Chương 1
Những năm cuối thập niên 80 đầu thập niên 90 của thế kỷ trước là một thời kỳ sơ khai nhiều biến động.
Tại thành phố Seoul nơi cư dân hết sức hung hãn, hầu như tháng nào cũng xảy ra vài vụ ẩu đả gây thương tích nghiêm trọng trên đường phố. Nhóm du côn đầu đường xó chợ sống rải rác khắp nơi, bọn chúng tự phân chia địa bàn của mình, mỗi vùng một tên đầu sỏ, còn đám thanh thiếu niên mười tám mười chín tuổi muốn nổi tiếng thì đi lòng vòng khắp phố lớn ngõ nhỏ suốt ngày, trên người cất giấu nào là dùi nhọn, dao xếp, dao bầu, dao cắt dưa hấu, chỉ chờ gặp được một tên côn đồ hoặc một đại ca giang hồ có tiếng tăm là liều mạng hạ gục đối phương bằng một dao, sau đó thành danh trong một đêm, trở thành lão đại được người người kính trọng.
Vì thế vào thời đại đó, trên các con đường lớn ở Seoul, bao giờ cũng nhìn thấy hình ảnh đám côn đồ kết bè kết phái gây chuyện khắp nơi, ẩu đả loạn xạ, chỉ cần mích lòng một câu là tẩn nhau ngay, ngang ngược càn rỡ trên đường phố, gây ồn ào huyên náo khắp mọi nơi.
Tuy nhiên, hơn phân nửa số côn đồ đó chỉ là bọn tôm tép, thậm chí chưa chạm vào được ngưỡng xã hội đen. Bọn chúng là một đám thiếu niên xốc nổi hăng máu, không có tài nghệ gì trong việc đánh nhau, toàn dựa vào số đông, gặp người hiền lành thì ra sức bắt nạt, đến khi gặp phải dân anh chị thứ thiệt thì lập tức nhũn chân bỏ của chạy lấy người, chẳng mấy ai có thể đánh đấm ra trò, đừng nói gì đến việc trở thành nhân vật chủ chốt, vì thế dân côn đồ giang hồ thật sự đều khinh thường việc động thủ với những kẻ này.
Đương nhiên, chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Jeong Jihoon chính là ngoại lệ đó.
Lần đầu tiên Kang Dae nhìn thấy Jeong Jihoon là ở hộp đêm Jang Do trong câu lạc bộ quân nhân. Câu lạc bộ quân nhân là khu giải trí hàng đầu ở phía Bắc thành phố Seoul vào thời đại đó, nó bao gồm sân trượt băng, phòng chơi game, phòng bida, bể bơi và cả rạp chiếu phim, còn hộp đêm Jang Do là hộp đêm bậc nhất mới khai trương ở Seoul, làm ăn phát đạt, là nơi tụ tập của giới giang hồ. Cứ cách vài đêm là nơi đây lại diễn ra một vụ ẩu đả, Jang Do chỉ mới khai trương nửa năm mà đã xảy ra một vụ án mạng và nhiều vụ đánh nhau gây thương tích nghiêm trọng.
Kang Dae là đại ca giang hồ có thế lực lớn nhất ở Seoul lúc bấy giờ. Kang Dae hơn ba mươi tuổi, diện mạo không đẹp, là tên côn đồ nổi tiếng từ đầu thập niên 80, trải qua vô số trận ác chiến để xác lập địa vị trong giang hồ, sau lại ngồi tù bốn năm thay anh em của mình, đến khi ra tù chiêu mộ được một đám thuộc hạ vững mạnh, thế lực như mặt trời ban trưa.
Lúc này Kang Dae đang ngồi trên lầu hai của hộp đêm Jang Do nhìn xuống phía dưới. Kang Dae là người rất khiêm tốn, từ lúc hắn bước vào đến khi lên lầu đều có người cung kính gọi hắn một tiếng “anh Kang”, hắn gật đầu, thỉnh thoảng lại mỉm cười với vài người, những người đó lập tức cảm thấy nở mày nở mặt. Hôm nay Kang Dae đến đây thư giãn, vì thế không có đánh trống khua chiêng, nếu không nhìn thấy đàn em của Kang Dae, chẳng ai ngờ được vị đại ca đứng đầu thành phố đang ở lầu hai hộp đêm này.
Ngay lúc những người bên dưới đang khiêu vũ nhiệt tình, vài kẻ bắt đầu gây náo loạn. Một gã béo như trái bí đao đang ra sức lôi kéo một cô gái trẻ đẹp.
“Anh làm gì vậy?!” Cô gái nổi nóng, muốn giãy khỏi gã ta.
“Em gái, anh dẫn em đi ăn khuya nhé!” Bí Đao Béo cười đùa cợt nhã, vẻ mặt cực kì lưu manh.
“Anh bị bệnh hả? Ai quen anh chứ?” Cô gái nổi giận.
“Anh coi trọng em là nể mặt em rồi!” Bí Đao Béo hăm dọa.
Gã béo này có biệt danh là “Bí Đao”, là thuộc hạ của “Ryoo Ga” ở phía Tây, mặt mũi xấu xí nhưng tuyệt đối là một kẻ tàn bạo, đánh nhau rất cừ, từng đâm bị thương không ít người, có không ít tiền án ở cục cảnh sát.
“Đồ lưu manh!” Cô gái kia mắng.
“Mày mắng ai đó?” Trước mặt nhiều đàn em như thế, Bí Đao Béo nhịn hết nổi rồi.
“Nếu mày không đi, tao sẽ xé váy của mày ngay tại đây! Mày có tin không?” Bí Đao Béo hung tợn trừng lớn đôi mắt hình viên đạn của mình, kéo cô gái sợ hãi không nói được lời nào: “Đi!”
Bí Đao Béo kéo cô gái đi được hai bước, đột nhiên có người chắn trước mặt gã.
“Tránh ra!”
“Con gái người ta không muốn, mày dựa vào cái gì mà dẫn người đi?”
Bí Đao Béo sửng sốt, gã không ngờ lại có người dám xông ra cản đường mình. Gã quan sát đối phương một chút.
“Mẹ kiếp mày không nhận ra tao à? Dám ở đây cản đường tao?” Bí Đao Béo ngang ngược nói.
“Tao cứ cản đó, rồi sao?” Đối phương cũng ngang ngược không kém.
“Oắt con, cứng đầu quá nhỉ?”
“Cứng đầu quen rồi, không sửa được.”
Nghe thấy thế, Bí Đao Béo lập tức ra tay.
Gã không phải là những tên côn đồ tôm tép trên phố, gã là ai chứ, gã chính là thuộc hạ tàn nhẫn nhất dưới trướng Ryoo Ga, trên người có bảy tám vết thương lớn nhỏ khác nhau, gã còn sợ có thêm một hai vết sao? Bí Đao Béo vung tay lên đấm một cú, nhắm thẳng vào mặt đối phương.
Tuy gã có thân hình mập mạp, nhưng động tác cực kỳ nhanh nhạy, không hề rườm rà, đây cũng chính là điều làm nên tên tuổi của gã. Bí Đao Béo có thói quen đấm thứ nhất nhắm thẳng vào mũi đối phương, thừa dịp đối phương bụm mũi, gã sẽ kéo tóc rồi thúc đầu gối vào bụng đối phương, nếu đối phương chưa gục, gã sẽ móc vũ khí ra đâm người. Bình thường không mấy ai có thể tránh thoát cú đấm đầu tiên của gã, nhưng bây giờ gã lại đánh vào khoảng không, xem ra thằng oắt kia thông minh hơn gã, thoáng cái đã né sang chỗ khác, hơn nữa còn túm lấy nắm đấm của gã, kéo gã về phía trước. Bí Đao Béo mất thăng bằng, bụng bị đấm mạnh mấy phát, mỗi phát đều hiểm và chính xác. Bí Đao Béo nhịn đau, định thò tay vào ngực móc dao ra, ai ngờ chưa kịp móc đã bị vật gì đó đập vào mặt, chỉ nghe một tiếng “xoảng” giòn tan vang lên, thứ đập vào mặt gã chính là nửa chai bia vỡ!
Vừa đập một phát, mặt mũi Bí Đao Béo tức khắc bê bết máu, miệng trật khớp không khép lại được. Đàn em của Bí Đao Béo ngây người, bọn chúng chưa từng thấy Bí Đao Béo thê thảm như vậy, cả bọn đồng loạt xông lên. Bên đối phương cũng có mười mấy người, hai bên bắt đầu choảng nhau.
Kang Dae đứng nhìn trên lầu. Bên phía Bí Đao Béo đều là người của Ryoo Ga, còn bên kia toàn là người mới, vừa nhìn đã biết không phải đi theo đại ca, mà chỉ là đám côn đồ nhỏ trên đường phố, thế nhưng đây là lần đầu tiên Kang Dae trông thấy đám côn đồ đường phố có sức chiến đấu mạnh mẽ đến vậy.
Đám người bên Bí Đao Béo đều móc vũ khí ra, có kẻ còn dùng mấy thanh đao lớn, trên thực tế những thanh đao đó không có bao nhiêu lực sát thương, nhưng khi đánh nhau quả thật rất dọa người, một đao chém xuống là gây nên vết thương 20-30 cm chứ chẳng đùa, rất thích hợp để đánh hội đồng, bình thường chỉ có dân giang hồ sử dụng loại đao này. Ban đầu đám Bí Đao Béo chỉ định lấy vũ khí ra hù dọa bọn côn đồ đường phố kia, dựa theo kinh nghiệm của chúng, mấy tên tôm tép này chỉ là loại thùng rỗng kêu to, không phải kẻ tàn ác thật sự, chỉ cần bị chém vài nhát là cong giò chạy trốn ngay.
Ai mà ngờ được, hôm nay Bí Đao Béo lại gặp phải một đám “khác loại”. Thấy bọn chúng lấy đao ra, đối phương chẳng những không bị dọa chạy mà còn xông lên phía trước, nhất là tên nhóc đánh gục Bí Đao Béo ban nãy, không hề tỏ ra sợ hãi mà còn móc ra một ra con dao xếp, đâm thẳng vào đùi một người đang chém về phía này.
“Á!” Người nọ kêu thảm thiết, tên nhóc kia cầm con dao xếp, không ai dám lại gần hắn, hắn đẩy lùi vài gã đàn ông cầm dao phay, sau đó đâm vào một gã đang chém anh em của mình. Đâm người và chém người khác biệt về bản chất, chém người rất ít khi có thể chém chết người, còn đâm người rất dễ xảy ra án mạng, thấy tên nhóc này ra tay độc ác và liều mạng như vậy, đám người Bí Đao Béo hoảng sợ, dù sao bọn chúng cũng không muốn gây án mạng.
Trong đánh nhau, một khi có bên tỏ ra sợ hãi, cục diện sẽ lập tức thay đổi. Người của Bí Đao Béo rối rít chạy ra ngoài, tên nhóc kia nhảy lên bàn đuổi theo, vài cái bàn bị đạp đổ, Bí Đao Béo thậm chí không nói được tiếng nào vắt giò lên cổ chạy trốn.
Kang Dae hưng phấn nhìn tên nhóc nhảy lên bàn chém người kia.
“Thằng nhóc kia là ai thế?”
Kang Dae hỏi thuộc hạ của mình.
“Cậu ta là Jeong Jihoon.”
“À, là Jeong Jihoon sao?”
Ngay cả Kang Dae cũng đã nghe qua danh tiếng của Jeong Jihoon.
Jeong Jihoon được xem là nhân vật nổi bật trong đám côn đồ trẻ tuổi, dám liều mạng, dám đánh, hơn nữa còn gặp mạnh thì càng mạnh, đối thủ càng hung tợn thì hắn càng cứng cỏi. Jeong Jihoon khoảng mười tám mười chín tuổi, không quy thuận dưới trướng đại ca nào, cũng không tìm ai làm chỗ dựa, tự nhờ vào chính đôi tay của mình. Hắn là người nói nghĩa khí, từ tướng quân đường phố trở thành thủ lĩnh côn đồ có tiếng tăm, sau lại gây gổ vài trận với dân giang hồ, tên tuổi của hắn ngày càng vang dội. Từ nhỏ Jeong Jihoon đã thích xem tiểu thuyết võ hiệp, bị ảnh hưởng sâu sắc bởi tinh thần hành hiệp trượng nghĩa, vì thế chưa bao giờ ức hiếp người khác, đối với đám đàn em, Jeong Jihoon có “ba điều không làm” nổi tiếng: không ức hiếp phụ nữ, không ức hiếp người tốt, không ức hiếp trẻ con.
Mặc dù Jeong Jihoon đắc tội với không ít dân giang hồ, nhưng hắn là người nói lý lẽ, trong mấy trận đấu nọ, lẽ phải đều nghiêng về phía Jeong Jihoon, đám người giang hồ kia cũng cần sĩ diện cần danh tiếng, thuộc hạ của mình làm xằng làm bậy khó trách bị người khác dạy dỗ, đây là quy tắc giang hồ, cho nên bọn họ cũng không thể làm gì Jeong Jihoon. Theo thời gian dần trôi, tên tuổi của Jeong Jihoon càng lan càng xa, đám côn đồ trẻ tuổi không ai không biết đến hắn.
Vào đầu thập niên 90, nhân tài trẻ tuổi như thế rất hiếm có, Jeong Jihoon được xem là cực phẩm, thảo nào ngay cả Kang Dae cũng biết đến hắn.
“Thân thủ của thằng nhóc này không tệ!”
Kang Dae khen một câu, có thể đánh Bí Đao Béo tiếng tăm lừng lẫy tơi tả như vậy, quả thật không dễ dàng gì.
“Rất có nghĩa khí.”
Đối với việc Jeong Jihoon gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, Kang Dae vô cùng hài lòng.
Sau này tại sao Jeong Jihoon lại trở thành thuộc hạ của Kang Dae, có vài giả thiết được đưa ra, nhưng bất kể là giả thiết nào, tóm lại không lâu sau sự kiện ở hộp đêm Jang Do, Jeong Jihoon đã đi theo Kang Dae — đại ca giang hồ số một ở thành phố Seoul.
Ân oán với Bí Đao Béo coi như sống chết mặc bây, nghe nói sau vụ chịu thiệt lần đó, Bí Đao Béo cũng không dám đến trả thù Jeong Jihoon, bởi vì cho dù Ryoo Ga lợi hại đến đâu cũng không thể không nể mặt Kang Dae.
“Anh Jihoon, nghe nói ở khu Goo Jun có hoa khôi giảng đường không tệ, đi xem thử không?”
Người đang nói chuyện là anh em của Jeong Jihoon, Park Jaehyuk. Park Jaehyuk mắt nhỏ mũi nhỏ, thoạt nhìn như con chuột chũi, nhưng lại là người rất có nghĩa khí.
“Không tệ thế nào mới được?”
“Chân dài, trắng lắm!”
“Đẹp thế thì cậu đi đi!”
Jeong Jihoon đá Park Jaehyuk một cái. Jeong Jihoon vẫn chưa có bạn gái, mắt nhìn của hắn cao ngất, vì thế chưa nhìn trúng người nào.
“Không đi, anh còn phải luyện đánh đàn!”
“Lại luyện đánh đàn hả?” Park Jaehyuk còn một câu không dám nói ra: Anh mà đánh đàn cái gì, gọi là đập bông gòn thì đúng hơn!
Lúc đó không biết tại sao Jeong Jihoon lại thích chơi đàn guitar. Mấy thanh thiếu niên thời đó không có gì để giải trí, rất thích ôm đàn guitar giả bộ ưu sầu, dùng cách nói bây giờ chính là “làm màu”. Chẳng hiểu sao Jeong Jihoon cũng mê mẩn mấy giai điệu này, hắn mượn cây đàn guitar gỗ cũ rích của anh hàng xóm, sau đó ôm cây đàn gảy tới gảy lui suốt ngày, vẻ mặt còn hết sức u buồn, ai nhìn thấy cũng tan nát cõi lòng.
Khoan đề cập đến trình độ chơi đàn guitar của Jeong Jihoon, dáng vẻ khi đánh đàn của Jeong Jihoon là đủ lừa tình rồi.
Khi đó, Jeong Jihoon được tặng một biệt danh: "Jeong công tử”.
Còn sự thật đằng sau biệt danh này, lúc ấy chẳng mấy người biết, qua thật nhiều năm sau người ta mới từ từ biết lý do, còn lúc bấy giờ mọi người đều cho rằng Jeong Jihoon có biệt danh đó là vì diện mạo của mình.
Jeong Jihoon vóc dáng cao, khoảng 1m85, là một anh chàng đẹp trai. Từ năm 2000 trở đi, làn sóng thần tượng đều thiên về nét đẹp trung tính, các nam thần tượng đều có vẻ ngoài mềm mại như con gái, còn ở thời đại này, đẹp trai là phải khôi ngô rắn rỏi, không ai thích loại hình trắng trẻo xinh đẹp. Jeong Jihoon cũng đẹp trai lắm, mắt sáng mày kiếm, góc cạnh rõ ràng, giữa hai hàng lông mày có một cỗ khí thế bức người. Jeong Jihoon còn đẹp ở chỗ dáng người, khỏe mạnh cường tráng, không có miếng sẹo lồi nào, dáng người này là do đánh nhau lâu năm mà có, theo lời của Kang Dae, vừa nhìn là biết có tướng đánh đấm rồi.
Vì vậy hình ảnh anh đẹp trai Jeong Jihoon ôm guitar của rất động lòng người rất giống thần tượng, hớp hồn vô số nữ sinh. Khi đó ở khu Goo Jun có vô số cô gái mê Jeong Jihoon, cô nào cũng rất bạo dạn, thường xuyên chặn đường Jeong Jihoon ở khắp nơi, xưa nay Jeong Jihoon đánh nhau không trốn tránh ai, nhưng mỗi khi nhìn thấy đám con gái này, Jeong Jihoon luôn phải đi đường vòng. Hắn cảm thấy đám con gái này phiền muốn chết.
Thế nên vừa nghe đến hai chữ Goo Jun, Jeong Jihoon đã cảm thấy nhức đầu. Hắn bảo bọn Park Jaehyuk tự đến Goo Jun ngắm gái, còn mình thì tìm chỗ yên tĩnh ngồi “đập bông gòn”, nhưng chưa được bao lâu thì có một người thở hồng hộc chạy vào sân.
“Anh Jihoon! Em bị người ta đánh!”
Vừa nhìn thấy bộ dạng của người trước mặt, Jeong Jihoon lập tức nổi nóng.
“Ai đánh cậu?”
Người bị đánh là Kim Suhwan, anh em thời còn mặc tã của Jeong Jihoon. Thấy trên đầu Kim Suhwan thủng một lỗ máu chảy xối xả, trên mặt toàn là đất cát, muốn thảm hại bao nhiêu thì thảm hại bấy nhiêu, Jeong Jihoon giận không biết phát tiết vào đâu.
“Là đám người ở phòng bida Gwang Myung!”
“Đi!”
Phòng bida Gwang Myung nằm ở trung tâm thành phố, thời ấy phòng bida, phòng chơi game, phòng video đều là vỏ bọc của các băng nhóm xã hội đen, quy mô khá lớn, mà phòng bida Gwang Myung chính là nơi có quy mô lớn nhất, nổi tiếng khắp thành phố.
Lúc đó Jeong Jihoon cũng gọi thêm người, ôm một bụng thuốc súng chạy tới phòng bida Gwang Myung. Vừa bước vào, bên trong có không ít người, nhưng khi nhìn thấy cả đám hùng hổ xông vào như thế, không ai dám lên tiếng. Jeong Jihoon đứng vững ở cửa.
“Suhwan, là đứa nào đánh cậu?”
Jeong Jihoon bình thản hỏi Kim Suhwan.
“Là nó!”
Kim Suhwan chỉ về phía một người đứng sau bàn bida.
Người kia khoảng mười tám mười chín tuổi, vóc dáng tròn vo, trông khá đáng yêu. Cậu ta đã sớm cảnh giác nắm chặt gậy bida trong tay, căng thẳng nhìn về phía Jeong Jihoon.
Dọc đường đi Kim Suhwan đã kể đầu đuôi sự việc cho Jeong Jihoon nghe. Kim Suhwan một mình đi chơi bida nhưng không có ai chơi cùng, thế nên tìm đại một người trong phòng để chơi chung, chơi chơi một hồi hai người lại nổi cáu, ai cũng là người trẻ tuổi hiếu thắng, cãi cọ vài câu liền động tay động chân. Kim Suhwan là người ra tay trước, nhưng do tài nghệ của cậu ta không bằng ai nên bị đối phương ném quả bóng bida vào mặt, còn bị gậy bida đập xước da đầu, thật ra vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là máu chảy đầm đìa trông hơi bị dọa người. Kim Suhwan biết Jeong Jihoon là người đánh nhau phân rõ phải trái, vì thế không dám nói mình là người ra tay trước, chỉ kể chuyện đối phương đánh mình rồi thêm mắm thêm muối một chút.
Jeong Jihoon không thể chịu được việc anh em của mình bị ức hiếp, hắn đi đến trước mặt Tròn Vo, nhìn chằm chằm cậu ta: “Là mày đánh anh em của tao?”
Vừa nhìn thấy ánh mắt của Jeong Jihoon, Tròn Vo lập tức hoảng sợ, nhưng cậu ta coi như có gan, không chịu khuất phục.
“Là tao đánh thì sao?” Tròn Vo hất cằm.
“Xin lỗi đi.” Jeong Jihoon nói.
“Mẹ mày, mày nghĩ mày là cái thá gì?”
Nếu Tròn Vo nói “là nó đánh tôi trước!”, có lẽ Jeong Jihoon đã nói chuyện đàng hoàng với cậu ta, nhưng Tròn Vo xem ra có chỗ dựa, cứ cố tình nói năng khiêu khích, hơn nữa còn mắng hai chữ “cái thá” hết sức khó nghe.
Hai từ bậy bạ kia còn chưa dứt, Jeong Jihoon đã ra tay.
Jeong Jihoon ra tay thế nào không quan trọng, quan trọng là chưa được mấy chiêu mà Tròn Vo đã ôm đầu co người nằm dưới đất chịu đòn. Người khác không dám xen vào, chỉ có mình Jeong Jihoon đánh Tròn Vo, Jeong Jihoon đá cậu ta mấy cú, cú nào cũng làm cho Tròn Vo hét thảm thiết, thảm đến độ mấy người trong phòng bida đều tránh ra xa không dám tới gần, nghe mà sởn tóc gáy.
“Mày dám đánh tao! Mày có biết anh họ của tao là ai không?!” Tròn Vo bị đánh vẫn không quên mạnh miệng, gào to với Jeong Jihoon.
“Anh họ của mày là ai thì kệ mày!”
Jeong Jihoon đá càng mạnh hơn, hắn ghét nhất loại người đánh không lại liền nói mấy câu “mày có biết người này người nọ của tao là ai không”, sợ quá đi mất.
Đám người trông chừng phòng bida vội vàng chạy ra hỗ trợ, nhưng hiển nhiên không có bao nhiêu người, có lẽ những người khác đã ra ngoài làm việc, nhân số chiến đấu chênh lệch, tất cả đều bị người của Jeong Jihoon xử lý, đánh cho phòng bida loạn hết cả lên. Jeong Jihoon thấy cũng đủ rồi, đang chuẩn bị dừng tay thì chợt nghe Tròn Vo bị mình đánh máu me đầy mặt nhìn về phía cửa kêu thảm một tiếng: “Anh!”
Jeong Jihoon quay đầu lại.
Ngay lập tức, một viên gạch xé gió bay đến, đập vào đầu Jeong Jihoon.
Jeong Jihoon thậm chí không biết người kia đi đến sau lưng mình từ lúc nào.
Máu tươi từ trán chảy xuống, đọng lại trên mí mắt của hắn. Xuyên qua màn máu, Jeong Jihoon nhìn thấy một bóng người. Một người đàn ông cao gầy sạch sẽ, mặt không biểu cảm cầm viên gạch thứ hai đập vào mặt Jeong Jihoon.
Thật lâu về sau mỗi khi hồi tưởng lại, ấn tượng sâu nhất của Jeong Jihoon chính là chiếc áo sơ mi trắng mà đối phương đang mặc.
………….
Chiếc áo sơ mi lay động qua lại, trắng như tuyết mà sạch sẽ, hiếm ai đi đánh nhau mà lại ăn mặc chỉnh tề như thế, bình thường nếu không ở trần thì mặc áo ba lỗ hoặc quần ống loe. Chiếc áo sơ mi trắng nhanh chóng bị máu nhiễm đỏ, là máu của Jeong Jihoon.
Jeong Jihoon không mang theo vũ khí. Bây giờ hắn hối hận rồi.
Đối phương cũng không dùng dao, hai người đánh tay đôi. Jeong Jihoon đã từng học cầm nã (phép đánh bằng mười ngón tay), nếu chiến đấu một chọi một, hắn tuyệt đối là cao thủ, bị trúng hai cục gạch càng khiến hắn nóng máu. Hắn dùng tay phải túm tóc đối phương, tiếp theo nâng chân lên chuẩn bị đạp đầu gối của đối phương. Trong vô số lần đánh nhau, chiêu này của hắn không mấy ai có thể đỡ được, đây vốn là chiêu thức hạ gục đối phương, một đá vào đầu gối là té ngay, khỏi bò dậy nổi. Nhưng bây giờ không biết do máu làm vướng tầm nhìn hay do tốc độ của đối phương quá nhanh, Jeong Jihoon không thể túm được đối phương, ngược lại còn bị đối phương giữ chặt hai tay, dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng.
Jeong Jihoon bị cú thúc này làm xây xẩm mặt mày.
Bụng bị thúc mấy cái liên tiếp, mỗi cú đều trúng vào chỗ hiểm. Những cú thúc này rất có kỹ xảo, người ngoài nghề thúc mạnh cỡ nào cũng chỉ làm đau thịt chứ không có lực sát thương, còn người trong nghề lại nhắm vào nội tạng, vừa hiểm vừa chuẩn, nếu không biết khống chế độ lực sẽ gây xuất huyết nội tạng dẫn đến chết người.
Jeong Jihoon là người trong nghề, hắn biết rõ đối phương đang nhắm vào nội tạng của mình, không hề sai sót, không hề do dự, nói theo thuật ngữ trong nghề, vừa ra tay là xác định thắng thua. Jeong Jihoon vừa bị đánh là biết đối phương không phải là dân lưu manh bình thường.
Lúc này có thêm nhiều người xông vào, đám người chủ lực của phòng bida đều quay về theo người mặc áo sơ mi trắng, bây giờ người bên phe Jeong Jihoon mới là người bị đánh. Áo sơ mi trắng thả Jeong Jihoon ra, vài kẻ lập tức cầm dao xông tới chém Jeong Jihoon, nhưng Jeong Jihoon là đàn ông thực thụ, không mở miệng xin tha câu nào, mỗi một dao chém xuống, hắn lại mắng một tiếng “mẹ kiếp”, cố nhịn!
Đàn em của Jeong Jihoon đã quen nhìn Jeong Jihoon xử người khác, chưa từng thấy ai vừa giao chiến đã hạ gục Jeong Jihoon, bọn họ đều là người có nghĩa khí, không ai bỏ mặc Jeong Jihoon tự chạy trốn, cả bọn bị chặn đánh trong phòng bida. Mặc dù bị chém, Jeong Jihoon vẫn không quên rống lên: “Em mày là do một mình tao đánh! Đừng có đánh anh em của tao!”
“Đủ rồi!”
Áo sơ mi trắng kêu dừng.
“Cũng can đảm lắm.”
Áo sơ mi trắng nhìn xuống Jeong Jihoon, vài vết thương trên lưng Jeong Jihoon đang chảy máu xối xả, trên đầu và mặt đều bê bết máu, bộ dạng hết sức khủng khiếp.
Jeong Jihoon đứng dậy, tuy mặt mày đầy máu nhưng ánh mắt vẫn kiên quyết không chịu thua, hắn nhìn chằm chằm áo sơ mi trắng không nói lời nào.
“Cút.”
Áo sơ mi trắng nói.
“Anh họ! Cứ thả nó đi như vậy sao? Tròn Vo vẫn chưa nguôi giận.
“Để bọn chúng đi!”
Mấy chục người tản ra, nhường đường cho người bên phía Jeong Jihoon.
Đó là lần bị đánh bại thê thảm nhất của Jeong Jihoon kể từ khi gia nhập xã hội đen. Hắn và người trong giang hồ từng đánh nhau vài lần, gặp không ít đối thủ mạnh, nhưng trước giờ chưa từng bị đánh bại thê thảm như vậy.
Jeong Jihoon chịu thiệt nhiều như thế, hắn nuốt giận nổi sao?
Dĩ nhiên là không! Hắn muốn báo thù.
Trong vài ngày nằm viện, Jeong Jihoon bị Kang Dae hung hăng mắng một trận.
“Thật không biết nặng nhẹ!” Kang Dae cũng rất buồn phiền về tác phong lỗ mãng của Jeong Jihoon.
“Cậu có biết phòng bida Gwang Myung là địa bàn của ai không mà dám đến đó gây sự? Ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện trêu vào!”
Thật ra Jeong Jihoon biết chứ. Trong giang hồ ai mà không biết.
Phòng bida Gwang Myung là do mở. Yong Goo và Kang Dae là hai đại ca nổi tiếng trong giang hồ.
Yong Goo được người trong giới gọi là anh Goo, vào thập niên 80 của thế kỷ trước, do dính vào một vụ án mạng mà bỏ trốn đến Pal Ki và Gwang Dong, sau khi quay về cũng từng vào tù. Ở trong tù hắn gom được một đám anh em vào sinh ra tử, ai cũng bằng lòng bán mạng vì hắn. Sau khi Yong Goo ra tù, người trong giang hồ vừa kính vừa sợ, bởi vì Yong Goo không ôn hòa như Kang Dae, hắn là người tàn nhẫn ra tay ắt đả thương người, nhưng Yong Goo là người vô cùng biết lý lẽ, không bao giờ tùy tiện ra tay. Yong Goo ra tù rồi mở phòng bida Gwang Myung và vài phòng chơi game, thuộc hạ đều là anh em của hắn. Yong Goo và Kang Dae là hai vị thủ lĩnh xưng bá giang hồ ở Seoul trong thập niên 80, ở Seoul ai mà không biết, ai mà dám trêu, bây giờ việc làm ăn của Yong Goo chưa lớn bằng Kang Dae, nhưng danh tiếng thì không thua kém gì, từ trước đến nay cả hai đều tinh tinh tương tích*, quan hệ xem như không tệ.
*tinh tinh tương tích: người có chí thú và cảnh ngộ giống nhau quý mến bảo bọc lẫn nhau.
Jeong Jihoon gây rối ở phòng bida Gwang Myung như vậy, có lẽ chính là lần đầu tiên kể từ khi phòng bida khai trương đến nay có người dám đến quậy phá. Dám động thủ trên đầu thái tuế, Jeong Jihoon không muốn nổi tiếng cũng không được.
“Là nó đánh lén trước, nếu không nó đừng hòng thắng được!”
Jeong Jihoon không phục, nhớ tới hai cục gạch của áo sơ mi trắng, hắn lại thấy ấm ức.
“Cho dù đánh một mình người ta cũng không sợ cậu!”
Kang Dae rất phiền lòng về những thanh niên ếch ngồi đáy giếng thế này.
“Cậu tưởng mình có thể thắng sao? Cậu có biết người đánh nhau với cậu là ai không?”
“Là ai chứ?”
“Lee Sanghyeok!”
“……”
Jeong Jihoon không lên tiếng.
Ngay cả mấy tên côn đồ nửa vời ở Seoul cũng biết, Lee Sanghyeok là chiến tướng hàng đầu dưới trướng Yong Goo, là kim bài đả thủ (tay đấm hàng đầu).
Sống trong giang hồ mà chưa từng nghe qua tên tuổi của Yong Goo và Kang Dae, nhất định là kẻ điếc, còn chưa từng nghe qua tên của Lee Sanghyeok, ít nhất cũng bị điếc một bên.
Rốt cuộc Lee Sanghyeok lợi hại cỡ nào, những người vừa bước chân vào giang hồ đều không biết, bởi vì bây giờ Lee Sanghyeok không còn tự mình ra tay nữa. Nghe đến tên của Lee Sanghyeok, những người mới lăn lộn trong giang hồ chưa lâu đều nhắc tới những sự tích như: huyết chiến ở nhà xưởng chất dẻo, một mình đánh bại thủ lĩnh phía Nam, tức giận đập nát nhà hàng hải sản, tất cả đều là chuyện nổi tiếng trong giới, mấy tên xã hội đen biết tường tận những việc này đều có thể kể lại say sưa, nếu lúc ấy bọn chúng là người trong cuộc, cho dù chỉ là người đứng nhìn không có vốn liếng gì, tất cũng được đám đàn em trong giang hồ quỳ lạy gọi một tiếng “đại ca”. Còn nhân vật chính của các sự kiện trên, Lee Sanghyeok, hiển nhiên có ai mà không biết.
Dĩ nhiên Jeong Jihoon cũng từng nghe qua danh tiếng của Lee Sanghyeok, nhưng hắn cứ tưởng Lee Sanghyeok là một ông chú hơn ba mươi, hắn thật sự không ngờ áo sơ mi trắng và kim bài đả thủ trong truyền thuyết lại là một.
Jeong Jihoon lại bị sốc thêm lần nữa, bởi vì Lee Sanghyeok thoạt nhìn chỉ lớn hơn hắn vài tuổi mà thôi!
Nhưng Jeong Jihoon là người dễ dàng chịu thua như vậy sao? Tuyệt đối không phải.
Người bình thường bại dưới tay Lee Sanghyeok không thể tính là lỗ, cũng không cần cảm thấy mất mặt. Jeong Jihoon thì khác, hắn mặc kệ đối phương là ai, thua là thua, hắn chỉ quan tâm đến kết quả. Đám anh em của hắn đều bị chém trầy da tróc vẩy ở các mức độ nặng nhẹ khác nhau, nếu không vì mình, hắn cũng phải trả thù cho anh em. Thế nên vừa xuất viện, Jeong Jihoon giấu Kang Dae và đám anh em, một mình đi tìm Lee Sanghyeok. Nếu để cho các anh em biết, bọn họ nhất định không cho hắn đi.
Jeong Jihoon mặc một bộ áo dài tay, trong tay áo giấu sẵn một con dao ba cạnh, trong túi quần là một con dao xếp. Hắn hỏi thăm địa chỉ nhà Lee Sanghyeok, sau đó mai phục ở đầu ngõ.
Jeong Jihoon rất kiên nhẫn, hắn biết phòng bida Gwang Myung có quá nhiều người, hắn không thể nào đến gần Lee Sanghyeok được, hắn phải đánh tay đôi với Lee Sanghyeok ở đây, đánh dao thật súng thật.
Chờ đến tám chín giờ tối, Lee Sanghyeok lái xe máy về nhà một mình. Jeong Jihoon chăm chú quan sát, Lee Sanghyeok vẫn mặc áo sơ mi trắng, giống như đó là dấu hiệu của hắn vậy.
Jeong Jihoon lấy con dao ba cạnh ra, nắm chặt nó trong tay, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng.
Kang Dae từng nói, ánh mắt của Jeong Jihoon chính là ánh mắt của loài sói, là tay đấm trời sinh.
Thế nhưng Lee Sanghyeok không chạy xe đến chỗ Jeong Jihoon đang núp mà dừng lại ở cách đó không xa. Lee Sanghyeok đang nói chuyện với bà lão bán hạt dưa.
“Hạt dưa này bao nhiêu tiền?”
“Năm won một cân.”
Bà lão đầu đầy tóc bạc, dáng người nhỏ gầy ốm yếu, bà ngồi dưới đất, co rúm trong gió thu. Bà nhìn Lee Sanghyeok, suy yếu nói.
Lee Sanghyeok đưa cho bà lão mười tờ mười won, tổng cộng một trăm đồng.
“Tôi mua hết.”
Lee Sanghyeok cầm mấy túi nilon đựng hạt dưa của bà lão lên.
“Về nhà đi.”
Lee Sanghyeok nói với bà lão.
“Cậu trai trẻ, tiền thối của cậu.”
“Không cần.”
Lee Sanghyeok vừa định bỏ đi, bà lão chợt lên tiếng.
“Cậu là Lee Sanghyeok phải không?”
“…..”
“Lee Sanghyeok, chừng nào Tae Yoon nhà bác mới về nhà? Thằng bé ngoan lắm, trước khi đến cục cảnh sát nó còn gọi điện thoại cho bác, nó nói vài ngày nữa nó sẽ về, về nhà đón năm mới với bác.”
Trên mặt bà lão tràn đầy hy vọng.
“Ai cũng nói nó sẽ không về nữa, sao có thể như vậy được? Tae Yoon là một đứa trẻ ngoan, đã ba năm rồi, tại sao không nhận được tin tức gì của nó? Lee Sanghyeok, cháu có thể chuyển lời cho nó giúp bác không? Hỏi nó tại sao vẫn chưa trở về…… Mẹ nó rất nhớ nó……”
Giữa làn gió thu se lạnh, bà lão nói không ngừng.
Còn Lee Sanghyeok vẫn đứng trước mặt bà lão, im lặng nghe bà nói.
Jeong Jihoon bỏ đi.
Đêm đó, hắn tha cho Lee Sanghyeok.
Thấy Lee Sanghyeok có chút tính người, Jeong Jihoon không muốn ra tay trước mặt bà lão.
Dù sao hắn cũng chưa từ bỏ việc tìm Lee Sanghyeok báo thù, nhưng chưa đầy vài ngày sau, Jeong Jihoon lại gặp được Lee Sanghyeok trên đường lớn.
Không chỉ có Jeong Jihoon nhìn thấy Lee Sanghyeok, rất nhiều người dân thành phố cũng nhìn thấy, nói đúng hơn là bọn họ đang vây xem Lee Sanghyeok.
Không ai dám tới gần.
Lee Sanghyeok đang đánh người.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, Jeong Jihoon tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình đó.
Người bị Lee Sanghyeok đánh tên là Go Soo, là một tên côn đồ nổi tiếng ở thành Tây. Lúc đó Go Soo đang kề vai sát cánh với đám bạn xấu của mình trên đường, vào thời điểm Jeong Jihoon nhìn thấy Lee Sanghyeok, Lee Sanghyeok không nói tiếng nào đi đến trước mặt Go Soo.
Khi đi ngang qua một tiệm tạp hóa, Lee Sanghyeok cầm lấy cái gạt tàn mà ông chủ đặt trên quầy.
“Ông chủ, cho mượn chút.” Lee Sanghyeok nói chuyện rất khách sáo.
Không đợi ông chủ phản ứng, Lee Sanghyeok đã đi mất.
Trực giác lăn lộn giang hồ nhiều năm khiến Go Soo nhanh chóng đánh hơi được nguy hiểm đang đến gần, gã vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mặt Lee Sanghyeok.
Theo lời kể của Go Soo sau này, lúc đó gã không biết có phải Lee Sanghyeok tìm mình hay không, tìm mình để làm gì, nhưng khi nhìn thoáng qua gương mặt của Lee Sanghyeok, gã theo bản năng muốn chạy trốn.
Đó chính là bản năng cảnh báo trước nguy hiểm của động vật.
Vì thế lúc ấy Go Soo vội vàng xoay người bỏ chạy.
Go Soo vừa chạy được hai bước, cổ áo đã bị người túm lấy.
Lee Sanghyeok cầm gạt tàn thuốc đập vào gáy và cổ của Go Soo, sau đó nhấc chân đá mạnh vào cổ chân Go Soo, Go Soo lập tức ngã xuống đất.
Vùng gáy và cổ là nơi tập trung nhiều dây thần kinh nhất, nếu muốn khống chế một người mà không giếŧ chết người đó, đập mạnh vào chỗ này là hiệu quả nhất.
Sau khi Go Soo ngã xuống, Lee Sanghyeok giẫm lên vai phải của gã, khom lưng “rắc rắc” hai cái, bẻ gãy khớp xương hai cánh tay của Go Soo. Go Soo xụi lơ dưới đất, mất sạch khả năng chống cự!
Người dân đứng xem đều sợ ngây người, đám bạn xấu của Go Soo cũng bị dọa choáng váng, không ai dám đến gần.
“Biết tao là ai không?” Lee Sanghyeok hỏi Go Soo.
“Lee… Lee Sanghyeok.” Go Soo lắp bắp.
“Biết tại sao tao đánh mày không?”
“… Không biết.” Go Soo thành thật nói.
“Tối qua mày đã đánh ai, còn nhớ không?”
Go Soo nhớ lại, tối qua gã có đụng trúng một bà lão gầy yếu bán hạt dưa. Hôm qua gã uống rượu đi ra, bà lão kia run rẩy quấn lấy gã hỏi gã có muốn mua hạt dưa không. Sẵn có cồn trong máu, Go Soo nhịn không được đá bà lão một cái, bà lão té xuống ven đường, gã còn ngại chưa hả giận, tiếp tục cho bà lão thêm mấy bạt tai, đến khi thấy miệng bà lão chảy đầy máu phun ra mấy cái răng mới hết giận, nghênh ngang bỏ đi.
Sau khi tỉnh rượu, Go Soo cũng cảm thấy hối hận, nhưng gã thật sự không ngờ sẽ có người ra mặt cho bà lão nọ.
Người đó lại còn là Lee Sanghyeok!
Lee Sanghyeok ngồi xổm xuống, nắm cằm của Go Soo, giơ gạt tàn thuốc lên.
“Hôm nay tao lấy răng của mày. Lần sau mày còn đụng tới bà ấy, tao sẽ lấy mạng của mày.”
Dứt lời, Lee Sanghyeok đập mạnh gạt tàn thuốc vào mặt Go Soo, hết cái này đến cái khác, răng của Go Soo rơi lộp cộp xuống đất.
Nhóm người đứng nhìn khi ấy đều nổi hết gai ốc.
Miệng của Go Soo toàn là máu, cằm đã bị Lee Sanghyeok dùng gạt tàn thuốc đánh gãy, xiêu xiêu vẹo vẹo buông thõng, trông như một đống bông vải nát vụn.
Đến bệnh viện kiểm tra, Go Soo bị đánh gãy sáu cái răng, sống mũi và cằm đều bị gãy.
Sau khi đánh xong, Lee Sanghyeok đứng lên, để lại đám quần chúng bị cảnh tượng kinh hoàng trước mặt làm cho trợn mắt há mồm.
Lee Sanghyeok dùng tay lau sạch vết máu trên gạt tàn, bình tĩnh đi về phía tiệm tạp hóa.
“Ông chủ, cảm ơn.” Lee Sanghyeok đặt gạt tàn lại chỗ cũ, mỉm cười với ông chủ.
“……” Ông chủ không thể thốt lên lời nào.
Lee Sanghyeok bỏ đi, đám người vội vàng tránh sang một bên, nhường đường cho hắn.
“Thật quá quắt!” Sau khi Lee Sanghyeok đi xa, đám quần chúng bức xúc lên án. “Ở trên đường lớn mà dám ngạo mạn như vậy!”
“Có còn luật pháp không đây?!”
“Trông cũng giống thanh niên đàng hoàng, sao lại xuống tay độc ác thế không biết?”
“Bạo lực thành tính! Mấy thằng này phải bắn bỏ hết!”
…….
Đám người tản ra.
Jeong Jihoon đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Sau đó giới xã hội đen bắt đầu truyền nhau chuyện Lee Sanghyeok ra tay trên đường lớn lần này, không ai hiểu đầu đuôi ngọn ngành ra sao. Bình thường chưa từng nghe Lee Sanghyeok và Go Soo có thù gì, tuy Go Soo cũng là nhân vật nguy hiểm, nhưng gã tuyệt đối không dám chọc Lee Sanghyeok.
Cho dù Go Soo có chọc Lee Sanghyeok, Lee Sanghyeok có rất nhiều đàn em đủ khả năng xử lý Go Soo, không cần phải đích thân ra mặt, đã vậy còn xuống tay tàn nhẫn như thế.
Có người nói, việc này do Lee Sanghyeok không nói lý lẽ, vô duyên vô cớ gây sự.
Lúc ấy Jeong Jihoon cũng không hiểu, hắn chỉ bị chấn động bởi sức mạnh và thân thủ của Lee Sanghyeok.
Sau này Jeong Jihoon nghe một người anh em của Go Soo thuật lại vụ việc, lúc đó hắn mới biết nguyên nhân hôm đó Lee Sanghyeok đánh người.
Jeong Jihoon không nói gì.
Có lẽ hắn là người hiểu rõ nhất tại sao lúc đó Lee Sanghyeok lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Hắn nhớ lại hình ảnh bà lão kia, buổi tối mùa thu lạnh lẽo, và bóng lưng lặng lẽ của Lee Sanghyeok.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro