Chương 3
Park Jaehyuk là anh em tốt nhất của Jeong Jihoon, mấy ngày nay Park Jaehyuk đã nhìn ra, tâm trạng của Jeong Jihoon không tốt lắm.
“Anh Jihoon, anh vẫn còn nghĩ đến chuyện ở phòng bida Gwang Myung lần trước ư?”
“Sao không nghĩ tới được? Vết thương lành thì không đau à?”
“Anh bỏ qua chuyện này đi, đại ca đã ra mặt hòa giải rồi, anh còn gây chuyện khác nào tát vào mặt đại ca?!”
“Không phải anh muốn báo thù, anh thật sự chỉ muốn đánh một trận với Lee Sanghyeok thôi.”
“Người đánh giỏi đâu phải chỉ có một mình Lee Sanghyeok!”
“Anh cứ muốn đánh hắn đấy!”
“Hầy…” Park Jaehyuk cũng bó tay.
Park Jaehyuk cảm thấy gần đây hành động của Jeong Jihoon không được bình thường, sau này Park Jaehyuk nói với người khác, thật ra lúc đó hắn có cảm giác Jeong Jihoon giống như anh chàng thất tình bị gái đá, đâm ra vừa hận vừa yêu. Đương nhiên Park Jaehyuk không dám nói thế trước mặt Jeong Jihoon, hắn còn muốn sống thêm vài năm nữa.
“Anh Jihoon, anh không đập bông gòn… À quên, không đàn guitar nữa sao?”
Jeong Jihoon chợt nhớ ra, thế là hắn ôm cây đàn guitar gỗ đến trường trung học Mapo.
Trường trung học Mapo có một sân tập lớn đạt tiêu chuẩn, bên cạnh có một khán đài và bậc thang cao cao, mỗi tối Jeong Jihoon thường ngồi trên bậc thang luyện đàn guitar. Thật ra Jeong Jihoon đàn không đến nỗi tệ như Park Jaehyuk nói, những hợp âm đơn giản vẫn đúng nhịp. Mấy ngày qua Jeong Jihoon không đến đây, tối nay mới quay lại chỗ cũ, ai ngờ vừa ngồi xuống bậc thang, đột nhiên nghe được tiếng đàn guitar truyền đến từ bậc thang đối diện, thì ra đã có người tới trước.
Jeong Jihoon sửng sốt, hắn cố tình chọn mười giờ tối, lẽ ra giờ này không còn ai mới đúng.
Cách ở giữa là một sân bóng rộng, Jeong Jihoon hiển nhiên không nhìn thấy người đánh đàn ngồi đối diện là ai, thế nhưng tiếng đàn vẫn theo gió truyền qua, Jeong Jihoon nghe mà giật mình.
Jeong Jihoon biết bài này, đó là bài "Tuổi thơ".
Cây đa đứng bên cạnh hồ nước, tiếng ve sầu gọi mùa hè về
Bụi cỏ khẽ lay động, chỉ có bươm bướm đậu phía trên
Phấn trắng của thầy giáo viết lít kít trên bảng đen
Cùng đợi tan học, cùng đợi tan học, cùng đợi những trò chơi tuổi thơ…
Tại sao cô bé lớp bên cạnh vẫn chưa đi ngang qua cửa sổ lớp tôi
Miệng lẩm nhẩm bài học lịch sử, quyển truyện tranh trong tay, mối tình đầu thời thơ ấu trong lòng…
Kí ức về những ngày thường hay ngẩng đầu nhìn bầu trời
Cứ tò mò như thế, cứ mơ mộng như thế, thời thơ ấu cô đơn như thế…
Jeong Jihoon nghe say sưa.
Người đối diện không chỉ đàn mà còn nhẹ nhàng cất tiếng hát.
Gió đêm đưa đến giai điệu trầm bổng du dương, thêm cả tiếng hát trầm thấp dịu dàng làm cho đáy lòng Jeong Jihoon phập phồng theo.
Jeong Jihoon rung động rồi.
Bài "Tuổi thơ" này rất nổi tiếng ở Seoul lúc bấy giờ, dù không phải là bản nhạc nội địa nhưng lại được người dân khắp phố lớn ngõ nhỏ đều tập tành hát theo lời nhạc, những người học đàn guitar cũng học bài này, còn một bài nữa cũng được dân đánh đàn ưa thích là bài "Tình khúc 1990".
Jeong Jihoon đã từng nghe nhiều người đàn bài "Tuổi thơ", bản thân hắn cũng từng đàn thử, nhưng hiếm khi nghe được cao thủ guitar đánh đàn. Bây giờ là bản tốt nhất mà Jeong Jihoon từng nghe, hắn nghe đến mê say, giai điệu và tiếng hát kia đã ngấm vào lòng hắn.
Giữa làn gió đêm, Jeong Jihoon nhịn không được nhẹ giọng hát theo, sau đó ngồi xuống, ôm lấy đàn guitar của mình, cẩn thận bắt kịp tiết tấu của đối phương, nhưng lại không dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ trình độ gà mờ của mình quấy rầy cao thủ người ta.
Jeong Jihoon luống cuống đánh vài âm, bất chợt đánh ra một âm lệch, tiếng đàn của đối phương dừng lại.
“Xin lỗi nha anh bạn!” Jeong Jihoon ngượng ngùng, hét về phía đối diện.
Đối diện xuất hiện một đóm lửa nhỏ, hẳn là người đánh đàn châm thuốc.
Đối phương gảy dây đàn một cái, xem như là trả lời.
Jeong Jihoon vui vẻ trở lại.
“Đàn hay lắm!”
Jeong Jihoon tiếp tục kêu lớn, hiếm khi hắn mới khen ai thật lòng như thế.
Sau đó, Jeong Jihoon nghe được một tiếng “cảm ơn!” loáng thoáng trong gió đêm.
Một đoạn nhạc ngắn lại truyền đến, tốc độ rất chậm, chính là đoạn vừa rồi Jeong Jihoon đánh sai.
Đối phương đàn xong đoạn ngắn đó, dừng lại một chút, tiếp theo chậm rãi đàn lại lần nữa.
Jeong Jihoon nghe hiểu, người kia dạy mình đàn đây mà.
Jeong Jihoon ôm đàn, bắt đầu đàn theo đối phương. Đối phương thả chậm nhịp điệu phân nửa, nghe Jeong Jihoon đuổi kịp và đàn đúng rồi, đối phương mới dừng lại, tiếp theo đàn thêm một đoạn ngắn, vẫn thả chậm tốc độ, cứ đàn như thế hai lần.
Trong lòng Jeong Jihoon sục sôi, hắn đã gặp được cao thủ có lòng tốt dạy mình rồi.
Hai người ở trong sân tập, một người ngồi bên này, một người ngồi bên kia, từng đoạn nhạc ngắn cứ thế vang lên. Người đối diện kiên nhẫn dẫn dắt Jeong Jihoon, giai điệu của hai bên dần hòa hợp, Jeong Jihoon cũng bắt đầu tìm được cảm giác, càng đánh càng thuận tay.
Jeong Jihoon bất tri bất giác đàn đến nhập thần, tập trung đàn lại những đoạn ngắn kia thành một đoạn hoàn chỉnh, không kiềm nổi sự hưng phấn.
“Thấy được không?”
Jeong Jihoon phấn khởi hét to về phía đối diện.
Không có tiếng trả lời, cũng không còn tiếng đàn. Jeong Jihoon ngơ ngẩn. Hắn vội vàng đứng dậy ôm đàn guitar chạy qua chỗ bậc thang đối diện.
Không có ai ở đó, không biết người đã đi từ lúc nào.
Trên mặt đất chỉ còn một mẩu tàn thuốc.
“Má… Chào hỏi rồi hẵng đi chứ!”
Jeong Jihoon cảm thấy mất mát.
Tối hôm sau, Jeong Jihoon lại ôm đàn guitar đến chỗ cũ vào giờ đó, nhưng đợi cả đêm cũng không thấy người đến.
Jeong Jihoon không cam lòng, tối vài hôm tiếp theo đều chạy tới đây, nhưng kết quả vẫn không thấy ai xuất hiện.
Jeong Jihoon buồn bực ôm đàn guitar gảy mấy cái.
“Sao lại không đến nữa?”
Vì thế bài "Tuổi thơ" kia chỉ học được một nửa, Jeong Jihoon cũng chỉ có thể đàn tới đoạn người kia dạy, phần còn lại hắn không có tâm trạng để học.
Vài ngày sau Jeong Jihoon không đến nữa, bởi vì hắn không có thời gian.
Một vài vụ làm ăn của Kang Dae xảy ra xung đột với Joon Ho. Kang Dae không thể chấp nhận việc Joon Ho độc chiếm thị trường giết mổ lâu như vậy, hai người cũng không thể đàm phán. Kang Dae bảo Jeong Jihoon thay mặt mình đập phá phòng video và phòng chơi game của Joon Ho, Jeong Jihoon làm rất tốt, Joon Ho thật sự bị chọc giận.
“Không phải chỉ là Kang Dae thôi sao? Đắc ý cái gì chứ?”
Joon Ho nổi tiếng là người lỗ mãng dễ kích động, sơ hở là nổi nóng, Kang Dae đánh trúng nhược điểm này của gã, cố ý làm gã kích động.
Jeong Jihoon dẫn người đánh mấy trận um sùm với đám thuộc hạ của Joon Ho, trong một trận sống mái, Jeong Jihoon đã đánh gục Gun Cho, tay đấm mạnh nhất của Joon Ho, nhưng Park Jaehyuk cũng bị người khác chém trọng thương.
Jeong Jihoon cứ tưởng lần này Park Jaehyuk sẽ không qua khỏi.
Hắn nhìn Park Jaehyuk máu me đầm đìa hôn mê bất tỉnh bị đẩy vào phòng cấp cứu, bên tai là tiếng khóc khản cổ của mẹ Park Jaehyuk.
“… Sao con không chịu học hành đàng hoàng… mẹ xin con đấy… đừng đi đánh nhau nữa…”
Nghe tiếng khóc đau lòng của mẹ Park Jaehyuk, Jeong Jihoon cũng cảm thấy khó chịu, hắn xoay người đi ra ngoài.
Park Jaehyuk được cứu sống, nhặt được cái mạng nhỏ, thế nhưng một chân bị tàn tật.
“Mẹ nó có gì đâu. Không phải vẫn còn một chân sao? Anh Jihoon, chờ em khỏe lại sẽ đi xử lý tụi nó.” Park Jaehyuk an ủi Jeong Jihoon.
Jeong Jihoon nhìn người anh em mới 19 tuổi của mình, khi đó bọn họ vẫn chưa hiểu tàn tật có ý nghĩa thế nào.
Jeong Jihoon đi tìm Kang Dae.
“Đại ca, cho em mượn khẩu súng.”
Jeong Jihoon nói, mặt lạnh tanh.
Kang Dae đưa cho Jeong Jihoon một khẩu súng lục năm phát.
Nhưng bên trong chỉ có một viên đạn.
“Nếu bắn một phát không trúng, cậu không cần bắn tiếp nữa.” Kang Dae nói.
“Đừng gây án mạng.” Kang Dae chỉ nói hai câu như thế.
Tối hôm đó, tên cầm đầu Mặt Sẹo chém ngã Park Jaehyuk bị trúng đạn trước cửa nhà, một viên xuyên qua bắp đùi, máu chảy đầy đất, thiếu chút nữa mất máu nhiều quá mà chết.
Tiếng súng đêm đó không làm kinh động hàng xóm, bởi vì chỉ bắn có một phát, mọi người cũng không biết đó là tiếng súng hay tiếng gì khác. Mặt Sẹo cũng không đi báo án, lúc đó chuyện giang hồ giải quyết tại giang hồ, không ai đi báo án cả. Mặt Sẹo cũng thành người tàn tật, vài năm sau gã què một chân mở sạp bán báo, người trong giới không còn ai nhận ra bộ dạng hô mưa gọi gió năm xưa của gã nữa.
Mọi chuyện lắng xuống như thế, Jeong Jihoon lại ôm đàn guitar đến sân tập của trường trung học Mapo.
Mới mười ngày không tới, nhưng cũng trong mười ngày ngắn ngủi này, người anh em tốt nhất của hắn trở thành người tàn tật, hắn cũng nổ phát súng đầu tiên trong đời, suýt chút nữa đã giếŧ một người.
Lúc Jeong Jihoon lòng trĩu nặng gảy đàn guitar, phía đối diện chợt vang lên tiếng đàn.
Jeong Jihoon gần như nhảy dựng lên.
“Người anh em!”
Jeong Jihoon cất tiếng gọi.
Gọi xong hắn lại cảm thấy lo lắng, dù sao có người đánh đàn cũng chưa chắc là người hôm đó. Lúc này, đối phương lại gảy đàn một cái, giống như lần trước, xem như chào hỏi với hắn.
Jeong Jihoon nở nụ cười.
“Tôi qua đó tìm anh được không?”
Hôm nay Jeong Jihoon nóng nảy cũng biết hỏi ý kiến người khác rồi.
“Đừng!”
Đối phương trả lời ngắn gọn, Jeong Jihoon đành phải ngồi xuống chỗ của mình. Hắn biết những người chơi nhạc thường rất kỳ quặc, không thích giao lưu.
“Sao mấy ngày nay anh không tới?”
Jeong Jihoon cảm thấy hai người hô to gọi nhỏ trong sân tập thế này dở hơi gì đâu.
Đối phương cũng không nhiều lời, bắt đầu đánh đàn guitar.
Tối hôm đó hệt như buổi tối đầu tiên hai người gặp nhau, mỗi người ngồi một bên đánh đàn. Jeong Jihoon cũng không nói nữa, tập trung đánh đàn, tâm trạng tung bay theo gió đêm.
Nỗi niềm nặng trĩu trong lòng từ từ biến mất, Jeong Jihoon bình tĩnh trở lại, lâu rồi hắn không có cảm giác thả lỏng như thế.
Hắn cảm thấy tiếng đàn của đối phương như có ma lực, chỉ cần giai điệu vang lên là có thể trấn an lòng người.
Jeong Jihoon bắt đầu tưởng tượng người đối diện là người thế nào.
Tiếng đàn của người nọ dịu dàng vô cùng, có thể người nọ cũng là người rất dịu dàng. "Tuổi thơ" vốn là một bài hát vui tươi, nhưng người nọ vừa đàn vừa hát lại khiến cho người nghe ưu sầu và phiền muộn.
Từng chút từng chút một, Jeong Jihoon đã học xong bài "Tuổi thơ".
“Khoan đi đã! Nghe tôi đàn thử một lần đi!”
Jeong Jihoon sợ đối phương lại bỏ đi không nói tiếng nào như đêm hôm đó, chẳng biết chừng nào mới có dịp gặp lại.
Jeong Jihoon chậm rãi đàn một lần, lúc đàn còn cảm thấy hồi hộp, giống như cậu học trò nhỏ đang nộp bài thi cho thầy giáo.
Tuy có đàn sai một vài âm, nhưng vẫn đàn xong cả bài hoàn chỉnh. Jeong Jihoon ngẩng đầu lên, phát hiện đối diện lại lóe lên ánh lửa, người nọ vẫn chưa đi.
“Thế nào?”
Jeong Jihoon sốt sắng hỏi.
Người nọ dụi tắt điếu thuốc. Không biết tại sao, Jeong Jihoon có cảm giác người nọ đang cười.
“Đi đây!”
Âm thanh từ xa truyền tới.
Jeong Jihoon sửng sốt, vô thức hô to: “Ngày mai anh có đến nữa không?”
Không có tiếng trả lời, người đã đi mất.
Jeong Jihoon lại cảm thấy mất mát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro