Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

lễ kết bái huynh đệ

Tại phòng trà.

Những tiếng cười vẫn vang lên không ngớt.

★★★★

Mặc kệ những ánh mắt nhìn ngó tỏ ý kinh ngạc, ngay dưới bức tượng hiệu trưởng đáng kính ta và Dũng huynh đây kết bái huynh đệ.

Mùi nhang hương bay thoang thoảng, bàn tay ta khấn ba vái, rồi rập đầu xuống thành kính.

Dũng huynh sau khi dập đầu ba lạy liền nói:

" Hiệu trưởng đại nhân, xin ngài chứng dám cho tình huynh đệ này.."

Ta rưng rưng nước mắt. Trong làn nước mắt đó, ta mơ hồ nhìn thấy hiệu trưởng hiển linh, ngài nhìn ta chăm chú. Ngài cúi xuống. Rút ba cây nhang ra. Mỉm cười.

Rồi đập ta .

Ta khụy xuống ôm đầu. Bất giác nhìn thấy đôi giày da bóng loáng đang ở ngay trước mặt. Ta ngước lên. Há hốc mồm.

Ngài không phải hiệu trưởng hiển linh. Hoàn toàn không phải. Ngài chính là hiệu trưởng thật. Ngài còn sống, mái đầu hói, áo vét chỉnh tề, nơ đỏ cài ngay ngắn.

Ta và Dũng huynh bị lôi thền thệt đi, dưới bao con mắt của người khác. Hai bọn ta chẳng khác gì hai con chồn hôn. Vừa bị bắn. Và chuẩn bị lên thớt.

★★★

Ngay từ ngày hôm đó, lễ kết bái của huynh đệ ta nổi như cồn, bay xa khắp trường.

Ý trời, ý trời. Ta vốn dĩ muốn lặng thầm trong chốn giang hồ, nay đã dậy sóng như vậy. thì thôi. Hãy làm nên lịch sử vang danh.

Ta bước ra từ phòng hội đồng. Ta quên chưa nói. Cha ta là phó hiệu trưởng. Nằm dưới trướng của cha ta, tuy rằng hiệu trưởng có vẻ không ưa ta lắm, nhưng ta vẫn an toàn.

Cha ta ôm ta, mắt rưng rưng lệ sầu đau khổ:

" Cha sẽ cố để con không bị đuổi học lần nữa.."

Ta im lặng. Ta đã làm cha khóc. Cha không hề biết rằng, một khi lao thân vào chốn này, đường vào thì dễ, đường lui thì khó. Nay đã có huynh đệ song hành, có lẽ làm cha ta yên tâm đôi phần.

Dũng huynh nối gót ta bước ra. Ta nghe huynh nói mẹ huynh là giáo viên trong này. Đem huynh vào đây nhằm quản thúc. Huynh đã nghĩ chắc cả đời này sẽ lặng im mà sống. Nhưng nay gặp ta, khí phách năm xưa nổi dậy. Thề sẽ tạo nên một lịch sử vang danh họ vương, làm song thân huynh nở mày nở mặt.

Mẹ huynh nước mắt lưng tròng, luôn miệng kể lể:

" Để ở nhà thì mang đao mang kiếm múa lung tung, mang lên trường thì lại đi lập cái gì kết bái huynh đệ, tôi thật là khổ mà..... hiệu trưởng, thầy để nó ở đây. Tôi quản. Chứ để nó đi học trường khác chắc tôi chết quá..."

Xem ra đàm phán đã kết thúc. Ta khẽ phủi vạt váy, thở một tiếng : chốn giang hồ quả là hiểm ác.

★★★★

Ta và Dũng huynh còn chưa kịp định thần. Ở căn tin vô số con người bu lại.

Trước mặt ta, một nam sinh tỏ ý khâm phục:

" ..Oa..cậu trông thật là oách xà lách luôn.."

Nữ nhân bên cạnh nhìn ta tròng trọc, hai mắt liến thoắng:

" ...ngầu ghê...."

"........"

Đám người vẫn tiếp tục bàn tán xôn xao, nói qua nói lại, lời ra tiếng vào.

Bỗng nhiên cả người Dũng huynh run lên bần bật. Ta bất giác kinh ngạc quay lại. Huynh ấy đang bịt miệng chính mình, hai mắt đẫm lệ, cố gắng nén lại cơn khóc, làm cho cả cơ thể run lên.

Ta lay lay người huynh:

" Huynh làm sao vậy? "

Huynh sụt sùi, nước mắt ngắn nước mắt dài:

" Huynh thật sự bị họ làm cho cảm động. Bao năm trong chốn giang hồ chưa bào giờ được nghênh đón như lần này. Quả nhiên . Thời thế đã thay đổi...."

Nói rồi huynh quay qua ta. Tuy ta là nữ nhi nhưng chúng ta vẫn gọi nhau là huynh đệ- chuyện này không nên bàn cãi. Huynh nắm lấy vai ta, mắt ánh lên sự tự tin mãnh liệt:

" Hãy xây dựng giang sơn ở đây, hai huynh đệ ta..."

★★★ on - going★★★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro