Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

- Chú! Cháu có thai rồi.

- Phá!

- Nhưng nó là con của chú.

- Vậy thì sinh.

Khoan! Dừng khoảng chừng là hai giây.

Âm thanh gõ phím đột nhột dừng lại. Nghị Thành ngẩng đầu lên tròn xoe mắt đầy ngạc nhiên nhìn cô bé ngây ngô trước mặt:

- Ai nói cháu thế? Chú đã làm gì? Sao cháu lại có thai được?

- Điêu! Hôm qua chú qua phòng cháu, ôm cháu ngủ rồi còn động chạm vào người cháu nữa.

- Chú động vào đâu?

- Ở đây này!

Tiểu Vy vừa nói vừa đưa tay đặt lên ngực mình, phía sau lớp áo sơ mi trắng lấp ló vòng một của cô bé 17 tuổi.

Tiểu Vy tiếp tục:

- Chú vừa ôm vừa sờ. Khó chịu lắm! Cô giáo em bảo không được cho ai động vào vùng nhạy cảm của mình. Trên mạng người ta bảo đó là bị "ăn" rồi. Mà chú lỡ "ăn" rồi thì phải chịu trách nhiệm với em chứ?

Dù sao Tiểu Vy cũng đã 17 tuổi, cô đủ nhận thức để biết những hành động đó là đúng hay sai. Với lại mấy hôm nay cô thấy mình chậm kinh được mấy ngày. Đêm đó, cô vừa mệt vừa buồn ngủ cứ thế mà thiếp đi lúc nào chẳng hay. Có trời mới biết Nghị Thành có nhân cơ hội làm chuyện bậy bạ hay không?

Cô được giáo dục giới tình từ nhỏ nên hiểu ai động vào vùng nhạy cảm của mình đặc biệt là đàn ông, đều là người xấu. Có điều, Nghị Thành nuôi cô từ nhỏ đến lớn sao có thể nói là người xấu được?

Cô coi đâu đó trên mạng, người ta bảo nam nữ ngủ chung giường lại còn có những hành động động chạm thì người con gái bị "ăn" rồi. Những hành động đêm qua của anh không thể tính là sự thân mật giữa chú cháu được. Mà đã chung giường thì phải chịu trách nhiệm.

Đó! Cô nghĩ vậy nên nói thôi chứ không biết hậu quả ra sao.

Nghị Thành ngồi vắt chéo chân trên ghế xoay, tay day nhẹ thái dương đầy sầu não. Đêm qua, anh uống say loạng choạng đi nhầm phòng không ngờ cái tay hư hỏng này lại làm ra chuyện xằng bậy. Anh đưa mắt nhìn Tiểu Vy, nở một nụ cười gượng gạo hỏi:

- Vậy ngoài động vào chỗ đó, chú còn làm gì không?

- Không có! Nhưng mà người chú hôm qua toàn mùi rượu, ghê chết đi được.

- Chỉ vậy thôi sao?

- Cháu không rõ, đêm đó cháu ôm đầu óc mơ màng chẳng nhớ được gì.

Nghị Thành gật gù mấy cái, cơ mặt liền dãn ra rồi thở phào nhẹ nhõm. Đêm ấy anh say thật nhưng không say đến nỗi không nhớ bản thân đã làm gì.

May quá! Anh vẫn chưa bị đi tù.

Anh mới 29 tuổi mà có tiền án tội giao cấu với trẻ vị thành niên thì tàn đời trai. Sau này mặt mũi đâu mà nhìn gia tộc.

Suy nghĩ được mấy hồi, anh vẫy tay ra hiệu cho cô:

- Tiểu Vy! Lại đây!

Tiểu Vy như con nai vàng ngơ ngác chẳng tính toán gì mà đi thẳng tới chỗ Nghị Thành. Cô theo thói quen mà ngồi vào lòng anh. Đôi mắt to tròn long lanh nhìn xuống dưới bụng rồi lại ngước lên nhìn anh, ngây ngô hỏi:

- Sao chú không ôm cháu?

Thường ngày, mỗi lần ngồi như vậy anh đều vòng tay ôm chặt lấy eo cô. Đầu thì cạ vào mái tóc mềm ngửi hương thơm nhẹ thoảng qua. Nay đột nhiên lại như pho tượng, tay chân không động đậy để yên cho cô ngồi.

Trên gương mặt Nghị Thành thoáng chốc thấy sự bất lực. Anh muốn ôm lắm nhưng sợ không kiểm soát được mình. Chỉ còn vài tháng nữa thôi cô đủ 18, anh nhất định phải chờ đến lúc đó. Tuyệt đối không thể làm càn.

Anh cười trừ:

- Chú không ôm cháu vì...

- Vì sao?

- Chú...

Nghị Thành cứng họng không thành lời. Anh không biết phải lý giải với cô ra sao, càng không thể nói bản thân sẽ mất kiểm soát nếu thân mật với cô quá mức.

Tiểu Vy nghiêng đầu nhìn anh, trong đầu xuất hiện vài suy nghĩ vu vơ. Cuối cùng, vẫn điệu bộ ngây ngô ấy hỏi:

- Thế chú có chịu trách nhiệm với em không chú?

- Sao phải chịu trách nhiệm? Chú đã làm ăn được gì đâu?

- Vậy là chú không chịu?

- Phải!

- Nhưng rõ ràng là chú đã... ngủ với cháu mà.

- Tiểu Vy! Cháu cũng đã 17 tuổi đủ thông minh để hiểu một người con gái có thai thế nào. Vì thế nên giữa chúng ta chưa hề có chuyện gì xảy ra hết. Tất cả đều do cháu suy diễn thôi.

Nghe xong, Tiểu Vy leo xuống khỏi người Nghị Thành. Lông mi đen cong vút ươn ướn từ bao giờ, cô nhìn chằm chằm vào anh đầy oán hận. Tay nắm chặt lại, lớn tiếng:

- Chú không chịu trách nhiệm với cháu. Cháu đi báo công an chú tội cưỡng bức!

Tiểu Vy nhanh chân chạy ra khỏi phòng, Nghị Thành liền đứng phắt dậy đuổi theo.

Chết tiệt!

Con bé mà nói với công an mấy lời ấy có khi anh vào tù thật thứ chẳng chơi. Nhất định phải ngăn Tiểu Vy lại trước khi mọi chuyện đi qua mức kiểm soát.

Tiểu Vy khóc lóc lên xe kêu tài xế chở về.

Suốt quãng đường đi, cô cứ nức nở mãi đôi mắt sưng đỏ lên nhiều. Trong đầu xuất hiện bao suy nghĩ, mọi chuyện thế rồi sau này ai dám lấy cô nữa. Ở độ tuổi 17, với những gì được dạy cô đủ nhận thức để biết chuyện này quan trọng đến mức nào. Nhưng người chú đáng kính của cô lại không chịu trách nhiệm với cô.

Cô biết phải sao đây?

Tiểu Vy ôm mặt khóc lớn hơn. Lúc này, bác Đức mới để ý đến.

Thấy cô chủ nhỏ khóc, bác vội hỏi:

- Cô chủ, sao cô khóc? Ai làm gì cô hả?

Tiểu Vy lau nước mắt trên má, nghẹn ngào:

- Chú Thành, bắt nạt cháu!

- Cậu chủ bắt nạt cô? Vậy cô nói tôi xem cậu chủ đã làm gì?

- Chuyện này không nói được đâu. Bác chở cháu đến đồn công an đi.

Bác Đức tròn xoe mắt ngạc nhiên. Khi không Tiểu Vy lại đòi đến đồn công an. Im lặng suy nghĩ một hồi, bác Đức ậm ừ hiểu ra vài chuyện. Nhìn qua kính chiếu hậu trong xe, bác thương cô gái nhỏ ngồi khóc thút thít liền lên tiếng:

- Cô chủ, bây giờ tôi chở cô về Đường gia trước nhé!

- Không! Cháu không muốn về đó đâu.

Bác Đức mỉm cười nhẹ nhàng khuyên nhủ:

- Nghe tôi, cô nên nói chuyện với ông chủ trước để ông chủ giải quyết. Không phải ông chủ rất thương cô sao?

Tiểu Vy trầm ngầm suy nghĩ, sụt sịt vài cái rồi gật đầu:

- Đúng vậy! Ông rất thương cháu chắc chắn sẽ làm chủ cho cháu.

- Vậy, chúng ta về Đường gia.

- Vâng.

Chiếc xe bắt đầu di chuyển nhanh hơn trên đường quốc lộ. Mất khoảng 20 phút thì tới Đường gia.

Tiểu Vy nhanh nhảu mở cửa xe chạy vội vào trong nhà. Cô nghó nghiêng xung quanh một hồi như đang tìm kiếm người nào, bỗng, một giọng nói khản đặc vang lên:

- Tiểu Vy, về rồi đấy hả?

Cô quay sang bên cạnh thấy ông Long đang ngồi trên ghế sofa, trên tay còn cầm tờ báo. Chắc vì cô về nên ông mới dừng lại công việc ưa thích của mình.

Tiểu Vy chạy nhanh về phía ông, ngồi xuống kế bên cạnh mà khóc nức nở:

- Ông ơi, chú bắt nạt cháu. Chú không chịu trách nhiệm với cháu.

Cô nói không đầu không đuôi làm ông chau mày khó hiểu.

- Cháu nói vậy là sao? Giải thích rõ ràng cho ông nghe xem nào.

- Dạ! Hôm qua chú vào phòng cháu... rồi... rồi còn động chạm vào người cháu nữa. Cháu hỏi chú có chịu trách nhiệm không, chú bảo chú không biết.

Ông Long nghe xong hoảng lắm, vội hỏi lại:

- Thế chú động vào đâu nào?

- Đây ạ!

Tiểu Vy nhanh chóng đặt tay lên ngực, đôi mắt ngấn lệ nhìn ông đầy phẫn uất.

Ông Long thì như phát hoả không ngờ thằng con trời đánh của mình lại làm ra chuyện xằng bậy như vậy. Từ lúc nhận nuôi Tiểu Vy, ông đã đoán được ý đồ xấu của Nghị Thành, vốn đã luôn cẩn thận nhưng ông vẫn không lường trước.

Đúng lúc này, Nghị Thành từ bên ngoài chạy vào với dánh vẻ hấp tấp. Anh đưa mắt nhìn hai người thấy cánh tay Tiểu Vy từ trên ngực hạ xuống, nước mắt nước mũi tèm lem liền hỏi ra mọi chuyện. Anh vội vàng giải thích:

- Bố! Mọi chuyện không như bố nghĩ đâu. Con thực sự không có.

Chưa để anh nói hết câu, ông Long đã đứng phắt dậy quát lớn:

- Không nhiều lời! Đi lên thư phòng, nhanh!

- Nhưng, thưa bố...

- Đi nhanh!

- Vâng.

Ông Long trừng mắt rồi quay người rời đi. Nghị Thành lắc đầu đầy thất vọng từng bước chân nặng nề theo sau. Tiểu Vy ngồi lại một mình trên ghế đưa đôi mắt nhìn theo hai bố con.

Thư phòng rộng lớn chỉ có hai người, anh đứng đối diện với ông dáng vẻ kính cẩn của người bề dưới. Còn chưa mở miệng giải thích được gì đã bị một ông Long lấy roi đánh mạnh một cái vào lưng:

- Tao không hiểu mày suy nghĩ gì mà làm chuyện đó với một đứa bé 17 tuổi. Không phải tao đã dặn mày phải chờ đến khi con bé trưởng thành rồi sao?

Nghị Thành nhăn mặt gì cái đánh vào lưng của ông khi nãy, đáp:

- Con còn chưa kịp làm gì Tiểu Vy, sao bố lại không tin con?

- Tin mày thế nào được? Từ lúc con bé còn nhỏ tao đã nghi ngờ ý đồ của mày rồi. Không ngờ bây giờ còn làm càn nữa hả?

Đối diện với bố mình, anh chỉ chậm rãi trả lời:

- Con thề là con chưa làm gì hết.

- Thế tại sao tối hôm qua mày vào phòng Tiểu Vy? Rồi để nó nói là mày động vào người nó?

Nghị Thành phản bác lại ngay:

- Tối qua con uống say đi nhầm nên mới vào phòng Tiểu Vy. Còn chuyện làm điều xằng bậy thì tuyệt đối không có.

- Mày không biết đi nhầm phòng quá nhỉ? Sao mày không đi nhầm vào phòng tao này, phòng tao kế bên phòng mày cơ mà.

Nghị Thành cười khẩy, nghiêng đầu sang một bên nói nhỏ:

- Con có say đến mấy cũng không vào phòng bố.

- Mày nói cái gì đấy?

- Con có nói gì đâu. Tóm lại tối qua con vào nhầm phòng, chỉ ôm và không làm gì khác.

Trước lời khẳng định chắc nịch cửa Nghị Thành, ông Long nheo mắt đầy nghi ngờ.

Tiểu Vy là đứa bé bị bỏ rơi trước nhà ông và được Nghị Thành phát hiện năm anh 12 tuổi. Vợ ông không sinh thêm con, ông lại luôn muốn có một đứa con gái nhưng vì tuổi tác đã cao lại không muốn người đời dị nghị nên ông nhận cô là cháu gái, đặt tên là Tiểu Vy.

Từ khi có Tiểu Vy, cuộc sống trong nhà bớt tẻ nhạt và vui vẻ hơn nhiều. Cũng chính vì vậy mà ông muốn khi cô đủ tuổi sẽ cho cô kết hôn với Nghị Thành. Có điều, thằng con trai trời đánh của ông luôn có suy nghĩ xấu xa trong đầu. Thế nên ông mới phải để hai người giữ khoảng cách. Tiểu Vy càng lớn càng xinh đẹp trong nhà lại có con cáo rình rập chùm nho xanh. Ông chỉ sợ anh làm điều sai trái ảnh hưởng đến cả hai.

Đưa đôi mắt trắng đục của tuổi tác nhìn Nghị Thành, ông Long giơ cao cây gậy gỗ ra trước mặt anh cảnh cáo:

- Tao mà biết mày làm chuyện gì với Tiểu Vy thì tao gạch tên mày khỏi Đường gia.

- Vâng, thưa bố.

Nghị Thành cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với anh. Trước mắt anh cứ nói vậy còn làm được hay không lại là chuyện khác.

Bên ngoài thư phòng, Tiểu Vy thông qua khe hở nhỏ của cánh cửa lớn nhìn vào bên trong. Thấy Nghị Thành bị ông mắng, cô bịt miệng cười khúc khích. Cuối cùng cũng trả được thù riêng, nhìn anh trong bộ dạng nhún nhường đến đáng thương. Cô hất cằm tự đắc:

- Tội nghiệp ông chú già! Cho chừa cái tội trâu già thích gặm cỏ non.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro