Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ánh Dương Sau Những Ngày Giông Bão

Seoul hôm nay đón một buổi sáng dịu dàng, ánh nắng nhạt xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi vào căn phòng nhỏ nơi Faker và Chovy đang sống cùng nhau. Những ngày thi đấu căng thẳng đã qua, nhường chỗ cho một quãng nghỉ ngắn, đủ để họ lấy lại sức lực và tận hưởng sự bình yên hiếm hoi giữa nhịp sống hối hả của thế giới thể thao điện tử.

Chovy khẽ mở mắt, ánh nắng nhẹ làm cậu hơi nheo lại. Bên cạnh cậu, Faker vẫn còn chìm trong giấc ngủ, khuôn mặt anh thoáng vẻ mệt mỏi nhưng lại bình yên đến lạ. Chovy nhìn anh, đôi mắt đầy dịu dàng. Những lúc như thế này, cậu mới có cơ hội ngắm nhìn Faker không phải là một huyền thoại, không phải là "Quỷ Vương" của Liên Minh Huyền Thoại, mà chỉ là Lee Sang-hyeok — một người yêu cậu bằng tất cả sự chân thành và dịu dàng.

Chovy nhẹ nhàng rời khỏi giường, sợ làm anh thức giấc. Cậu bước đến bên cửa sổ, mở toang để gió xuân ùa vào, mang theo hương thơm nhè nhẹ của những cánh hoa anh đào đang nở rộ ngoài kia. Một buổi sáng hoàn hảo để bắt đầu lại, cậu nghĩ.

Khi cậu đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, một vòng tay ấm áp bất ngờ ôm lấy cậu từ phía sau. Faker, vẫn còn chút ngái ngủ, tựa cằm lên vai Chovy, giọng nói trầm ấm vang lên:

"Em dậy sớm vậy?"

Chovy khẽ cười, tay vẫn đang đảo nhẹ chảo trứng. "Em không muốn làm anh thức. Anh ngủ được không?"

Faker gật đầu, nhưng vẫn không rời khỏi cậu. "Ngủ ngon lắm. Nhưng tỉnh dậy mà không thấy em bên cạnh thì anh lại muốn tìm."

Chovy quay đầu lại, ánh mắt họ gặp nhau. Trong đôi mắt ấy, có sự yêu thương, sự tin tưởng mà cả hai đã dành cho nhau qua những ngày tháng khó khăn.

"Anh ngồi đi, sắp có bữa sáng rồi." Chovy khẽ đẩy anh ra, nhưng Faker vẫn đứng đó, đôi tay đặt lên eo cậu như thể không muốn buông.

"Anh thích đứng đây với em hơn."

Chovy bật cười, tiếng cười nhẹ như làn gió xuân. "Được rồi, nhưng anh phải hứa là không làm em phân tâm."

Faker mỉm cười, lùi lại một chút nhưng vẫn đứng gần, ánh mắt dõi theo từng động tác của Chovy.

Bữa sáng được dọn ra trên bàn ăn nhỏ, đơn giản nhưng ấm áp. Họ ngồi đối diện nhau, ánh nắng len qua cửa sổ, chiếu lên những đĩa thức ăn, tạo nên một bức tranh bình dị mà đẹp đến nao lòng.

"Em đã nghĩ gì khi đứng bên cửa sổ lúc nãy?" Faker hỏi, giọng nói dịu dàng như cơn gió.

Chovy ngừng lại một chút, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. "Em nghĩ về những ngày tháng vừa qua. Chúng ta đã đi qua bao nhiêu khó khăn, nhưng cuối cùng, em vẫn cảm thấy mình thật may mắn khi có anh ở bên."

Faker lắng nghe, ánh mắt anh sâu thẳm, như đang lưu giữ từng lời nói của cậu. "Anh cũng vậy. Em là người giúp anh vượt qua những áp lực mà đôi khi anh nghĩ mình không thể chịu nổi."

Chovy cười nhẹ, đôi mắt ánh lên sự trìu mến. "Vậy thì chúng ta là nguồn sức mạnh của nhau, đúng không?"

Faker gật đầu, nắm lấy tay Chovy trên bàn, siết nhẹ như một lời khẳng định. "Đúng. Và anh không thể tưởng tượng cuộc sống này mà không có em."

---

Buổi chiều, họ quyết định cùng nhau ra ngoài dạo chơi. Thành phố Seoul vào mùa xuân đẹp như một bức tranh với những con đường rợp bóng hoa anh đào. Chovy và Faker bước đi bên nhau, đôi tay đan chặt, không cần nói nhiều nhưng cả hai đều cảm nhận được sự kết nối đặc biệt.

Họ dừng lại ở một quán cà phê nhỏ bên đường, nơi có ban công nhìn ra dòng sông Hàn. Chovy chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, ánh mắt cậu nhìn xa xăm ra phía dòng nước lấp lánh dưới ánh nắng chiều.

"Anh nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta ngồi ở đây, em đã rất lo lắng." Chovy lên tiếng, phá vỡ sự im lặng êm dịu giữa họ.

Faker mỉm cười. "Anh nhớ chứ. Em không ngừng nghịch ngón tay, còn anh thì không biết phải nói gì để khiến em bớt căng thẳng."

Chovy khẽ cười, gió nhẹ làm những sợi tóc cậu khẽ bay. "Nhưng giờ thì khác rồi. Ở bên anh, em không còn lo lắng hay sợ hãi nữa. Em chỉ cần là chính mình."

Faker đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Chovy, ánh mắt anh đầy yêu thương. "Và anh yêu em vì chính con người em. Không phải vì em là tuyển thủ xuất sắc, không phải vì bất cứ điều gì khác ngoài chính em."

Chovy ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong veo như phản chiếu cả bầu trời mùa xuân. "Cảm ơn anh, vì đã luôn ở đây, luôn yêu thương và hiểu em."

Faker không đáp, chỉ nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Chovy. Một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả tình yêu và sự trân trọng.

---

Buổi tối, họ trở về căn hộ nhỏ của mình. Chovy ngồi bên cửa sổ, tay cầm một quyển sách, trong khi Faker ngồi trên ghế, đôi mắt dõi theo cậu.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Chovy quay sang hỏi, ánh mắt tò mò.

Faker mỉm cười, bước đến ngồi cạnh cậu. "Anh đang nghĩ về tương lai của chúng ta. Về những ngày tháng mà chúng ta sẽ cùng nhau đi qua."

Chovy tựa đầu vào vai anh, giọng nói nhẹ như gió. "Em cũng vậy. Em muốn chúng ta mãi như thế này, bình yên và hạnh phúc."

Faker vòng tay ôm lấy cậu, siết nhẹ như muốn giữ chặt khoảnh khắc này mãi mãi. "Anh hứa, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở bên em, cùng em vượt qua tất cả."

Chovy nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ người bên cạnh. Trong vòng tay Faker, cậu cảm thấy mình được bảo vệ, được yêu thương một cách trọn vẹn.

Ngoài kia, đêm dần buông xuống, nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, ánh sáng của tình yêu vẫn luôn rực rỡ, dịu dàng và vĩnh cửu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro