Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?

Có phải bà đang trêu đùa cô đấy không?

Gửi nhầm thứ gì không gửi lại gửi ngay tấm ảnh chụp Nghị Thành và người con gái khác. Trong lòng vốn sẵn sự khó chịu nay lại thêm quả tin nhắn hỡi ơi rơi xuống càng khiến cô bực bội hơn. Tiểu Vy thở dài đầy ngao ngán rồi nhanh chóng nhắn lại:

- Không sao đâu ạ!

Vừa nhấn nút gửi cô liền tắt máy để điện thoại sang một bên. Nằm xuống giường và nhắn nghiền mắt lại chỉ mong sao không có sự nhầm lẫn nào đến với cô nữa.

Khách sạn Hoàng Kim. 

Phòng 309.

Nghị Thành ngồi trên ghế nhung đỏ nhâm nhi ly rượu vang, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía cửa kính lớn mà ngắm nhìn thành phố rực rỡ màu sắc. Nơi đây được coi là một trong những trung tâm thành phố phồn hoa bậc nhất thế giới chính vì vậy ngay cả khi về đêm nó cũng quá đỗi ồn ào. Vẻ ngoài hào nhoáng nhưng thực tế sâu bên trong lại không hoàn hảo như thứ ta thấy. Ở đây giới tài phiệt là tầng lớp nắm quyền, chi phối toàn bộ nền kinh tế thậm chí giới tài phiệt còn có dùng quyền lực tài chính của mình để chi phối kinh tế, chính trị đất nước. Chỉ cần luôn giữ vị thế của mình vững chắc muốn đổi trắng hay đen đều có thể.

Đài Phát là một trong những tập đoàn lớn chuyên về đấu thầu xây dựng. Hầu hết những công trình lớn của thành phố đều có dấu tay của Thành Phát. Và để có được ngày hôm nay, Đường gia đã phải hy sinh không ít. Gần 30 năm gây dựng tập đoàn, chỉ là không biết khi giao cho người kế nhiệm nó còn được phồn thịnh?

Hoàng Trường và Đài Phát là hai tập đoàn có ảnh hưởng lớn ở thời điểm hiện tại. Tuy mỗi tập đoàn đều làm về lĩnh vực riêng biệt nhưng không có nghĩa chúng không liên quan và ảnh hưởng đến bên còn lại. Tập đoàn Hoàng Trường được thành lập bởi Trịnh gia, sau Đài Phát không lâu. Ở thời điểm đó, họ chỉ là một công ty nhỏ nhưng vài sai năm sau đã phất lên một cách nhanh chóng. Trước sự phát triển bất ngờ của Hoàng Trường, việc hợp tác xây dựng khiến Nghị Thành đặt nhiều nghi vấn. Mặc dù đã khuyên can ông Long nhưng quyết định cuối cùng vẫn thuộc về ông, anh chẳng thay đổi được gì.

Nghị Thành ngắm nhìn thành phố qua khung cửa, ly rượu trên tay đã cạn từ bao giờ. Lâu lắm rồi anh mới thấy lại cảnh này có lẽ là khoảng 10 năm về trước. Sau khi nhận điện thoại từ mẹ mình, Nghị Thành liền đặt một phòng tại khách sạn quen cũng may họ vẫn còn phòng trống. Anh ít khi ở bên ngoài nên hiếm có phòng riêng đặt cách ở các khách sạn. Chỉ khi thật sự cần thiết mới dùng.

Khẽ đặt ly rượu xuống bàn, Nghị Thành đứng dậy tiến về phía tủ lớn định lấy ra một chai rượu mới thì chuông cửa đột ngột vang lên. Đưa mắt nhìn đồng hồ, lông mày rậm khẽ chau lại. Muộn thế này rồi còn ai đến tìm? Anh cũng không gọi phục vụ lên.

Tiếng gõ của không mang sự thúc giục vội vã ngược lại còn rất thong thả và bình tĩnh. Nghị Thành nhanh chân tiến đến phía trước mở cửa. Đằng sau cánh cửa gỗ ấy là một cô gái thân hình nóng bỏng mặc bộ váy body ôm sát cơ thể mỉm cười với anh.

- Chào Đường tổng!

Nghị Thành đứng hình mất vài giây bởi đây là lần đầu tiên anh gặp cô gái này. Từ phong cách ăn mặc đến thái độ nói chuyện đã cảm thấy là dạng người anh ít khi tiếp xúc. Đáp lại cô tả bằng nụ cười gượng, gạo, anh hỏi:

- Không biết, cô tên là?

- Dạ em là Thảo Chi đến đây để phục vụ Đường tổng ạ!

- Phục vụ? Chắc cô nhầm lẫn gì đó rồi, tôi không yêu cầu khách sạn phục vụ thứ gì hết. Cô nên xem lại tên khách yêu cầu thì hơn, còn tôi thì không phải rồi.

Thảo Chi thở dài một tiếng chẳng nói chẳng rằng chạy đến khoác tay, áp sát ngực người anh giận dỗi:

- Đường tổng thật biết nói đùa! Anh nhìn tôi như vậy mà nói là nhân viên khách sạn sao? Em đến đây để phục vụ thứ khác mà. Là phục vụ chuyên làm ban đêm đấy!

Bàn tay trắng nõn vuốt ve khuôn ngực săn chắc của anh. Nghị Thành vẫn rất bình tĩnh gạt nhẹ tay Thảo Chi ra khỏi người mình, chân vô thức lùi về phía sau vài bước giữ khoảng cách.

- Tôi xin nhắc lại là tôi khồn gọi bất kỳ dịch vụ nào hết bao gồm cả thứ dịch vụ mà cô nói. Mời cô về cho!

- Đường tổng sao lại phũ phàng với em như vậy? Em hứa sẽ phục vụ anh thật tốt, ở bất cứ đâu anh muốn hay bất kỳ thể loại nào anh muốn chơi. Rõ rang anh là người yêu cầu vậy mà bây giờ lại đuổi em đi là sao?

Thảo Chi tiếp tục giở trờ hờn dỗi trách móc. Cô ta liên tục lợi dụng cơ hội sáp lạ gần anh. Đến mức này Nghị Thành không thể giữ thái độ điềm đạm nổi. Ngay từ chuyện gọi phục vụ không đúng đắn anh đã cảm thấy kỳ lạ chưa kể đến những hành động phản cảm của cô gái trước mặt khiến anh không ưa nổi. Sắc mặt Nghị Thành tối sầm lại, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị hơn thanh âm lạnh lẽo vang lên trong không gian bốn bề tĩnh lặng:

- Cô còn bước thêm một bước, tôi không đảm bảo cô an toàn ra khỏi đây đâu.

Giọng nói lạnh lẽo ấy khiến Thảo Chi đứng hình trong phút chốc. Cô ta cứ ngỡ vớ được quả trứng vàng, một bước lên mây lên mới thể hiển hết sức mình nào ngờ lại chọc giận người không nên chọc. Thảo Chi cúi gằm mặt xuống, hai tay bấu víu vào nhau mấp máy môi:

- Mong Đường tổng lượng thứ! Tôi... Tôi chỉ làm theo yêu cầu thôi chứ không có ý gì khác. Đường tổng giơ cao đánh khẽ!

- Ai là người đã thuê cô?

- Dạ, đây ạ!

Thảo Chi nhanh chóng lấy điện thoại trong túi xách. Tay chân lóng ngóng bấm vào danh bạ tìm số điện thoại đã gọi đến yêu cầu cô ta phục vụ Nghị Thành.

- Là người này!

Nghị Thành nhận lấy điện thoại từ tay Thảo Chi. Anh nhíu mày nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình tỏ vẻ khó chịu, hỏi:

- Có thật đây là người đã yêu cầu cô không?

- Dạ, tôi chắc chắn. Tôi làm sao to gan lớn mật nói dối Đường tổng.

- Được rồi!

Nghị Thành trả điện thoại cho Thảo Chi rồi lấy ra một số tiền đưa cho cô ta:

- Đây là phí dịch vụ đêm nay. Còn chuyện này tôi sẽ tự giải quyết. Cô về được rồi.

Nhìn thấy cọc tiền dày cộp trên tay, Thảo Chi tròn xoe mắt ngạc nhiên. Cô ta vội cầm tiền cúi đầu cảm tạ rồi nhanh chóng rời đi với món hời lớn.

Nghị Thành đóng sầm cửa đi lại vào trong. Cầm điện thoại trên tay, anh bấm một dãy số dài rồi chờ đợi đầu dây bên kia trả lời với tâm trạng bực dọc. Khoảng một lúc sau đã có hồi âm, vọng lại từ điện thoại là giọng nói của một người đàn ông:

- Không biết giám đốc gọi tôi giờ này có chuyện gì? Hay là giám đốc hài lòng với dịch vụ tôi thuê nên gọi điện tán dương đúng không? Thời đại 4.0 rồi, có gì giám đốc cứ chuyển khoản không cần khen, tôi ngại.

Bồi thêm vào hàng loạt những câu nói ấy là một điệu cười đắc ý.

Khóe môi Nghị Thành khẽ nhếch lên, môi trên cũng giật nhẹ vài cái. Cuối cùng là hét thẳng vào điện thoại với âm lượng lớn:

- Bớt tự phụ đi đồ ăn hại. Cậu nghĩ mình là ai mà dám làm thế hả?

Bên kia thản nhiên trả lời:

- Tôi là trợ lý Phan, cánh tay phải đắc lực của giám đốc. Nghe giọng điệu này chắc là không hài lòng rồi. Chết thật! Thôi để lần sau tôi rút kinh nghiệm nhé!

- Không! Cậu không cần rút kinh nghiệm. Thứ cậu cần rút là tiền trong ngân hàng vì thời gian tới cậu sẽ cần đến nó để trang trải cuộc sống đấy.

- Sao lại thế? Hệ thống ngân hàng bị lỗi hả?

- Từ bây giờ, cậu chính thức bị đuổi việc.

Đang yên đang lành, lại vào một đêm trăng thanh gió mát. Trợ lý Phan thảnh thơi nằm trên giường liền nhận một tin dữ khiến anh ta hoang mang tột độ.

Tại sao?

Tại sao lại có chuyện phi lý như vậy?

Anh ta đã làm gì sao?

Đó chính là tâm trạng hiện tại của trợ lý Phan. Không chịu nổi uất ức, anh ta đem hết nỗi lòng mình bộc bạch:

- Sếp ơi! Tôi còn mẹ già chưa lo, vợ chưa cưới. Sao sếp lỡ đuổi tôi? Tôi có gì sai sót mong sếp chỉ bảo chứ đừng vô tình như vậy!

Nghe tiếng khóc lóc cầu xin thảm thiết của trợ lý Phan, Nghị Thành cũng cảm thấy đau đầu. Anh đưa tay lên day nhẹ thái dương, ngữ điệu điềm tĩnh hơn khi nãy:

- Có thật cậu muốn biết mình sai ở đâu không?

- Dạ có!

Nghị Thành thở dài một tiếng đầy thất vọng:

- Tôi kêu cậu mang cho tôi tài liệu liên quan đến tập đoàn Hoàng Trường sao cậu lại gọi dịch vụ tận giường ban đêm hả?

Trợ lý Phan lúc này mới ngã ngửa, nghe giọng nói rít qua điện thoại cũng đủ hiểu Nghị Thành giận dữ đến mức nào. Thì ra Nghị Thành yêu cầu gửi những tài liệu liên qua đến Hoàng Trường. Khi nãy vội quá, anh ta chỉ đọc mấy chữ cuối cùng lại nhầm thành “tận giường”. Bảo sao thấy kỳ lạ, vị giám đốc thân thủ như nhọc của anh ta đã bao giờ dùng đến dịch vụ đen này thế mà vừa ra khỏi nhà đã lộng quyền. Hóa ra tất cả đều là sự hiểu nhầm tai hại.

Thấy đầu dây bên kia im lặng, Nghị Thành khó chịu lên tiếng:

- Bây giờ cậu tính sao?

Nghe tiếng anh, thư ký Phan nhanh chóng đáp lại:

- Giám đốc cho tôi đúng 5 phút, tôi sẽ gửi toàn bộ những gì giám đốc yêu cầu đến email. Còn chuyện khi nãy chỉ là... một chút hiểu lầm nhỏ thôi. Mong giám đốc bớt giận.

- Cậu có 5 phút để hoàn thành!

Dứt lời, Nghị Thành cúp máy. Để điện thoại sang một bên, anh tiến đến bàn làm việc quay trở về với những thói quen thường ngày.

Người trợ lý này của anh đúng thật là làm người khác tức chết! Làm việc chẳng đâu với đâu lại còn xảy ra hiểu lầm không đáng có. Tuy nhiên, không có trợ lý Phan anh cũng vất vả đôi phần. Cậu ta tuy hấp tấp, làm việc còn chểnh mảng nhưng là một người có năng lực.

Mải mê chìm đắm trong dòng suy nghĩ mông lung, chợt âm thanh thông báo vang lên. Đúng như lời hứa, sau 5 phút Nghị Thành đã nhận được email về tập đoàn Hoàng Trường từ trợ lý Phan. Đưa mắt nhìn đồng hồ tường. Bây giờ cũng đã khuya, anh khẽ thở dài một tiếng tự nhủ với bản thân đêm nay là một đêm dài khó ngủ.

[...]

Sáng.

Những tia nắng đẫu tiên len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào căn phòng rộng lớn. Tiểu Vy đang đứng trước gương chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc. Cả đêm hôm qua cô ngủ không ngon, cứ chợp mắt được một lúc lại giật mình tỉnh dậy chính vì thế mà hôm nay cô mới dậy sớm. Kế hoạch của cô trong ngày là muốn đến trung tâm thương mại mua một số đồ dùng cần thiết cho việc học. Nói gì thì nói, chẳng còn bao lâu nữa cô lại quay trở về trường để bắt đầu chuyện học hành vì thế chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.

Sửa soạn mọi thứ xong xuôi, áo quần tươm tất Tiểu Vy mới bước xuống nhà.

Đặt chân tới phòng khách, thấy bà Lan đang ngồi nhâm nhi ly trà nóng cùng tờ tạp chí trên tay. Tiểu Vy bước đến trước mặt bà chào hỏi rất lễ phép.

- Cháu chào bà!

Bà Lan nghe tiếng người thì vội dừng hành động đang làm mà ngẩng đẩu lên xem. Thấy Tiểu Vy, bà niềm nở hỏi han

- Cháu dậy rồi đấy à? Sao không xuống bếp ăn sáng? Cháu định đi đâu hay sao mà ăn mặc đẹp vậy?

Bà Lan liếc nhìn Tiểu Vy một lượt. Phong cách ăn mặc của cô hiện tại khiến bà thắc mắc.

Hiểu được ý bà, Tiểu Vy nhanh nhẹn đáp:

- Dạ, cháu tới trung tâm thương mại mua ít đồ dùng cho việc học.

Bà Lan nghe xong thở dài một tiếng:

- Đi mua đồ học tập làm gì về nhà làm dâu của mẹ có phải sung sướng hơn không.

- Dạ... bà nói gì ạ?

- À không, không có gì đâu. Mà Tiểu Vy cho bà xin lỗi chuyện tối qua nhé. Bà định gửi tấm hình cho Nghị Thành đi xem mắt cho ông xem để ông vui thế mà nhìn sao lại gửi nhầm sang cháu. Già cả rồi, mắt mũi nó không được tốt nên xảy ra chút nhầm lẫn không may.

- Dạ không sao đâu. Cháu cũng không để tâm đến chuyện đó nên bà đừng cảm thấy có lỗi.

Bà Lan ậm ừ gật đầu mấy cái lấy lệ.

Ngoài mặt Tiểu Vy nói vậy thôi chứ trong lòng cảm thấy khó chịu lắm chứ. Trái tim cô đâu phải làm từ sỏi đá mà không biết cảm nhận chỉ là cô sợ không dám bộc lộ ra bên ngoài. Tiểu Vy khẽ cúi đầu chào bà rồi rời khỏi biệt thự. Cô không muốn nhờ bác Đức và bản thân cũng muốn yên tĩnh một mình nên đã tự bắt xe đến trung tập thương mại.

Mất khoảng 20 phút đi xe, cuối cùng cũng tới nơi. Tiểu Vy bước vào trung tâm đi dạo quanh một vòng. Đang tìm kiếm món đồ mình cần, bỗng, trong đáy mắt cô hiện lên hình ảnh của người đàn ông trước mắt. Cô thấy Nghị Thành đi cùng một người phụ nữ. Trông họ đang rất vui vẻ thì phải. Đôi lông mày lá liễu khẽ nhíu lại, cô chợt nhận ra cô gái đi bên cạnh anh chính là cô gái trong ảnh mà bà Lan gửi nhầm ngày hôm qua. Thật không ngờ tình cảm của họ lại phát triển nhanh như vậy. Mới hôm qua còn xem mắt hôm nay đã cùng nhau nói cười vui vẻ. Trong lòng Tiểu Vy bỗng chốc dâng lên cảm giác hụt hẫng, mất mát. Cô cảm thấy bản thân dường như đã đánh mất điều gì rất quan trọng.

Đứng trầm ngâm một chỗ hồi lâu cho đến khi hai bóng hình ấy khất dần khỏi tầm mắt, Tiểu Vy mới giật mình thoát khỏi mộng ảo. Cô đưa tay vỗ nhẹ má mình mấy cái lấy tinh thần rồi nhanh chóng đi tìm đồ của mình.

Tiểu Vy ghé vào một cửa hàng thời trang mua một đôi giày mới. Cô đi quanh cửa hàng, nhân viên cũng nhiệt tình giới thiệu nhưng cô vẫn không ưng ý được đôi nào. Đi được vài vòng, cuối cùng cô dừng chân bên một đôi giày cao gót. Nó màu trắng đơn điệu có quai, mũi và gót gày đều nhọn. Độ cao ước chừng khoảng 10cm. Tiểu Vy bị thu hút bởi vẻ ngoài của nó, cô đưa tay lên sờ thử nhân viên trong cửa hàng bất ngờ lên tiếng:

- Quý khách đúng là có mắt thẩm mỹ. Đây là hãng giày tốt nhất hiện nay, đặc biệt thiệt kế này là thiết kế giới hạn. Trên thị trường không có nhiều, cả trung tâm chỉ còn một đôi thôi ạ.

Tiểu Vy nghe vậy liền gật đầu nở một nụ cười hiểu ý. Cô thực sự rất thích nó, bản thân đủ tiền để mua có điều...

- Cô ấy không đi được giày cao gót!

#PS: Tên truyện đều có nguyên nhân và diễn ra từ từ nên mọi người không cần thắc mắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro