Q1: chương 15 + 16
CHƯƠNG 15: CÓ MỘT KIỂU THƯƠNG GỌI LÀ YÊU
Ban đêm, Bạch Tiểu Thiển nằm ở trên giường, cô nhìn ra được Giang Sở Hạo cứ muốn nói gì đó với cô, chỉ là đến cuối cùng, cũng không có nói ra, anh nằm xuống, trên mi tâm mang theo mệt mỏi nặng nề, anh đã ngủ, tiếng thở đều đều truyền đến, cũng có thể nghe được tiếng ngáy nho nhỏ của anh, cô ngồi dậy, ánh mắt cứ nhìn chằm vào anh.
"Sở Hạo..."cô quỳ trước mặt anh, đem môi hôn lên trán anh, sau đó chuyển ánh mắt lên, sau cùng là hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh, tách một tiếng, nước mắt của cô rơi trên mặt anh, giống như là anh đang khóc.
"Sở Hạo, đây là lần cuối cùng em hôn anh, em nghĩ mình phải nhớ kỹ mùi vị của anh, hơi ấm của anh, và mọi thứ của anh." cô vùi người mình vào trong ngực của Giang Sở Hạo, run rẩy không ngừng, mà Giang Sở Hạo vẫn còn ngủ, có lẽ anh đã rất mệt mỏi.
"Em biết anh rất mệt, em cũng biết anh không muốn tổn thương em, không có em, anh sẽ thật hạnh phúc không, nếu thật là vậy, em sẽ rời đi, em muốn khiến anh vui vẻ, bởi vì em...rất yêu anh..." cô lại hôn lên môi của chồng, chính là lúc này nước mắt của cô, tình yêu, sẽ khiến người khác quên đi khoảng thời gian, hóa ra, hai người đã sống chung với nhau bốn năm, nhưng thời gian cũng có thể khiến cho người ta quên đi tình yêu, hóa ra, anh yêu cô, nhưng anh cũng yêu một cô khác. Cô ôm lấy thắt lưng của anh, nhắm chặt hai mắt, chỉ còn lại một cảm giác đau đớn, mà cái loại đau đớn này, được gọi là...yêu.
Sáng sớm, lúc ánh nắng mặt trời đầu tiên rọi vào, trên chiếc giường lớn chỉ có một cô, cô chậm rãi mở hai mắt của mình, vươn tay ôm chặt cái gối, chắc là anh rời đi không lâu, bởi vì ở đây còn có hơi ấm của anh, nhưng cũng rất nhanh liền tan biến.
Cô ngồi dậy, đảo mắt nhìn trên nhìn xuống cả căn phòng, nhưng mà dường như luôn xem không đủ, cũng không yêu không đủ, cô quét dọn căn nhà thật sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi, cũng nấu hết một bàn thức ăn để ở trên bàn...
Cô mới ngồi xuống ở trước bàn sách, cầm lấy bút, chẳng qua, cũng không có viết, nước mắt của cô đã rớt xuống, một tờ lại một tờ... Cô dùng sức cắn chặt môi mình, nhịn xuống những giọt nước mắt không nghe lời, các ngươi đừng có rơi nữa có được không? Cầu xin các ngươi đừng có rơi nữa..
Chỉ là, không có ai nghe lời của cô, lòng của cô không ngừng truyền đến từng cơn đau, hô hấp của cô từng chút từng chút mà đau đớn.
Cô cầm bút, tay run rẩy, cô không biết phải viết như thế nào, bởi vì cô nhận ra, cô tựa hồ đã không còn sức lực để viết chữ nữa...
Cô lắc đầu, lau khô nước mắt trên mặt, tự mình nở nụ cười.
Bạch Tiểu Thiển, cô thương anh, chẳng phải vì vậy cô mới thành toàn cho anh sao? Về sau anh nhất định sẽ thật hạnh phúc, cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.
Phải, cô nhất định sẽ rất vui vẻ.
Cô cười thê lương, cúi đầu xuống, những giọt nước mắt không nghe lời lại tuôn rơi, trước mắt cô lộ ra một tờ giấy, cô lại lật sang một trang khác, lúc này không khiến cho bản thân lại khóc...
Đặt bút xuống...
Ở trên mặt giấy cô viết hai chữ ông xã...
Thật ra cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà hiện tại, dường như chỉ có hai chữ này.
CHƯƠNG 16: ÔNG XÃ ĐÃ BỐN NĂM RỒI.
"Ông xã, anh có còn nhớ khi chúng ta kết hôn, lời thề anh nói với em không, anh nói vô luận nghèo khó hay giàu sang, sinh lão hay bệnh tử, anh vẫn sẽ yêu em, anh nói em là bảo bối của anh, khi đó em khóc, bởi vì em thật hạnh phúc, anh nâng mặt em, nói cho em biết, em là người phụ nữ mà anh quý trọng cả đời."
"Chỉ là, thời gian sống chung của ta thật sự quá ngắn, ngắn đến nổi em cũng chưa đến già rồi chết đi, nhưng đã phải rời đi."
"Em biết em là một người phụ nữ vô dụng, mọi người luôn nói là em không xứng với anh, em chỉ biết làm món ăn mà anh thích, chỉ biết giặt quần áo cho anh, tiễn anh ra cửa, chỉ biết nghe chuyện của công ty anh, mà không có ý kiến của chính mình, em không biết phải nói như thế nào, có phải hay không là một người chỉ biết lắng nghe, anh mới có cảm giác thoải mái một chút."
"em cũng biết em không phải là một người vợ tốt, bởi vì chúng ta kết hôn bốn năm, em cũng không sinh cho anh một đứa con." Bạch Tiểu Thiển dừng bút cầm trên tay, tay đặt trên bụng của mình, "nếu chúng ta có một đứa bé, anh có còn rời khỏi em không?"
"Chỉ là, thế giới này có rất nhiều cái nếu như, nhưng dù thế nào đi nữa chúng ta cũng không nghĩ đến kết quả."
"Ông xã, kỳ thật, em đều biết chuyện của anh cùng cô ấy, em vẫn luôn nhìn thấy dáng vẻ ngân người, em thấy anh dẫn cô ấy đi nước Pháp nghỉ phép, thấy hai người ở Huân Y Thảo Lý chụp ảnh, kỳ thật em cũng muốn đi, em rất thích loại hoa đó, nhưng là sau này, em lại phát hiện, em lại càng thích bầu trời đơn giản, đầy ngôi sao."
"Em lần đầu tiên khi biết cô ấy, là khi mơ anh nói ra, anh kêu cô ấy là Mi Nhi, cách xưng hô rất thân mật, em nghĩ đó là người anh yêu nhất định là một cô gái rất xinh đẹp, mà em cũng biết, cô ấy thật sự là một cô gái tốt, em thấy anh ở cùng một chỗ với cô ấy thật vui vẻ, cùng nhau quẹt bơ khi sinh nhật, sẽ cùng nhau chơi những trò chơi trẻ con, chỉ là, điều đó anh đều không cùng em làm qua..."
"Ông xã, bốn năm rồi, bốn năm có dài quá không..?, thật sự là rất dài sao?"
"Anh nghĩ rằng em không biết, thật ra từ sớm em đã biết, anh không nói, em cũng chẳng hỏi, em cũng chẳng nói, em chỉ muốn phải tiếp tục yêu anh, chỉ sợ, trong lòng anh kỳ thật đã tồn tại một người khác, em ban ngày cười với anh, chính là, em khóc thầm. Em khóc đến mệt mỏi, khóc đến đau, chỉ là, ông xã, anh ở nơi đâu?"
"mỗi lần vang lên bài hát chỉ yêu em, em chỉ biết, đó là cuộc gọi của cô ấy, anh sẽ chạy ra ban công nghe, sau đó nói cho em hay, công ty của anh có việc, em cũng biết, anh là đang gạt em. Anh không phải bận, mà anh chỉ vì ở với cô ấy...em thật sự không ghen tị, bởi vì anh đã ở bên em bốn năm, cho nên em cảm thấy rất hạnh phúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro