Ta đã yêu nhau chưa vậy?
N tỉnh dậy trong bệnh viện. Nàng nhìn tôi và hỏi bằng giọng không cảm xúc
"Thế nào rồi anh?".
Tôi nuốt nước bọt, đắng nghét, không biết phải nói gì. N xoa đầu tôi, nâng cằm tôi lên:
"Anh đi cạo râu đi không thì râu sẽ bị chẻ ngọn đấy!".
Tôi nấc lên. Còn nàng hình như cố tỏ ra không mềm yếu. N một tay ôm bụng, một tay chùi nước mắt cho tôi:
"Hát một bài làm em cười đi!".
Tôi chẳng biết hát bài gì.
N hôn lên tóc tôi: "Anh là chàng trai tốt, rất dịu dàng. Mai mốt... lên đó... em sẽ phù hộ cho anh".
Tôi không nghĩ nàng đùa, vì nàng có lẽ đã manh nha cái ý định đó khi ngồi trong phòng tắm đóng chặt với một cái cổ tay rạch nát.
"Ta chia tay thôi", N nói rành rọt, "Chúng ta chỉ đang thử thôi mà, thử để biết có thể trở thành sự thật hay không. Và giờ em biết, câu trả lời là không".
Tôi tát nàng một cái rõ đau cho nàng tỉnh ra. Nàng đang hành động theo một kiểu ngu ngốc quái đản gì vậy? Tôi sẽ có trách nhiệm với nàng, cả với đứa con... đã mất của tôi và nàng cơ mà. Tôi đâu có chạy trốn!
N vuốt má rồi đưa cho tôi một bức hình, chụp khoảnh khắc rạng ngời của một bé gái đang nằm trần truồng trên giường và tập lẫy với cái đầu bù xù như mấy fan hâm mộ nhạc rock ngày xưa: "Em của ngày xưa đấy! Giữ lấy. Để ngắm khi anh có một mình và... nhớ em. Hoặc có thể vứt nó đi. Em sẽ đi đâu đó một thời gian, chắc sẽ lâu đấy, rất lâu. Khi nào trở về, em sẽ mang cho anh chút gió. Và cả nắng nữa, nếu anh thích. Mà... anh này, có thể... con chúng mình rất giống em ngày xưa!".
Vậy là N ra đi... Nói đúng hơn là biến mất. Vì tôi đã không còn tìm thấy nàng đâu nữa.
Có nên rời khỏi thành phố này hay không?.
N để lại tất cả, cả con mèo già. Hôm nàng đi, nàng buộc ở cổ con mèo một hộp quà to tướng nhưng bên trong chỉ có một mẩu giấy bé tẹo: "Em luôn muốn anh mỉm cười. Hãy chăm sóc con mèo giúp em. Nó cô đơn nhiều năm rồi! À, còn nữa, mấy cái đĩa CD rock em không mang theo dù rất thích, vì em nghĩ có lúc anh cần chúng."
N có mặt bên tôi nhẹ nhàng khi tôi cần. Cứ như lúc nào cô ấy cũng sẵn sàng đợi tôi ở một ngã rẽ khó khăn nào đó của cuộc đời. Nhưng cô ấy lại rời bỏ tôi đúng vào lúc tôi nhận ra là mình cần cô ấy nhất, cho dù cô ấy xấu (nói thật lòng), không nữ tính, ngốc nghếch, chẳng tài cán gì và toàn làm những chuyện vớ vẩn không sao hiểu nổi. Có những sự thật hiển nhiên nhưng chúng ta chẳng bao giờ nhận ra. Giống như mặt trăng và mặt trời. Đều khổng lồ so với mình... Nhưng thực tế kích thước của chúng khác nhau hàng tỉ lần.
Và, sự thật đó là, tôi yêu nàng, có thể là ít hơn tình yêu nàng dành cho tôi. Có thể đó là lý do N rời xa tôi. Tôi chưa bao giờ nói với nàng rằng tôi yêu nàng, nhiều hay ít. Có lẽ bởi vì khi ấy, tôi chưa sẵn sàng cầm những ngón tay mong manh của nàng để dắt nàng vào thế giới của tôi. Tôi nhận ra rằng nàng bỏ tôi, cũng đáng đời tôi lắm!
Có nhiều đêm tôi nằm lải nhải suốt đêm cái câu mà người ta chỉ nên nói một lần trong đời "Anh yêu em".
Con tiep
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro