Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chồng ơi có ma [GTOP] [Short fic |Chương 1]

Author: Long Thị He.

Rating: PG-13.

Pairing: GTOP.

Genres: Humor.

Chap 1: Ma trên hành lang.

Tui – Kwon Jiyong.

Chồng tui – Choi Seunghyun.

Hai đứa tui bị ma rượt.

.

.

.

Studio YG

Tui đang nhai chocolate cho đỡ đói thì Seunghyung mở cửa bước vào.

-Mì đây! Mì đây!

Trên tay hắn lúc này là một cái khay, trên đó có một tô mì gói bốc khói nghi ngút. Tui hít một hơi cho mùi thơm đầy buồng phổi. Đói quá rồi. Cũng may mà hắn tâm lí, biết tui đây làm việc thâu đêm vất vả mà tốt bụng nấu mì cho tui ăn. Tui nuốt nước miếng đang trào ra hai bên miệng.

-Ăn cho nóng nào! – hắn vừa nói vừa rút đôi đũa gỗ khỏi bao.

Tui bỏ cái headphone trên tai ra, mỉm cười hạnh phúc xoay ghế sang. Có chồng thiệt tốt.

Hắn ngồi xuống, gắp mì bỏ vô miệng tỉnh bơ. Tui chưng hửng.

-Mì ngon quá này Jiyong.

Tui nắm tay thành hình nắm đấm. Trong đầu hiện lên cảnh tui hất bàn cho tô mì ụp thẳng vô cái bản mặt đáng ghét kia. Thằng chồng mất nết, vô lương tâm, ích kỉ. Tui hậm hực chu mỏ chau mày, ngồi khoanh tay giận dỗi trước mặt hắn.

Sụp sụp! Soạt soạt!

Tui nhìn hắn ăn mà nước miếng chảy tùm lum. Khốn thật! Vậy mà ngày trước nói là yêu tui hơn cả bản thân hắn. Coi kìa! Giờ ngồi ăn mì đến liếm cả tô, bỏ mặc tui bụng đói giận dỗi. Đúng là trời đánh cũng tránh bữa ăn, ăn xong rồi đánh cho nó chết luôn đi, tui chôn!

Hắn liếm sạch cái tô không chừa một giọt nước lèo, miệng còn liếm liếm tiếc rẻ.

-Chậc! Ngon ghê!

Tui chau mày giận dữ, thẳng chân đạp vô giò con khủng long trước mặt.

-Ya‼!

Hắn giật mình quay sang nhìn tui, mắt chớp chớp vô tội, nhìn mắc ói.

-Sao hả em yêu?

Máu sôi nó trào lên tới cổ họng, ứ đọng thành một cọng gân xanh ngay cổ tui khi gào:

-ĐI CHẾT ĐI! ĐỒ VÔ TÂM‼‼

Hắn trợn tròn mắt nhìn tui. Miệng chu chu ra như oan ức lắm. Tui vùng vằng đứng dậy.

-Này! Em là gì vậy? Tự dưng lại giận anh hà! – hắn chồm tới nắm tay tui.

-Hứ! – tui không thèm nói, hất tay hắn ra.

Hắn cười cười, kéo tui tới rồi ấn tui ngồi lên đùi mình. Cái miệng hắn dẻo quẹo chu chu bên tai tui thì thầm:

-Thôi mà, anh tưởng em thích ăn chocolate hơn ăn mì.

-Gì chứ? Tui đói nên mới nhai chocolate dằn bụng đó! anh thì sướng rồi, đi tới đi lui ăn mì. Còn tui thì phải làm việc đến bụng đói mốc meo!

Hắn cười lớn rồi cà cà mặt vô tai tui.

-Yong Yong khờ‼ Anh trêu em mà. Anh nấu sẵn ở trong bếp rồi đấy! Anh vào lấy cho ăn, đừng giận.

-Hứ! Ai dám giận gì anh đâu. Tui tự biết phận mà, tự tui đi lấy.

Nói rồi tui đứng phắt dậy, quay đít đi ra cửa. Con khủng long cười hề hề, đứng dậy đi theo tui.

Reng ~ reng ~ ~

Cái điện thoại bàn chết tiệt kêu lên inh ỏi. Chắc ông Yang gọi để hỏi thăm tình hình làm việc, cái đó là theo như ổng nói. Thực chất cái lão ấy thể nào cũng vừa xem xong màn tình tự vừa rồi nên gọi điện chọc quê đây.

Nghĩ vậy nên tui chẳng thèm bắt máy mà đi tuốt luốt ra khỏi phòng. Còn hắn thì vèo một cái đã vểnh mông ngồi cạnh cái bàn điện thoại. Hứ! Tui lo cái bụng trước rồi vô xử hắn sau.

Tik tok ~ tik tok ~ ~

Cũng hơn 1h30 rồi. Tui nhìn vô tấm kiếng lớn để trên dãy hành lang. Thức khuya nhiều quá giờ lãnh hậu quả. Jiyong ngày xưa mặt búng ra sữa, bây giờ thì chỉ có nước búng ra mụn. Haizz. Coi kìa! Cái nhan sắc synh đẹp của tui giờ nó xuống cấp trầm trọng quá! Thảo nào thằng chồng tui nó không còn như trước. Ôi đàn ông‼!

Tui chán nản lết thân tàn bụng đói vô nhà ăn.

U ~ u ~ u ~

Tui bất giác thấy lạnh xương sườn. Hóa ra tui đang mặc cái áo ba lỗ xệ nách mà cái điều hòa thì thổi vù vù bên trên. Tui chợt nhớ là hôm nay vốn định quyến rũ thằng chồng tui bằng mấy chiêu hở da hở thịt để hâm nóng tình cảm. Nhưng thôi. Hắn ăn mì rồi cần gì ăn thêm tui nữa làm chi. Tối nay mà lén lén leo lên giường là tui đạp cho dập cái mỏ chu đó luôn.

Tô mì của tui nằm chễm chệ trên bếp, nắp đậy kín. Tui chảy chân sáo tới, bê lun nguyên tô mì đứng ăn tại chỗ.

Sao mà chỗ này càng ngày càng lạnh nha. Tui rùng mình, cố tập trung vô hơi ấm từ tô mì trên tay cho quên cái lạnh.

Ăn xong, tui đặt tô mì xuống, ngửa cổ lên trời ợ to, thoải mái vô cùng. Tui mở tủ lạnh, lấy chai nước cam ra rồi lơn tơn đi về phòng thu.

Im ắng quá vậy?….

Lúc nãy đi ngang qua dãy hành lang này đâu thấy nó dài vậy chứ? Cái gì mà vừa tối vừa lạnh. Tui bắt đầu chột dạ. Bụng đói nên quên mất, giờ no rồi mới sực nhớ là mình sợ ma.

U ~ u ~ u ~ ~ ~

Ghê quá chời ơi‼‼! Tui nhắm chặt mắt đi như chạy trên dãy hành lang dài.

Cộp…cộp…cộp…

Có tiếng giày từ đâu vang lên. Tui giật bắn mình, mồ hôi túa ra ướt nhẹp cái áo ba lỗ. Tui đứng khựng lại, tay ôm chai nước cam lên mặt che che nhìn quanh. Bữa nay tui mang dép lào, vậy tiếng bước chân hồi nãy của ai chớ?

Khụ..khụ…

Toàn bộ dây thần kinh của tui căng ra hết mức, cả thân người không dám nhúc nhích. Ai vừa ho vậy? Đã vậy còn là giọng nữ. Giờ này ngoài tui với chồng tui ở trên tầng này thì đâu có ai khác. Tay tui run, môi tui run, chân tui run, cả người tui đều run. Làm sao đây? Ai cứu tui‼‼

Sợ quá đâm ra đứng không nổi nữa rồi, tui ngồi chồm hổm xuống đất, tay ôm chai nước cam vào lòng như ôm con.

Khụ…khụ….

Óa má ơi‼! Nó ho nữa kìa‼‼‼‼‼! Con ma lao‼‼‼‼!

Tui lết từ từ về phía trước, chân tay nặng trĩu. Tui không muốn chết trẻ vậy đâu‼! Tha cho tui đi‼! Cứ thế tui ôm chai nước cam bò bò lết lết về phía phòng thu, miệng muốn gọi lớn mà hai hàm răng cứ dính chặt vào nhau.

Bất giác có thứ gì đó lạnh ngắt nắm chặt cái chân tui.

-AAAAAAAAAA‼‼‼‼

Tui hét thiệt lớn, phang thẳng chai nước cam ra đằng sau rồi vùng dậy bỏ chạy.

-Chồng ơi cứu em ‼‼‼‼‼‼!

Seunghyun – chồng tui, đang tám với ông Yang trên máy, nghe tiếng tui thất thanh gọi thì chộp ngay cái ghế gỗ chạy thẳng ra ngoài. Tui thấy hắn chạy ra từ phía cuối hành lang, tay cầm ghế, hùng hùng hổ hổ nhìn quanh, mặt mày bặm trợn nói lớn:

-Gì đấy em? Đứa nào chọc phá gì em đấy? Hay là ăn trộm????

Tui nhào tới ôm hắn, nhìn ra sau kím con ma lao.

-Có…có….ma….anh ơi…. – giọng tui run run.

Hắn phì một tiếng rồi thả cái ghế xuống đất, vuốt vuốt đầu tui.

-Làm anh giật mình. Thôi nà. Anh thương, có anh bảo vệ em mà!

Tui ngửa đầu nhìn hắn

-Anh à, có dỗ tui thì anh kím câu nào mới mới đi. Sến chuối!

Hắn mất hứng chau mày, cái mỏ lại chu chu nhìn thấy ghét.

-Biết thế thì anh ứ chạy ra, cho con ma nó bắt cái đứa kiêu kiêu chảnh chảnh mà sợ ma nào đó đi luôn‼

-Gì? Có tin tui….

Khụ ~ khụ ~ khụ ~

Tim tui đánh thịch một cái. Tim chồng tui đánh thịch một cái. Hai đứa quay đầu lại nhìn.

Một con nhỏ tóc dài mặt mũi máu me tùm lum đang bò bò trên sàn. Máu theo từng cái ho của nó mà văng tung tóe.

Tui không tin vào mắt mình nữa rồi. Vừa nắm lấy áo chồng, tui vục mặt sâu vô trong lòng ngực đang đập thình thịch.

Choi ~ ~ ~ Kwon ~ ~ ~

Nó bỗng bật dậy. Nhanh như bắn lướt về phía hai đứa tui. Thằng chồng tui la lớn:

-Chạy đi em ơi‼‼‼‼‼‼‼! Nó dí kìa‼‼‼‼‼‼‼‼‼

Tui nghe tới đó không kịp nghĩ nhiều thì chân đã theo bản năng phóng mấy bước thiệt dài trên hành lang.

Khụ khụ khụ‼‼

Con ma lao ho càng ngày càng lớn, chứng tỏ nó đang dí theo sát phía sau lưng.

-Nhanh lên vợ ơi‼! Nó dí sát nút rồi kìa‼‼! – tiếng thằng chồng tui la làng ngay phía sau lưng.

-AAAA‼! Tha cho tụi tui đi‼‼!

Tui vừa chạy vừa hét, hai mắt nhắm chặt, mồ hôi chảy mặn chát trên môi.

Bất ngờ tui thấy chân mình không còn chạm đất. Tiếp theo đó là một cảm giác đau điếng phía sau lưng. Tui mở mắt, nhận ra mình đang nằm sải lai giữa một đống nước cam khi nãy. Thằng chồng tui theo đà chạy tới, vấp phải cái thân còi của tui. Nhưng mà hắn khôn ra phết. Trong lúc sắp úp mặt xuống đất, nhẹ xoay người một cái, kết quả là tiếp đất bằng mông. Đúng rồi, hắn kiếm ăn nhờ cái mặt mẹt ấy mà.

-Ui da…

Tui lúc này nhớ ra nỗi đau của bản thân còn hơn hắn gấp bội. Đã bị té đập đầu mà còn bị cái thân trâu đó vấp phải, ê ẩm phải nói là không hết.

Định thần lại nhớ là còn có con ma lao phía sau, tui bật dậy nhìn quanh thì không thấy nó đâu. Seunghyun ôm mông bò tới chỗ tui đang ngồi, nhăn mặt.

-Nó đâu rồi em?

Tui lắc lắc cái đầu. Chắc nó bỏ đi rồi.

Kwon Jiyong ~ ~ ~ Choi Seunghyun ~ ~ ~

-AAA‼! – tui la lên rồi nhảy xổ vào người hắn.

Con ma lao từ đâu lại chạy ra. Hắn nhảy dựng còn tui thì vừa leo lên lưng hắn vừa hét:

-Chạy nhanh đi anh ơi‼‼! Chạy nhanh đi‼‼

Hắn bật dậy, cõng tui trên vai, chạy như vận động viên Olympic. Hai đứa băng qua hành lang dài, chạy thẳng vô thang máy.

Tội nghiệp chồng tui, thở hồng hộc ngồi bệt trong thang máy. Tui lẹ tay ấn nút xuống tầng trệt, chỗ đấy đông người hơn.

-Mình về luôn nha anh!

-Ừ…

Tui ngồi xuống cạnh hắn, tay lau lau mấy giọt mồ hôi to tướng đang chạy dài. Đang chăm sóc chồng, tui ngó thấy mắt hắn cứ liếc liếc xuống phía dưới.

-Gì đấy? – tui khó hiểu nhìn hắn.

Hắn mím môi cười. À! Ở với nhau lâu vậy tui còn lạ gì cái kiểu cười này nữa.

-Đồ dê!

-Hê hê, ai bảo vợ hơm nay mặc đồ séc sì quá chi. Bị ma dí mà còn séc sì – hắn vừa nói vừa thò tay vô áo tui.

-Bỏ ra! Lúc nào cũng dê được.

-Ứ ừ..anh dê có mỗi vợ anh thôi mà  – hắn lại chu mỏ.

Tui nhịn cười, lấy tay ngắt cái mỏ đang chu ra của hắn, kéo qua kéo lại. Hắn mặc cho mỏ bị kéo, tay vẫn mò mẫm trong người tui. Nhột quá nên tui ngửa đầu cười phá lên.

Trên nóc thang máy là hai cái đầu tóc dài lòa xòa, mắt chúng mở thao láo, máu mũi chảy thành từng giọt.

-Trời ơi‼‼‼! – tui hoảng hồn đứng phắt dậy, kéo theo cái mỏ chồng tui đang chu chu.

Cửa vừa mở, vợ chồng tui kẻ chạy người bò ra khỏi thang máy. Hai cái đầu ấy đột nhiên đuổi theo phía sau. Hai đứa bốn chân bốn cẳng vừa chạy vừa la

-Cứu mạng‼! Cứu mạng‼!

Bàn tay lạnh ngắt nắm lấy áo tui kéo mạnh ra phía sau. Tui sợ đến chết đứng tại chỗ. Thằng chồng tui thấy vợ bị ma bắt, khí thế bỗng chốc hừng hực, oai oai dũng dũng chạy nhanh tới giành vợ với hai con ma.

-Buông ra chưa‼! Trả vợ cho tao‼‼!

Hắn vừa nói vừa kéo tui về phía mình, chân còn không quên đạp đạp lên đầu con ma.

Tui đứng đó mặc cho một người hai ma giằng co, mồ hôi trộn lẫn với nước cam khi nãy rích chịch.

Bất ngờ một trong hai con ma nắm lấy vai áo tui, kéo mạnh. Tui sợ quá hóa rồ, la làng lên:

-Bớ người ta cứu tui‼ á‼‼ chồng ơi nó nắm vai em này‼‼‼‼!

Đấng lang quân gầm lên một tiếng đầy giận dữ, nắm lấy áo tui xé mạnh.

-Xé áo rồi coi tụi bây nắm cái gì??‼!

Cơ mà phải nói là, Kwon Jiyong này toàn mặc hàng hiệu, cho dù là áo ba lỗ. Choi Seunghyun anh dũng chồng tui, cố hết sức mà cũng chỉ khiến nó rách đường chỉ.

-A‼! Cứu tui với trời ơi‼‼‼‼

Chồng tui vẫn hì hục xé, còn tui thì gân cổ lên la.

-Seunghyun‼‼‼‼‼‼‼!

Hai đứa tui giật mình. Giọng của ông Yang đây mà.

Cả đám nhân viên trong công ty từ lớn tới nhỏ cùng chủ tịch Yang quý hóa nhìn bọn tui chằm chằm. Bất động. Đến con ruồi bay ngang cũng nghe thấy.

Hai con ma thì không thấy đâu. Tình cảnh này thiệt sự là khó nói. Chồng tui tay vẫn yên vị trên cái áo ba lỗ của tui lúc này mới chịu rách toạt làm hai.

-Seunghyun…tui biết là Jiyong rất đáng yêu… nhưng có cần thiết phải cưỡng ép người ta ngay tại chỗ làm không vậy? – chủ tịch nhăn mặt.

Hai chữ cho chồng tui – hóa đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro