Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21. Người một nhà


"Được"

Từ giây phút anh nói chia tay, Jeong Jihoon đưa mắt ra ngoài của sổ, không nhìn anh lấy một lần nào, chỉ nhẹ giọng đáp lại anh một cách lạnh nhạt.

Lee Sanghyeok toang xoay người đi, nhưng lại bị câu tiếp theo của cậu giữ chân.

"Chúng ta sẽ sống chung một nhà đấy, anh tính thế nào?"

"Cứ coi nhau như người xa lạ là được"

Đợi đến khi cửa phòng khép lại, Jeong Jihoon mới quay mặt lại nhìn phía cánh cửa đang đóng im lìm, sau đó như cạn kiệt sức lực mà ngã người ra đệm giường, mắt nhìn vô định lên trần nhà, hai tay buông thõng.

*****

Khi ra đến đường lớn, gió lạnh táp vào mặt khiến Lee Sanghyeok đau rát, nhưng không thể nào sánh bằng với nỗi đau trong lòng anh lúc này. Anh cứ vậy mơ màng bước thật nhanh về phía trước như đang chạy trốn, chạy khỏi một Jeong Jihoon xa lạ, chạy khỏi tình yêu vốn không nên bắt đầu, chạy khỏi câu chuyện cũ đau thương của thế hệ trước, nước mắt anh không kìm được mà đổ như mưa.

Jeong Jihoon điên rồi, anh cũng điên mất thôi.

Việc đúng đắn là không nên gặp nhau, có lẽ Jeong Jihoon vẫn là con trai duy nhất của Jeong Jinwoo như trước đến giờ, còn anh vẫn là con trai của riêng một mình mẹ anh mà thôi.

Đối với người khác, yêu đúng người thì yêu một lần sẽ hạnh phúc một đời, còn kẻ đáng thương như anh ấy mà, chính là không may mắn mà lỡ yêu người không nên yêu, hậu quả là yêu một lần thì hạnh phúc ngắn ngủi nhưng lại nhớ một đời và sẽ đau cho đến chết.

Đau thật!

Lee Sanghyeok chưa bao giờ là kẻ hèn nhát, nhưng hôm nay anh chấp nhận mình phải lùi một bước. Chưa nói đến việc Jeong Jihoon tồi kia có xứng đáng với tình yêu của anh hay không, dù cho cậu có thật sự xứng đáng, mẹ anh và người bố mới nhận mặt cũng không thể nào tác hợp cho bọn họ.

Lee Sanghyeok rất giỏi toán, chưa từng có câu hỏi nào làm khó được anh, thế nhưng mối quan hệ rối ren này lại là một bài toán hóc búa mà anh không thể nào tìm ra đáp án, hoặc vốn dĩ đáp án chính là ngay từ đầu đừng có gặp gỡ, đừng để bị thu hút, đừng để tâm, đừng dành tình cảm cho cậu. Chỉ trách anh ngông cuồng cho rằng mình giỏi giang, nghĩ rằng một ngày nào đó có thể sánh bước bên Jeong Jihoon. Cuối cùng thì từ đâu nhảy ra một người bố có tiền, anh giờ đây đã có chung một xuất phát điểm với cậu, nhưng mãi mãi là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau nữa.

Anh không thể tước đoạt đi hạnh phúc đang sắp gõ cửa của mẹ mình.

Jeong Jihoon hận hai mẹ con anh nên giả vờ yêu anh. Nực cười thật. Tình yêu ngây ngô đầu đời mà anh dành hết can đảm để bắt đầu và vô vàng sự chân thành trao đi, chỉ nhận lại toàn là dối trá.

Tốt nhất là chôn vùi đoạn tình cảm này. Dừng lại với Jeong Jihoon, sau đó mỗi người đóng tròn vai đứa con ngoan của mình là cách duy nhất mà anh có thể làm.

*****

Lee Sanghyeok và mẹ mình chuyển đến sống tại căn biệt thự nhà Jeong Jihoon, hai gia đình đổ vỡ hợp lại với nhau thành một nhà bốn người một cách đầy lúng túng và ngượng nghịu.

Lúc đặt vali xuống và đứng ở giữa phòng khách rộng lớn quan sát xung quanh, Lee Sanghyeok thấy thật lạ lẫm. Anh đã từng đến đây không biết bao nhiêu lần, trước đây cảm xúc trong anh đều là mong đợi, là rung động, là quyến luyến không muốn đi, ấy thế mà lần này đặt chân đến với một tâm trạng hoàn toàn khác, chẳng có gì ngoài sự hốt hoảng khi biết sẽ chạm mặt nhau, sự ngột ngạt và khó chịu âm ỉ khi hít thở chung bầu không khí với người đó.

Jeong Jinwoon cũng làm thủ tục cho Lee Sanghyeok chuyển đến ngôi trường tốt nhất trung tâm thành phố. Ban đầu Lee Sanghyeok phản đối kịch liệt, anh lấy lý do là đã cuối cấp rồi, chuyển đi như vậy rất khó sắp xếp bài vở, nhưng thật ra nguyên nhân chính là anh không thể cứ vậy học chung một trường với Jeong Jihoon được, vết thương trong lòng của anh vẫn còn đang rỉ máu, nó cần thời gian để khép miệng.

Thế nhưng sự phản đối của anh là thừa thãi, người bố bỏ rơi anh suốt mười tám năm nay lại dành quá nhiều sự quan tâm đến anh một cách không cần thiết. Lee Sanghyeok bất lực quay sang cầu cứu mẹ mình, lần này bà vậy mà lại không đứng về phía anh: "Trường mới tốt hơn nhiều, con nghe lời bố đi".

Lee Sanghyeok đành ngậm ngùi chấp nhận sự sắp xếp của bố mẹ, chuyển đến cùng trường với Jeong Jihoon trong chưa đầy nửa năm còn lại của lớp mười hai.

Ryu Minseok nghe được tin tức chấn động thì ngay lập tức chạy đến tìm anh, nhưng chỉ đứng ngoài cửa lớp nhìn mà không dám vào trong. Nó cảm thấy mình là nguyên nhân cho mối nghiệt duyên giữa anh và Jeong Jihoon, thế nên nó có lỗi lớn nhất trong chuyện này. Cho đến tận khi Lee Sanghyeok nổi giận mắng nó một trận là không phải lỗi do nó, những gì anh trải qua là chuyện anh bắt buộc phải chịu mà thôi, nó mới không dám nhận lỗi về phía mình nữa.

*****

Jeong Jihoon thế mà lại coi trọng lời nói của anh, trừ những lúc ở nhà vô tình chạm mặt nhau và không nói với nhau một câu nào, còn lại phần lớn thời gian cậu đều thật sự xem anh là người xa lạ, thậm chí nếu có vô tình chạm mặt ở trường, cậu cũng không nhìn anh, cứ vậy mà đi lướt qua.

Ban đầu Lee Sanghyeok cứ trốn đông trốn tây, sợ rằng sẽ chạm mặt người ta thì trái tim yếu ớt lại không chịu được, vậy mà đến lúc chạm mặt rồi nhưng người ta lại không hề đoái hoài đến mình, lòng anh lại càng không yên.

Lee Sanghyeok thấy khá tổn thương, cớ sao người nói lời kết thúc là anh mà anh vẫn cứ để tâm nhiều như thế, còn vì không được nhận một cái liếc mắt thôi cũng cảm thấy chạnh lòng kinh khủng. Nhưng như vậy mới đúng nhỉ, vì trong chuyện tình yêu, ai yêu thật lòng và yêu nhiều hơn sẽ là người day dứt mãi không thể buông, dù đối phương là một tên tồi tệ đến thế nào đi chăng nữa.

Nhưng thỉnh thoảng Jeong Jihoon cũng hành động kì lạ khiến anh không thể hiểu.

Có lần nọ căn tin trường hết chỗ ngồi, bình thường Ryu Minseok sẽ hay chạy xuống sớm giữ chỗ giúp anh, nhưng tiếc là hôm đấy nhóc con bị bệnh nên ở nhà, Lee Sanghyeok cứ miệt mài với đống bài tập, đến khi nhận ra đã đến giờ cơm thì anh đã chậm chân rồi.

Lee Sanghyeok bê khay cơm, ngơ ngác nhìn xung quanh toàn người xem có còn chỗ trống nào không.

Bỗng cách đó không xa, Jeong Jihoon đứng phắt dậy, ghé vào tai Lee Minhyeong bên cạnh nói gì đó, rồi cầm lấy khay cơm vẫn đang còn đầy ắp của mình rời đi.

Anh chạm mắt với Lee Minhyeong, cậu vẫy tay bảo anh lại đó ngồi.

Lee Sanghyeok thấy không thoải mái, nhưng không còn chỗ nào khác.

"Nó bảo em gọi anh đến ngồi đấy"

Lúc anh ngồi xuống, Lee Minhyeong liền nói với anh, tay chỉ chỉ theo bóng dáng đã đi xa, "nó" trong lời cậu là Jeong Jihoon, anh biết điều này. Chỉ là anh không hiểu tại sao Jeong Jihoon vô tình đến nỗi sau khi chia tay thì không thèm nhìn anh lấy một cái nay lại chủ động nhường chỗ cho anh.

*****

Lại một lần khác trong tiết thể chất, thật trùng hợp là hôm đó lớp của anh và lớp Jeong Jihoon học cùng một khung giờ. Hai thầy giáo vì để khuyến khích tinh thần thể thao của học sinh nên đã đề nghị hai lớp thi đấu bóng rổ giao lưu với nhau.

Lee Sanghyeok đương nhiên là tham gia, ở bên kia Jeong Jihoon cũng không vắng mặt. Trong lúc giằng co giành bóng, Lee Sanghyeok vô tình bị một đàn em cao lớn va chạm khiến anh ngã sõng soài. Anh còn đang hơi chóng mặt chưa biết đứng dậy như thế nào thì Jeong Jihoon đã ngay lập tức chạy đến đỡ anh, sau đó cõng anh xuống phòng y tế.

Thật là khó hiểu, Lee Sanghyeok thầm nghĩ, chẳng phải người này ghét anh lắm sao? Vậy mà cứ có những hành động khiến anh dậy sóng, tâm tình lâu ngày đã phủ bụi lại không biết điều mà rục rịch ngóc đầu.

Jeong Jihoon cõng anh một đường mà không nói lời nào, sau khi lớp trưởng của lớp anh đến thì rời đi ngay, một câu hỏi thăm cũng không có.

*****

Nếu ai hỏi Lee Sanghyeok có thấy ác cảm với những người bạn của Jeong Jihoon hay không? Câu trả lời là có một chút, nhưng không đáng kể. Ngay từ đầu Jeong Jihoon tiếp cận là muốn trả thù anh, những người này không liên quan, dù không có vụ cá cược kia thì anh và Jeong Jihoon cũng sẽ dính đến nhau theo một cách khác mà thôi, bạn bè của Jeong Jihoon lại không biết câu chuyện ngang trái của đời trước giữa bọn anh.

Hơn nữa sau khi tiếp xúc với mấy người họ, anh thấy họ không xấu xa đến thế, Lee Minhyeong còn là bạn trai của Ryu Minseok, đều trước lạ sau quen cả thôi.

Ryu Minseok vì chuyện của anh mà cãi nhau với Lee Minhyeong, dùng dằng muốn chia tay, còn đánh cậu ta sưng một bên má. Lee Minhyeong phải dỗ mãi cộng với Lee Sanghyeok nói đỡ cho thì nhóc con mới nguôi ngoai.

Thực tế thì tình yêu lứa đôi rất đẹp, anh ủng hộ Ryu Minseok nên trải nghiệm nó. Còn chuyện giữa anh với Jeong Jihoon là trường hợp đặc biệt, anh khuyên nhóc con không nên bận tâm, cũng không nên để nó làm ảnh hưởng đến chuyện riêng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro