Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6: Sự thật được hé lộ



Chông Gai và Say Hi bắt đầu cùng nhau lần mò từng chi tiết từ cuốn sổ của mẹ Chông Gai và bức thư của mẹ Say Hi. Mối liên hệ giữa hai người phụ nữ dần sáng tỏ, nhưng vẫn có những khoảng tối chưa ai dám chạm vào.

Một ngày nọ, Chông Gai nhận được một bức thư nặc danh. Lá thư chỉ có một dòng: "Tìm đến căn nhà cũ ở ngoại ô, nơi mọi thứ bắt đầu."

Hắn chần chừ hồi lâu trước khi quyết định đưa bức thư cho Say Hi. Cậu nhìn lá thư, lòng ngập tràn hoài nghi, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng đây có thể là manh mối quan trọng.

"Anh muốn đi cùng tôi chứ?" Say Hi hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Chông Gai.

Hắn im lặng một lúc, rồi gật đầu. "Nếu cậu muốn tìm sự thật, tôi sẽ đi đến cùng. Nhưng hãy nhớ, bất cứ điều gì chúng ta tìm thấy, tôi sẽ không để cảm xúc chi phối."

Say Hi chỉ nhếch môi cười nhạt. "Điều đó còn tùy thuộc vào sự thật, phải không?"

Căn nhà ngoại ô

Căn nhà nằm sâu trong một khu rừng nhỏ, cũ kỹ và phủ đầy rêu phong. Cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt khi Chông Gai đẩy vào. Cả hai bước vào, ánh sáng yếu ớt từ những khe hở trên tường đủ để họ thấy mọi thứ bên trong phủ đầy bụi và mạng nhện.

Trong góc nhà, một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm lẫn trong đống đồ đạc cũ. Say Hi cúi xuống nhặt lên, trái tim cậu đập thình thịch khi mở nó ra.

Bên trong là một tập tài liệu, vài bức ảnh đã ngả vàng, và một tấm bản đồ với những ký hiệu lạ. Say Hi lướt qua từng bức ảnh – mẹ cậu và mẹ Chông Gai đứng cạnh nhau, cười rạng rỡ, nhưng điều khiến cậu sững sờ là có sự xuất hiện của một người đàn ông khác.

"Người này là ai?" Say Hi hỏi, giơ bức ảnh lên.

Chông Gai nhìn thoáng qua, đôi mắt hắn lóe lên sự khó chịu. "Đó là cha tôi."

Say Hi cứng đờ. "Cha anh? Nhưng tại sao ông ấy lại ở đây? Và tại sao mẹ tôi lại quen ông ấy?"

Cả hai ngồi xuống, lật giở tập tài liệu. Những dòng chữ đã phai mờ theo thời gian, nhưng vẫn đủ để họ hiểu ra sự thật khủng khiếp.

Nhiều năm trước, cha của Chông Gai từng dính líu đến một vụ làm ăn phi pháp, và mẹ của Say Hi đã vô tình biết được bí mật đó khi làm việc trong gia đình hắn. Để bảo vệ bản thân và con trai, mẹ Say Hi đã cố gắng lấy đi bằng chứng – những tài liệu mà cha Chông Gai giấu kín.

Nhưng bà không thể trốn thoát. Bà bị buộc phải quay lại, chấp nhận một thỏa thuận để đổi lấy sự an toàn cho con trai mình. Thỏa thuận đó khiến bà sống trong ám ảnh và sự đau khổ suốt phần đời còn lại.

Chông Gai siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng. "Vậy ra mẹ cậu không phải kẻ phản bội. Bà ấy chỉ là một người mẹ tuyệt vọng."

Say Hi nhìn hắn, lòng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì mẹ mình vô tội, nhưng cũng đau đớn vì những gì bà phải chịu đựng.

"Còn mẹ anh..." Say Hi nói, giọng trầm buồn. "Bà ấy biết tất cả, nhưng bà ấy đã chọn im lặng. Có lẽ bà ấy muốn bảo vệ anh."

Chông Gai không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào tập tài liệu như thể muốn thiêu cháy nó bằng ánh mắt.

"Giờ thì sao?" Say Hi hỏi, đứng dậy. "Chúng ta đã biết sự thật. Anh định làm gì?"

"Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?" Chông Gai đáp, giọng lạnh băng. "Tha thứ cho tất cả và sống như chưa có chuyện gì xảy ra?"

"Không," Say Hi nói, tiến lại gần hắn. "Nhưng tôi hy vọng anh sẽ dừng lại. Hận thù không làm anh mạnh mẽ hơn, chỉ khiến anh trở nên yếu đuối hơn thôi."

Chông Gai cười nhạt, nhưng lần này, nụ cười của hắn không còn sự chế nhạo. "Cậu thật kỳ lạ, Say Hi. Bị tôi hành hạ, nhưng vẫn muốn tôi buông bỏ hận thù."

"Tôi không làm điều đó vì anh," Say Hi đáp, ánh mắt kiên định. "Tôi làm vì mẹ tôi, và cả mẹ anh nữa. Họ xứng đáng được yên nghỉ."

___

Ngày hôm sau, Chông Gai đốt tập tài liệu và những bức ảnh cũ. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt đã bớt đi sự lạnh lùng quen thuộc.

Say Hi đứng nhìn từ xa, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu không biết mình và Chông Gai sẽ đi đến đâu, nhưng ít nhất, bóng ma quá khứ đã bắt đầu mờ dần.

"Cậu nghĩ chúng ta có thể làm bạn được không?" Chông Gai hỏi, giọng trầm và đầy ẩn ý.

Say Hi nhếch môi cười. "Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ... chúng ta đéo có thể."

Họ bước ra khỏi căn nhà cũ, để lại sau lưng những vết thương lòng đã bắt đầu lành lại.

__________

Có lẽ tên của anh giờ nằm trong blacklist
Những nỗi đau này ghim vào melody, thêm một track hit
Nhưng ở phía sau anh đâu còn em, không còn ý nghĩa
Ôm hết những hối hận trong căn phòng đen, nốc vài ly bia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro