14
"Con khốn! Tao nói là tao muốn chơi mày ở đây, mày nghe không? Tao bỏ tiền để chơi gái cho nên mày phải nghe tao nghe không hả?! Hả?! Con khốn!"
Vừa nói người đàn ông vóc người cao to liền túm lấy tóc cô gái mặc bộ váy bó sát cơ thể màu đỏ mà đập vào tường, cô gái chỉ biết cười lấy lòng, khúm núm.
"Bỏ em ra được không anh, á"
Nhưng người đàn ông thô lỗ cộc cằn kia dường như làm lơ lời kêu đau của cô gái mà chỉ biết nhanh chóng cởi khóa quần, áp cô ta lên góc tường nổi đầy mốc xanh và lạnh lẽo để mong thỏa mãn dục vọng.
Cô ta cho rằng hôm nay là ngày kết thúc cuộc đời mình rồi, đột nhiên cảm thấy da đầu nhẹ tênh, kèm theo đó là tiếng kêu vang trời của gã khách hung hãn ban nãy.
Một người đàn ông điển trai nhanh tay túm lấy gã đàn ông, đẩy gã ngã sõng soài trên mặt đất.
"Tao là khách đó, thằng chó! Mày làm bẩn quần áo ông rồi... Mày và con điếm đó... Á"
Người đàn ông nhanh chóng đặt chân lên ngực gã mà ấn xuống một lực không nhỏ, cúi người nhìn, nhanh lấy nơi góc quần ra một vật sáng loáng. Miệng khẽ cười lạnh lẽo.
"Mày còn dơ bẩn hơn mặt đất này nữa. Người của tao không tiếp thứ khách dơ bẩn như mày. Biến! Bằng không con dao này đảm bảo không chỉ dừng lại vậy đâu"
Vừa dứt lời, con dao nhanh chóng xoẹt qua mái tóc gã đàn ông thô lỗ, làm nó mất đi một lõm, trên trán gã ngay lập tức lốm đốm mồ hôi.
Ánh đèn leo lét làm gã nhìn rõ hơn gương mặt người đàn ông này, Jeong Ji Hoon.
Jeong Ji Hoon trong ba năm nay đã là trùm điều hành cho đàn em bảo kê của những quận lớn và cả các khu đèn đỏ.
Người ta đồn đại rằng tung tích bí ẩn của hắn còn có liên quan đến các sòng bạc lớn ở Ma Cao. Lai lịch hiện rõ qua những hình xăm trên tay Jeong Ji Hoon.
"Anh... Anh... Jeong"
Giọng gã đàn ông dường như trở thành lí nhí. Nếu gã nhớ không lầm thì nhiều thằng giang hồ do đùa giỡn với người đàn ông trước mặt này mà ăn vài nhát vào tay hay hay hậu quả là gãy hết mấy cái xương sườn.
Jeong Ji Hoon không bao giờ đánh chết người, nhưng chắc chắn là tàn phế.
Jeong Ji Hoon nhẹ nhàng phủi phủi giày của mình, ngước lên nhìn cô gái còn đang đứng khóc phía đối diện.
"Nó đưa cô bao nhiêu"
"Dạ.. năm trăm nghìn won"
Cô ta sợ hãi xòe tấm ngân phiếu mà vị khách đáng sợ vừa nãy đưa cho. Jeong Ji Hoon khẽ cười, quay lại nói với kẻ còn nằm dài trên mặt đất do sợ hãi.
"Tiền này coi như tao giữ cho mày cái mạng. Nếu muốn lấy lại tiền thì đến tìm tao mà đòi, còn tìm phụ nữ, trẻ con hay kể cả là người già trong khu tao quản lý kiếm chuyện thì mày coi chừng"
Jeong Ji Hoon vừa nói vừa lắc lắc cây dao sáng nhọn trong tay chĩa về phía gã.
"Dạ dạ dạ"
Jeong Ji Hoon cũng xoay người lạnh lùng rời đi-"Cầm tiền rồi về nhà đi"
_________
Trời bất chợt đổ mưa lớn, Jeong Ji Hoon chỉ có thể trú tạm dưới hiên nhà người khác, lòng hắn khẽ chùng xuống.
Jeong Ji Hoon như mơ hồ thấy lại hình ảnh bản thân năm đó sau khi Lee Sang Hyeok rời đi trong hơi mờ khói ảo của làn thuốc.
Một tay sai cho xã hội đen yêu thương một người đến cuồng si, đến mức em đi rồi, nhưng ngày nào người ta cũng nhìn thấy bóng dáng Jeong Ji Hoon đi khắp nơi tìm kiếm.
Tìm đến nỗi tiền trong túi cạn hết, đến nỗi bị tổ chức đánh cho một trận nhừ tử vì nghỉ việc không lí do, rồi ném đi không thương tiếc. Trong lúc đau khổ cùng cực đó, thì Jeong Ji Hoon lại nhận được một cuộc gọi từ người bạn phương xa- Um Sung Hyeon.
Cậu ta là con trai của một tài phiệt ở Thái Lan, từ nhỏ đã thích nghiệp đua xe và đấu võ đài. Trong một trận đấu cược mạng ở Campuchia, cậu gặp Jeong Ji Hoon. May mắn làm sao trong trận đấu đó hắn đã thắng, và cũng nương tai cho cậu. Từ đó có thêm một mối lương duyên.
Không thể có thêm một chút tin tức nào từ Lee Sang Hyeok, nên hắn đã chấp nhận lời đề nghị của Um Sung Hyeon. Làm người bảo kê cho các sòng bạc và địa bàn của cậu, đồng thời cũng sẽ sai người giúp Jeong Ji Hoon tìm tin tức của em. Nhưng ba năm trôi qua, ngày ngày Jeong Ji Hoon đều chờ tin, chỉ là mãi không thấy người mà thôi.
Mỗi khi nghe đàn em báo về có người trông giống Lee Sang Hyeok, hắn đều sẽ đi đến ngay. Gần như cả đất nước này hắn đều đã đến, với hy vọng tìm được lại vợ nhỏ bỏ trốn hôm nào.
Có lần Jeong Ji Hoon còn nghe tay sai mà lên đường sang tận Thái Lan. Nhưng tất cả đều là người giống người, trong ba năm nay không biết hắn ôm hy vọng rồi lại thất vọng biết bao nhiêu lần.
"Không biết tôi phải chờ em bao lâu nữa đây, Lee Sang Hyeok"
Nếu gặp lại em, không biết Jeong Ji Hoon sẽ làm gì em. Đánh hay giết Lee Sang Hyeok? Chắc chắn là không. Nhưng chính Jeong Ji Hoon cũng không biết mình sẽ đối mặt với em như thế nào. Có lẽ sẽ bắt Lee Sang Hyeok về làm tình một lần cho thỏa mong nhớ, sau đó năn nỉ em quay lại. Hoặc nếu tệ hơn, hắn cũng sẵn sàng giam cầm em tới chết.
Jeong Ji Hoon giơ tay ra đón làn nước mưa trong mát trước khi lái xe đến sân bay, đến nước bạn để tham gia giải đấu. Mấy thứ này giải thưởng lên đến hàng trăm triệu cho mỗi giải, chỉ cần cược mạng sống.
Số người bị đánh chết đếm không xuể, người được đưa về phơi bày trước truyền thông báo chí, kẻ chết nơi xứ người, thân nhân không đủ tiền chuộc về.
Từ ngày Lee Sang Hyeok ra đi, hắn điên cuồng kiếm tiền, chỉ chờ ngày em trở về hắn đã đủ quyền đủ thế. Lần này, nhất định sẽ giam em cả đời.
"Á, đồ điên. Đi xe kiểu gì thế hả"
Jeong Ji Hoon lái xe trong đêm tối, cũng không quay đẩu ngẩng lại, vẫn lao như xé gió về phía trước như tìm kiếm một thứ gì xa xăm. Mà không hay biết người cần tìm đã vừa vụt qua trước mắt.
Lee Sang Hyeok vừa tăng ca tại công ty xong, suýt đã bị siêu xe tông trúng, đội ơn ông trời. Nhưng giây phút đó, cũng mang tới cho em cảm giác ớn lạnh vừa quen vừa lạ. Sợ vì suýt chết, hay là một điều gì khác...
Lee Sang Hyeok mở cửa căn hộ, bình thường sẽ nghe thấy tiếng bạn thân nhí nha nhí nhố, nhưng hôm nay lại im ắng quá mức. Lúc này, chuông điện thoại bất ngờ reo lên.
"Sang Hyeok hả? Hức... Hức... mẹ tao giờ bệnh nặng. Tao không đủ tiền nên lỡ vay tiền xã hội đen, giờ chúng đến đòi giết tao rồi, huhu"
Lee Sang Hyeok nghe xong cũng phát hoảng, cố gắng trấn an bạn mình. Năm xưa, chính họ sẵn sàng giúp em tìm việc làm, mới có thể khá giả như hiện tại. Bây giờ không thể làm ngơ được.
Lần này trở về Kang Nam, em cảm thấy chua xót và sợ hãi.
"Kang Nam ơi, mình về rồi, nhưng chỉ ngày mai thôi lại sẽ rời đi. Có lẽ chúng ta không hợp nhau đến thế nhỉ"
Lee Sang Hyeok cười nhẹ, nụ cười trong đêm mưa buồn lạnh lẽo. Nhưng em không hề biết, ngày duy nhất ở Kang Nam mà bản thân tin tưởng, thực chất lại là khởi đầu cho những kí ức đen tối nhất cuộc đời.
Lee Sang Hyeok mang tiền đến nơi chuộc người, không hiểu sao càng đến gần nơi đó, trong lòng lại càng không yên. Nhưng bây giờ cũng không thể rời đi, bạn thân từng cứu mình hết lòng, bây giờ gặp chuyện lại bỏ chạy thì quá khốn nạn rồi.
Trùng phùng là ngôn ngữ xinh đẹp, mĩ miều nhất trong tình yêu. Nhưng đôi khi cũng là một sự xui xẻo. Hôm nay Campuchia xảy ra vấn đề trùm, cớm đến nơi bọn họ thi đấu nên trận đấu dĩ nhiên phải dừng lại.
Chính vì vậy Jeong Ji Hoon vẫn như ngày thường, đi thu nợ và kiểm tra địa bàn.
Đám người vẻ ngoài đáng sợ lại cao to tiến đến từng ngõ ngách, càng lúc càng gần Lee Sang Hyeok. Lúc này Lee Sang Hyeok biết phải"trả nợ" đến rồi đây. Nhưng em nào hay cái "nợ" mình sắp trả là cả "nợ tình" năm xưa.
_____________
Tiếng huýt sáo thu hút sự chú ý của người đàn ông đang ngồi cách đó khá xa. Hắn chỉ nheo mắt lại theo ánh nhìn vui thích của bọn đàn em. Ba năm nay Jeong Ji Hoon chưa bao giờ xuất hiện, chỉ ở từ xa quan sát, nếu có gì bất ổn mới ra mặt, còn nếu con nợ ngoan ngoãn trả tiền hắn cũng không muốn đập phá.
Ánh mắt chuyển ra phía xa, Jeong Ji Hoon định đứng lên đi về như mọi khi, thì Heo Su- đứa không cao nhất trong đám kéo vai hắn lại.
"Ji Hoon, mày thấy cái nhỏ đến trả nợ thay kia không, bạn tốt dữ ha. Giá mà thằng bồ tao cũng thế thì ngon số dách luôn"
Jeong Ji Hoon còn lạ gì "thằng bồ" của Heo Su nữa. Chỉ cười cười rồi thôi.
"Thôi, tao không có hứng. Lấy tiền xong rồi thì đi về. Hôm nay muốn ăn nhậu gì không, tao bao"
Bọn họ ai cũng có hoàn cảnh riêng. Có người vì gia đình mà làm tay sai kiếm tiền, cũng có kẻ tự nguyện muốn đi theo, cũng có từ trẻ lang thang nên buộc phải đi bụi.
Jeong Ji Hoon nhìn họ cũng như tấm gương phản chiếu đời mình, mấy năm nay tuy không phải người tốt nhưng tuyệt không dính đến ma túy hay giết người. Vì hắn biết, chờ ngày Lee Sang Hyeok trở lại hắn còn "rửa tay gác kiếm" mà trở về cuộc sống bình thường nữa. Jeong Ji Hoon khẽ thở dài mơ mộng về tương lai xa vời.
"Thôi, mấy đứa mày kiếm ai thì kiếm, chắc tao đi kiếm cậu Sang Hyeok ban nãy quá!"
Nói xong, Heo Su lấy tấm hình mình vừa chụp trong điện thoại ra mà ngắm nghía. Còn đùa mà huơ huơ trước mặt cả đám.
Nghe đến cái tên "Sang Hyeok" lòng hắn khẽ chùng lại nhưng cũng không để ý nhiều. Ba năm qua chạy khắp nơi tìm em còn không thấy, làm gì có chuyện người con trai đó là em cơ chứ.
Không lẽ "xa tận chân trời gần ngay trước mắt" cũng xảy ra với Jeong Ji Hoon được sao.
Cho đến khi tấm hình được đưa đến trước mặt, trái tim hắn như ngưng đập. Tấm ảnh tuy mờ nhạt, nhưng dù Lee Sang Hyeok có cháy thành tro hắn cũng nhận ra.
Sau khi trả xong tiền cho bạn thân, em quay lưng đi về phía ô tô đang đỗ gần đó, tất cả gia sản hiện tại, nếu không có cậu ấy thì chắc gì Lee Sang Hyeok được như hiện tại.
Đi được vài bước, Lee Sang Hyeok cảm giác có người theo dõi mình. Vừa quay lại thì trước mắt chỉ toàn một màu đen.
Cơ thể Lee Sang Hyeok rơi vào một cái ôm vững chắc, quen thuộc.
Trước lúc mất hết ý thức, còn nghe tiếng thở nặng nề của người đàn ông. Giọng nói này cho em hoàn toàn sợ hãi, thần trí cố gắng vực dậy nhưng sự hoảng loạn cũng không chịu đựng nổi mà gục đi.
"Lee Sang Hyeok, chạy được thì cứ chạy"
8/8/2024.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro