Ngoại truyện 3: Trăm năm yên bình
12.
Lee Sanghyeok sửng sốt:
Đây là… mẹ của Jeong Jihoon?
Cậu vô thức nhớ ngay đến Nhàn Thái phi của kiếp trước, còn chưa kịp xác nhận thì người đó đã sáng rực mắt lên!
Mẹ Jeong đi mấy bước tới gần rồi vươn tay ra, nhào tới bưng má Lee Sanghyeok: “Ôi chao! Bé con ở đâu ra thế này?”.
Lee Sanghyeok bị bóp má nên chu môi ra như cá vàng.
Cậu cảnh giác nhìn chiếc móng tay cách mặt mình vài mi li mét, run rẩy nuốt nước miếng:
“Cháu chào bác ạ, cháu là Lee Sanghyeok. Chính là…”
Cậu khựng lại: Nên nói thế nào đây? Bạn trai của Jeong Jihoon ư?
Mẹ của Jeong Jihoon có để bụng việc này không nhỉ? Chẳng lẽ cậu nên nói là mình tới đây để ghép ổ?
Lee Sanghyeok bị bưng má, mắt thất thần.
Cậu vẫn đang mặc chiếc áo phông của Jeong Jihoon, cổ áo rộng để lộ ra cần cổ trắng trẻo, trên cổ có vài dấu vết loang lổ đầy dữ dội do Lee Sanghyeok để lại.
Mẹ Jeong nhận ra ngay: Hây dà.
Bà buông tay ra: “Là bạn trai của Jihoon đúng không?”.
Lee Sanghyeok sực tỉnh, giật mình đáp: “Vâng ạ.”
Mẹ Jeong thích thú kéo cậu xuống cầu thang: “Bác còn tưởng Jihoon cần thuốc bổ cho chính nó. Tố chất thân thể của thằng bé đâu có cần… Hóa ra là để đưa cho bạn trai à~”
Hả? Thuốc bổ???
Jeong Jihoon lại coi thường cậu!
Lee Sanghyeok thấy bà chấp nhận quá nhanh thì yên tâm hơn. Cậu quay lại nhìn đống thuốc bổ chất đầy ở cửa, tự giác bê chúng vào nhà:
“Bác gái, cháu để lên bàn nhé ạ.”
Mẹ Jeong nhìn cậu một cách hóng hớt: “Không vội không vội, để bác ăn dưa trước đã…”
Bà vừa định lên tiếng hỏi thì Lee Sanghyeok đã ngoan ngoãn mở tủ lạnh, ôm một quả dưa hấu đi ra: “… Lạnh có được không ạ?”
Mẹ Jeong: ?
Mẹ Jeong: “À được chứ, cứ bổ ra đi.”
—
Gần tới buổi trưa, Jeong Jihoon quay về.
Công ty ở khá gần căn hộ này, anh mua đồ ăn ở ngoài để mang về cho Lee Sanghyeok.
Cũng không biết con mèo của anh dậy chưa, sao mà không thấy nhắn tin.
Anh đẩy cửa ra…
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy hai người đang ngồi trong phòng khách.
Lee Sanghyeok và mẹ Jeong mỗi người bưng một nửa quả dưa mà gặm, nghe thấy tiếng động thì cùng quay đầu ra nhìn:
“Con về rồi à.”
Jeong Jihoon: …?
Anh nhìn cảnh tượng như ảo giác trước mắt, im lặng một lúc mới đi vào cửa: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây.”
“Tới đây cùng với thuốc bổ.”
Mẹ Jeong nói xong thì nhíu mày quở trách: “Jihoon, không phải mẹ muốn nói con đâu nhưng mà… Tại sao lần đầu con đi xem mắt với Sanghyeok lại chọn địa điểm là bụi cây dưới công ty? Còn ra thể thống gì!”.
“…” Jeong Jihoon nhìn Lee Sanghyeok: ???
Lee Sanghyeok cúi đầu gặm dưa.
Đừng nhìn cậu… Mẹ hỏi hai người quen nhau như thế nào, chẳng lẽ cậu lại bảo là quen từ kiếp trước tới kiếp này sao.
Jeong Jihoon ngập ngừng rồi ngầm thừa nhận: “Ừm, lúc đó là do con, con đã nhận lỗi với Sanghyeok rồi.”
Ồ? Mẹ Jeong nhìn con trai mình đầy bất ngờ.
Cuối cùng Lee Sanghyeok cũng ngẩng đầu lên, cố gắng chào hỏi một cách tự nhiên: “Jihoon, lại đây ăn dưa.”
Jeong Jihoon nhìn cậu: “…”
Lee Sanghyeok được nước lấn tới: “Jihoon, mau ngồi đi!”.
Jeong Jihoon nở một nụ cười nhạt rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Lee Sanghyeok thấy anh cười như vậy thì hơi chột dạ, nhưng cậu cũng không thấy sợ hãi gì cả:
Không sao, dù gì thì cậu cũng đã miễn dịch rồi.
Đang ngẫm nghĩ, người bên cạnh vươn tay cầm một miếng dưa, lúc tựa vào gần cậu thì khẽ nói: “Anh biết rồi, bé à.”
Não Lee Sanghyeok như nổ tung: Đù má!
Jeong Jihoon… giữa thanh thiên bạch nhật mà Jeong Jihoon gọi linh tinh gì vậy!?
Cậu đỏ mặt xuống tận cổ, không dám nhìn vào mắt Jeong Jihoon, vội vàng nhích người về phía mẹ Jeong: Mami cứu cứu.
Mẹ Jeong liếc nhìn: Ây dà đỏ quá đi~
Sao bà không biết con trai mình lại sến súa đến thế nhỉ.
Một lát sau, đống dưa hấu đã được giải quyết xong.
Lee Sanghyeok bưng khay trái cây vào phòng bếp, mẹ của Jeong Jihoon đang ở đây, cậu phải tự giác một chút mới được.
Không biết vì lý do gì, Jeong Jihoon không ngăn cậu lại.
Phòng khách cách phòng bếp một khoảng trống khá lớn.
Đợi cho cậu khuất khỏi cánh cửa phòng bếp, Jeong Jihoon khẽ thở hắt ra rồi nhìn mẹ Jeong:
“Mẹ, mẹ đừng hỏi về… chuyện gia đình em ấy.”
Mẹ Jeong chớp mắt, sau đó mỉm cười đầy dịu dàng: “Ừ, mẹ biết rồi.”
13.
Mẹ Jeong ở lại ăn trưa xong thì ra về.
Đợi bà đi rồi, Jeong Jihoon xách Lee Sanghyeok lên: “Nói chuyện gì vậy?”.
Lee Sanghyeok ậm ờ: “Thì, chuyện này chuyện kia.”
Jeong Jihoon biết thừa: Ồ, nói chuyện bọn họ đi “xem mắt” ở lùm cây.
Anh bỏ qua vấn đề này, xoa má cậu rồi quan sát: “Móng tay của mẹ anh có chọc vào em không?”.
“… Không.”
Lee Sanghyeok nghe anh nói vậy thì đột nhiên ngộ ra: “Mẹ của anh, lẽ nào chính là…”
Jeong Jihoon gật đầu: “Tên vẫn vậy, tính cách cũng… như cũ.”
Lee Sanghyeok thấp thoáng nghe thấy chữ “ngổ ngáo” đã bị ẩn đi. Bỏ qua khúc nhạc đệm này, cậu đột nhiên cảm thấy mừng thay cho Jeong Jihoon.
Kiếp trước Nhàn Thái phi đã mất quá sớm.
“Sao mẫu phi có thể gặp lại chúng ta ở kiếp này nhỉ?”.
Người trước mặt im lặng một lát, sau đó anh khẽ mỉm cười: “Có lẽ là do… chúng ta đã thắp đèn Trường Minh cả đời cho bà ấy.”
Và cả việc năm nào Jeong Jihoon cũng tự tay khắc một chiếc bát hoa sen để đặt trước đèn.
Lee Sanghyeok cảm động: “Ừm.”
Jeong Jihoon ôm cậu một lát, cúi đầu xuống: “Cho nên tất cả những sự tiếc nuối trên đời này đều sẽ được bù đắp trong tương lai.”
Ánh mắt sâu thẳm như vẫn còn ẩn chứa những lời chưa nói ra.
Nhưng Lee Sanghyeok vẫn có thể hiểu được sự an ủi của anh.
Mắt cậu nóng lên, nước mắt sắp trào ra ngoài, vội vàng đổi chủ đề:
“Đúng rồi, sáng nay anh đi đâu vậy?”.
“Đến công ty để tăng ca.”
“Chủ tịch mà cũng phải tăng ca à?” Lee Sanghyeok nghe vậy thì buồn cười: “Trong tiểu thuyết thì ngày nào sếp cũng tham gia tiệc tùng mà? Hoặc là ngồi máy bay đi tới đi lui.”
Jeong Jihoon nhẹ giọng: “Anh là hàng triển lãm sao?”.
Lee Sanghyeok: .
Cậu ngượng ngùng kéo tay anh: “Sau này em sẽ tăng ca cùng anh.”
Jeong Jihoon không từ chối, xoa tay cậu: “Được.”
14.
Buổi chiều, hai người cùng nhau tới công ty.
Jeong Jihoon đỗ xe trong bãi để xe, dẫn Lee Sanghyeok đi thang máy lên thẳng văn phòng.
Thang máy bằng kính trong suốt dần lên cao, cả tòa nhà công ty lọt vào tầm mắt.
Lee Sanghyeok bám lên kính: “Lần trước em tới đây thì không được vào.”
Jeong Jihoon mím môi: “Sau này sẽ không như vậy nữa. Anh sẽ khiến cho mọi người đều biết mặt em, em muốn tới lúc nào cũng được.”
“Anh định gửi ảnh chân dung của em lên nhóm chat công ty đấy à?”.
“…” Jeong Jihoon vỗ quả đầu lúc ẩn lúc hiện của cậu: “Báo cho lễ tân là được rồi.”
Lee Sanghyeok ngộ ra: “Ở cổ đại lâu quá.”
Vẫn chưa dứt khỏi lối tư duy dán tranh chân dung đầy đường.
Tinh! Thang máy đã lên đến tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra, trước mặt là hai thư ký tới công ty để tăng ca.
“Chủ tịch Jeong!” Người đối diện lên tiếng chào hỏi rồi liếc nhìn Lee Sanghyeok. Đây là ai?
Jeong Jihoon chào một câu rồi không nói gì nữa, chỉ giơ tay lên chặn cửa thang máy lại rồi quay đầu nói: “Đi thôi.”
Lee Sanghyeok đi ra ngoài, quay đầu lại đợi anh.
Jeong Jihoon đi theo sau, nắm tay cậu một cách đầy tự nhiên rồi kéo cậu vào phòng làm việc.
Hai thư ký: ???
Đợi hai người đi rồi, cuối cùng các cô cũng choàng tỉnh, mở nhóm chat công ty lên bắt đầu phấn khích nhắn tin:
“Đù má đù má đù má!”.
“Sếp dẫn bạn trai nhỏ tới công ty rồi, trông xinh cực a a a a!!!”
—
Tin chưa đọc lập tức 99+!
Lee Sanghyeok vẫn chưa biết nhóm chat nội bộ của tập đoàn GenG đã bùng nổ rồi, cậu đang đi theo Jeong Jihoon vào văn phòng.
Phòng chủ tịch rất rộng rãi sáng sủa, cả một bức tường lớn là cửa kính trong suốt.
Bàn làm việc bằng gỗ đặt ở giữa, một bên là chỗ tiếp khách, có bàn trà và sô pha.
Jeong Jihoon ấn cậu ngồi xuống sô pha:
“Để anh nhờ người ta mang ít đồ ăn vặt đến đây, muốn uống nước gì? Cần máy tính bảng hay laptop?”.
Lee Sanghyeok chợt nhớ ra mình tới đây để giám sát công việc.
Đợi cậu gọi món xong, Jeong Jihoon gọi điện thoại nội bộ cho Dong Hyun. Dong Hyun ôm một đống đồ ăn vặt và máy tính bảng tới, thấy Lee Sanghyeok đang ngồi trên sô pha…
Con ngươi của anh ta chấn động: Đã an cư lạc nghiệp rồi ư!
Sau đó, sếp sòng của anh ta nhận lấy đống đồ ăn vặt rồi đi tới trước mặt người đó, không quên vặn nắp chai nước ngọt ra:
“Em cứ ngồi chơi đi, có việc gì thì gọi anh.”
Dong Hyun như nhìn thấy ảo giác: …
Lee Sanghyeok bị nhấn chìm trong đồ ăn vặt, lập tức có cảm giác được Ngự tiền phục vụ: “Vâng.”
—
Cậu làm ổ trên sô pha hơn hai tiếng đồng hồ.
Trong lúc đó, Jeong Jihoon có một cuộc họp qua video, lại xem xét mấy bản kế hoạch, gõ phím lạch cạch những nửa ngày.
Gần tới bốn giờ, cuối cùng anh cũng ngừng lại và đứng dậy.
Lee Sanghyeok ngẩng đầu lên: “Xong việc rồi sao?”.
Jeong Jihoon nhìn cậu: “Đứng dậy hoạt động một chút.”
Lee Sanghyeok đặt máy tính bảng xuống rồi lại gần anh.
Phía sau bàn làm việc là cửa sổ kính sát đất, hai người đứng nhìn ra ngoài, đường phố ở trung tâm thành phố lọt vào tầm mắt…
Dưới ánh nắng sáng chói, đường sá phồn hoa, người xe đi lại nườm nượp.
Jeong Jihoon đứng bên cạnh cậu: “Xem…”
Lee Sanghyeok tinh ý: “Đây là giang sơn mà trẫm dựng nên vì em?”.
Jeong Jihoon hé môi rồi mỉm cười: “Cũng có thể coi là như vậy.” Ngập ngừng một chút, anh đột nhiên nói: “Em…”
Lee Sanghyeok quay đầu lại: “?”
Cậu vẫn còn đang bám tay lên kính, ánh nắng hắt lên ngón tay trắng trẻo càng khiến chúng xinh đẹp như bạch ngọc.
Jeong Jihoon nhìn xuống rồi tránh né ánh mắt: “Không có gì.”
15.
Từ lần mẹ Jeong tới nhà gặp Lee Sanghyeok.
Sau đó bà thường xuyên ghé thăm căn hộ ở Gangnam, có vẻ như bà chấp nhận Lee Sanghyeok rất nhanh.
… Thậm chí bà ấy thích nhất là ôm lấy cậu rồi xoa lông, cho đến khi Lee Sanghyeok xù hết cả lông lên.
Jeong Jihoon không nhìn nổi nữa, xách cậu ra khỏi tay mẹ ruột của mình:
“Mẹ, mẹ không đi đánh mạt chược à?”.
“Lao động kết hợp nghỉ ngơi điều độ.”
Lee Sanghyeok cảm thán: Hóa ra chơi mạt chược là lao động, xoa lông cậu là nghỉ ngơi.
Mẹ Jeong nhìn ánh mắt của cậu, vuốt lọn tóc xoăn rồi rụt rè giải thích: “Hầy, không biết vì sao mà… Mẹ thấy Sanghyeok có một cảm giác rất quen thuộc, như là thân thiết như trước rồi vậy.”
Lee Sanghyeok đột nhiên nhớ ra, kiếp trước cậu và Jeong Jihoon đã cúng tế đèn Trường Minh cho bà suốt cả đời.
Cậu xúc động đáp vâng một tiếng.
—
Chuyện gia đình của Jeong Jihoon tiến triển thuận lợi, các Xúc Xích ở trường cũng đã chấp nhận chuyện cậu có một người bạn trai lên trang nhất báo kinh tế.
Lee Sanghyeok đem một đống đồ ăn vặt về ký túc xá.
Ba thằng Xúc Xích đồng loạt phát ra âm thanh chưa trải mùi đời: Oa!!!
Lee Jaewan nắm chặt tay Lee Sanghyeok: “Hai người phải hạnh phúc trăm năm đấy!”.
Lee Sanghyeok: “…Cảm ơn nhé.”
Bae Junsik vung vẩy đồ ăn vặt: “Vậy ngày 20 tháng 5 năm nay, mày sẽ vứt bỏ bọn tao để đi với bệ… để đi chim chuột với bạn trai yêu dấu của mày à.”
Lee Sanghyeok ngẩn người: “20 tháng 5?”
“Sao?” Bae Junsik ôm ghì lấy đồng đồ ăn trong sự hoảng sợ: “Chẳng lẽ hai người định chia tay trước lúc đó?”.
Lee Sanghyeok chộp lấy cái bánh mì mà ném: “Phỉ phui cái mồm!”.
Cậu nói xong thì ngồi xuống: “Tao chỉ đang nghĩ không biết nên tặng cái gì?”.
Sau khi cậu thành niên thì không còn được trợ cấp nữa, một là dựa vào tiền học bổng, hai là đi làm gia sư hoặc nghiên cứu tài chính để đầu tư nhỏ lẻ.
Tiền kiếm được vừa đủ để nuôi sống bản thân.
Bây giờ Jeong Jihoon cung phụng cậu bằng áo đẹp cơm ngon, tiền tiêu vặt chất thành núi vàng. Nhưng nếu như dùng số tiền ấy để mua quà cho anh thì chẳng phải là “lấy của trẫm để dùng cho trẫm” hay sao?
Lee Sanghyeok dùng di động để tìm hiểu những nửa ngày.
Cuối cùng cậu phát hiện ra một tiệm làm đồ gỗ thủ công: Có thể mua một khúc gỗ tốt rồi tự mình điêu khắc.
Cậu cân nhắc một chút rồi đứng dậy rời đi.
16.
Gần một tháng sau.
Cuối cùng Lee Sanghyeok cũng khắc xong cây trâm cài tóc…
Kiếp trước cậu đã cùng Jeong Jihoon khắc bát hoa sen nên tài nghệ cũng không tồi.
Cây trâm gỗ này giống hệt với trâm bạch ngọc lúc trước.
Cậu đã sờ lên hoa văn của nó cả ngàn vạn lần rồi, nắm rõ như lòng bàn tay. Duy chỉ có một điểm khác biệt đó là bên trên khắc hai chữ “Sanghyeok”.
Ngày 20 tháng 5 rơi vào thứ Sáu.
Buổi sáng Lee Sanghyeok còn có tiết học, Jeong Jihoon cũng phải đi làm.
Vì muốn tạo bất ngờ nên cậu âm thầm làm mà không nói gì với Jeong Jihoon, chỉ dè dặt nhắn một mẩu tin.
[Meo Meo]: Tối nay em muốn về nhà ăn cơm.
[Long Long]: Được.
Lee Sanghyeok nhìn câu trả lời ngắn ngủn của anh: Hả?
Thế thôi sao? Jeong Jihoon không biết hôm nay là 20 tháng 5 à?
Cậu nắm cây trâm trong tay, tim đập thình thịch. Nếu anh chú ý tới thì cậu sợ không còn bất ngờ nữa; nhưng nếu anh không để ý, cậu lại thấy hơi hụt hẫng.
Cậu về nhà trong cảm giác mâu thuẫn ấy.
Cửa vào căn hộ đã được nhập vân tay của cậu rồi.
Lee Sanghyeok mở cửa ra, bên trong yên tĩnh không một bóng người: “Jihoon?”.
… Vẫn chưa về sao?
Cậu nhìn một lúc rồi lên tầng chuẩn bị thay đồ ngủ.
Tới tầng trên, cửa phòng ngủ đóng chặt. Lee Sanghyeok đẩy cửa ra…
Tầm mắt tối om, rèm cửa kéo kín mít.
Ngay sau đó tầm mắt sáng bừng lên, những bóng đèn li ti lấp lánh thắp sáng khắp căn phòng, chúng được trang trí như là nhụy của những đóa hoa.
Trên chiếc bàn gần cửa sổ có một hộp quà nhỏ đang lặng lẽ nằm đó.
Lee Sanghyeok nín thở, tim như bị treo lên.
Đây là…
Cậu không thể thốt nên lời, cho đến khi một bóng người xuất hiện bên cạnh. Jeong Jihoon cúi đầu nhìn cậu: “Cũng được đúng không?”.
Lee Sanghyeok chậm rãi thở ra: “Ừm.”
Đèn sáng lấp lánh khắp phòng đầy ấm áp, khuôn mặt điển trai của Jeong Jihoon hơi đỏ lên, vẻ mặt anh hơi căng thẳng:
“Liệu có quê mùa quá không?”.
“Không…” Lee Sanghyeok cảm động: “Em còn có thứ phèn hơn kìa.”
Jeong Jihoon: “…”
Anh nuốt nước miếng rồi khẽ hỏi: “Thứ gì mà… tốt hơn vậy?”.
Lee Sanghyeok lấy ra cây trâm mà mình nắm chặt trong tay suốt dọc đường, chất gỗ mang theo nhiệt độ cơ thể cậu thoáng tỏa ra mùi hương.
“Khắc cái này cho anh, tuy là anh không cài được…”
Hàng mi của Jeong Jihoon run lên, hơi thở như ngừng lại.
Anh nhận lấy cây trâm gỗ rồi xoa trong tay: Giống hệt với cây trâm bạch ngọc lúc trước, tinh xảo đến từng đường nét hoa văn, giống như là đã nối liền hai kiếp của bọn họ lại với nhau.
Trâm tóc định tình, bên trên có khắc hai chữ “Sanghyeok”.
Lee Sanghyeok nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên cậu bị ôm lấy, rơi vào vòng tay ấm áp và rắn chắc…
Nụ hôn như thiêu đốt mang theo tình cảm trào dâng, đầu tiên rơi xuống cổ cậu, sau đó chuyển dần lên vành tai, đem đến cảm giác run rẩy tê dại. Cuối cùng, dưới hơi thở gấp gáp, nụ hôn ấy đặt lên môi cậu.
“Ư…” Lee Sanghyeok nhắm mắt lại, bị hôn một cách đầy dữ dội.
Cánh tay chắc nịch ôm eo cậu, Jeong Jihoon nắm cây trâm chặt tới mức khớp xương trắng bệch.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lee Sanghyeok bị hôn đến nỗi rớm nước mắt, gần như là đứng không vững.
Cậu chống tay lên vai anh: “Ji… Jihoon.”
Jeong Jihoon lùi lại, thở ra hơi nóng: “Gì vậy?”
Lee Sanghyeok bám lên vai anh rồi cắn bờ môi mềm mại: “Muốn xem anh tặng em cái gì.”
Dường như Jeong Jihoon cũng sực nhớ ra chuyện này, anh khẽ buông cậu ra rồi kéo cậu về bên bàn. Dưới ánh mắt mong chờ của Lee Sanghyeok, anh mở hộp quà ra.
Chiếc hộp nhung hình vuông màu xanh lam đậm lọt vào tầm mắt.
Dường như Lee Sanghyeok đã hơi đoán ra, tim cậu như ngừng đập.
Cậu nhìn chằm chằm nó, cho đến khi ngón tay thon dài của Jeong Jihoon mở chiếc hộp ra, một đôi nhẫn bạc sáng lóa yên lặng nằm ở bên trong.
Một cái to, một cái nhỏ ghép lại với nhau.
Trái tim cậu như có một con sóng đang dâng cao…
Jeong Jihoon lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn ra ngoài.
Bề mặt nhẫn không hề trơn bóng bằng phẳng, Lee Sanghyeok kiềm chế cảm xúc rồi cầm chiếc còn lại lên để nhìn kỹ hơn:
“… Đây là một chút thiết kế riêng sao?”.
Chiếc nhẫn thuộc về cậu dần tới gần.
Rìa của hai chiếc nhẫn ghép lại với nhau, kín kẽ không một vết hở, tạo thành một vòng tròn hoàn mỹ.
Jeong Jihoon khẽ nói: “Thế này mới hoàn chỉnh.”
Ngón tay Lee Sanghyeok run lên.
Hai chiếc nhẫn ghép lại cùng nhau phản chiếu ánh sáng ấm áp từ những ngọn đèn xung quanh, giống như những điều thiếu sót trong cuộc đời trước đây của hai người cuối cùng cũng tìm được một nửa còn lại thật hoàn chỉnh.
Khóe mắt cậu hơi ướt, trái tim như được lấp đầy.
Hai người đeo nhẫn lên ngón áp út của nhau.
Jeong Jihoon nắm tay cậu, một người trước nay luôn vững vàng và điềm tĩnh như anh mà giờ đây lại tỏ ra hăng hái lạ thường. Anh không giỏi nói những lời tâm tình âu yếm, vẫn chân thành và ngắn gọn như xưa:
“Một đời một kiếp?”.
Lee Sanghyeok khẽ sửa lại: “Đời đời kiếp kiếp.”
Jeong Jihoon bật cười, nắm chặt tay cậu: “Ừ, đời đời kiếp kiếp, trăm năm yên bình.”
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro