổ như hiện tại.

Khi tôi bước đến quầy tính tiền tình cờ gặp được Jeong Jihoon, tôi cúi chào hắn. Bố nhìn thấy bánh quy tôm và Latte dâu tây trong tay tôi, liền nói với nhân viên thu ngân: "Chúng tôi cùng thanh toán."

Tuyệt vời! Tôi lại gặp may!

"Cảm ơn tiền bối Chovy!" Tôi vui vẻ cảm ơn hắn, mở bánh quy tôm ra và bắt đầu ăn.

Jeong Jihoon giúp tôi cầm chai Latte dâu rồi cùng nhau đi bộ về căn cứ GenG.

Khi bước đi dưới ánh đèn đường, mắt tôi đột nhiên hơi nhức nhức - khi tôi còn rất nhỏ, Jeong Jihoon thỉnh thoảng sẽ đến đón tôi tan học khi có thời gian rảnh. Bố cũng lén sau lưng mẹ mua đồ ăn vặt cho tôi. Khi ấy, tôi cũng vừa đi vừa ăn, còn bố thì giúp tôi cầm đồ ăn nhẹ, tranh thủ để tôi ăn hết trước khi trở về nhà và đánh răng trước khi Han Wangho phát hiện ra. Vì vậy, tôi đã hình thành một thói quen xấu là ăn rất nhanh, thói quen này đã bị Han Wangho phàn nàn và bắt tôi sửa rất nhiều lần.

Tôi giơ tay xoa mắt, cố kìm nén để nước mắt không rơi ra. Đi đến cổng của căn cứ, tôi lấy lại ly Latte dâu tây và nhìn thấy một đống đồ ăn nhẹ trong túi mua sắm của Jeong Jihoon.

Bố tôi mở túi ra và nói: "Muốn ăn gì thì tự mình lấy đi."

Tốt lắm, khoai lang, chuối, cam và dứa khô cay, đây không phải list mua sắm của Han Wangho, tôi liền viết ngược lại tên mình.

Jeong Jihoon cũng cười, lấy từ trong túi ra một gói bánh đậu đỏ, đưa cho tôi, "Nếu đói thì ăn thêm cái này đi."

Bố đã niềng răng được một thời gian khá lâu, khi cười, những chiếc răng nanh trẻ con đã dần biến mất, nét trẻ trung trên khuôn mặt cũng dần không còn, càng trở nên phù hợp với hình
ảnh bố trong ký ức của tôi hơn.

Tôi muốn cảm ơn nhưng lại sợ vừa mở miệng thì sẽ khóc, thế nên chỉ có thể cầm lấy chiếc bánh chạy thật nhanh, không thèm để ý đến lễ nghi giữa tiền bối và hậu bối của người Hàn Quốc.

Sau một thời gian dài ở đội trẻ, lịch trình của tôi ngày càng không thể tách dời với thể thao điện tử.

Vừa bước ra ngoài, tôi đã gặp Jeong Jihoon cũng đang đợi thang máy. Bố mỉm cười hỏi tôi: "Em lại ra ngoài mua đồ ăn vặt phải không?"

Tôi còn chưa kịp trả lời thì cửa thang máy đã mở ra, Han Wangho đang ngẩng đầu nói chuyện với người bên cạnh, vẻ mặt sôi nổi vui tươi, có chút thân mật không thể che giấu.

Ồ! Là tiền bối ở tòa bên cạnh!

Tôi quay đầu lại nhìn Jeong Jihoon, nụ cười trên mặt bố đã nhanh chóng biến mất, sắc mặt hắn nhanh chóng tối sầm, đen như đáy nồi.

Jeong Jihoon nắm lấy cổ tay Han Wangho và "mời" mẹ tôi đi ra khỏi thang máy, hành động của bố có thể coi là "bất lịch sự". Hắn đẩy Han Wangho vào bức tường trước mặt tôi.

Han Wangho dùng cánh tay đẩy hắn ra, nói: "Đứa nhỏ còn đang ở đây, em phát điên cũng phải chú ý tình huống."

"Vậy em cũng muốn nhắc nhở ngược lại cho anh, ở trước mặt đứa nhỏ thì nên chú ý đúng mực."

"Những gì anh làm là quá đáng à?"

SOS, bây giờ đã là năm 2022 rồi, tại sao vẫn còn có người làm ra vở kịch bá đạo tổng tài ghen tuông máu chó như thế này, mà người đóng vai chính lại là bố của tôi! Tôi không thể chấp nhận!

Tôi không phải người thích gặm cơm chó quê mùa như thế, tôi không thích nhìn mấy cảnh tượng như thế này!

Thế là tôi tiến lên một bước, muốn tách bọn họ ra, "Xin hãy bình tĩnh!"

SOS! Jeong Jihoon, bố bắt đầu tập tạ từ khi nào vậy, tôi dùng hết sức cũng không thể khiến Jeong Jihoon di chuyển dù chỉ một chút.

Cũng may Han Wangho không hề yếu, mẹ tôi đẩy bố tôi ra rồi bỏ đi với vẻ mặt vô cùng khó coi.

Jeong Jihoon quay sang tôi, không nhịn được hung hăng hỏi tôi: "Con đứng về phía ai? Mẹ con đang định bỏ trốn cùng người khác, con còn ở đây bảo bố bình tĩnh lại!"

Chờ một chút, chờ một chút! Xảy ra chuyện lớn rồi! Jeong Jihoon nói vậy là có ý gì?

"Bố..." Tôi thận trọng hỏi: "Bố nhận ra con sao? Bố cũng đến đây nhờ du hành thời
gian à?"

Jeong Jihoon tức giận, nhìn tôi bằng nửa con mắt "Con thật là ngu ngốc, rốt cục là con thừa hưởng từ ai?"

"Con thừa hưởng từ bố đó."

Thực ra, Jeong Jihoon đã luôn cưng chiều tôi từ khi tôi còn nhỏ, những bài kiểm tra điểm kém tôi đều là nhờ bố ký hộ. Vậy nên tôi chưa bao giờ phải phải tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt bố.

Tôi lập tức ngả bài nói: "Bố, bố xuyên về từ khi nào vậy?"

"Muộn hơn con mấy ngày, bố đột nhiên nhìn thấy danh sách của đội Academy có cập nhật, trong đó có ba chữ Jeong Eunbi. Mấu chốt là người ở thời không này khi nhìn thấy tên con hoàn toàn không có phản ứng gì khác thường. Rõ ràng đó là tên con gái của bố mà? ? Tác động của hệ thống du hành thời gian dường như đã khiến mọi người không để ý đến điều đó. Mà còn thêm vào đó, khuôn mặt của con vừa nhìn đã biết chính là sự kết hợp giữa ta và Han Wangho. Tại sao toàn bộ GenG không một ai để ý đến điều đó??"

"Bố đã du hành xuyên thời gian, tại sao bố không mua một tờ vé số?"

"Con có nhớ dãy số trúng thưởng không?"

"Con đã mua rồi, nhưng vé số của con sẽ tự động trở nên trắng xóa khi tiến hành đổi thưởng. Con không còn cơ hội kiếm tiền nữa."

Tôi đã trò chuyện rất nhiều cùng với Jeong Jihoon, sau cùng hai bố con cũng đi vào vấn đề chính.

"Nếu Han Wangho không yêu bố thì sao bố còn phải miễn cưỡng?"

Jeong Jihoon cúi xuống gõ vào trán tôi: "Nếu Han Wangho không thuộc về ta, thì con làm sao có thể sinh ra đời."

Tôi nhìn Jeong Jihoon, lúc này hắn thực sự trông giống hình ảnh của người bố trong ký ức của tôi: trầm lặng, già dặn hơn, và là người biết chăm sóc chu đáo cho con cái.

Thực ra, nếu có thể lựa chọn, tôi càng thích chàng trai trẻ tuổi sôi nổi, có phần thích nhõng nhẽo và kiêu ngạo mà tôi thấy ở thời không này hơn.

Nếu như có thể lựa chọn...

Phải rồi! Tôi có thể chọn mà!

Tôi nghĩ: Nếu hai người này vì sinh ra tôi mà buộc phải gắn bó với nhau; thì, thực ra, cũng không cần phải miễn cưỡng như vậy.

Nếu họ không ở bên nhau, vậy tôi cũng sẽ biến mất; như vậy thì họ cũng sẽ không phải chịu nỗi đau về cái chết của tôi trong một vụ tai nạn máy bay ở tương lai. Đó là một vòng lặp logic khép kín hoàn hảo! Tôi lặng lẽ hạ quyết tâm.

Sau khi trò chuyện với Jeong Jihoon, tôi trở về ký túc xá, vừa ăn mì gói vừa xem lại số dư trên thẻ lương của mình. Tôi quyết định sẽ ra ngoài ăn gì đó thật ngon trong kỳ nghỉ cuối tuần, tôi phải tiêu hết thẻ lương trước khi rời đi!

Không ngờ đúng vào ngày nghỉ lễ, Han Wangho lại mời tôi đi ăn Omakase. Tôi biết Han Wangho là người có hiểu biết sâu rộng về loại nhà hàng này ở Seoul.

Lần này chúng tôi đi mà không có Jeong Jihoon, có lẽ là vì họ vẫn chưa làm hòa. Tôi chỉ có thể cúi đầu ăn rất nghiêm túc, chờ đợi Han Wangho lên tiếng trước.

"Jihoon nói với ta là con đã biết tất cả." Mẹ đưa tay vuốt tóc tôi, "Sau bữa tối con có muốn đi nhuộm tóc thử không?"

"Không đâu, nhuộm tóc phải ngồi chờ rất lâu."

Kỳ thực trước khi xuyên không tôi rất ít khi làm nũng với Han Wangho. Nhưng những ngày này tôi lại được Han Wangho chiều chuộng thành quen, giọng nói cũng bất giác trở nên dính dính.

Han Wangho uống một chút rượu, hai má đỏ bừng như mây hoàng hôn.

"Thật ra trước khi con sinh ra, Jihoon đã muốn đặt tên con là Han Gangneung."

Gangneung rất đẹp, tôi đương nhiên biết Gangneung rất đẹp. Gió biển thổi trong đêm tối, có cơn mưa vàng rực rỡ và đẹp đẽ. Nếu lúc đó lựa chọn cái tên này, liệu mỗi lần gọi tên tôi có thể khiến họ nhớ lại kỷ niệm đẹp năm xưa không? Rồi như vậy có thể hay không sẽ không đi đến kết cục buồn như tương lai nữa?

"Sau này ta đã ngăn lại, vẫn là đặt tên con là Jeong Eunbi." Han Wangho dừng lại rồi giải thích thêm: "Lúc đó, chúng ta thực sự muốn bên nhau mãi mãi, ta cảm thấy chúng ta ở bên nhau là vì tình yêu chứ không phải chỉ vì chức vô địch ở Gangneung. Chúng ta hy vọng sự ra đời của con chính là kết tinh tình yêu giữa chúng ta, chứ không chỉ là một chiếc cúp để kỷ niệm ".

Tôi nhấp một ngụm rượu sake, cảm giác nóng rát từ cổ họng trôi dần xuống ngực. Tôi không nhịn được rơi nước mắt.

Hóa ra không phải là chưa từng có những khoảng thời gian hạnh phúc, chỉ là thời gian trôi đi, đam mê lắng xuống, cuộc sống dần trở nên không đẹp đẽ như lúc đầu nữa.

Thì ra, những cảm xúc nồng nàn thuở ban đầu cũng sẽ có ngày phai nhạt và trở nên xấu xí đến không chịu nổi.

Tôi ngẩng đầu nhìn Han Wangho, chờ bị cảnh cáo là trẻ con thì không được uống rượu, nhưng tôi lại không đợi được câu nói đó. Mẹ tôi nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt cho tôi.

Tôi không nhịn được thấp giọng gọi một tiếng: "Mẹ."

Thực ra, rất lâu rồi tôi chưa gọi Han Wangho bằng "mẹ". Hồi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tôi có gọi ra miệng mấy lần, mỗi lần nghe thấy Han Wangho đều tỏ ra rất ngượng ngùng và xấu hổ, có lẽ là vì Han Wangho là nam nên thật sự rất xấu hổ khi gọi như vậy. Cho nên sau này tôi mới hình thành thói quen gọi thẳng tên Han Wangho.

"Cảm ơn mẹ. Mẹ bằng lòng nói cho con nghe những điều này, con thực sự rất hạnh phúc." Tôi trịnh trọng cảm ơn Han Wangho, nửa câu còn lại thì chỉ giữ ở trong lòng - Đời này con sống thực sự rất hạnh phúc, nhưng nếu có kiếp sau, con có lẽ không muốn đến đây nữa.

Con không muốn mẹ và Jeong Jihoon trở thành kiểu người lớn sống chỉ vì trách nhiệm như vậy. Con không muốn hai người vì hôn nhân mà dần trở nên âm trầm và không được hạnh phúc. Con chỉ hy vọng hai có thể sống một cuộc sống sôi nổi và vui vẻ, không cần ở bên nhau cũng không sao, không có sự xuất hiện của con cũng không sao.

Chắc là do uống rượu nên sau khi trở về ký túc xá, tôi đã ngủ rất sâu, bỏ lỡ cả buổi luyện tập của đội trẻ, thế nên đã bị huấn luyện viên mắng rất nặng.

Sau khi tôi viết xong bản kiểm điểm, Han Wangho đã đến gặp tôi, và mang cho tôi thuốc giải rượu.

Từ ngày chúng tôi biết được thân phận của nhau, sự thiên vị của họ dành cho tôi ngày càng trở nên rõ ràng. Jeong Jihoon thậm chí còn hỏi tôi có muốn bố nạp thêm tích điểm trong thẻ cửa hàng tiện lợi của con không? - Bố ơi, tích điểm của cửa hàng tiện lợi và trúng thưởng sổ xố cái nào mới càng có giá trị? Hay là để con tiết lộ cho bố tốc độ tăng trưởng của Bitcoin qua các năm, như vậy thì bố có thể dẫn đầu xu hướng đầu tư Bitcoin nhanh hơn 14 năm so với những người đàn ông Hàn Quốc khác.

Đợi chút! Tại sao tôi lại không thể nhớ được tốc độ tăng trưởng của Bitcoin? Hệ thống của máy bay ơi, ngươi còn có thể chặn được cả những thông tin như thế này à?

Vào kỳ nghỉ tiếp theo, gia đình ba người chúng tôi cùng nhau đi ăn tối.

Han Wangho hỏi tại sao gần đây không thấy tôi được nhắc đến trong báo cáo đào tạo đội trẻ, "Cảm giác như thế giới đang dần xóa mất dấu vết tồn tại của con. Các huấn luyện viên của đội Academy thậm chí còn không nhớ rằng con là học viên của đội tuyển."

"Có thể là vì thế giới này đã không còn cho phép sự tồn tại của con nữa?" Tôi chủ yếu chỉ muốn nói đùa, "Có lẽ hệ thống đang tu sửa lại bug, không cho phép cơ thể du hành thời gian tồn tại ở đây nữa, thế nên mới muốn đưa con trở về."

Lời còn chưa dứt, mặt Han Wangho đột nhiên đỏ bừng, Jeong Jihoon cũng có chút đỏ mặt quay đi.

Han Wangho nhỏ giọng nói: "Tính toán ngày tháng thì cũng sắp đến lúc ta mang thai con."

Ok Ok, tôi là người biết chừng mực, tiếp theo là nội dung không phù hợp với độ tuổi của tôi.

Tôi đưa tay ra trước mặt bọn họ, đầu ngón tay của tôi đã có xu hướng trở nên trong suốt, trông không giống bàn tay của người bình thường, "Có lẽ đã đến lúc phải nói lời tạm biệt!"

Han Wangho mỉm cười, ôn hòa nói: "Hẹn gặp lại."

Tôi đã cố gắng không để mẹ phát hiện ra lời nói dối của mình, chỉ cần lừa được Han Wangho lần này thôi là đủ.

--Tạm biệt, không hẹn ngày gặp lại.

Xin hãy tha thứ cho con vì đã lén đổi thuốc bổ sung vitamin của mẹ sang thuốc tránh thai tác dụng lâu dài. Chỉ cần khoảng thời gian này trôi qua, hai người sẽ quên con, sức mạnh của máy bay sẽ sửa chữa lại dòng ký ức này, hai người sẽ không còn nhớ đến con nữa, tuyến thời không của thế giới này sẽ được sắp xếp lại.

Tôi chỉ mong Han Wangho và Jeong Jihoon được hạnh phúc, vậy nên tôi thà xóa đi sự tồn tại của tôi, còn hơn để bọn họ trì hoãn mình chỉ vì tôi.

Tôi đến đây để hồi sinh bản thân, nhưng cuối cùng lại lựa chọn con đường tự sát.

Sau lần thử thai thứ ba cho thấy bản thân không có thai, sắc mặt Han Wangho đột nhiên trở nên tái nhợt.

Khi Jeong Eunbi biến mất khỏi GenG Academy, anh vẫn chưa lo lắng mà chỉ thầm nghĩ rằng bọn họ sẽ sớm được gặp lại.

Han Wangho bối rối và sợ hãi chỉ đành đi tìm Jeong Jihoon. Jeong Jihoon mơ màng, tóc rối tung lên như một con mèo đột nhiên bị đánh thức.

"Anh à, có chuyện gì vậy?" Hắn ôm Han Wangho trong ngực, ngã xuống giường muốn ngủ thiếp đi.

"Eunbi! Anh không thấy Eunbi đâu cả!"

"Không phải lần trước Eunbi đã nói tạm biệt với chúng ta rồi còn hẹn gặp lại rồi sao?"

"Em vẫn còn nhớ Eunbi! Anh không phải là người duy nhất nhớ nó, phải không?"

Jeong Jihoon lúc này cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Han Wangho.

Sau khi kiểm tra ở bệnh viện trở về, bọn họ tuyệt vọng đối mặt với nhau, cả người bỗng lạnh buốt như đang ở Bắc cực.

Hóa ra chúng ta thực sự là một cặp cha mẹ thất bại: tuyến thời không ban đầu không thể cứu được con gái, trở về thời không này thậm chí còn khiến nó tự lựa chọn xóa bỏ bản thân.

Sau khi trở về từ bệnh viện, Han Wangho thật lâu không nói chuyện riêng với Jeong Jihoon.

Có lẽ sẽ đúng như kế hoạch của Jeong Eunbi, khi thời gian trôi qua, sức mạnh của máy bay sẽ dần xóa đi sự tồn tại của đứa con này của bọn họ. Rồi sẽ có một ngày mà cả Han Wangho và Jeong Jihoon cũng sẽ quên mất sự tồn tại của Jeong Eunbi.

Mãi đến tận một đêm khuya nọ, Han Wangho tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài nhưng lại không thể nhớ nổi mình đã mơ thấy gì, anh đi ra khỏi giường, mở tủ lạnh tìm nước uống. Đến khi một hơi uống hết một chai nước, Han Wangho chợt nhìn thấy Jeong Jihoon đang nép mình trên ghế sô pha.

Jeong Jihoon ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh đèn tủ lạnh chiếu sáng nửa khuôn mặt của Han Wangho, làm Jeong Jihoon nhớ ra bọn họ đã từng thân thiết như thế nào. Họ đã từng cùng nhau chọn tủ lạnh trong nhà, rồi cùng chất đầy nó bằng những món đồ yêu thích của nhau. Tầng trên đựng kem trên danh nghĩa được cho là của cho Eunbi nhưng cuối cùng Jeong Jihoon mới là người ăn nhiều nhất.

"Em thường tự hỏi là tại sao chúng ta lại đi đến kết cục như vậy.

Rõ ràng ban đầu chúng ta chỉ muốn tránh mọi bất hạnh mà ở bên nhau;

Rõ ràng khi quyết định đến bên anh, em chỉ muốn làm cho anh có thể vui vẻ;

Rõ ràng chúng ta luôn hy vọng có thể mang tới cho Eunbi những điều tốt đẹp nhất;

Tại sao cuối cùng anh lại không thể hạnh phúc, em cũng chẳng vui, mà ngay cả đến Eunbi cũng cảm thấy khổ sở;

Cuối cùng thì ai là người được hưởng hạnh phúc?

Tại sao chúng ta lại đi đến kết thúc như thế này? "

Vận mệnh giống như một nữ thần cao ngạo, từ trên cao nhìn xuống những con người ngu muội bằng đôi mắt trào phúng. Nàng cho chúng ta một cơ hội để sửa sai, rồi cười nhạo chúng ta đầy bất lực mà giẫm vào vết xe đổ.

Nếu kết cục vẫn chẳng thể thay đổi, vậy còn cho chúng ta hi vọng có thể sửa lại làm gì?

"Thật ra, mỗi ngày sau khi du hành xuyên thời gian, em đều nghĩ, nếu sau này em nhất định sẽ làm anh buồn nhiều như vậy, thì ngay từ đầu mình đừng ở bên nhau có phải tốt hơn không?"

"Nhưng khi nhìn thấy Eunbi, em lại nghĩ, cứ đưa được Eunbi trở về đã. Sau đó về sau em sẽ đưa Eunbi về sống một mình. Em có thể tự mình chăm sóc cho Eunbi, như vậy thì anh sẽ được hạnh phúc và tự do".

"Mỗi lần anh làm ra vẻ giống như trước đây khi anh còn yêu em, em đều không khỏi thắc mắc, Han Wangho, sao anh lại nói dối giỏi như thế? Anh cứ khiến em cảm thấy như mình vẫn còn được anh yêu."

Jeong Jihoon vùi đầu vào đầu gối để ngăn Han Wangho nhìn thấy sự yếu đuối của hắn.

Han Wangho đi về phía hắn, lôi Jeong Jihoon đang tự thu mình trên ghế sô pha ra: "Jihoon, em lại đang lén khóc đúng không?"

Anh giả vờ nói đùa, giọng điệu trêu chọc: "Em cũng có tuổi rồi, không nên tiếp tục giả làm mèo con trốn trên ghế sô pha như thế này đâu."

Han Wangho đưa tay lau nước mắt cho Jeong Jihoon: "Khi Eunbi còn nhỏ, mỗi lần con bé phạm lỗi, anh đều không đành lòng trách mắng nó. Mỗi lần Eunbi khóc, trông con bé giống y hệt em."

"Jihoon, em thật là ngốc. Chẳng trách mỗi lần bị điểm kém Eunbi đều viện cớ, nói rằng đầu óc là do di truyền của bố nên chỉ được như vậy."

Han Wangho dang tay ôm lấy Jeong Jihoon, "Em biết không, trên thực tế, so việc cùng nhau chia sẻ niềm vui, thì chia sẻ nỗi đau cùng nhau mới càng có thể rút ngắn khoảng cách giữa người với người."

"Kể từ thời điểm tên của chúng ta được khắc trên chiếc cúp vô địch với tư cách là mid - jung của nhau, vận mệnh của chúng ta đã gắn chặt không thể tách dời".

"Dù con đường phía trước trải đầy hoa hay đầy chông gai, thì chúng ta cũng phải cùng nhau bước tiếp."

"Jihoon, anh nhất định không buông tay, cũng sẽ nhất định không cho phép em lựa chọn từ bỏ."

Khi mở mắt ra, tôi đã trở lại sân bay chuẩn bị sang Mỹ. Tôi cầm hộ chiếu chuẩn bị qua cổng kiểm tra an ninh, bắt đầu cuộc hành trình định mệnh không bao giờ quay trở lại.

Hãy sẵn sàng chấp nhận cái kết do số phận sắp đặt.

"Thật xin lỗi, cô Jeong, thông tin trên hộ chiếu của cô không hợp lệ, vậy nên không thể tiến hành đăng ký."

"Hả?" Tôi cau mày nhìn xuống hộ chiếu của mình.

---Han Gangneung

Sao lại là cái tên này? Đợi một chút!

Tôi dụi dụi mắt nhìn lại, sao ngày sinh của tôi lại trễ mất nửa năm!

Tôi không thể tin được nhìn những cửa sổ trong suốt của sân bay. Bên ngoài cửa sổ là những chuyến bay liên tục đến và đi, lòng tôi bỗng chốc rối bời.

--Hóa ra hai người bọn họ vẫn chọn yêu nhau, thì ra hai người vẫn quyết ở bên nhau thêm một lần nữa.

Chính sự thiếu hiểu biết và kiêu ngạo của tôi đã khiến tôi nghĩ rằng tôi có thể đưa ra quyết định thay bố mẹ mình, rằng tôi có thể phủ định tình yêu của hai bọn họ, thay bọn họ chấm dứt cuộc hôn nhân mà tôi nghĩ rằng bọn họ không hề hạnh phúc.

Tôi chỉ là một đứa trẻ ngây thơ và là một người ngoài cuộc nông cạn.

Tôi nhịn không được òa khóc ngay giữa sân bay náo nhiệt, may mà ngày nào cũng có người khóc ở sân bay nên sẽ chẳng có ai để ý đến tôi.

"Jeong Eunbi!" Đột nhiên có người gọi tên đầy đủ của tôi. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt vẫn trẻ đẹp như chục năm trước của Han Wangho. Chắc mẹ tôi đã tức giận lắm..

Han Wangho tiến tới hùng hổ nắm lấy cổ tay tôi, "Sao con còn dám lên chuyến bay này!"

Jeong Jihoon đi theo đằng sau làm động tác cầu phúc cho tôi, âm thầm nói với tôi rằng lần này tôi thực sự đã chọc tức mẹ, nên bố sẽ không thể cứu tôi được. Cuối cùng tôi không nhịn được nhào vào lòng Han Wangho rồi khóc: "Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi."

Radio của sân bay thông báo rằng chuyến bay tôi đã đặt hiện đã bị hủy vì điều kiện thời tiết đột nhiên chuyển biến xấu.

Xung quanh rất nhanh trở nên ồn ào vì những lời phàn nàn của các hành khách, mọi người liên tục gọi điện thoại và các tiếp viên hàng không thì không ngừng cố gắng trấn an hành khách, nhưng tất cả những điều đó bây giờ chẳng còn liên quan đến tôi.

Tôi không đổi vé của mình nữa! Bố mẹ tôi đã đến đón tôi ở đây rồi! Nước Mỹ ư, tôi sẽ không đến đó nữa!

End

Bonus:

1. ID Tunohc của Eunbi là đảo ngược của Chonut, ngụ ý là du hành ngược dòng thời gian.

2. Ngoại hình của Eunbi sau khi du hành xuyên thời gian là sự kết hợp giữa ngoại hình của Chovy 2019 và Peanut 2016.

3. Người yêu Eunbi nhất trong dòng thế giới gốc chính là chú Lehends, vì Eunbi trông quá giống Chovy hồi nhỏ.

4. Son Siwoo cho rằng Eunbi nên gọi mình là bác Lehends, nhưng Han Wangho nhất quyết bắt Eunbi gọi là chú Lehends.

5. Lần đầu tiên Eunbi nhận được thư tình, Jeong Jihoon đã vô cùng tức giận. Hắn còn muốn xách gậy đi đánh gãy chân thằng nhóc to gan nào dám tơ tưởng đến con gái hắn. Cây gậy Jeong Jihoon muốn cầm đi chính là cây gậy năm xưa hắn mua để bảo vệ Han Wangho.

6. Eunbi chơi vị trí AD trong game, vì chú Jaehyuk nói AD của GenG là ngai vàng cần có người kế thừa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro