Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1: chương 23 + 24

Chương 23: thật ra cuộc sống rất khó khăn

Giang Sở Hạo thật sự bảo vệ cho cô thật tốt, anh cho cô cuộc sống tốt nhất, khiến cho cô quên, thật ra cuộc sống rất khó khăn, làm cái gì cũng cần tiền, trong bốn năm, cô luôn dựa vào anh để sống, rời khỏi anh, cô muốn một lần nữa chính mình đứng lên, tuy không phải là một chuyện dễ dàng.

Cô vỗ vỗ mặt mình, phải chính mình kiên cường đứng lên, dù sao ngày tháng còn rất dài, mà cô còn phải đi rất lâu...

"Bạch Tiểu Thiển, cô có thể, hãy tin tưởng chính mình." Cô thở mạnh, rốt cuộc cũng mở cánh cửa, khi hít lấy không khí mới mẻ bên ngoài, ánh mắt của cô nhìn về phía trên trời, kia một mảng màu xanh nhạt, chính là mang theo một màu ưu thương.

Cô cầm lấy tờ báo, miệng cắn lấy một cái bánh báo, đây là bữa trưa của cô, chỉ là, cô vào một nhà lại một nhà, cuối cùng mới phát hiện, bốn năm không có công việc, cô thật sự cái gì cũng chẳng làm được. Cô không có kinh nghiệm làm việc, trong trường học mọi thứ căn bản không hề giống nhau đều có thể áp dụng đến.

Cho đến khi cô đứng trước cửa của một toà khách sạn.. Rồi mới đi vào..

"Xin hỏi, có phải nơi này đang muốn tuyển người?" Cô cười mỉm. Bởi vì hôm nay cô đã đụng phải rất nhiều đinh rồi.

Cô gái trẻ tuổi mặc đồ công chức nghi ngờ nhìn cô một cái.

"Tuổi, giới tính, bằng cấp."

"Tôi 24 tuổi..." Bạch Tiểu Thiển liếm môi, 24 tuổi không tính là già, cũng không tính là trẻ tuổi, cô là phụ nữ, bằng cấp... Cô không có nói, muốn nói thì giấy tờ đã đưa đến trước mặt "Điền đi.."

Bạch Tiểu Thiển cầm lấy tờ giấy đi đến cái bàn ngồi xuống, cô viết.

"Bạch Tiểu Thiển, 24 tuổi, tốt nghiệp đại học, không có kinh nghiệm làm việc." Đến khi nhìn đến dòng chữ tình trạng hôn nhân, tay cầm bút của cô khẽ run, ở trên đó cô vẫn viết lên hai chứ "ly hôn".

Cô không có cha mẹ, cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đều theo bà nội mà lớn lên, cho đến khi cô đi học thì bà nội cô cũng qua đời, cho nên, Giang Sở Hảo mới trở thành người thân duy nhất của cô, nhưng hiện tại cô chỉ còn một mình. Vì thế, cả đời cô đều hiểu.

Cô lấy tờ giấy hưởng ứng triệu tập nộp đi, ngơ ngác đứng ở đó, tựa hồ người khác chỉ lớn tiếng một chút, cô sẽ nhảy dựng lên.

Mà cô gái kia chỉ cầm lấy tờ giấy khẽ lướt qua, đặt bên cạnh một đống giấy hưởng ứng triệu tập, hiện tại, vật chất tăng cao, công việc cũng không dễ tìm, cho dù là một người bán hàng, tựa hồ cũng có rất nhiều người giành làm.

"Nơi chúng tôi hiện tại chỉ có một bộ phận là thiếu người, cô muốn làm không?" Những bộ phận khác đều tuyển đủ người, cô gái cao thấp đánh giá Bạch Tiểu Thiển trước mặt, cô nàng đột nhiên mở miệng, khiến cho Bạch Tiểu Thiển hơi ngây người.

"Tôi đồng ý, tôi đồng ý, việc gì tôi cũng chịu làm... " cô từng bước tiến lên, cô cần tiền, bởi vì cô muốn có một cuộc sống ổn định.

"Tại nhân viên phòng bếp, rửa rau, rửa chén, rửa thau, dọn dẹp vệ sinh, cái này đều là phụ nữ trung niên làm, cô vẫn chấp nhận sao?" Cô gái khẽ nâng mắt kính, thản nhiên nhìn lấy khuôn mặt tái nhợt.

Chương 24: Gặp

"Tôi..." Bạch Tiểu Thiển sửng sốt một chút, nhưng sau cùng cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái...

"Tôi chấp nhận..."

Cô chấp nhận chỉ cần là làm việc, việc gì cô cũng đồng ý. Cho dù là rửa thau giùm người ta cô cũng chịu, vợ của Giang Sở Hạo thì thế nào, cô còn nhớ, chính mình hiện tại, cái gì cũng không phải.

"Thế thì ngày mai bắt đầu làm." Cô gái buông đôi tay xuống, lại nhìn thoáng qua tờ giấy hưởng ứng lệnh trên bàn, nhất là hai chữ "ly hôn".

"Ừm..." Bạch Tiểu Thiển nhẹ nhàng gật đầu một cái, rồi mới đi ra ngoài, cô nắm chặt lấy tờ báo trong tay, chỉ trong nháy mắt, có một tia uỷ khuất không nói nên lời, rất đau, rất khổ sở..

"Quản lí, chúng tôi không phải đã tuyển đủ người rồi sao?" Một gã con trai bước tới, không rõ vì sao lại thêm một người nữa xuất hiện, hơn nữa phòng bếp cũng không cần người.

Cô gái khẽ nâng hai mắt mình lên: "Như thế nào, cậu có ý kiến?"

"Không có." Chàng trai không ngừng lắc đầu, cậu nào dám.

Cô gái mà cậu chàng gọi là quản lí đóng lại quyển sổ trong tay, đứng dậy.

"Cô ấy cần tiền, có lẽ người khác không cần công việc này, nhưng nó lại là một hy vọng sống của cô ấy." Đây không tính là lời giải thích, khiến cho cậu trai trẻ kỳ quái nhìn quản lí. Cậu thực sự không hiểu.

Cô gái đặt tay lên mắt kính của mình "Bởi vì cô ấy và tôi đều giống nhau, ly hôn rất đáng sợ sao?" Cô lầm bầm nói, mà ở phía sau cô nàng, cậu chàng lại càng thêm buồn bực.

Không biết từ lúc nào, trên trời có tuyết rơi tựa như lông vũ, Bạch Tiểu Thiển yếu ớt bước đi trên đường, không khỏi nheo hai mắt, lạnh quá... Cô nhìn về nơi mình làm việc, đôi tay bé nhỏ đông lạnh đỏ bừng...

Cô dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người đối diện đang bước đến, cô vội vàng xoay người, càng co lại thân thể của mình.

"Lạnh không?" Người đàn ông ôn nhu đem tay của cô gái đặt vào túi áo trước mặt, chỉnh lại áo của cô.

"Có anh ở đây, không lạnh." Cô gái mềm mại ôm chặt thắt lưng của anh, đem mặt chôn vùi trên ngực của anh.

"Hạo, ngày mai em thật sự phải chuyển tới sao? Nhưng mà chị Tiểu Thiển..." cô có muốn nói gì đó..

"Không có việc gì, Tiểu Thiển cũng đã muốn rời đi rồi, anh đã tổn thương cô ấy, nhưng không muốn lại tổn thương em, hơn nữa em còn có đứa nhỏ, anh nghĩ sẽ thật tốt chăm sóc em, em sống ở đó cách quá xa." Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc của cô gái trong lòng, cũng nghe được âm thanh của bông tuyết trắng, môi hơi lạnh, mà tim anh cũng trở nên căng thẳng.

Đó là một cảm giác không nói nên lời, môi anh lạnh, mà xương sườn của anh cũng đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yinfei0707