Chương 27: Về nhà
Trong một giờ sau đó, vì không có tai nghe nên Bạch Xuyên luôn nhíu mày, dù Bạch Xuyên không nói gì, nhưng Mộc Tiểu Nhã cũng biết anh không thoải mái, điều này làm cô có chút hối hận khi đưa tai nghe cho cậu bé kia mượn.
Lúc máy bay hạ cánh, Bạch Xuyên không đứng dậy, anh vẫn ngồi trên ghế, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về vị trí phía trước. Mộc Tiểu Nhã biết, Bạch Xuyên đang chờ đối phương trả tai nghe.
Cũng may người phụ nữ đó không để hai người đợi lâu, máy bay dừng một lát đã mang tai nghe đến trả.
"Cảm ơn tai nghe của cô." Người phụ nữ nói cảm ơn, trong tay còn dắt theo đứa bé khoảng bảy, tám tuổi. Cậu trai nhỏ mặc tây trang và quần đùi, trên lưng đeo một chiếc cặp sách, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đặc biệt đáng yêu, nhìn hoàn toàn không giống một đứa bé mắc bệnh tự kỷ.
"Không cần khách khí, khi về cô cũng mua một cái đi, hãy sử dụng nó khi có việc quan trọng." Mộc Tiểu Nhã đề nghị.
"Được." Người phụ nữ lại cảm ơn một chút rồi dắt đứa trẻ rời đi.
Bọn họ vừa đi, Mộc Tiểu Nhã liền trả tai nghe lại cho Bạch Xuyên. Bạch Xuyên nhận lấy, sau đó đeo chặt chẽ trên cổ mình, tư thế sợ bị người khác lấy mất.
Mộc Tiểu Nhã có chút buồn cười lại có chút đau lòng: "Sau này em sẽ không bao giờ đưa tai nghe của anh cho người khác mượn nữa."
"Ừ." Bạch Xuyên vui vẻ cười.
Xuống máy bay, kéo hành lý, hai người đi ra bãi đỗ xe. Trước khi máy bay hạ cánh 10 phút, xe của nhà họ Bạch đã sớm chờ sẵn ở đây. Nhưng sân bay quốc tế Vân Thành thật sự quá lớn, mà Mộc Tiểu Nhã lại không quen thuộc sân bay, cảm nhận phương hướng thì không tốt, trong lúc nhất thời không tìm thấy tài xế nhà họ Bạch.
"Bãi đỗ xe P2, rốt cuộc bên này là P2 hay bên kia là P2." Mộc Tiểu Nhã nhìn sơ đồ sân bay gần năm phút đồng hồ. Khu vực này chỉ có một bản vẽ, không có chỉ dẫn đặc biệt nào, cô không biết nên đi đâu. Cô còn nhớ rõ đời trước có một lần về nước, cô không cẩn thận đi nhầm hướng, đi P1, chờ đến lúc vòng lại thì đã quá nửa giờ.
"Bên này." Bạch Xuyên đợi Mộc Tiểu Nhã năm phút, sau khi xác định không phải cô đang nghỉ ngơi, mà là không tìm thấy đường, cuối cùng mới lên tiếng.
"Anh biết đường sao?" Mộc Tiểu Nhã ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Bản vẽ." Bạch Xuyên bình tĩnh chỉ vào vị trí P2 trên đó. Rõ ràng như vậy, đâu cần phải tìm.
Mộc Tiểu Nhã lập tức sáng mắt, đúng rồi, Bạch Xuyên có hội chứng bác học, ngoại trừ làm toán tốt, khả năng nhận thức không gian cũng rất mạnh đó.
"Vậy anh dẫn đường." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Ừ." Kéo hành lý, Bạch Xuyên đi trước dẫn đường. Cả quá trình anh không xem bất kỳ chỉ dẫn nào, dường như vô cùng hiểu rõ bố cục của sân bay. Rẽ trái, đi xuống cầu thang, rẽ phải, đi thẳng, sau đó họ thấy được xe nhà họ Bạch.
Tài xế cũng đã nhìn thấy hai người đang đi xuống từ xa, lúc này tiến lên ân cần giúp hai người kéo hành lý.
"Hoá ra anh xem bản đồ lợi hại như vậy." Mộc Tiểu Nhã không khỏi khen ngợi.
Bạch Xuyên cũng không cảm thấy mình xem bản đồ tốt, nhưng Mộc Tiểu Nhã luôn như vậy, một chút việc nhỏ cũng sẽ khiến cô vui vẻ. Trước kia giúp cô giải một đề toán, cô đều như vậy, anh đã quen rồi.
Sau khi lên xe, Mộc Tiểu Nhã bắt đầu thương lượng với Bạch Xuyên về việc phân chia các món quà, đương nhiên, toàn bộ quá trình đều là Mộc Tiểu Nhã nói một mình, Bạch Xuyên ở một bên lẳng lặng lắng nghe.
"Lần này chúng ta đến nông thôn, không có gì để mua, ngoại trừ một đống đặc sản, cũng chỉ có rượu anh đào và mứt trái cây Nặc Nặc đưa cho." Mộc Tiểu Nhã hỏi Bạch Xuyên, "May mắn là lúc Nặc Nặc làm mứt trái cây, chúng ta cũng đến giúp đỡ, đúng không?"
"Ừ, anh đào, tôi hái." Tuy Bạch Xuyên không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần Mộc Tiểu Nhã hỏi, anh nhất định sẽ trả lời.
"Vậy đưa mứt trái cây đi. Khi trở về anh phải nói với ba mẹ, bảo rằng nó được làm từ những quả anh đào do đích thân anh hái, như vậy ba mẹ sẽ không cảm thấy quà của chúng ta quá nhẹ." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Được."
Mộc Tiểu Nhã thấy đã đạt được mục đích, khuôn mặt lập tức lộ ra ý cười.
Tài xế ngồi phía trước nghe xong, cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ. Anh ta lái xe cho nhà họ Bạch mười mấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Nhị thiếu nói nhiều như vậy. Hơn nữa, ông bà chủ sao có thể ghét bỏ anh đào và mứt trái cây làm quà tặng, chỉ cần là Nhị thiếu đưa, dù chỉ là một cọng lông vũ, họ cũng coi như báu vật. Nhị thiếu phu nhân, rõ ràng là đang dụ dỗ Nhị thiếu giao lưu nhiều hơn với người nhà.
Lúc hai người xuống máy bay cũng đã xế chiều, hoàn mỹ tránh khỏi giờ cao điểm, xe một đường chạy thẳng về biệt thự nhà họ Bạch. Vừa đến nhà, chú Lý đã ra đón, lại gọi người làm lấy hành lý xuống, dặn dò chuẩn bị thức ăn, sợ hai người mệt.
"Chú Lý, không cần chuẩn bị thức ăn, một lát nữa là bữa tối rồi." Mộc Tiểu Nhã chỉ một túi đặc sản lớn phía sau thùng xe, nói "Những thứ này mang vào phòng bếp đi, Tiểu Xuyên thích ăn thịt khô, buổi tối lấy ra làm một chút."
"Được, nhanh đưa vào phòng bếp, buổi tối làm." Chú Lý lập tức phân phó lại.
"Ba mẹ đâu?" Sau khi hai người trở về, chỉ có chú Lý tới đón, Mộc Tiểu Nhã liền đoán những người khác không có ở nhà.
"Tiên sinh cùng Đại thiếu gia còn chưa đi làm về. Phu nhân đi tham gia một hoạt động quỹ từ thiện, nhưng chắc chắn bữa tối họ sẽ về ăn." Chú Lý nói.
Mộc Tiểu Nhã gật đầu, cũng không hỏi tiếp, cùng Bạch Xuyên quay về phòng dọn dẹp.
Bên này Mộc Tiểu Nhã vừa đi, chú Lý lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin tức:
Tiên sinh, Phu nhân, Đại thiếu, Nhị thiếu và Nhị thiếu phu nhân đã về nhà. Hơn nữa còn mang về rất nhiều đặc sản, đợi để chia sẻ với mọi người vào buổi tối.
Gửi xong, không đợi phản hồi, chú Lý cười tủm tỉm đỡ mắt kính, trước tiên phân phó phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho năm người.
———
Văn phòng chủ tịch tập đoàn Dật Phong.
Bạch Quốc Du nhìn di động, quay đầu hỏi trợ lý: "Khi nào tôi có thể tan làm."
"Chủ tịch, anh còn một hội nghị kết thúc lúc 6 giờ, nhưng anh có một cuộc hẹn ăn tối với chủ tịch Thái Hừ vào tối nay." Trợ lý nhắc nhở.
"Bữa tối đẩy sang hôm khác, hội nghị bắt đầu trước nửa giờ."
"Ách, được ạ." Trợ lý ngẩn người một lát, tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn vâng lời, sau đó ra ngoài điên cuồng gọi điện thoại, nói cho nhân viên tham dự hội nghị trước.
Trong cùng một toà nhà, trong một phòng hội nghị ở tầng khác, Bạch Tranh đang đen mặt mắng chửi người.
"Nhìn báo cáo quý này đi, nhìn xem các người đã làm nên công trạng gì, quý sau vẫn tiếp tục như vậy, toàn bộ cút hết cho tôi."
Mắng xong bộ phận tiêu thụ, Bạch Tranh tiếp tục mắng bộ phận tuyên truyền.
"Nhìn phương án tuyên truyền của các người, đều là cái cứt chó gì. Của chúng ta là game ảo, có thể giống game online truyền thống bên ngoài không? Đầu óc mấy người bị phân dán lại à? Trước 8 giờ tối nay, làm lại phương án đưa cho tôi."
Trong phòng hội nghị yên tĩnh không một tiếng động, không ai dám phản bác nửa câu, thật vất vả hội nghị mới kết thúc, Bạch Tranh rời đi, mọi người mới dám lớn tiếng thở dốc. Giám đốc bộ phận tuyên truyền thậm chí còn lo lắng hơn, người khác mắng xong thì thôi, anh ta còn phải nộp lại một phương án khác vào trước 8 giờ, nghĩ mà thấy khó thở.
Bạch Tranh nhăn mày trở lại văn phòng, trợ lý kịp thời mang một cốc nước lên. Vừa rồi tổng giám đốc mắng chửi người sảng khoái như vậy, lúc này nhất định là rất khát.
"Tổng giám đốc, đây là hợp đồng hợp tác từ Khoa học kỹ thuật Đằng Phi." Chờ Bạch Tranh uống nước xong, trợ lý đưa một phần văn kiện qua.
Bạch Tranh mở ra nhìn, hỏi: "Tiến độ của bộ phận phát triển trò chơi thế nào?"
"Vừa rồi Trương Công có đến đây, còn hỏi tôi khi nào thì Nhị thiếu quay lại làm việc." Trợ lý nói.
"Tại sao?" Bạch Tranh nhíu mày, "Họ không nghĩ ra biện pháp giải quyết?"
"Không có tiến triển."
"Có phải không có Tiểu Xuyên thì họ đều không cần làm việc hay không." Bạch Tranh không nhịn được lại mắng. Tiểu Xuyên nghỉ phép hơn nửa tháng, toàn bộ Bộ phận phát triển trò chơi thậm chỉ còn không viết ra nổi một chương trình nhỏ. Hơn nửa tháng, công việc không có một chút tiến triển nào.
Trợ lý không dám nói tiếp, dù anh ta cũng là dân lập trình, nhưng không phải ai cũng có thể so được với Nhị thiếu nhà mình. Việc phát triển trò chơi ảo của Dật Phong đi trước ngành công nghiệp rất nhiều, còn không phải là do dựa vào bộ não của hội chứng bác học của Nhị thiếu hay sao. Hội chứng bác học, người bình thường không thể so sánh được.
"Tổng giám đốc, lúc anh mở họp, điện thoại vang lên rất nhiều, hình như là tin tức từ trong nhà gửi đến." Trợ lý nhắc nhở.
Bạch Tranh dừng một chút, cầm điện thoại lên nhìn, biểu cảm liền nhu hòa lại, anh buông di động, giao cho trợ lý: "Huỷ hết công việc phía sau đi, hôm nay tôi muốn tan làm đúng giờ."
"Được." Trợ lý xoay người ra khỏi văn phòng, lấy di động gọi cho giám đốc bộ phận tuyên truyền: "Hôm nay tổng giám đốc muốn tan làm đúng giờ."
"Người anh em, đại ân không có gì báo đáp, thiếu cậu một bữa cơm."
Trợ lý cười cười, cất điện thoại đi, sau đó điều chỉnh lịch trình cho tổng giám đốc bọn họ.
Ở một đầu khác của thành phố, Lý Dung vừa mới kết thúc một cuộc bán đấu giá, đang từ chối lời mời ăn tối từ chủ tịch của tổ chức.
"Bà Bạch, bữa tối cùng ăn ở nhà hàng Tường Hoà được không?"
"Không được, hôm nay con trai và con dâu tôi đi tuần trăng mật về, tôi phải trở về đón gió tẩy trần[1] cho chúng." Lý Dung nói.
[1] Đón gió tẩy trần: mừng người đi xa mới về.
"Bạch Tranh lại kết hôn?" Chủ tịch của tổ chức lắp bắp kinh hãi.
"Không phải, là con trai nhỏ của tôi." Lý Dung cười, nói lời tạm biệt rồi xoay người rời đi.
Mà nửa giờ trước khi đang chuẩn bị bữa tối, chú Lý nhận được ba tin nhắn giống nhau như đúc: "Cơm tối có về ăn."
6 rưỡi tối, người nhà họ Bạch đúng giờ xuất hiện trên bàn cơm. Một bàn đồ ăn có hơn nửa đều là đặc sản Mộc Tiểu Nhã mang về. Trong bữa ăn, Mộc Tiểu Nhã còn mang rượu anh đào ra cho mọi người cùng thưởng thức. Hai cha mẹ Bạch khen ngợi hết lời, Lý Dung khoa trương đến mức ngay cả Mộc Tiểu Nhã cũng có thể nghe ra, nhưng nghĩ đến việc mọi người đang quan tâm, Mộc Tiểu Nhã cũng chỉ cười, không vạch trần.
Ăn tối xong, Mộc Tiểu Nhã lại kể cho ba người nhà họ Bạch sinh hoạt của họ tại Anh Đào Viên. Mặc dù sống ở Anh Đào Viên khoảng nửa tháng, nhưng họ sống thật sự nhàn nhã, mỗi ngày ngoại trừ hái anh đào ra thì cũng là ngồi dưới tàng cây tận hưởng không khí mát mẻ. Mộc Tiểu Nhã kể một cách đơn giản, nhưng ba người nhà họ Bạch lại nghe vô cùng chăm chú. Đặc biệt là về chuyện của Bạch Xuyên, cho dù chỉ là một chút việc nhỏ, phản ứng của họ đều rất lớn.
Mộc Tiểu Nhã cũng thừa dịp lúc này đưa quà đã chuẩn bị cho họ: "Ba mẹ, đại ca, lần này bọn con ra ngoài chơi, nơi đó ngoài anh đào ra thì cũng không có đồ gì khác, cho nên con với Tiểu Xuyên chỉ có thể cùng nhau làm mứt trái cây mang về đây cho mọi người."
"Các con làm?" Lý Dung bắt lấy trọng điểm.
"Là con và bạn học cùng làm, nhưng anh đào đều do Bạch Xuyên hái." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Tiểu Xuyên hái?" Bạch Quốc Du và Bạch Tranh đều có chút không bình tĩnh.
"Dạ, đầy cả hai sọt lớn, khoảng 50 cân."
Lập tức ánh mắt ba người nhà họ Bạch sáng lên, vẻ mặt khát vọng nhìn Bạch Xuyên: Chẳng phải đây là quà do đích thân Bạch Xuyên làm hay sao?
Bạch Xuyên không thể hiểu được, liếc mắt nhìn họ.
Mộc Tiểu Nhã đúng lúc nhắc nhở: "Tiểu Xuyên, quà của chúng ta đâu?"
"Ở trên tầng, tôi đi lấy." Bạch Xuyên phản ứng lại, đứng lên, không nhanh không chậm chạy lên lầu. Mà ba người nhà họ Bạch cứ lẳng lặng nhìn Bạch Xuyên đi lên như vậy, lại nhìn chằm chằm Bạch Xuyên xuống dưới, sau đó tiếp tục nhìn thẳng vào hộp mứt trái cây trên tay Bạch Xuyên.
"Anh đào con hái." Bạch Xuyên đứng trước mặt ba người, đón nhận ánh mắt nóng bỏng từ đối phương, nghiêm túc lặp lại lời Mộc Tiểu Nhã đã dặn dò, "Làm thành mứt trái cây, có thể dưỡng nhan, chữa đau dạ dày, tốt cho cơ thể, tặng cho mọi người."
Sau đó anh giống như một nhà lãnh đạo trao cúp cho cấp dưới của mình, tặng từng người một. Từ trái sang phải, trước tiên là Bạch Tranh, Lý Dung, rồi đến Bạch Quốc Du.
Ba người nhà họ Bạch mỗi người cầm một lọ mứt trái cây, nhìn bao bì giống nhau như đúc, đồng thời nảy ra một ý tưởng: Chốc nữa nhất định phải viết tên của mình lên, không thể bị lấy nhầm hoặc bị ăn vụng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro