Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 2: Ổ mới của bạn trai

Sáng hôm sau, Jeong Jihoon đến công ty rồi đi thẳng một mạch đến phòng thư ký.

Thư ký Dong Hyun còn chưa kịp bật máy tính thì đã thấy sếp sòng xồng xộc đi vào trong phòng.

Dùng chữ “xồng xộc” để hình dung thì có vẻ không chính xác lắm.

Nhưng mà đúng là sếp đang rất vội vàng:

Mái tóc vẫn luôn được chải chuốt gọn gàng nay có vài sợi xõa xuống trước trán, thoạt nhìn rất sắc bén và ngông nghênh. Hình như sếp còn cố ý lên đồ lồng lộn, chọn màu áo nhạt để thể hiện rõ vẻ trẻ trung.

“Giúp tôi tìm một người.”

Jeong Jihoon lên tiếng, giọng nói hơi vội vã.

Tối hôm qua anh gần như không ngủ, trời vừa sáng là chạy ngay đến công ty.

Trước khi ra cửa, nghĩ tới việc sắp gặp Lee Sanghyeok thì lại quay vào nhà chọn một bộ đồ khác, chẳng khác gì một gốc cổ thụ nở hoa.

Dong Hyun vội vàng bật máy tính lên: “Sếp muốn tìm…”

“Lee Sanghyeok.”

Lee Sanghyeok? Dong Hyun nghe rất quen tai, khựng lại hai giây rồi giật mình…

Đù má, chẳng phải là cậu sinh viên đại học đến tán tỉnh sếp ngày hôm qua hay sao!?

Dong Hyun không dám hỏi, đành phải lạch cạch gõ phím để tìm người.

Trong lúc thư ký đang tìm kiếm.

Jeong Jihoon đứng ở bên cạnh chưa đi, trong đầu tua lại kiếp trước của hai người, tiếp tục hồi tưởng lại vẻ mặt của Lee Sanghyeok vào ngày hôm qua. Anh càng nghĩ càng chán nản:

Mình không nhận ra em ấy, em ấy đã buồn đến mức nào chứ?

Rõ ràng đã đặc biệt nhắc tới hạt bồ đề rồi…

Jeong Jihoon nghĩ tới đây, nhìn xuống hạt bồ đề trên cổ tay, móc di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Mấy giây sau đầu kia nghe máy, một giọng phụ nữ vang lên: “A lô, con trai à!”.

“Mẹ.” Jeong Jihoon: “Hạt bồ đề mà con đeo từ nhỏ là từ đâu ra vậy?”.

“Hả? Mẹ cũng không biết.”

Mẹ Jeong khẽ nói: “Con ra ngoài đùa nghịch rồi nhặt nó về chứ gì~”

“…”

Đầu kia của điện thoại còn loáng thoáng có tiếng bài mạt chược: “Ù!”.

Jeong Jihoon đau đầu, hít một hơi thật sâu rồi dặn dò vài câu “mới sáng ra đừng có đi đánh mạt chược với mấy bà bạn nữa”, sau đó cúp điện thoại.

Điện thoại vừa ngắt, thư ký hô lên:

“Chủ tịch Jeong, tìm thấy rồi!”.

Jeong Jihoon vội vàng quay lại rồi tới gần, màn hình máy tính quay về phía anh. Anh cúi đầu đọc thông tin trên đó.

Đại học thủ đô ở thành phố S.

7.

Bảy tám giờ tốii, trên con đường bên ngoài tòa nhà ký túc xá của đại học thủ đô.

Lúc này trời đã tối mịt, đèn hai bên đường đã được bật sáng. Lee Sanghyeok và ba tên Xúc Xích cùng quay về.

Hôm nay bọn họ ra ngoài ăn chơi nhảy múa.

Tìm một phòng KTV, gọi một chút trái cây và đồ uống.

Đang ăn uống hăng say thì Xúc Xích số 3 – Park Uijin muốn thể hiện tài lắc rượu, lại còn trèo lên rõ là cao. Kết quả là rượu vương vãi ra khắp nơi, chẳng khác gì một bánh xe nước văng rượu tung tóe.

Lee Sanghyeok ướt sũng như một con mèo rơi xuống nước.

Cậu vào nhà vệ sinh để lau rửa một chút, người vẫn còn sót lại mùi rượu thoang thoảng, tóc trên trán cũng ướt nhẹp dính vào lông mày.

Mấy thằng đần bên cạnh vẫn còn đang tranh luận:

“Mày chưa lắc rượu thành thạo cũng được thôi, nhưng ít nhất phải đậy nắp lại chứ!”.

“Hả? Tại tao đứng ở chỗ cao hơn mực nước biển, áp suất không khí thấp, mực nước dâng lên cho nên mới phụt ra đấy chứ!”.

“…” Lươn lẹo đầy khoa học.

Lee Sanghyeok liếc mắt: Cao hơn mực nước biển những một mét bảy cơ đấy?

Trong lúc cãi cọ, tất cả đã về tới dưới ký túc xá.

Lee Jaewan đột nhiên ngẩng đầu lên rồi sững người: “Đù má, trai đẹp kìa!”.

Lee Sanghyeok nghe vậy thì quay đầu ra nhìn. Bên dưới một cột đèn ấm áp trước tòa nhà ký túc xá, cậu thấy một bóng người cao lớn nghiêm chỉnh đang đứng ở đó.

Jeong Jihoon mặc chiếc áo sơ mi trắng ở bên trong, bên ngoài là âu phục nhạt màu, càng khiến anh trở nên trẻ trung và ưa nhìn hơn. Một tay anh xách túi đồ, vừa nhìn đã biết là đang đợi ai đó.

Chỉ đứng đó thôi mà cũng thu hút sự chú ý.

Bae Junsik đù má: “Hoàng đ…”

Lee Sanghyeok cũng giật mình, trái tim cậu tê rần như vừa được sống lại: Chẳng phải Jeong Jihoon không nhớ gì nữa ư? Tại sao lại ở chỗ này?

Tới đây tìm cậu, hay là…

Trong lúc hốt hoảng, Jeong Jihoon đã nhìn về phía này.

Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt ấy dâng trào một cảm xúc quá đỗi thân quen. Nhiệt tình, phấn khích, rầu rĩ hòa lẫn với sự hoảng loạn. Yết hầu anh động đậy, giống như là muốn nói gì đó nhưng lại nhẫn nhịn, cuối cùng chỉ có thể thốt lên một câu:

“… Sanghyeok.”

Tim Lee Sanghyeok đập dữ dội, cậu lờ mờ nhận ra.

Cậu đi mấy bước lại gần, nín thở: “Anh…”

Đến gần rồi, mùi rượu trên người cậu tỏa ra, mái tóc đen ướt nhẹp che trước đôi mắt. Ánh mắt ngước lên nhìn dưới ngọn đèn đường khiến lòng người say mê, khiến cho người ta phải ngắm nhìn cậu thật kỹ.

“Anh nhớ ra rồi.”

Cảm xúc của Jeong Jihoon dâng trào, anh khẽ nói: “Và nhớ em nữa.”

Lee Sanghyeok nghe vậy thì hơi thở run lên, cậu vui sướng như muốn vỡ òa.

Hai thằng Xúc Xích phía sau há hốc mồm kêu á á á, lập tức bị Bae Junsik kéo đi.

Xung quanh không còn người ngoài, cậu không giấu nổi sự phấn khích nữa: “Nhớ ra từ khi nào vậy?”.

“Tối hôm qua nằm mơ.” Jeong Jihoon nói: “Chuyện vào buổi sáng hôm đó là lỗi của anh, anh đã làm em buồn.” Jeong Jihoon im lặng một lát, dường như không biết phải dỗ dành cậu như thế nào, cuối cùng đành phải giơ cái túi lên.

“Đến đây vội quá nên chỉ kịp mua mấy thứ này. Em xem thử xem có thích không?”.

Cái túi to đùng mở ra trước mắt.

Lee Sanghyeok nhìn thử, bên trong toàn là bánh kẹo phù hợp với khẩu vị của cậu, còn có các loại đồ uống và đồ ăn vặt khác.

Cậu lập tức vui sướng ôm lấy anh: “Thích lắm!”.

Jeong Jihoon nhìn cậu, cũng vui vẻ mỉm cười. Anh sực nhớ ra chuyện gì đó, khẽ hỏi:

“Có còn muốn ăn bánh uống nước của anh nữa không?”.

“Hả?”

Lee Sanghyeok ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt vừa dè dặt vừa tràn đầy sự dỗ dành quan tâm ấy vẫn còn bận lòng về câu giận dỗi của cậu: Không thèm uống nước của anh.

Tim Lee Sanghyeok như nhũn ra, tất cả những cảm xúc hụt hẫng đã tan thành mây khói.

Cậu nắm tay Jeong Jihoon đầy ngọt ngào: “Ăn chứ.”

Vẻ mặt căng thẳng của Jeong Jihoon hơi thả lỏng, sau đó vui vẻ đáp “ừ”.

Lee Sanghyeok lại hỏi: “Sao anh tìm được tới đây?”.

“Nhờ người khác tìm kiếm một chút. Biết em ở đại học thủ đô, thế nên anh đã tới đây.”

“Lẽ nào anh đứng đợi suốt từ lúc đó đến giờ?”.

Jeong Jihoon mím môi, ngầm thừa nhận.

“…” Lee Sanghyeok chấn động: “Anh không biết rằng sinh viên có thể ở lì cả ngày trong ký túc xá hay sao!”.

Jeong Jihoon nói: “Vậy thì đợi thêm một ngày nữa. Muốn gặp em, hai ngày ba ngày, bao nhiêu ngày cũng chờ được.”

Giọng nói dịu dàng mang theo sự trêu ghẹo mà chính anh cũng không nhận ra.

Lee Sanghyeok chẳng thèm quan tâm đến chuyện nơi này là ký túc xá nữa, cậu không nhịn được nhào vào lòng anh…

Nhịp tim phía trước đập nhanh hơn, Jeong Jihoon ôm eo cậu, nghiêng đầu hôn lên vành tai cậu. Lee Sanghyeok run rẩy, vành tai đỏ bừng: “Đừng…”

Jeong Jihoon hơi lùi lại, đánh giá một chút: “Vẫn nhạy cảm?”.

Lee Sanghyeok: “Ừm.”

Thực ra từ trước khi xuyên không thì cậu đã như vậy rồi.

Jeong Jihoon đột nhiên nhớ tới lời Thái y đã nói: Sự nhạy cảm của Lee Sanghyeok là ở tâm lý, không phải vấn đề thể chất. Anh khẽ chạm vào vành tai nóng bừng ấy:

“Hóa ra là có sẵn rồi.”

Lee Sanghyeok ngẩng đầu lên: “Gì cơ?”.

“Không có gì.” Jeong Jihoon nuốt nước miếng. Rõ ràng là vợ chồng già rồi, vậy mà hai người cứ như lần đầu biết yêu: “Vậy bây giờ chúng ta… anh vẫn là bạn trai em đúng không.”

Lee Sanghyeok nghe anh nói vậy thì cũng ngại lây, tim đập thình thịch: “Sao lại tiến hóa ngược thế, chẳng phải anh là ông x…”

Người phía trước kích động: “Ông gì?”.

Cậu cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Ông bạn già.”

“…” Jeong Jihoon cúi đầu: ?

8.

Lee Sanghyeok quay về ký túc xá trước giờ đóng cửa.

Cậu và Jeong Jihoon đã trao đổi thông tin liên lạc, cậu để tên anh trong Wechat là: [Long Long]

Vốn dĩ cậu muốn ghi cả họ của Jeong Jihoon vào để cho đáng yêu hơn, “Lý Tiểu…” Vừa mới nói được hai chữ thì đã bị bịt miệng lại.

Jeong Jihoon nói: “Nghe không hay lắm.”

“…”

Lúc này Lee Sanghyeok đang nhắn tin Wechat cho anh.

Cậu vừa gõ chữ vừa xách đồ ăn vặt đi vào ký túc xá, khóe môi nhếch đến tận mang tai.

Vừa vào cửa, bạn cùng phòng đồng loạt nhào lên…

“Có chuyện gì vậy? Tình huống gì đây?”

“…Đối tượng xem mắt.” Lee Sanghyeok cất di động đi rồi tỏ ra nghiêm túc: “Bây giờ là bạn trai tao.”

Lee Jaewan chấn động: “Hôm qua mới phát triển đến bước biết mặt nhau mà!”.

“Thì đã qua một ngày rồi còn gì.”

“???” Một bước về đích à!

… Mà không đúng, hóa ra đối tượng xem mắt là nam giới sao!

Park Uijin tỏ ra lo âu: “Sanghyeok, mày cẩn thận kẻo mấy thằng đàn ông giả vờ đẹp trai nhà giàu lừa cho đấy.”

Lee Sanghyeok chia đồ ăn vặt ra: “Không đâu, mày thử search Jeong Jihoon đi.”

Sau một hồi trêu chọc là những tiếng hô thất thanh:

“Đù má!!!”

“A! Đây có phải loại bánh cực kỳ ngon không?”.

Bae Junsik ngồi im một chỗ, rung đùi tỏ ra thượng đẳng: Thường thôi.

Lee Sanghyeok nhìn cậu ta rồi cảm thán:

Cũng chẳng biết tên nào há hốc cả mồm lúc diện thánh ấy nhỉ.

Sau khi có phương thức liên lạc, hai người nhanh chóng quay lại hình thức vợ chồng già.

Ngày kia chính là cuối tuần.

Jeong Jihoon may mắn tìm lại được danh hiệu “ông bạn già”, bắt đầu dính lấy mèo nhà mình.

Anh lái xe tới trường học của Lee Sanghyeok:

“Có muốn đến chỗ anh ở để xem một chút không? Mấy ngày này tranh thủ mua một chút đồ dùng sinh hoạt với quần áo cho em, em…”

Lee Sanghyeok quay ra nhìn, sườn mặt Jeong Jihoon vẫn điềm tĩnh tự nhiên, bàn tay đặt trên vô lăng gõ nhẹ vài cái.

Muốn sống chung thôi mà phải nói uyển chuyển đến thế…

Quả nhiên vẫn là Jeong Jihoon.

Cậu kéo dây an toàn xong thì nhìn về phía trước, mím môi nói: “Là cái ổ mới cho em hả?”.

Hiểu được ám hiệu của cậu, người bên cạnh lập tức đáp lại: “Ừ.”

9.

Khu căn hộ Gangnam ở giữa trung tâm thành phố, nằm ngay bên cạnh sông.

Cảnh vật xung quanh rất thanh tịnh trang nhã, mỗi số thang máy là một căn hộ được ghép từ hai tầng lại với nhau.

Jeong Jihoon mở cửa ra, căn phòng sạch sẽ ngăn nắp lọt vào tầm mắt.

Phòng khách rộng rãi trang trí theo phong cách tối giản, ở giữa trải một tấm thảm nhung, còn có một chiếc ghế sô pha lười vừa nhìn đã biết là nằm lên rất thoải mái…

Hiển nhiên là chúng vừa mới được thêm vào gần đây.

Tim Lee Sanghyeok đập bình bịch: …Đây là nơi đã đến là không muốn rời đi trong truyền thuyết sao?

Cửa phía sau đóng lại.

Jeong Jihoon nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cậu: “Thích không?”.

Lee Sanghyeok sáng rực mắt lên: “Thích!”.

Jeong Jihoon dắt tay cậu đi đi hết hai tầng: Tham quan hết phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ và phòng để quần áo.

Đồ dùng sinh hoạt và quần áo của Lee Sanghyeok cũng đã được thêm vào.

Chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi.

Lee Sanghyeok ngắm nhìn cả căn nhà.

Cảm xúc vui sướng phấn khích còn chưa kịp lắng xuống, cậu lại cảm thấy xúc động:

Ở thế giới này, đã lâu lắm rồi cậu không có chốn về bình yên của riêng mình.

Một nơi hoàn toàn thuộc về cậu.

Đúng lúc này, Jeong Jihoon nắm chặt tay rồi hỏi cậu: “Cuối tuần này tới đây ở luôn nhé? Còn kỳ nghỉ đông của em…”

Anh ngập ngừng: “Có cần đi đâu không?”.

“Không.” Lee Sanghyeok xoa tay anh: “Em sẽ ở đây.”

Cha mẹ cậu đã không may qua đời từ khi cậu còn nhỏ, sau đó cậu ăn nhờ ở đậu các nhà họ hàng, đúng là lớn lên nhờ cơm thiên hạ. Đến kỳ nghỉ, thỉnh thoảng cậu sẽ về nhà họ hàng, nhưng mà bây giờ…

“Làm phiền người ta nhiều quá cũng ngại lắm.”

Bàn tay nắm lấy tay cậu siết lại chặt hơn.

Jeong Jihoon im lặng một lát rồi nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Sau này đây chính là nhà của chúng ta.”

… Nhà của chúng ta.

Giống như rất nhiều năm về trước, Jeong Jihoon đã nói “Đại Thừa của chúng ta”.

Lee Sanghyeok nhào vào lòng anh: “Ừm.”

Cậu đã có chiếc ổ của riêng mình rồi.

10.

Sắp xếp xong ổ mèo mới, Lee Sanghyeok thường xuyên tới đó ở.

Chiếc sô pha lười mà cậu thích nhất đã biến thành giường nhỏ của hai người.

Jeong Jihoon ngồi trên sô pha, còn cậu ngồi trong lòng Lý Vô Đình.

Lee Sanghyeok giãy giụa ngồi dậy: “Không cho chơi như vậy…”

“Đừng nhúc nhích.” Jeong Jihoon giữ cậu lại rồi cúi đầu hỏi: “Hôn một cái?”.

Tim Lee Sanghyeok như hẫng một nhịp.

Đôi môi khô ráo ấm áp lại gần, thành thạo tách hai cánh môi cậu ra rồi câu lấy đầu lưỡi bên trong.

“Ư…” Eo Lee Sanghyeok bắt đầu run rẩy.

Cậu nằm lọt thỏm trong lòng Jeong Jihoon, vốn dĩ hai người đã bên nhau được một kiếp, bây giờ thân thể trẻ tuổi đang dâng trào nhiệt tình, đương nhiên là lại quấn quýt lấy nhau.

Cơ thể Jeong Jihoon vẫn còn nguyên đai linh kiện như trước.

Còn cậu thì lại quay về trạng thái trúc trắc thuở ban đầu, Jeong Jihoon chỉ ôm lấy cậu không dám quá trớn, toát mồ hôi với vùng cổ đỏ bừng.

Chiếc sô pha lười tựa vào cửa sổ sát đất.

Từ chỗ này có thể nhìn thấy cảnh vật hai bên bờ sông đầy thoáng đãng, tia nắng chiếu vào xuyên qua khe rèm hơi mở.

Đầu gối Lee Sanghyeok quỳ dưới sàn hơi đỏ lên, cậu đỏ mặt hỏi: “Anh không chuẩn bị gì à?”.

“Lúc ấy không nghĩ xa xôi đến thế, chỉ chăm chăm nghĩ tới chuyện sống chung với em.”

Jeong Jihoon ôm lấy cậu rồi hôn: “… Tối nay đi mua.”

Anh nói “đi mua”, Lee Sanghyeok cũng không nghĩ quá nhiều.

Cho đến buổi tối, cậu nhìn thấy Jeong Jihoon ngồi cạnh giường trong phòng ngủ, nghiên cứu một đống đồ không thể miêu tả bằng ánh mắt rất nghiêm túc.

Lee Sanghyeok chấn động “Đây… đây là những thứ gì?”.

Đầu giường có một chiếc đèn ngủ hình hoa ngọc lan, ánh sáng mờ ảo.

Jeong Jihoon vẫn còn đang mặc áo sơ mi và quần âu đầy cấm dục, tay áo đang xắn lên. Nghe thấy cậu hỏi, anh mím môi ngẩng đầu lên: “Trước kia điều kiện có hạn… sợ làm em bị thương, cứ mua trước rồi tìm hiểu dần.”

Cảnh tượng này khiến Lee Sanghyeok sững sờ không thốt nên lời.

Tim cậu đập thình thịch, mặt như bị thiêu cháy: “Không, không cần.”

Vừa nói xong thì đã bị kéo vào phòng.

Jeong Jihoon nhắm mắt hôn cậu, nói với vành tai đỏ bừng: “Có gì to tát đâu.”

Lee Sanghyeok gào lên trong lòng: Cực kỳ to tát đấy!

Cậu bám vào vai Jeong Jihoon muốn đứng dậy: “Không, ư…” Chưa nói xong thì đã nín bặt vì một cảm giác tê rần! Cậu run rẩy toàn thân, thuận nước đẩy thuyền bị đè xuống…

Sợi dây lý trí cuối cùng đã bị nhấn chìm trong cơn sóng nhiệt.

Đèn ngọc lan mờ ảo chiếu sáng hai bóng người.

Không biết bao nhiêu lâu trôi qua.

Ý thức của Lee Sanghyeok đã trở nên mơ màng, cậu cảm nhận được hơi thở nóng ấm mang theo ý cười ở bên tai:

“Thế giới thịnh vượng mà Lee khanh nói… quả nhiên là rất tuyệt.”

“!”

Cậu ngửa cổ cắn ngón tay, nhắm tịt mắt lại trong cảm giác nóng bừng:

… Ờ, thế giới thịnh vượng này đã như anh mong muốn rồi đấy.

11.

Ngày hôm sau chính là cuối tuần.

Lee Sanghyeok vẫn còn nằm trong chăn mà ngủ đến đỏ cả mặt, Jeong Jihoon thì đã dậy thay quần áo, chuẩn bị đến công ty để tăng ca.

Bây giờ anh nuôi mèo rồi, phải đi kiếm tiền mua cá khô.

Anh thu dọn xung quanh thật sạch sẽ, để lại một mẩu giấy nhỏ trên đầu giường rồi mới rời khỏi phòng ngủ.

Sau đó gọi một cuộc điện thoại về nhà chính.

Điện thoại kết nối, quản gia lên tiếng: “Thưa cậu?”.

Jeong Jihoon nói: “Chọn mấy loại thuốc bổ ở nhà rồi đưa đến căn hộ của tôi.” Anh bổ sung: “Loại nào tốt một chút.”

Quản gia thầm nhủ, trong nhà có loại nào không tốt đâu?

Ông trả lời: “Vâng thưa cậu.”

Điện thoại ngắt kết nối, Jeong Jihoon ra khỏi tòa nhà.

Ở nhà họ Jeong, quản gia vừa cúp điện thoại thì nghe thấy tiếng hỏi cất lên ở cầu thang:

“Jihoon gọi về đấy à?”.

Quản gia quay lại, thấy bà chủ đang đi xuống cầu thang.

“Vâng thưa bà. Cậu chủ bảo mang một chút thuốc bổ sang bên kia.”

Mẹ Jeong kinh ngạc: “Ấy, thân thể của thằng bé như vậy rồi mà còn cần tẩm bổ gì nữa?”.

Quản gia cũng không rõ lắm, chỉ làm theo lời dặn. Lúc chuẩn bị ra cửa thì nghe thấy mẹ Jeong gọi lại:

“Đợi đã, đưa thêm một thứ sang đó.”

“Bà chủ cần đưa gì ạ?”.

Mẹ Jeong phấn khởi xỏ giày: “Tôi nè.”

Quản gia: ?

Lúc Lee Sanghyeok tỉnh lại thì trời đã sáng trưng.

Toàn thân cậu nhức mỏi, vươn vai trở mình như một con cá muối ở trên giường, tấm chăn tung lên…

Mảnh giấy trên đầu giường lặng lẽ rơi xuống.

Lee Sanghyeok không để ý, vươn tay sờ soạng tìm: “Jihoon, Jihoon…”

Cậu sờ mãi mà không tìm thấy, đột nhiên tỉnh táo: ?

Bên giường không có ai, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Lee Sanghyeok tiện tay tóm lấy cái áo phông trắng của Jeong Jihoon để mặc, bởi vì nó rộng nên cậu đã lấy nó làm áo ngủ.

Lúc mặc áo, dưới tầng có tiếng sập cửa.

Cậu quay đầu lại: … Jeong Jihoon ra ngoài ư? Hay là vừa mới quay về?

Lúc này cậu vẫn còn đang ngái ngủ cho nên không suy nghĩ quá nhiều.

Mặc quần đùi xong, cậu bò dậy đi xuống tầng: “Jihoon, Jihoon, Jeong Jihoon…”

Lee Sanghyeok men theo bờ tường đi xuống.

Vừa ra khỏi chỗ rẽ cầu thang, cậu thấy một đại mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng đứng ở trước cửa, mái tóc nâu hạt dẻ uốn lọn xõa tung sau lưng. Người đó cũng đang nhìn ngang ngó dọc để tìm kiếm giống hệt cậu:

“Con trai? Con trai, con trai…”

Ánh mắt và giọng nói của hai người va vào nhau giữa phòng khách.

Lee Sanghyeok phanh gấp, mở to mắt: Í?

Cậu vẫn còn đang mặc chiếc áo phông của Jeong Jihoon, trên đầu có vài cọng tóc vểnh ngược lên.

Mẹ Jeong đứng ở cửa chớp mắt: …Ai ya?

———

Lời tác giả:

Lee Sanghyeok (hoảng loạn): Nhàn Thái phi dịu dàng điềm đạm trong truyền thuyết…

Nhàn Thái phi (sáng rực mắt lên): Ưm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro