"Những Giấc Mơ Dưới Ánh Đèn"
Ánh sáng mờ nhạt của sân thi đấu lấp lánh trong đêm. Chovy ngồi lặng lẽ trong góc phòng chờ, ánh mắt dõi theo những bảng đấu đã được dán trên tường. Hôm nay, anh sẽ đối đầu với Faker – người từng là biểu tượng của cả một thế hệ game thủ, và cũng là người Chovy ngưỡng mộ từ những ngày đầu bước chân vào con đường chuyên nghiệp.
Faker bước vào, mang theo một bầu không khí tự tin nhưng điềm tĩnh. Anh nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên Chovy.
"Chovy?" Faker cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng.
"Ừm, chào anh," Chovy đáp, cố giữ giọng mình không run.
Faker mỉm cười, tiến lại gần. "Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?"
"Áp lực một chút, nhưng cũng hào hứng. Được đối đầu với anh là một vinh dự."
"Không cần phải áp lực đâu. Cậu giỏi lắm, Chovy. Nhiều người kỳ vọng ở cậu vì họ biết cậu có khả năng làm nên điều lớn lao," Faker nói, ánh mắt sắc sảo nhưng không hề có chút kiêu ngạo.
Chovy khẽ cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. "Cảm ơn anh. Nhưng em vẫn muốn đánh bại anh hôm nay."
Faker cười lớn, nụ cười rạng rỡ đến lạ. "Tốt lắm. Hãy cố gắng hết sức. Đấu trường không cần những trận đấu nửa vời."
---
Khi trận đấu bắt đầu, cả hai không ngừng trao đổi những pha xử lý xuất sắc. Dưới khán đài, người hâm mộ hò reo không ngớt. Nhưng điều đáng chú ý nhất không phải là màn trình diễn của họ, mà là cách họ tôn trọng và thúc đẩy nhau.
Cuối cùng, Faker giành chiến thắng trong một trận đấu kéo dài hơn 40 phút. Cả sân vận động như nổ tung. Chovy bước ra khỏi bàn thi đấu, tiến đến bắt tay Faker.
"Anh xứng đáng," Chovy nói, ánh mắt rực lửa quyết tâm. "Nhưng lần tới, em sẽ không để thua đâu."
Faker gật đầu, ánh mắt lấp lánh như ánh đèn sân khấu. "Anh mong chờ điều đó."
Trong giây phút ấy, họ không phải là đối thủ, mà là hai người bạn đồng hành trên con đường chinh phục đỉnh cao.
---
Sau trận đấu, Chovy không trở về phòng ngay. Anh đứng giữa sân khấu đã tắt ánh đèn, cảm giác hơi lạnh của buổi tối len lỏi qua lớp áo thi đấu. Những tiếng reo hò trước đó dường như vẫn vang vọng đâu đây, như một bản nhạc không lời mà anh chưa thể chạm tới nốt cao nhất.
“Vẫn ở đây sao?” Giọng Faker cất lên từ phía sau.
Chovy quay lại, thấy anh chậm rãi bước đến. Faker không còn khoác bộ áo đỏ đen biểu tượng của T1 nữa, thay vào đó là chiếc hoodie đơn giản. Trông anh bây giờ không khác gì một người anh lớn – không phải huyền thoại mà cả thế giới biết đến.
“Em chỉ muốn nghĩ thêm một chút,” Chovy nói, giọng trầm. “Cách anh đánh... làm em nhận ra mình vẫn còn nhiều thiếu sót.”
Faker nhíu mày, rồi ngồi xuống cạnh Chovy. “Cậu biết không, khi bằng tuổi cậu, anh cũng từng cảm thấy như thế. Dù thắng hay thua, cảm giác không bao giờ đủ tốt cả.”
“Thật sao?”
“Ừ. Nhưng rồi anh nhận ra, việc theo đuổi sự hoàn hảo là một hành trình, không phải đích đến. Cậu không cần thắng tất cả ngay lập tức. Quan trọng là mỗi ngày phải giỏi hơn chính mình của hôm qua.”
Lời nói của Faker như chạm vào điều gì đó sâu thẳm trong lòng Chovy. Cậu gật đầu, ánh mắt sáng hơn một chút. “Cảm ơn anh. Em sẽ nhớ điều đó.”
Faker mỉm cười. “Đừng cảm ơn. Chỉ cần cậu giữ lời hứa. Anh muốn thấy cậu đánh bại anh một ngày nào đó. Hãy để anh thấy một Chovy mạnh mẽ nhất.”
---
Ngày tháng trôi qua, và giải đấu tiếp theo lại đến. Lần này, mọi ánh mắt đổ dồn về trận tái đấu giữa Faker và Chovy. Trên bàn phím, đôi tay của Chovy như khiêu vũ, từng cú bấm phím đầy quyết đoán. Anh không còn căng thẳng như lần trước.
Faker nhìn thấy điều đó, và anh mỉm cười. “Đúng rồi, Chovy,” anh nghĩ thầm. “Cho anh thấy tất cả đi.”
Trận đấu kéo dài đến phút thứ 50, một ván đấu nghẹt thở khiến khán giả không thể rời mắt. Cả hai đều tung ra những pha xử lý siêu hạng, từng bước đọc vị đối thủ, nhưng cũng không quên dành sự tôn trọng trong từng pha giao tranh.
Và lần này, Chovy đã chiến thắng.
---
Trong hậu trường, Chovy cúi đầu cảm ơn Faker khi cả hai rời khỏi bàn thi đấu. “Cuối cùng em cũng làm được,” cậu nói, hơi ngại ngùng.
Faker bật cười, vỗ nhẹ vai Chovy. “Anh đã nói rồi mà. Chỉ cần cậu cố gắng, không gì là không thể.”
“Nhưng đây chưa phải là đích đến,” Chovy đáp, ánh mắt sáng rực. “Em vẫn sẽ tiếp tục học hỏi từ anh.”
Faker gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm tự hào. “Tốt lắm. Đừng bao giờ dừng lại.”
Họ rời đi, nhưng trong lòng cả hai đều biết rằng, cuộc hành trình của họ không chỉ là những chiến thắng hay thất bại. Đó là những khoảnh khắc đẩy nhau lên cao hơn, chạm đến những đỉnh cao mới.
---
Vài tuần sau chiến thắng của Chovy, cả anh và Faker đều nhận được lời mời tham gia một buổi giao lưu đặc biệt dành cho các tuyển thủ hàng đầu. Đây là dịp hiếm hoi mà những ngôi sao lớn nhất của LMHT từ khắp nơi trên thế giới cùng tụ họp, không phải để thi đấu, mà để chia sẻ câu chuyện của mình và gặp gỡ người hâm mộ.
Tại khán phòng, tiếng cười nói vang lên khi các tuyển thủ trò chuyện với nhau. Chovy và Faker ngồi cạnh nhau trên sân khấu, với hàng trăm người hâm mộ ngồi bên dưới. Một fan đặt câu hỏi cho Faker:
“Anh Faker, anh đã từng đối mặt với rất nhiều tuyển thủ tài năng, nhưng anh nghĩ sao về Chovy?”
Faker cười, quay sang nhìn Chovy. “Chovy là một trong những đối thủ khó nhằn nhất mà tôi từng gặp. Cậu ấy không chỉ có kỹ năng xuất sắc mà còn sở hữu một tinh thần kiên cường. Nhưng điều tôi thích nhất ở Chovy là cậu ấy không bao giờ dừng lại. Cậu ấy luôn muốn học hỏi và tiến bộ.”
Khán phòng bùng nổ tiếng vỗ tay, và Chovy đỏ mặt. “Em không giỏi đến mức đó đâu,” cậu nói nhỏ.
Faker nghiêng đầu, nụ cười tinh nghịch. “Đừng khiêm tốn quá, Chovy. Cậu đã đánh bại tôi lần trước rồi mà.”
Khán giả bật cười, còn Chovy chỉ biết gãi đầu, lúng túng.
---
Sau buổi giao lưu, hai người bước ra ban công để hít thở không khí. Đêm nay trời trong, ánh sao lấp lánh trên cao. Chovy tựa vào lan can, im lặng một lúc rồi bất ngờ hỏi:
“Anh Faker, anh đã từng nghĩ đến chuyện dừng lại chưa? Ý em là, anh đã thi đấu rất lâu rồi.”
Faker ngước nhìn bầu trời, ánh mắt như xuyên qua những ngôi sao xa xăm. “Có chứ. Có những lúc anh cảm thấy mệt mỏi, muốn dừng lại để nghỉ ngơi. Nhưng mỗi khi nghĩ đến điều đó, anh lại nhớ vì sao mình bắt đầu. LMHT không chỉ là một trò chơi với anh. Nó là giấc mơ, là nơi anh tìm thấy bản thân.”
Chovy gật đầu, trầm ngâm. “Em hiểu rồi. Em cũng cảm thấy giống vậy. Nhưng đôi lúc, em sợ rằng mình không đủ tốt, rằng em sẽ chẳng bao giờ đạt đến tầm của anh.”
Faker cười nhẹ, quay sang nhìn Chovy. “Đừng nghĩ như vậy. Đỉnh cao của mỗi người không giống nhau. Quan trọng là cậu không ngừng leo lên. Và hãy nhớ, cậu không cần phải làm điều đó một mình.”
Lời nói của Faker khiến Chovy cảm thấy nhẹ lòng hơn. “Cảm ơn anh. Em thật may mắn vì có một người như anh làm đối thủ và người đồng hành.”
Faker vỗ vai Chovy, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi. “Và anh cũng cảm thấy may mắn vì có một đối thủ như cậu. Đừng dừng lại, Chovy. Cậu còn cả một chặng đường dài phía trước.”
---
Vài tháng sau, trong một trận đấu quốc tế, Faker và Chovy lại đứng trên sân khấu, lần này là ở hai đội khác nhau trong trận chung kết. Khi ánh đèn chiếu sáng, cả hai đều hiểu rằng cuộc chiến của họ không chỉ để giành chiến thắng, mà còn để tiếp tục thúc đẩy nhau đến những tầm cao mới.
Trận đấu kéo dài qua 5 ván, căng thẳng đến từng giây phút cuối cùng. Và dù ai thắng hay thua, khán giả cũng hiểu rằng, họ vừa chứng kiến không chỉ một trận đấu, mà còn là câu chuyện của sự kiên cường và sự tôn trọng.
Khi bắt tay nhau sau trận, Faker khẽ nói: “Cậu đã tiến xa lắm rồi. Nhưng đừng dừng lại nhé.”
Chovy mỉm cười. “Em sẽ không dừng lại. Anh cũng vậy, được chứ?”
Faker gật đầu. Và dưới ánh đèn sân khấu, họ bước đi, mang theo giấc mơ của mình, và của cả những người hâm mộ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro